Chương 2851
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cảm giác toàn bộ tiêu đề đều bị mình bá chiếm, chỉ tiếc lại là loại tin tức như vầy: “Không thể tin được! Phó Bằng đánh đập diễn viên nữ, muốn quy tắc ngầm người ta bị bại lộ”
“Mười mấy người phụ nữ bị hại liên hợp đệ đơn kiện Phó Bằng tội xâm phạm.”
“Cực hot: Phó Bằng lấy nhân danh biểu diễn, vơ vét tiền của của diễn viên.”
Mỗi một cái trong số đó đã đủ khiến anh ta thân bại danh liệt, cả đời không thể trở mình.
Chỉ trong nháy mắt, Phó Bằng cảm thấy trời đất xung quanh như sụp đổ, tận khi luật sư tìm tới cửa, anh ta vẫn không biết rốt cuộc đã đắc tội ai.
Bên kia, Tống Chỉ Manh nhìn thấy Khúc.
Thương Ly bất chấp thân phận chỉ chăm chăm đuổi theo cô bạn gái kia thì gương mặt tỉnh xảo như được phủ một lớp băng, cô ấy thở phì phì xoay người rời đi.
Sau khi Tô Lam trốn khỏi sảnh lớn yến hội, hơi lạnh gió đêm thổi tới khiến cô thanh tỉnh một ít.
Hốc mắt cô đo đỏ, cô đơn lê bước trên lối đi bộ, bước về phía trước mà không có mục đích gì.
Gió lạnh thổi qua khiến cô thỉnh thoảng phải xoa xoa hai tay của mình.
Giờ phút này đầu óc cô trống rỗng, duy nhất một câu “Không quen” kia của Quan Triều Viễn là không ngừng vang lên trong đầu cô, liên tục quấy phá tâm trí cô.
Á..
Không quen.
Mình và anh ấy chung chăn chung gối hơn nửa năm.
Mới tối qua, anh ấy còn nói với mình, hãy tiếp tục tin tưởng anh ấy.
Quan Triều Viễn, anh muốn em tin anh thế nào đây?
Tô Lam bỗng ngồi xổm xuống ven đường, chôn đầu vào giữa hai cánh tay, yên lặng nghẹn ngào.
Cách đó không xa, một chiếc Bentley màu đen không mở đèn xe, thân xe hòa vào trong màn đêm, thong thả lăn bánh rồi lại dừng, lặng lẽ đi theo phía sau Tô Lam.
Tới tận khi Tô Lam ngồi xổm xuống, cuối cùng Lục Anh Khoa vẫn không nhẫn tâm: “Ông chủ, trời đêm khá lạnh, nếu không…”
Lục Anh Khoa còn chưa nói xong câu đã cảm nhận được từ phía sau ập tới một cỗ khí lạnh.
Anh ta vội rụt cổ, không dám mở miệng lần nữa.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi xổm bên lề đường kia, Lục Anh Khoa lặng lẽ thở dài: Hầy, rõ ràng ông chủ đã xem mợ chủ thành miếng thịt ở đầu quả tim rồi, nhưng sao có chuyện gì lại không thể thẳng thắn nói với nhau chứ?
Quả nhiên người đang yêu không còn chút lý trí nào mà.
Tô Lam hoảng hốt lại cô đơn một mình bước đi dọc theo đường lớn.
Một tiếng sau, khi cô hồi thần lại thì nhận ra cuối cùng bản thân vẫn quay về biệt thự ở núi Ngự Cảnh.
Cô đứng trước cửa, hai mắt hơi dại ra, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khổ: Quả nhiên, cho dù bị Quan Triều Viễn xem như người dưng, cô vẫn không còn lựa chọn nào khác… Bây giờ người cô có thể dựa vào, chỉ có anh.
Cán chặt môi, Tô Lam đẩy cửa bước vào.
Biết hai người họ có việc cần làm, Lâm Mộc đã dỗ hai cậu nhóc kia đi ngủ trước, trong nhà chỉ còn mỗi ngọn đèn mờ mờ nơi huyền quan chỗ phòng khách.
Tô Lam đi chân không ngồi xuống sô pha, ngơ ngác cuộn tròn cả người lại, rúc vào một góc. Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi, trong lòng cũng trống rỗng hệt như căn nhà này vậy.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng khách khẽ vang lên. Thanh âm nhỏ bé này hệt như một cây búa đập mạnh vào lòng cô.