Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Hạo Nam bật cười.

Hà Trường An từ chỗ La Tuệ Ninh biết được em gái của Trương Dương sắp kết hôn, có điều La Tuệ Ninh cũng không ngờ y lại tự mình tới, nể mặt một tiểu bối như vậy, thật ra người ngoài cũng không biết uyên nguyên giữa Hà Trường An và Trương Dương, nếu không phải nhờ Trương Dương, Hà Trường An vĩnh viễn không có ngày gặp lại con gái và cháu ngoại, trong mắt Hà Trường An, Trương Dương có ơn lớn đối với y, cả đời này cũng không trả hết. Cho nên trong nhà Trương Dương bất kể là có việc lớn việc nhỏ gì, chỉ cần y biết thì đều sẽ quan tâm.

Nhiều người quen gặp mặt như vậy, hàn huyên một phen tất nhiên là khó tránh khỏi, Hà Trường An sau khi gặp La Tuệ Ninh, không ở lại lâu đã đi, Trương Dương tiễn y ra cửa, Hà Trường An không hề lập tức lên xe mà chỉ chỉ ra đường phía trước, ý bảo muốn đi cùng với Trương Dương một chút.

Trương Dương nói: Chú Hà, tối nay hay là ở lại Tuệ Nguyên đi, bên khách sạn đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Hà Trường An nói: Tôi tối nay còn phải đi gặp mấy người bạn quan trọng, nói chung là trưa mai tôi sẽ tới uống rượu mừng đúng giờ.

Trương Dương nói: Lần này thật sự là quá gấp rút, cháu không ngờ lại có nhiều người tới như vậy.

Hà Trường An cười nói: Người làm bạn luôn muốn tới tham dự, nhưng trên đời này bằng hữu dẫu sao cũng chỉ là số ít, mấy người chúng tôi là tới vì Trương Dương, nhưng có không ít người là tới vì bí thư Trương. Thật ra không cần tôi nhắc nhở cậu, điểm này với năng lực của cậu thì chắc cũng hiểu.

Trương Dương cười nói: Mặc kệ là tới vì Trương Dương hay là vì bí thư Trương thì cũng đều là vì cháu mà đến, người ta nể mặt cháu, cháu đương nhiên không thể phớt lờ người ta, chú Hà, chú nói xem có đúng không?

Hà Trường An cười gật đầu, y đưa cho thực sự một tờ giấy.

Trương Dương cho rằng là điều gì bí mật, mở ra xem, bên trên viết một địa chỉ. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Hà Trường An, Hà Trường An ý vị thâm trường nói: Tới rồi cậu sẽ biết.

Trước khi Hà Trường An đi thì đòi lại tờ giấy đó, Trương Dương đã nhớ được địa chỉ.

Hà Trường An đi được không lâu thì Trương Dương nhìn thấy Sở Yên Nhiên ra tìm hắn, Trương Dương cười cười đi tới: Chỉ mới có một lát đã nhớ anh rồi à?

Sở Yên Nhiên nói: Sặc, cha em vừa gọi điện thoại tới nói là muốn tới, em ra đón ông ấy.

Trương Dương nghĩ nghĩ, Tống Hoài Minh lúc này tới đây mười phần có chín là vì La Tuệ Ninh. Sở Yên Nhiên kéo tay hắn: Trương Dương, mẹ anh, mẹ nuôi anh, bà ngoại em cứ vây lấy em hỏi khi nào thì chúng ta kết hôn?

Trương Dương cười nói: Tùy em, em nếu thích thì chúng ta ngày mai bày thêm bàn, cùng tổ chức tiệc cưới luôn. Đỡ phải phát thiếp mời. Lát nữa anh sẽ nói với cha em một tiếng, dứt khoát quyết định vậy đi.

Sở Yên Nhiên nhéo Trương Dương một cái: Đồ đáng ghét! Muốn cưới em một cách qua loa như vậy à, anh thích nhưng em không thích.

Trương Dương nói: Thật ra hai ta cũng chỉ thiếu mỗi hình thức thôi, chứ trên thực tế thì hai ta đã sớm...

Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: Anh lại nói bậy.

Trương đại quan nhân nói: Nha đầu, nói thật ra, lâu như vậy không được gặp em. Anh quả thực có chút xung động rồi.



Sở Yên Nhiên nói: Anh chỉ có vậy thôi mà, quá tục!

Trương Dương nói: Em hiểu lầm anh rồi, anh là tình cảm xung động chứ không phải sinh lý xung động.

Sở Yên Nhiên tức giận đến nỗi lại đấm vào vai hắn một cái, lúc này nhìn thấy xe hồng kỳ của cha tới, Sở Yên Nhiên vội vàng buông Trương Dương ra, giả bộ thản nhiên như không.

Tống Hoài Minh ở bên trong xe cũng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi, y mỉm cười, người cha Đương nhiên chỉ mong sao con gái được tình cảm mỹ mãn hạnh phúc, Liễu Ngọc Oánh ở bên cạnh cười nói: Hai đứa chúng nó cứ như là trẻ con ấy, rất ân ái.

Tống Hoài Minh nói: Chúng vui vẻ là tốt rồi.

Ô tô tới trước mặt Trương Dương và Sở Yên Nhiên thì dừng lại, Trương Dương vội vàng chạy tới mở cửa xe, Tống Hoài Minh xuống trước, Trương Dương chào: Chú Tống, cô Liễu tới chơi!

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Chúc mừng cậu, Trương Dương.”

Trương Dương nói: Cùng vui cùng vui.”

Liễu Ngọc Oánh cười nói: Lúc nào thì đến phiên hai đứa cậu.

Sở Yên Nhiên xấu hổ cúi đầu.

Da mặt của Trương đại quan nhân tuyệt đối là được khảo nghiệm lâu dài. Hắn cười nói: Cháu luôn cầu Yên Nhiên gả cho cháu, nhưng Yên Nhiên luôn cảm thấy khảo nghiệm đối với cháu vẫn chưa đủ, chú Tống, cô Liễu, trước đây ai cũng nói là lệnh cha mẹ, lời mai mối. Hay là để cháu tìm người mai mối, cô chú trực tiếp gả Yên Nhiêu cho cháu.

Tống Hoài Minh cười nói: Cậu nghĩ cưới con gái tôi dễ dàng như vậy ư? Y vừa nói vừa đi về phía biệt thự.

Trương Dương theo sát bên cạnh y, Liễu Ngọc Oánh và Sở Yên Nhiên thì đi ở phía sau.

Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, tôi nghe nói trường hợp lần này cậu làm không nhỏ.

Trương Dương cười nói: Nào có vậy đâu, chỉ là tùy tiện đặt mấy bàn tiệc thôi. Trong lòng thầm nghĩ tin tức của Tống Hoài Minh đúng là linh thông, theo lý mà nói thì một bí thư tỉnh ủy như y sẽ không quan tâm tới loại việc nhỏ này, xem ra chuyện mình bày bàn tiệc đã có người báo cáo cho y rồi, trên đời này người dụng tâm kín đáo thật sự quá nhiều, chẳng lẽ có người muốn mượn chuyện này để chế tạo sự đoan ư?

Tống Hoài Minh nói: Người trẻ tuổi làm việc vẫn phải cẩn thận một chút, tiệc rượu mời khách không thành vấn đề, nhưng nhất định phải phải nắm chắc lực độ, rất nhiều quan viên đều ngã ở phương diện quà biếu.

Trương Dương nói: Chú Tống, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ thận trọng.

Tống Hoài Minh cũng không nhiều lời, vào biệt thự, trước tiên đi thăm Margaret, Margaret đang cùng La Tuệ Ninh ngồi trên ban công tầng hai nói chuyện, nhìn thấy vợ chồng Tống Hoài Minh tới, La Tuệ Ninh cười nói: Hoài Minh, Ngọc Oánh, chúng tôi vừa mới nhắc tới hai vợ chồng anh, không ngờ anh đã tới rồi.



Tống Hoài Minh cười nói: Chúng tôi có chỗ nào không phải thì chị cứ nói ra là được.

La Tuệ Ninh cười nói: Chỉ nghe lão thái thái đang khen hai người thôi, Hoài Minh quá lời rồi.

Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh thân thiết gọi một tiếng mẹ, Margaret cười đến tít cả mắt, bà ta cười ha ha nói: Tiểu Tân đâu, vì sao không dẫn nó tới.

Liễu Ngọc Oánh nói: Nó nghịch lắm ạ, dẫn nói tới chỉ sợ nó lại làm mọi thứ lộn xộn lên.

Margaret nói: Nghịch là tốt, nghịch là tốt, con trai thì phải nghịch, Trương Dương cũng vậy thôi, không phải là vẫn được người ta thích ư?

Trương đại quan nhân bị lão thái thái nói cho đỏ cả mặt, lúng túng nói: Bà ngoại à, cháu gọi là tính cách hướng ngoại chứ không phải là nghịch.

Sở Yên Nhiên thì vui cười không ngừng.

Trương Dương không định quấy rầy bọn họ nói chuyện, đi ra cửa xử lý công việc.

Tống Hoài Minh ngồi xuống ở bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh nói: Mẹ, con và Hoài Minh tới đây là muốn đón mẹ về nhà sống.

Margaret cười nói: Nơi này rất tốt, điều kiện khiến tôi rất hài lòng.

Liễu Ngọc Oánh nói: Điều kiện tốt đến mấy cũng không tiện bằng trong nhà, mẹ, mẹ không phải là muốn gặp tiểu Tân ư?

Margaret gật đầu nói: Dù sao tôi cũng không đi ngay mà, đợi ngày kia hôn lễ xong, tôi sẽ tới nhà anh chị ở mấy ngày.

Liễu Ngọc Oánh nghe thấy Margaret đáp ứng thì cũng vui mừng hớn hở.

Thật ra trong lòng Margaret cũng minh bạch, tuy rằng Liễu Ngọc Oánh luôn miệng gọi mình là mẹ, nhưng tình cảm giữa bọn họ vẫn có khoảng cách, Margaret sở dĩ đáp ứng tới ở vài ngày, nguyên nhân là bà ta đi cùng với Yên Nhiên, hai cha con vừa hay có cơ hội để trau dồi tình cảm, Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên tuy nói rằng đã giải hòa, nhưng trong tình cảm vẫn chưa tới mức dốc hết tâm sự.

La Tuệ Ninh lấy cớ Văn Quốc Quyền bà ta mang quà tới cho Tống Hoài Minh, hai người cùng nhau rời khỏi biệt thự tới bãi cỏ bên ngoài, La Tuệ Ninh lúc này mới lưu ý thấy trong khách sạn Tuệ Nguyên có cảnh sát tuần tra, bà ta lập tức nghĩ đến là Tống Hoài Minh an bài, nói khẽ: Hoài Minh, có cần phải hưng sư động chúng như vậy không?

Tống Hoài Minh nói: Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, tuy rằng tôi rất có lòng tin với trị an của Bình Hải, nhưng làm việc vẫn phải cân nhắc chu toàn.


La Tuệ Ninh khen: Chẳng trách Quốc Quyền tôn sùng anh như vậy, ông ta thường xuyên ở trước mặt tôi nhắc tới, trong cán bộ đời này, người làm việc vững vàng nhất chính là anh, giao bất kỳ chuyện gì cho anh ông ta cũng rất yên tâm.


Tống Hoài Minh cười cười, Văn Quốc Quyền vẫn luôn muốn kéo mình vào trong trận doanh, nhưng Tống Hoài Minh thủy chung không tỏ thái độ rõ ràng, theo nhiệm kỳ mới tới gần, tranh đấu quyền lực của Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương cũng đã đến thời khắc mấu chốt, mỗi người đều đang tích cực mở rộng lực lượng bên mình, Tống Hoài Minh cũng không phải là phái trung gian trong chính trị, y có suy tính rõ ràng, hắn không muốn tham dự vào trong tranh đoạt quyền lực chính trị này quá sớm, Tống Hoài Minh muốn thận trọng và thiết thực, y trước mắt chỉ muốn làm tốt ở Bình Hải, đối với y hiện tại mà nói, vấn đề mấu chốt không phải là đứng vào hàng, mà là tích lũy, một người có năng lực vĩnh viễn sẽ không bị thượng tầng bỏ qua.


La Tuệ Ninh trong ý nghĩa nào đó đảm đương nhân vật người phát ngôn của Văn Quốc Quyền, bất kể bà ta có cảm thấy hứng thú với chính trị hay không thì bà ta cũng phải xuất phát từ lợi ích của chồng, quen Tống Hoài Minh lâu như vậy, La Tuệ Ninh cũng khá hiểu y, Tống Hoài Minh là người thông minh, loại người như vậy trước khi chưa nhìn rõ hướng đi của sự việc thì y sẽ không dễ dàng đưa ra lựa chọn, đối với Văn Quốc Quyền mà nói, nếu lần cạnh tranh này thất bại, có nghĩa là vị trí trước mắt của y đã là điểm cuối, trừ một đường tiến về phía trước thì y không có đường lui, mà Tống Hoài Minh thì còn có một con đường rất dài để đi, phía trước y có rất nhiều lựa chọn, Tống Hoài Minh sẽ không nóng lòng vứt bỏ tiền đồ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK