Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nghe chữ số như thế cũng không khỏi líu lưỡi, phải biết rằng Cố Minh Kiện bán ra tất cả đều là thuốc giả, bán ra càng nhiều, trách nhiệm cần gánh chịu cũng lại càng lớn.

Cố Doãn Tri nói: Mấy triệu này phần lớn đều là thuốc giả, bọn nó dùng rễ bản lam pha nước uống một lần nữa đóng gói, giả mạo thuốc pha nước uống kháng bệnh độc tiêu thụ, giá cả cũng được tăng lên, cũng là muốn lợi dụng thời cơ viêm phổi tàn sát bừa bãi kiếm một số tiền, hiện tại bị người ta phát hiện, mấy người mua hàng không muốn, bọn họ đều đưa hàng tới trả và đòi bồi thường, ba thấy chuyện này không có hơn mười triệu là làm không được. Ông dừng lại một chút lại nói: Nếu như những nhà thuốc này truy cứu trách nhiệm, hành vi của Minh Kiện đã cấu thành phạm tội.

Cố Dưỡng Dưỡng nói : Anh con sao có thể như vậy? Ba, anh ấy có phải là bị người khác đầu độc?

Trương Dương nói: Đúng vậy, Minh Kiện mặc dù có chút hồ đồ, thế nhưng chuyện phạm tội hắn hẳn là sẽ không làm, người phụ trách bên này là Liễu Quảng Dương, có phải là hắn làm sau lưng Minh Kiện? Trương Dương sở dĩ nói đỡ cho Cố Minh Kiện, cũng không phải hắn muốn giúp Cố Minh Kiện, là bởi vì hắn không muốn Cố Doãn Tri quá thất vọng, nói như vậy có thể cho nội tâm của ông ấy dễ chịu một ít.

Cố Doãn Tri càng nói càng kích động, tức giận đến nổi vỗ bàn làm tách trà ngã lăn ra, nước trà vẩy ra trên mặt bàn.

Cố Dưỡng Dưỡng nhanh chóng nắm cánh tay của cha tay nhẹ nhàng lay động nói: Ba, ba đừng tức giận, tức giận làm xấu thân thể thì sao bây giờ? Lát về con sẽ đi tìm anh con, kêu anh ấy đến đây dập đầu bồi tội với ba!

Cố Doãn Tri nổi giận nói: Đừng nói đến thằng vô liêm sỉ ấy, sau này ba cũng không muốn gặp nó!

Trương Dương nói: Ba, chuyện tình nếu đã xảy ra, cho dù ba có tức giận cũng không làm được gì, hay là nghĩ nên giải quyết thế nào. Bồi thường tổn thất của những người mua thuốc này, cố gắng làm giảm ảnh hưởng xuống.

Cố Dưỡng Dưỡng nói : Vậy nhanh chóng đem tiền trả lại cho người ta đi! Con đi xin lỗi bọn họ. Cô ấy nhìn vấn đề cũng khá đơn giản.

Cố Doãn Tri nói: Nó dùng tiền ấy mua một khối đất, hiện tại còn làm ra vẻ không có tiền muốn đòi thì lấy mạng đi vớ ba, ba thật sự là không ngờ, thằng con này lại có tiền đồ tới loại tình trạng này.



Cố Dưỡng Dưỡng cũng tức giận: Anh ấy sao có thể như vậy!

Đối với biểu hiện như vậy của Cố Minh Kiện Trương Dương cũng không ngoài ý muốn, Cố Minh Kiện sau khi vào tù, tâm của hắn và tính tình không chỉ không thay đổi, ngược lại trở nên cực đoan bất thường, Trương Dương nói: Ba, có câu con không biết nên nói hay là không nên nói.

Cố Doãn Tri nói: Con nói đi! Người một nhà cùng một chỗ, không cần nhiều cố kỵ!

Trương Dương nói: Ba, ngươi có thể quản lý được một tỉnh, thế nhưng ba chưa chắc có thể quản được một xí nghiệp, quan trường và thương trường là hai việc khác nhau.

Cố Doãn Tri nói: Ba hiện tại không có lựa chọn, nếu như tùy ý để thằng vô liêm sỉ kia tiếp tục bại hoại, nhà máy thuốc không được hai ngày nữa thì sẽ đóng cửa, ba không thể mở mắt nhìn nhà máy thuốc suy sụp như thế. Ba tới cũng không phải vì muốn làm quản lý, ba tới giải quyết vấn đề.

Trương Dương nói : Tình huống hiện tại của nhà máy thuốc mặc dù không tốt, nhưng còn chưa đến mức đóng cửa, căn bản phát triển của nhà máy chế thuốc Giang thành ở chỗ sản phẩm của chúng ta, khi Minh Kiện tiếp nhận nhà máy thuốc, quản lý nhà máy thuốc hỗn loạn, hiệu suất sản xuất thấp, không phải sản phẩm của nhà máy thuốc chúng ta bán không ra, mà là trình độ quản lý thấp làm liên lụy trình độ sản xuất, là người khác đem tiền chờ, mà nhà máy thuốc không có cái gì để bán.

Cố Doãn Tri gật đầu nói: Mấy sản phẩm của nhà máy thuốc đều là bí phương độc nhất vô nhị của con, mượn thuốc pha nước uống kháng bệnh độc mà nói, nếu như sản lượng đủ cung cấp, lần này khẳng định là một cơ hội tốt để nhà máy thuốc bay lên, đáng tiếc tên nhóc kia không đi đường ngay, không từ căn bản đi lên, một lòng muốn đi đường ngang ngõ tắt.

Trương Dương nói: Hắn cũng muốn kiếm tiền, thế nhưng gần đây quản lý nhà máy thuốc xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, sản lượng có thể không theo kịp, lại không cam lòng để cho miếng thịt mỡ đến miệng bay mất, cho nên mới động tà niệm.

Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, con ra một chủ ý giúp ba, làm sao có thể khiến cho nhà máy thuốc bình ổn vượt qua nguy cơ lần này?

Trương Dương cười nói: Tôi cũng không phải nhân tài trong phương diện quản lý xí nghiệp, bất quá tôi biết chỗ mấu chốt của nhà máy thuốc, việc cấp bách trước mắt là chúng ta phải khôi phục sản xuất.

Cố Doãn Tri nói : Nhân tâm đều tản, muốn khôi phục sản xuất cũng không dễ dàng như vậy.



Trương Dương nói : Người để con giải quyết, người đã đi, con không dám nói toàn bộ, thế nhưng một phần bên trong con có thể mời bọn họ trở về. Nhà máy thuốc hiện tại không có tiền trên sổ sách, muốn cho ao cá một lần nữa sống lại, phải bơm nước vào lại trước.

Cố Doãn Tri nói : Phương diện tiền để ba giải quyết, ba hẳn là có thể dẫn tới một số tiền, giải quyết vấn đề tài chính trắc trở của nhà máy thuốc hiện nay.

Trương Dương nói: Vậy là tốt rồi, việc nhỏ khác, giao cho con làm!

Lúc Trương Dương quyết định trợ giúp Cố Doãn Tri đã có chủ ý nhà máy thuốc thoát khỏi khốn cảnh, hắn trước gọi điện thoại cho mẹ nuôi La Tuệ Trữ, hiện nay kháng thể bệnh độc đã chuẩn bị sản xuất số lượng lớn, mục đích Trương Dương tìm La Tuệ Trữ, chính là muốn bà hỗ trợ đem nhà máy chế thuốc Giang thành liệt vào danh sách được cấm giấy phép đặc biệt sản xuất, La Tuệ Trữ hầu như không có bất luận suy nghĩ cái gì đáp ứng thỉnh cầu của Trương Dương.

Đối phó chuyện này, trong lòng Trương Dương bớt lo ba phần, hắn ngay sau đó phải đi chính phủ ủy thị Giang thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đang dự họp thường ủy, cho nên Trương Dương ở ngoài phòng làm việc chờ đủ một giờ, mới nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nghe nói Trương Dương tới, cho thư ký đem hắn dẫn vào trong phòng làm việc.

Trương Dương quan sát sắc mặt của ông ta một chút, Đỗ Thiên Dã biểu tình ngưng trọng, xem ra tâm tình không quá tốt. Trương Dương cười nói: Tôi vừa từ kinh thành đến đây, thiếu chút nữa bị nhân viên công tác nhà ga cách ly.


Đỗ Thiên Dã nói : Cậu đến oán giận tôi à, cảm thấy chính sách của chúng tôi có chút quá đáng có phải không?


Trương Dương nói: Hiện tại nơi nào cũng đều như vậy, viêm phổi làm cho trên dưới toàn quốc thần hồn nát thần tính, nhân tâm hoảng sợ, ai cũng không muốn tình hình bệnh dịch mở rộng đến ba phần đất của mình.


Cậu biết là tốt rồi. Thân thể của Đỗ Thiên Dã hơi ngã vào ghế ngồi tựa lưng phía sau, hai tay duỗi thẳng đặt trên bàn, nhẹ nhàng nói : Cậu tìm tôi có chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK