Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Quốc Cường nói: Tôi hiện tại bắt đầu minh bạch vì sao Văn Hạo Nam thích tra anh như vậy, xem ra không phải vấn đề của hắn mà là vấn đề của anh.

Trương Dương nói: Anh đang hoài nghi tôi?

Triệu Quốc Cường nói: Trước đây cũng không hoài nghi, có điều hiện tại bắt đầu hoài nghi rồi. Di động của hắn lúc này đổ chuông, làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hắn và Trương Dương. Triệu Quốc Cường cầm điện thoại, nghe thấy một thanh âm nói khẽ: Triệu cục, báo cáo một tin tức cho anh, Trần Khải đã bỏ trốn rồi!

Triệu Quốc Cường nghe vậy thì ngẩn ra, hắn lớn tiếng nói: Anh là ai?

Đối phương cười lạnh một tiếng: Anh không cần biết, Trần Khải đang trốn về phía nam, đoạn thời gian gần đây hắn luôn bàn quan hệ với phía Miến Điện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là trốn tới đó, anh tốt nhanh mau mau chuẩn bị sẵn sàng đi, tránh để hắn chạy thoát. Nói xong thì gác máy.

Triệu Quốc Cường trong nhất thời ngây ra đó.

Trương đại quan nhân ngồi ở cạnh hắn, đã nghe rõ hết cuộc đối thoại vừa rồi, hắn có thính lực cỡ nào chứ, đừng nói Triệu Quốc Cường ngây ra đó, Trương đại quan nhân cũng giật mình không nhỏ, Trần Khải không ngờ lẩn trốn vào lúc này, chuyện phiền toái thật rồi, nhất định là hắn cho rằng đại ca lần này cần sẽ gặp chuyện không may, thừa dịp chuyện vẫn chưa hoàn toàn bại lộ thì lẩn trốn trước, Trương Dương sở dĩ lên tiếng cho Trần Cương, vẫn là vì không muốn hắn bị moi ra sớm như vậy, không muốn cố gắng trước đây của mình là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng chuyện không phát triển giống như trong dự đoán của mình, cái chết của Hồng Trường Thanh đã đảo loạn tất cả, chuyện cứ liên tục xảy ra, chỉ sợ phiền toái lớn rồi.

Triệu Quốc Cường lặng lẽ đứng dậy, hắn nói với Trương Dương: Về sau tôi sẽ tìm anh!

Trương Dương nói: Ai gọi điện thoại tới vậy?

Triệu Quốc Cường nhíu mày: Gì cơ?

Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?

Triệu Quốc Cường lắc đầu: Tôi cần phải báo cáo với anh à.



Trương Dương nói: Anh đừng đi vội, tôi có một số việc muốn nói với anh.

Tôi có việc gấp!

Việc gấp gì? Chẳng qua là cú điện thoại nặc danh đó nói với anh là Trần Khải đã bỏ trốn!

Sắc mặt Triệu Quốc Cường thay đổi, lỗ tai của thằng cha này sao thính thế? Không ngờ đã nghe rõ nội dung cú điện thoại của mình, sớm biết rằng như vậy, mình nên ra ngoài mà nghê máy.

Trương Dương nói: Không cần không cần đề phòng tôi như phòng trộm.

Triệu Quốc Cường cầm di động của mình lật qua lật lại xem, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi.

Trương Dương nói: Anh chắc không phải đang hoài nghi tôi cũng lắp thiết bị nghe trộm vào máy của anh chứ?

Triệu Quốc Cường nói: Anh muốn nói gì?

Trương Dương nói: Khi tôi vừa tới Bắc Cảng, Kiều Mộng Viện và Thì Duy lái xe tới chỗ tôi chơi, chiếc Mercedes của Kiều Mộng Viện bị người trộm đi, chính là có cú điện thoại nặc danh nói cho tôi biết, xe đã đưa lên Hưng Long hiệu, cho nên tôi mới cùng Trình Diễm Đông dẫn cảnh sát tới, có hành động phá án vượt địa bàn, quả nhiên, thực sự ở trên Hưng Long hiệu lục soát ra được chiếc ô tô bị mất trộm, phát hiện rượu vang buôn lậu giá trị năm trăm vạn, về sau người này lại ba lần bảy lượt gọi điện thoại tiết lộ cho tin tức tôi, tôi phát hiện hắn căn bản không phải muốn giúp tôi, mà là muốn nắm mũi của tôi dắt đi, lợi dụng tôi để làm việc cho hắn, hòng đạt được mục đích mà không muốn ai biết.

Triệu Quốc Cường lặng lẽ gật đầu, hắn gọi điện thoại cho Trần Khải, điện thoại quả nhiên không thể nối được, Triệu Quốc Cường ra hiệu cho Trương Dương đợt một lát rồi nói, hắn lại gọi điện thoại cho phân cục khu khai phá, biết được Trần Khải hôm nay căn bản không đi làm. Triệu Quốc Cường lòng trầm xuống, xem ra cú điện thoại nặc danh này cũng không phải là tự dưng mà có, Trần Khải tám chín phần mười đã bỏ trốn rồi. Hắn nhanh chóng an bài, sai người bắt đầu tìm kiếm Trần Khải, làm xong tất cả, hắn mới đặt điện thoại sang một bên, nhìn Trương Dương rồi nói: Tôi nghĩ hiện tại tới lúc chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi.

Trương Dương tiếp tục đề tài vừa rồi: Sau khi Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, tiến hành một loạt hành động mạnh mẽ vang dội, ngoài mặt thì nhìn hắn tựa hồ làm được một số việc, nhưng trên thực tế hắn chỉ khiến Bắc Cảng càng thêm hỗn loạn mà thôi, hắn cũng nhận được rất nhiều điện thoại nặc danh, chính những cú điện thoại này đã khiến hắn biến cục diện của Bắc Cảng thành càng lúc càng loạn.

Triệu Quốc Cường đặt di động trên bàn trà, nhìn đèn tín hiệu lóe ra, hắn nói khẽ: Anh là nói,tên nặc danh này lặp lại trò cũ, muốn dắt mũi tôi đi.

Trương Dương nói: Hắn muốn làm gì thì tôi không biết, nhưng hắn đối với anh tuyệt đối sẽ không không có hảo ý.



Triệu Quốc Cường nói: Nhưng Trần Khải rất có thể đã đào tẩu.

Trương Dương nói: Triệu cục, tôi cảm thấy Bắc Cảng lần này có thể sẽ thực sự xảy ra đại sự!

Triệu Quốc Cường nhìn hắn: Trương Dương, anh rốt cuộc có bao nhiêu chuyện đang giấu tôi?

Trương Dương nói: Chuyện Không nắm chắc thì tôi không thể nói được.

Triệu Quốc Cường nói: Bất kể anh xuất phát từ mục đích như thế nào thì cũng chỉ là đang bảo vè Trần Cương, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với anh, chuyện của Trần Cương tôi không thể ém xuống được, hắn đã có hành vi vi phạm kỷ luật, tôi phải báo cáo lên cấp trên.

Trương Dương nói: Nhưng chuyện của hắn chắc không liên quan gì tới bản thân vụ án này, anh có cảm thấy cái chết Hồng Trường Thanh có lẽ chỉ là một mở đầu hay không, có người muốn thông qua cái chết của cô ta, để khơi ra một loạt người và sự kiện, cái mà chúng ta hiện tại đang nhìn thấy chỉ là một bộ phận của phản ứng dây chuyền?

Triệu Quốc Cường nói: Phản ứng dây chuyền gì?

Trương Dương nói: Tôi cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy chuyện lần này có chút kỳ quái.

Triệu Quốc Cường lại đứng dậy: Trương Dương. Tôi khuyên anh một câu, đừng hỏi đến vụ án này, vụ án chỉ có cơ quan công an chúng tôi đi tra xét, về phần Trần Cương, chuyện của hắn anh tốt nhất cũng đừng động vào, thứ cho tôi nói thẳng, anh có thể đâu, anh không quản được gì cả! Phát triển của Chuyện Không phải anh có thể nắm giữ được.


Những lời này của Triệu Quốc Cường cũng không có nói sai, phát triển của chuyện quả nhiên không phải Trương Dương có thể nắm giữ được, Trần Khải lẩn trốn, sau khi hắn biết đại ca đã bị dính dáng tới chuyện của Hồng Trường Thanh thì hắn bắt đầu bi quan tuyệt vọng, hắn cho rằng lần này đại ca bất kể là như thế nào cũng sẽ không thoát khỏi được chế tài của pháp luật, hắn không muốn bị liên lụy. Tuy rằng là anh em ruột, nhưng hắn hiển nhiên không chuẩn bị Trần Cương cùng chung hoạn nạn với Trần Cương. Từ lúc bị Trương Dương nắm thóp. Hắn đã liền bắt đầu tìm cách rời khỏi, cái chết của Hồng Trường Thanh, đại ca bị liên lụy, khiến hắn đột nhiên hạ quyết tâm, hắn phải đi, vào những lúc như thế này nếu cứ tiếp tục do dự thì chỉ sợ có muốn chạy cũng không được.


Trần Khải bỏ đi không có nói với bất kỳ ai. Bao gồm cả đại ca của đại ca, cho nên Trần Khải bỏ trốn đối với mọi người mà nói thì đều rất đột nhiên. Người bị đả kích lớn nhất là Trần Cương, Trần Cương bỗng nhiên ý thức được mình đã bị người chung quanh vứt bỏ. Ngay cả em ruột của hắn cũng bỏ trốn, thậm chí khi đi cũng không muốn nói với hắn một tiếng.


Trần Cương đã đoán trước được chuyện mình sớm muộn gì cũng bị song quy, bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu vẫn ở Lâm Mông, chuyện bên này hắn không thể không nghe nói, cho dù hắn không biết thì Triệu Quốc Cường cũng đã có được nhật kí và ghi âm mà Hồng Trường Thanh lưu lại, chỉ bằng hai thứ này đã đủ khiến mình thân bại danh liệt rồi, có lẽ còn có thể bị bỏ tù. Đối với cán bộ như hắn mà nói thì thanh danh và sinh mạng đều quan trọng như nhau, nhưng, hắn chỉ sợ không thể vãn hồi được thanh danh của mình, về phần sinh mệnh, có trời mới biết được sẽ đi về đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK