Văn Quốc Quyền nhìn ra Trương Dương còn có tâm sự, mỉm cười nói: Trương Dương, cậu có gì thì cứ nói đi, tôi cũng ít khó thời gian nói chuyện phiếm với cậu.
Trương Dương hạ quyết định, vì thế đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với Văn Quốc Quyền một lần.
Văn Quốc Quyền nghe xong Không khỏi nhíu mày, chuyện này nghe qua thì cứ như là khúc mắc tình cảm giữa nam nữ trẻ tuổi, nhưng trên thực tế cũng không đơn giản, Phó Hải Triều trong một thế hệ trẻ tuổi rất có danh khí, thậm chí ngay cả Văn Quốc Quyền cũng hâm mộ Phó Hiến Lương có được một đứa con trai có khả năng như vậy, ít nhất trong mắt y thì con cái của mình không bằng Phó Hải Triều, y đối với Phó Hải Triều cũng có chút tìm hiểu, biết đứa nhỏ này không phải là người dễ xung động, một người có thể thành đại sự Sẽ không dễ dàng bị té nhào trước mặt sắc đẹp, Văn Quốc Quyền cho rằng Phó Hải Triều là người có thể làm đại sự, trong điểm này so với Hạo Nam thì mạnh hơn nhiều, nhớ tới con trai, tâm tình của Văn Quốc Quyền không khỏi trở nên trầm trọng. Từ sau khi bị đả kích ở chỗ Tần Manh Manh, con trai tựa như đã thay đổi thành một người khác, cơ hồ thay đổi thái độ nhân sinh.
Trương Dương nhìn thấy Văn Quốc Quyền lâm vào suy nghĩ sâu xa, không lập tức quấy rầy y, Văn Quốc Quyền suy nghĩ khoảng ba phút mới nói: cậu trước đây có biết hắn không?
Trương Dương lắc đầu: Con chưa gặp hắn bao giờ.
Văn Quốc Quyền nói: cậu đã là người, trên tình cảm phải biết thu liễm. Nếu như để Yên Nhiên biết thì cô ta nhất định sẽ thương tâm.
Trương Dương nói: Cha nuôi yên tâm, con về sau nhất định sẽ đối xử tử tế với Yên Nhiên, hơn nữa con cũng không phải là người hay làm bậy.
Văn Quốc Quyền cười cười. Y đối với tình cảm quan của Trương Dương cũng không tiện bình phẩm, đứa con nuôi này và thằng con ruột hoàn toàn bất đồng, cuộc sống tình cảm rực rỡ muôn màu, không ngờ không ngờ có thể thành thạo ở trong đó. Lừa được nhiều nữ hài tử như vậy tất cả một lòng với hắn, cũng được cho là một kỳ tài. Văn Quốc Quyền nói: Phó Hiến Lương là bạn tốt của tôi. Người ngoài đều cho rằng chúng tôi là là đối thủ, nhưng thật ra chúng tôi là tri kỷ, nhiệm kỳ mới lần này, bất kể là hắn lên hay là tôi lên cũng đều là chuyện bình thường, chúng tôi đều có năng lực đưa quốc gia đi lên.
Trương Dương nói: Nhưng theo con thấy cha được chọn mới là bình thường.
Văn Quốc Quyền cười cười vỗ vỗ vai Trương Dương: cậu đó, luôn xử trí theo cảm tính, thật ra tôi hiện tại cũng không rõ, tôi và Hiến Lương rốt cuộc ai thích hợp với vị trí này hơn. Y lắc đầu, đi mấy bước trong phòng: Tới gần nhiệm kỳ mới, đủ loạn người sẽ hoá trang lên sân khấu, có người cổ động, cũng có người làm rối, cậu là con nuôi của tôi, tất nhiên sẽ bởi vì chuyện của tôi mà bị liên luỵ không ít, nói dễ nghe thì là áp lực, thật ra là tôi liên lụy tới cậu.
Trương Dương nói: Cha nuôi, cha nói như vậy con thực sự ngại quá.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi biết bên ngoài có không ít người nói cậu dựa hơi ấm của tôi, cho rằng nếu như cậu không phải dựa vào có tôi là cha nuôi thì không có thành tựu và địa vị chính trị hôm nay, có thể là vì nguyên nhân này cho nên cậu mới cố ý giả vờ bất hòa với chúng tôi, sợ người khác nói cậu nhờ vả Văn gia.
Trương Dương da mặt nóng lên: Cha nuôi, con thực sự không nghĩ như vậy.
Văn Quốc Quyền nói: Cậu luôn là người háo thắng, tôi rất thích điểm này của cậu, nhưng háo thắng cũng không có nghĩa là cố ý phân rõ giới hạn với chúng tôi.
Cha nuôi, con không có mà.
Văn Quốc Quyền cười nói: cậu nghĩ gì tôi hiểu.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: Tôi nghĩ gì ông chưa chắc đã biết, tuy rằng ông mắt sáng như đuốc, nhưng chắc sẽ không nghĩ được thằng con nuôi tôi là từ triều Đại Tùy tới? Nếu luận về tuổi thì tôi còn lớn hơn ông.
Chuyện Phó Hải Triều theo đuổi Liễu Đan Thần rất nhanh liền được truyền ra ở viện kinh kịch, thậm chí ngay cả Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi cũng đã biết chuyện này, cô ta đặc biệt tới tìm Liễu Đan Thần, tuy rằng mục đích là bàn về chuyện của Trương Dương, nhưng đề tài lại bắt đầu từ Phó Hải Triều.
Thiệu Minh Phi kỳ quái nói: Sư muội, thật là không đơn giản. mới có vài ngày không gặp đã quen được thiếu gia nhà họ Phó rồi. Cô ta không dùng từ lừa đã là rất khách khí rồi.
Liễu Đan Thần nhíu mày, cô ta có chút bực mình nói: Tôi đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có tới viện kinh kịch tìm tôi.
Thiệu Minh Phi thở dài nói: Sư muội, chúng ta quen nhiều năm như vậy rồi, không nói tới trước đây chị từng chiếu cố em, chẳng lẽ chúng ta ngay cả tình nghĩa môn cũng không có ư? Trong mắt em còn có sư tỷ này hay không, không ngờ ngay cả xưng hô cũng tiếc rẻ.
Liễu Đan Thần nói: Nếu như không phải nghĩ tới tình đồng môn thì chị hiện tại tuyệt đối sẽ không được sống êm đẹp trên thế giới này.
Thiệu Minh Phi cười nói: Sư muội, em khi tức xinh lắm, chẳng trách có nhiều nam nhân như vậy bị em mê hoặc.
Liễu Đan Thần nói: Không có gì để nói thì chị đi đi.
Thiệu Minh Phi nói: Sư muội, sư phụ trước khi đi bảo chị chiếu cố em nhiều hơn, bằng không chị nào dám lớn gan tới tìm em.
Liễu Đan Thần nói: Tôi sao không nghe sư phụ nói.
Thiệu Minh Phi nói: em là hòn ngọc quý trên tay sư phụ, ông ta đương nhiên không đành lòng nhìn thấy em bị thương tổn gì, trước khi ông ta tới Đông Kinh đặc biệt dặn dò chị, nhất định phải chiếu cố tốt cho em.
Không cần, tự tôi có năng lực chăm sóc cho mình.
Thiệu Minh Phi nói: Ở trong tất cả đám chúng ta thì sư phụ thương em nhất, cũng lo cho em nhất.
Liễu Đan Thần không muốn nói chuyện với cô ta nữa, xoay người định đi nhưng lại nghe Thiệu Minh Phi nói: Em rõ ràng có thể xuống tay với hắn, vì sao ba lần bảy lượt thủ hạ lưu tình?
Liễu Đan Thần xoay người lại, mắt sáng tràn ngập tức giận nhìn Thiệu Minh Phi.
Thiệu Minh Phi vẫn là bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, dịu dàng nói dịu dàng nói: Sư muội, sư phụ tuy rằng thương em, nhưng ông ta dù sao cũng là nam nhân, không hiểu tâm tư của nữ nhân chúng ta, em trong lòng rốt cuộc nghĩ gì thì thật ra chị hiểu rõ nhất.
Liễu Đan Thần khinh thường nói: Thu hồi sự quan tâm này của anh lại đi, tôi nghĩ gì, chị không cần biết, cũng không cần chị quan tâm.
Thiệu Minh Phi đi tới trước mặt cô ta: Sư muội, em so với chị thì xinh đẹp hơn, ngộ tính cũng cao hơn chị rất nhiều, nhưng ở phương diện đối đãi với nam nhân thì em còn lâu mới bằng được chị.
Liễu Đan Thần không khỏi trào phúng: Chị cũng có chút tự hiểu lấy mình đó.
Thiệu Minh Phi nói: Chị biết em bởi vì chuyện lần trước là oán chị, nhưng em để tay lên ngực tự hỏi đi, có thực sự hận chị không? Không đợi Liễu Đan Thần trả lời, cô ta lại thở dài: chúng ta đều là nữ nhân, chị nhìn ra được, em thích hắn, em không cắt được đoạn tình nghiệt này, em căn bản không đành lòng xuống tay đối với hắn.
Liễu Đan Thần tức giận nói: Đủ rồi, tôi không muốn nghe chị ở đây nói hưu nói vượn nữa, chị có thể đi rồi đó.
Thiệu Minh Phi nói: Sư muội, chị biết em có rất nhiều bí mật, có một số việc không thể giấu được đâu.
Liễu Đan Thần nói: Về sau chị đừng có tới tìm tôi nữa.
Thiệu Minh Phi nói: Trương Dương là nhưng cực kỳ giảo hoạt, hắn đối với chuyện buổi tối ngày đó đã hoài nghi rồi, chỉ giả vờ tuyên bố chị đã mang cốt nhục của hắn, vốn cho rằng có thể bức hắn đi vào khuôn khổ, thành thành thật thật nghe lệnh chị, nhưng xem ra hắn không nể tình.
Liễu Đan Thần nói: Chị sao phải phiền phức thế, chẳng thà dứt khoát giết hắn đi, chẳng phải là xong hết mọi chuyện ư?
Thiệu Minh Phi cười nói: Nói dứt khoát thế, em đành lòng ư?
Liễu Đan Thần nói: Sao mà không?
Đôi mắt quyến rũ của Thiệu Minh Phi nhìn Liễu Đan Thần một lượt từ trên xuống dưới, nói khẽ: Nữ nhân luôn nhớ mãi không quên đối với nam nhân đầu tiên của cô ta, huống chi...
Dưới nhìn chăm chú của cô ta, Liễu Đan Thần không ngờ lộ ra một chút hoảng hốt.
Thiệu Minh Phi nói khẽ: Hôm trước em tới bệnh viện Nhân Hòa làm gì?
Liễu Đan Thần đột nhiên biến sắc, cô ta cắn cắn môi: Chị theo dõi tôi...
Thiệu Minh Phi nói: Chị mới rồi đã nói với em rồi đó, sư phụ vô cùng quan tâm tới em, ông ta muốn biết rốt cuộc là trên người em đã xảy ra chuyện gì. Cô ta đi đến bên cạnh Liễu Đan Thần, vô cùng thân thiết ôm vai của cô ta, ghé vào tai cô ta nói khẽ: Sư muội, em đừng sợ, chuyện này chị sẽ không nói với sư phụ đâu, thật là không ngờ, em mang...
Câm mồm. Liễu Đan Thần giận dữ nói, ngực của cô ta bởi vì kích động mà phập phồng kịch liệt.
Thiệu Minh Phi nói: Em có nghĩ tới hay không, nếu như sư phụ biết chuyện này, ông ta liệu còn tiếp tục tin em nữa không? ông ta vẫn luôn chuẩn bị truyề y bát cho em, nhưng em lại để xảy ra loại chuyện này...
Liễu Đan Thần nói: Tôi nếu gặp chuyện không may thì chị cũng phiền đó.
Thiệu Minh Phi nói: Chị lại vừa hay là loại người không sợ phiền toái. Cô ta trong lòng cũng cực kỳ bực, Tiêu Quốc Thành gieo trảo phá mĩ nhân kiểm trong cơ thể của cô ta, nếu như cổ độc phát tác, chỉ sợ kết cục của cô ta so với đa số người trên đời thì thê thảm hơn rất nhiều.
Câu nói vừa rồi của Liễu Đan Thần không khác gì đã âm thầm thừa nhận.