Chương 1885
Lục Uy Nhiên rót cho cô một cốc nước ấm, đưa tay sờ lên trán cô.
“Chị Tô Lam, đã đến giờ rồi, chị lấy nhiệt kế ra đi.”
Tô Lam uể oải mở mắt, lấy nhiệt kế được kẹp dưới nách ra và đưa cho Lục Uy Nhiên.
Lục Uy Nhiên nhìn, “May là bây giờ mới ba mươi bảy độ, chỉ sốt nhẹ.”
“Chỉ có ba mươi bảy độ thôi sao?” Tô Lam không thể tin được, “Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trong người khó chịu như vậy?
“Thời gian đo cũng đủ rồi, chắc sẽ không sai đâu, em sờ trán chị cũng không thấy nóng lắm, chắc chỉ là sốt nhẹ thôi. Chị Tô Lam, chị còn triệu chứng nào khác không?”
“Chỉ cảm thấy cả người không có sức lực gì cả, mắt lim dim, lúc nào cũng muốn ngủ, không muốn ăn gì cả. Trước đây chỉ có lúc sốt đến ba mươi tám độ thì mới có cảm giác như vậy.”
Tô Lam cầm lấy nhiệt kế, quả thực chỉ có ba mươi bảy độ, cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Ba mươi bảy độ cũng tốt, chịu đựng một chút là hết. Cô đi mua giúp tôi ít thuốc cảm đi.”
“Chị uống canh này trước đã, ăn thứ gì đó trước, cho dù uống thuốc thì cũng không được uống khi bụng rỗng.”
Lục Uy Nhiên bưng canh trên mặt bàn lên.
Tô Lam vừa nhìn bát canh gà đó đã lập tức cảm thấy buồn nôn, “Tôi thật sự không ăn được, cứ để đó đi, lát nữa tôi đói nhất định sẽ uống hết.”
“Vậy được, em đi mua thuốc trước đây.” Lục Uy Nhiên đặt bát canh xuống rồi chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thì đột nhiên dừng lại, Lục Uy Nhiên quay người lại, “Chị Tô Lam, kỳ kinh nguyệt trước của chị là khi nào?”
Tô Lam suy nghĩ cẩn thận, cô lấy điện thoại ra xem lịch, “Cũng phải, nếu dựa theo bình thường thì tôi bị chậm kinh hai ngày rồi. Nhưng từ khi đến đây đóng phim, có thể là do quá mệt mỏi nên hai tháng này kỳ kinh nguyệt đều đến không đúng ngày.”
Lục Uy Nhiên nghe thấy Tô Lam nói như vậy thì quay trở lại, “Chị Tô Lam, chẳng lẽ chị có thai rồi?”
“Sao có thể…”
Nói được một nửa thì Tô Lam chợt ngừng, lần trước Quan Triều Viễn tới, hai người đã thân mật rất nhiều lần, hơn nữa đều không sử dụng biện pháp an toàn!
“Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”
Sau đó cô cũng tìm kiếm trên mạng, Quan Triều Viễn nói không sai. Mặc dù quan hệ trong thời kỳ rụng trứng thì tỷ lệ mang thai cũng chỉ tới hai đến ba mươi phần trăm, tỷ lệ này vẫn rất thấp, hơn nữa lúc hai người quan hệ thì cô còn chưa đến thời kỳ rụng trứng.
Tỷ lệ mang thai lại càng thấp hơn.
“Tốt hơn hết là xác định rằng không có thai trước rồi hẵng uống thuốc, lỡ như thật sự có thai thì sẽ không tốt cho đứa bé. Em đi mua thuốc cảm, nhân tiện mua que thử thai để kiểm tra trước.”
Lục Uy Nhiên nói xong thì đi ra cửa, lúc này trong lòng Tô Lam bắt đầu bồn chồn lo lắng.
Kể từ khi nhất trí với Quan Triều Viễn thì Tô Lam đã không còn nghĩ đến chuyện mang thai, nhưng không ngờ ông trời có mắt, lại cho cô cơ hội.
Cô vừa hy vọng có thai lại vừa hy vọng không có thai, bắt đầu mâu thuẫn nội tâm.
Nếu mang thai thì cô có hy vọng sinh được một cô con gái, nhưng nếu bây giờ mang thai, không biết Quan Triều Viễn có thể chấp nhận hay không. Bây giờ cô vẫn đang đóng phim, cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không.