Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1988

Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, đã rất lâu rồi cô không khóc, hôm nay chợt không nén được!

Cô cứ cảm thấy Quan Triều Viễn như biến thành một người khác, trước kia dù cãi nhau gay gắt đến mấy, Quan Triều Viễn cũng sẽ không sang phòng cho khách, những lần anh sang phòng cho khách đều là vì bị cô đuổi đi, sau đó anh lại mặt dày quay về.

Bây giờ thì sao? Không ngờ anh ôm gối sang phòng khác ngủ một mình.

Cho dù hôm nay cô hơi quá đáng, cho dù hôm nay cô hơi cố tình gây sự thì anh cũng không nên như vậy!

Chẳng lẽ anh không suy nghĩ tại sao cô lại như vậy à!

Không ngờ anh còn cãi nhau với cô, còn to tiếng như vậy!

Trước kia cô cũng sẽ cáu kỉnh nhất quyết không cho anh chạm vào, nhưng lần nào anh mặt dày cọ xát vào người cô, cô đều giả bộ từ chối nhưng vẫn cho anh ăn đấy thôi?

Sao bây giờ lại không như vậy!

Hình như anh đã không còn kiên nhẫn…

Trước kia anh còn nói anh sợ nhất là thấy cô khóc, bây giờ cô khóc mà anh lại không ở đây!

Tô Lam càng nghĩ càng buồn, “Cái người đàn ông thay lòng đổi dạ, phụ bạc, tồi tệ này!”

Sau khi mắng Quan Triều Viễn rất nhiều lần, Tô Lam khóc lóc rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau ngủ dậy phát hiện bên cạnh không có Quan Triều Viễn, cô vẫn có chút không quen, lúc đi vào nhà vệ sinh cô phát hiện mắt mình sưng như quả trứng gà!

Xong rồi, e là hôm nay không ra ngoài được.

Quan Triều Viễn cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, buổi sáng rời giường liền đến công ty, buổi tối trở về chuyện đầu tiên anh làm vẫn là đến phòng trẻ con.

Người giúp việc đang thay tã cho Cửu Cửu, Cửu Cửu khóc dữ dội, Quan Triều Viễn thấy thế vội vàng đi qua.

“Tay chân vụng về, đến tã cũng không biết thay!”

Kể ra cũng kỳ lạ, Quan Triều Viễn vừa vào, Cửu Cửu lập tức nín khóc mỉm cười.

“Cô chủ nhỏ đúng là thân với cậu chủ!”

“Nói nhảm! Nó là con gái tôi mà lại!”

Quan Triều Viễn thay tã cho Cửu Cửu xong, “Hôm nay cho cô chủ ăn gì?”

“Uống sữa và ăn một ít bún ạ.” Người giúp việc trả lời.

“Tôi bảo cho cô chủ ăn một chút canh hoa quả cơ mà?” Quan Triều Viễn lập tức xụ mặt xuống.

Người giúp việc cảm thấy rất ấm ức, “Trước kia canh hoa quả đều do mợ chủ làm, mợ chủ không cho chúng tôi làm, nói chúng tôi không nắm vững, nhưng cả ngày hôm nay mợ chủ chưa từng tới đây ạ.”

“Cả ngày cô ấy không tới?” Quan Triều Viễn cảm thấy kỳ lạ.

“Vâng ạ, cả ngày không tới.”

“Người phụ nữ này ba ngày không đánh thì cô ấy liền nhảy lên đầu lên cổ!”

Đám người giúp việc lập tức bật cười.

“Cậu chủ, cậu đâu nỡ đánh mợ chủ!”

Quan Triều Viễn trừng mắt, đám người giúp việc không dám cười nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK