Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân thở dài nói: Một lời khó nói hết.

Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh nói: Đừng có làm trò, nói!

Trương đại quan nhân lúc này mới kể lại tao ngộ của mình sau khi tới Tân Hải, hắn vừa mới nói xong thì Từ Kiến Cơ đã cười nói: Cậu làm như vậy cũng khó trách lãnh đạo thành phố đi giày vào cho cậu, chuyện lớn như bỏ huyện lập thành phố, nói sao cũng phải là lãnh đạo lên tiếng kêu gọi, cậu không nói tiếng nào đã vội vàng tự làm, căn bản là không để lãnh đạo vào mắt. Đổi lại là tôi thì tôi cũng không cao hứng.

Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi còn cho rằng là chuyện gì lớn, bác Hạng nghe lời tôi nhất. Tôi lát nữa sẽ gọi một cú điện thoại. Để bác ấy quan tâm đến anh. Cô ta lập tức nhận thầu chuyện này.

Trương Dương cười nói: Đừng, anh và bí thư Hạng cho dù có một chút hiểu lầm thì cũng là vấn đề trên công tác. Không liên quan gì tới tình cảm cá nhân, em ngàn vạn lần đừng có gây thêm loạn.

Tiết Vĩ Đồng nói: Sao lại gọi là gây thêm loạn? Một người là tam ca mà em kết bái, một người là bác ruột của em, em đương nhiên không muốn họ phat sinh mâu thuẫn gì.

Trương Dương nói: Không phải mâu thuẫn, chỉ là một số hiểu lầm thôi, anh có thể tự mình giải quyết, em đừng có nhúng tay vào mà.

Từ Kiến Cơ nói: Trương Dương nói rất đúng, loại chuyện này tốt nhất giải quyết việc chung, em tốt nhất đừng tham gia.

Tiết Vĩ Đồng nói: Các anh thích thế nào thì làm thế nấy, em chẳng buồn quản.

Từ Kiến Cơ nói: Đi, tôi mời mọi người đi đánh golf, buổi chiều thư giãn một chút, buổi tối chờ Chu lão đại tới rồi uống một bữa.

Trương Dương lắc đầu nói: Tôi không chơi thứ đó đâu, buổi chiều còn có chút việc.

Tiết Vĩ Đồng nói: Em cũng không có hứng thú, tự anh đi đi.

Từ Kiến Cơ nói: Hai người thật đúng là làm người ta mất hứng, sân gôn mới xây, tuyệt đối là tiêu chuẩn cấp quốc tế, hai người không tới kiến thức một chút thì thật sự là rất đáng tiếc.

Trương Dương buổi chiều tới nhà La Tuệ Ninh, hắn sở dĩ tới đó, một là để thăm bà ta, hai là để xem tình huống hiện tại của Văn Linh.

Khi Tới Văn gia, La Tuệ Ninh đang viết trong thư phòng, Văn Linh cũng không có ở nhà, La Tuệ Ninh nhìn thấy Trương Dương tới thì lộ ra vẻ vô cùng cao hứng, bà ta cười nói: Con tới rất đúng lúc, xem xem mẹ gần đây viết có tiến bộ hay không?

Trương Dương theo La Tuệ Ninh vào thư phòng, nhìn thấy bà ta viết phúc như mộng lệnh, mặc tích vị kiền. Kiểu chữ của La Tuệ Ninh rất đẹp, Trương Dương khen: Chữ đẹp, cũng sắp vượt qua Thiên Trì tiên sinh rồi.



La Tuệ Ninh xì một tiếng khinh miệt, biết rằng thằng ôn này đang nịnh hót mình, và ta hiểu rõ tiêu chuẩn thư pháp của mình, bà ta chỉ coi thư pháp là sở thích, biết mình ở phương diện này thiên tư hữu hạn, tuyệt đối không trở thành được đại gia thư pháp.

Trương Dương nói: Mẹ đừng có mà không tin, chữ này viết rất không tồi, tặng cho con đi, lát nữa con tìm người đóng khung, treo trong văn phòng của con.

La Tuệ Ninh cười nói: Con thích thì cứ lấy, con không chê mẹ xấu, chữ mẹ viết có xấu đến mấy cũng chẳng sợ con thấy.

Trương Dương cười ha ha, nhìn nhìn chung quanh rồi nói: Chị Linh không ở nhà à?

Nhắc tới Văn Linh, La Tuệ Ninh không nhịn được lại thở dài: Mẹ cũng không biết nó đang làm gì, cả đem hôm qua không về, sáng sớm sau khi trở về thì lại nói muốn tới Đông Giang thăm Hạo Nam, hơn nữa nói đi là đi luôn.

Trương Dương lúc này mới yên lòng, biết Văn Linh không hề để lộ ra chuyện xảy ra tối hôm qua. Hắn nhớ tới một chuyện: Mẹ nuôi, con có chuyện muốn xin mẹ hỗ trợ.

La Tuệ Ninh nói: Giữa hai mẹ con chúng ta thì việc gì phải xin với chả không xin, nói đi!

Trương Dương đem chuyện Lưu Kim Thành nhà máy rượu Giang Thành ủy thác hắn tìm người đề chữ cho sản phẩm mới, Trương Dương nghĩ tới nghĩ lui thấy chỉ có mẹ nuôi là thích hợp, dù sao bà ta cũng không có chức vụ cụ thể gì, thư pháp viết cũng đẹp.

La Tuệ Ninh vừa nghe vậy liền lắc đầu nói: Không được, loại chuyện như đề chữ cho nhà máy rượu mẹ không thể làm được, nếu để cha nuôi con biết khẳng định sẽ trách cứ mẹ.

Trương Dương cười nói: Có thù lao gì đâu, chỉ hỗ trợ đề chữ thôi, yên tâm đi mẹ, sẽ không có sai phạm gì đâu.

La Tuệ Ninh nói: Bản thân loại chuyện này đã có tính chất quảng cáo nhất định, con đừng tìm mẹ, hơn nữa mẹ lại không uống rượu, con nếu muốn tìm người đề chữ thì phải tìm người thích uống rượu ấy. La Tuệ Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một người, bà ta cười nói: Có rồi, con không phải là huynh muội kết bái với Tiết Vĩ Đồng ư? Con thông qua cô ta tìm Tiết lão, Tiết lão thích uống rượu, hơn nữa không say, con để ông ấy nếm thử, nếu loại rượu này thật sự ngon như con nói thì chỉ cần để Tiết lão uống cao hứng, con yêu cầu ông ta đề chữ ông ta khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Trương Dương gãi gãi đầu nói: Tiết lão chắc gì đã thích con, con ở Bắc Cảng không được bí thư thị ủy Hạng Thành thích, Hạng Thành lại là ân nhân cứu mạng của Tiết lão.

La Tuệ Ninh cười nói: Con nghĩ lòng dạ của Tiết lão nhỏ nhen vậy ư? Mâu thuẫn của con và Hạng Thành ông ta căn bản không thèm để ý đâu, con tưởng con quan trọng lắm à? Câu nói này khiến Trương đại quan nhân mặt đỏ bừng, quả thực là như vậy, hắn đã nghĩ mình quá quan trọng rồi. Loại nhân vật cấp nguyên lão như Tiết lão đương nhiên sẽ không chú ý tới sự tồn tại của tiểu nhân vật như hắn, vả lại Hạng Thành chưa chắc đã nói mấu thuẫn giữa mình và y cho Tiết lão. Kỳ thật hắn đi tìm Tiết Lão còn có một chỗ tốt, thông qua chuyện này có thể truyền một tín hiệu cho Hạng Thành, hắn và Tiết gia có quan hệ không tồi, sau này Hạng Thành ở phương diện tiếp xúc với mình chắc cũng phải cố ký.

Trương Dương mang đến hai hộp trà lá cho La Tuệ Ninh. trà lá là Sa Phổ Nguyên cho hắn, hắn đây là mượn hoa hiến phật, thứ như lễ vật là không ngừng lưu chuyển, nếu cuối cùng rơi vào tay anh, hoặc là anh không có bản sự tặng lễ vật đi, hoặc là anh có năng lực thật sự, cầm tiền thì tiêu tai cho người ta.

La Tuệ Ninh đối với sự hiếu kính của con nuôi đương nhiên vui lòng nhận, bà ta lúc này mở hộp trà ra rồi đánh giá, hai hộp trà lá mà Sa Phổ Nguyên đưa tới này đều là trà Long Tĩnh thượng phẩm, giá trị xa xỉ, La Tuệ Ninh kiến thức rộng rãi, sau khi thử một ngụm liền đoán được giá trị của nó, bà ta nói khẽ: Trương Dương, con hiện tại là bí thư ủy rồi, quyền lực trong tay càng lớn thì càng phải đề cao cảnh giác, sự dụ hoặc trong công tác và cuộc sống có khắp nơi, con nhất định phải bảo trì tình táo.

Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, thứ không nên lấy con nhất định sẽ không dính vào.

La Tuệ Ninh hài lòng gật đầu: Con vừa tới Tân Hải không, sao nhanh như vậy đã được phái tới trường đảng học tập rồi? Ngay cả Từ Kiến Cơ cũng có thể nhìn ra sự mập mờ trong đó, La Tuệ Ninh đương nhiên thoáng cái là có thể nhìn ra.



Trương Dương nói: Con trong chuyện bỏ huyện lập thành phố đã đắc tội với mấy vị lãnh đạo của Bắc Cảng, lần này vừa hay có cơ hội học tập này, người đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới chính là con.

La Tuệ Ninh không nhịn được liền bật cười: Con đó, làm việc trước giờ không bận tâm tới cảm thụ của người khác, hiện tại thì hay rồi, vừa tới Bắc Cảng đã làm chướng mắt người khác, đem con sung quân tới kinh thành.

Trương Dương cho rằng La Tuệ Ninh dùng từ sung quân này khá là chuẩn, hắn cười nói: Thật ra con cũng có thể cứng rắn cự tuyệt không đi học, nhưng về sau lại nghĩ, đối kháng với một vị lãnh đạo là không đúng, hơn nữa con quả thực có rất nhiều chuyện cần đến kinh thành để làm.

La Tuệ Ninh nói: Chuyện bỏ huyện lập thành phố ư?

Trương Dương gật đầu nói: Con lần này vào kinh chính là để chứng thực chuyện này.

La Tuệ Ninh mỉm cười nói: Chuyện này mẹ cũng không rõ lắm, đã hỏi qua cha nuôi của con vài lần nhưng ông ấy không trực tiếp trả lời mẹ, mấy ngày nay ông ấy công việc bận rộn, ngày nào cũng khuya mới về, dù sao con cũng không đi ngay, đợi ông ấy xong việc thì con tới nhà mà hỏi.

Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, chỉ cần mẹ giúp con thì chuyện này nhất định sẽ thành.

La Tuệ Ninh nói: Cha nuôi của con làm việc trước giờ đều là công và tư rõ ràng, ông ấy sẽ không bởi vì anh con là con nuôi mà mở một mắt lưới cho Tân Hải đâu, tương tự, nếu ông ấy thấy Tân Hải bỏ huyện lập thành phố thời cơ thành thục thì cũng sẽ không quản những người khác có phản đối hay không.

Trương Dương nói: Con sở dĩ nghĩ tới chuyện này cũng là lần trước cha nhắc con về phương diện này.

La Tuệ Ninh có chút kinh ngạc nói: ông ấy đã nhắc tới chuyện này với con ư?

Trương Dương gật đầu: Có nhắc!

La Tuệ Ninh nói: Nếu ông ấy đã chủ động nhắc tới thì như vậy chuyện này có hy vọng thành công rất lớn. Bà ta chậm rãi đặt chén trà xuống: Trong khoảng thời gian con tới Tân Hải công tác có thuận lợi không?

Trương Dương cười nói: Đại thế thì vẫn ổn, có điều năng lực lãnh đạo lúc trước thật sự quá kém, công tác mà con phải làm rất nhiều, từ xây dựng thành thị đến quy hoạch kinh tế, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu.


La Tuệ Ninh nói: Tân Hải là nơi đầu tiên mà con một mình đảm đương một phía, đối với sự phát triển về sau của con mà nói thì khá là quan trọng, cho nên con nhất định phải làm tốt công tác ở Tân Hải, dùng thành tích để nói chuyện, khiến những người nghi ngờ con phải ngậm miệng.


Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, ai dám nghi ngờ con, con sẽ vả vỡ miệng hắn.


La Tuệ Ninh cười nói: Đứa nhỏ này, trừ đánh người ra thì con không nhĩ ra chủ ý gì khác à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK