Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạng Thành cho tới bây giờ vẫn không xem trọng kế hoạch đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời của Trương Dương, cho rằng thằng ôn này làm việc rất không đúng khuôn mẫu, giữa hiện thực và lý tưởng là một đoạn cự ly, cho dù cục khoa học kỹ thuật của Tân Hải nghiên cứu ra thứ này thứ nó, nhưng khả năng đầu tư có bao lớn? Phí tổn liệu có cao không? Khoản này y Trương Dương căn bản chưa tính rõ. Tiết lão tuy khiến y chuyển biến thái độ đối với Trương Dương, nhưng cũng không thể chuyển biến cái nhìn của y đối với Trương Dương, ở trong mắt y Trương Dương vẫn là cán bộ trẻ tuổi chưa thành thục.

Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tình huống tài chính của Tân Hải không được lạc quan, ông xem xem thị lý có thể cho thêm chút chính sách không?

Hạng Thành thở dài nói: Tiểu Trương à, điểm này tôi thực sự là hữu tâm vô lực!

Trương đại quan nhân vừa thấy khuôn mặt lực bất tòng tâm của Hạng Thành thì lập tức minh bạch, nếu muốn moi tiền từ trong tay y thì thật sự là khó càng thêm khó, dựa vào trời dựa vào đất không bằng dựa vào chính mình, về sau chuyện tiền tốt nhất tận lực không nhắc tới nữa, có mở miệng cũng phí lời, nghĩ thấu điểm này, Trương Dương không còn gì để nói với Hạng Thành, hắn cười nói: Vậy tôi sẽ tự nghĩ biện pháp. Sau đó cúi đầu ăn cơm.

Hạng Thành cũng chậm rãi ăn đồ của mình, y ăn rất chậm, nhai kỹ rồi mới nuốt tốt cho sức khỏe, tới tuổi của y rồi, không thể không chú trọng dưỡng sinh. Ăn được mấy miếng thì Hạng Thành lại nghĩ tới một chuyện: Tiểu Trương à, bộ nông nghiệp gần đây thông tri cho thị lý, là về khu khai phá Tân Hải.

Trương Dương mừng thầm, chuyện này hắn đâm ra, Hạng Thành lần này đến kinh tám chín phần mười là để cũng là để xử lý chuyện này. Bởi vì chuyện của khu khai phá Tân Hải, bộ nông nghiệp đã coi Bắc Cảng trở thành điển hình phản diện, Kiều Chấn Lương đã điểm danh phê bình ban lãnh đạo Bắc Cảng, Hạng Thành cũng bởi vì chuyện này mà mất hết mặt mũi.

Trương Dương giả bộ hồ đồ nói: Thông tri gì vậy? Tôi vẫn chưa nhận được tin tức.

Hạng Thành mắng thầm thằng ôn này gian xảo, chuyện này trăm phần trăm là hắn làm, hiện tại không ngờ còn ở trước mặt mình giả vờ vô tội, nhưng Hạng Thành cũng không tiện đâm thủng, thở dài nói: Khu khai phá Tân Hải vẫn tiến triển từ từ, không có bao nhiêu khởi sắc, cả một khoảng đất lớn mà để không, người dân không có đất trồng trọt, xí nghiệp thì lại không phát triển theo mong muốn, dân chúng địa phương mất đi dất, lại không thể kịp thời giải quyết vấn đề việc làm, cho nên sinh ra mâu thuẫn rất lớn, oán giận không ngừng tăng thêm, chúng ta không kịp thời khai thông, cho nên có một số người báo lên bộ nông nghiệp, hiện tại bộ nông nghiệp rất coi trọng nhất vấn đề đất cày ruộng bị chiếm này, cho nên bộ trưởng Kiều đã nghiêm khắc phê bình chúng ta một trận.

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, ông đáng lắm, nhìn mảnh đất mà khu khai phá Tân Hải chọn là biết quá nghiệp đư rồi. Đất canh tác đang yên đang lành bị các ông chiếm dụng, đất cằn sỏi đá vùng duyên hải thì có cả một khoảng trống, nghiệp chướng mà!

Hạng Thành nói: Thật ra sự phát triển của bất kỳ sự vật mới nào cũng đều không phải là một thoáng là thành, sự phát triển của thành thịcũng cần một quá trình.

Trương Dương chế nhạo: Tôi đã nghe người ta nói, sự phát triển của thành thị cũng giống như nữ nhân sinh nở, dù sao cũng phải có quá trình đau đẻ, chỉ cần chịu đựng được thì một sinh mệnh mới sẽ sinh ra.

Hạng Thành nghe mà mù mờ, nghĩ thầm cái này thì liên quan gì tới cái đó? Tôi đang nói với cậu về sự phát triển, cậu lại lôi chuyện đàn bà sinh con ra?



Trương Dương nói: Muốn phát triển thì phải biết nhịn đau, kỳ thật tôi cũng không nỡ đóng cửa khu khai phá, nhưng tôi tới khu khai phá thì thấy, có hai xí nghiệp sống dở chêt dở chống đỡ ở bên đó, cả một mảnh đất rộng để không, ruộng nương trước đây đều đầy cỏ dại, người dân không có đất trồng, không có việc để làm, bảo họ làm sao mà sống đây? Mục đích chúng ta làm khu khai phá không phải là để xúc tiến sự phát triển của thành thị ư, để người dân sống tốt hơn ư, nhưng hiện tại khu khai phá làm rồi, người dân còn sống khổ hơn trước đây, bảo lòng chúng ta làm sao mà thoải mái được? Bọn họ không đi tố cáo cũng lạ.

Hạng Thành nói: Vậy cậu nói xem chuyện của khu khai phá nên làm thế nào?

Trương Dương nói: Trả đất cho dân, nhưng khu khai phá cũng không phải là không nữa, tôi đã trưng cầu ý kiến của một số nhân sĩ chuyên nghiệp, định di dời chỉnh thể khu khai phá về phía bắc, địa phương từ cảng khẩu về phía bắc là đất bị nhiễm phèn, chẳng ai đùng làm gì, chứ không thể cứ đi chiếm ruộng tốt được.

Hạng Thành nói: Cậu thấy được thì cứ thoải mái mà làm đi, có điều. Y dừng một chút rồi nói: Phía bộ trưởng Kiều của bộ nông nghiệp cậu tốt nhất tự mình đi nói một tiếng, bọn họ đã chỉ ra vấn đề, chúng ta lập tức tiến hành sửa đổi, hy vọng phía bộ nông nghiệp đừng coi Bắc Cảng của chúng ta là điển hình phản diện, cái này có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đối với chỉnh đốn hình tượng của thành thị.

Trương Dương nói: Tôi chỉ có thể thử, không thể cam đoan nhất định có thể thuyết phục được bộ trưởng Kiều.

Hai người nói chuyện càng giống như là đang trao đổi điều kiện, Hạng Thành loáng thoáng biểu lộ mình sẽ nhượng bộ, nhưng muốn Trương Dương cũng phải làm ra một số nhượng bộ, cố gắng tiêu trừ đi ảnh hưởng tiêu cực do một tay hắn tạo ra, thông tri của phía bộ nông nghiệp, lần đầu tiên là cảnh cáo, nếu bọn họ thực sự đem việc Bắc Cảng chiếm dụng đất ruộng mù quáng mở khu khai phá làm ví dụ điển hình, như vậy Hạng Thành sẽ mất hết mặt mũi. Hạng Thành rất minh bạch, quan hệ của Trương Dương và Kiều Chấn Lương không bình thường, hắn nếu đã có thể nói được Kiều Chấn Lương giúp hắn ra tay, nhất định có thể hóa giải chuyện này.

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy bí thư Trần Cương của Ủy ban kỷ luật đi tới, ánh mắt Trần Cương tựa hồ đang tìm gì đó, Hạng Thành vẫy vẫy tay với y: Lão Trần, bên này!

Trần Cương cười cười, ánh mắt y căn bản không thèm nhìn Trương Dương, đi tới bên cạnh Hạng Thành rồi ngồi xuống, giống như căn bản không thấy Trương Dương: Bí thư Hạng, dậy sớm thế!

Hạng Thành cười nói: Tôi nghe nói anh tối hôm qua uống không ít, nghĩ anh hôm nay không dậy nổi cơ.

Trần Cương nói: Bí thư Hạng, tôi vẫn chưa già tới mức đó, gan vẫn còn hoạt động tốt.

Hạng Thành cười ha ha.

Trần Cương vẫn không để ý đến Trương Dương ở bên cạnh, trong mắt y cho dù là chào hỏi thì cũng phải là Trương Dương chào hắn trước, nhưng Trương Dương chỉ lo ăn bữa sáng của mình, làm như Trần Cương chưa xuất hiện.

Hoắc Vân Châu tự mình mang bữa sáng của Trần Cương tới, Trần Cương gắp miếng cá rán bỏ vào miệng, nói với Hoắc Vân Châu: Tiểu Hồng đâu? Không phải đã nói hôm nay cô ta làm hướng đạo cho tôi ư?



Hoắc Vân Châu cười nói: Vừa rồi còn nhìn thấy cô ta mà!

Trần Cương nói: Hiện tại người trẻ tuổi càng lúc càng không có trách nhiệm, lời mình đã nói, mà nháy mắt cái là quên sạch. Khi nói chuyện y cố ý mà như vô ý liếc Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhìn Trần Cương, hắn đã ăn xong, dùng khăn tay lau khóe miệng, mỉm cười nói: Bí thư Trần tới rồi à, sao nồng nặc mùi rượu vậy? Vừa sáng sớm đã say rồi à?

Trần Cương sao có thể không nghe ra thằng ôn này đang nói mình, y lạnh lùng nhìn Trương Dương, đang muốn phản kích thì lúc này vừa hay Hồng Thi Kiều đi tới, hôm nay Hồng Thi Kiều mặc đồ màu đỏ, càng lộ ra vẻ đáng yêu, không biết là cô ta có cố ý thể hiện vốn của mình ở trước mặt lãnh đạo hay không, váy hơi ngắn, đùi có một nửa lộ ra, hai đôi chân đẹp đến dụ người lộ ra trước mặt lãnh đạo, chân đi một đôi dày cao bảy phân, càng khiến chân cô ta dài hơn.

Cặp chân đẹp này của Hồng Thi Kiều hiển nhiên rất có lực sát thương, bí thư Trần Cương của Ủy ban kỷ luật không khỏi nhìn thêm vài cái, ngay cả người tự nhận là định lực không tồi như Trương Dương cũng phải ngắm đùi của Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều hiển nhiên đã quen với những ánh mắt này, cô ta chào: Chào bí thư Hạng! Lãnh đạo cũng phải sắp xếp theo thứ tự.

Hạng Thành cười cười gật đầu.

Trương Dương đứng dậy nói: Tôi ăn no rồi! Bí thư Hạng! Hắn chẳng thèm chào Trần Cương, sự chú ý của Trần Cương cũng đã không đặt ở trên người hắn nữa rồi, Trần Cương nói với Hồng Thi Kiều: Tiểu Hồng, tới cùng ăn cơm đi.

Hồng Thi Kiều lắc đầu: Dạ thôi, tôi còn phải đi ra ngoài làm việc với bí thư Trương.

Trần Cương rõ ràng ngây ra một thoáng, sau đó nhíu mày, không nhịn được lại liếc Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc, y cũng không nói gì, dù sao trước mặt nhiều người như vậy, nếu tranh giành tình nhân với một gã hậu bối thì chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề ư?


Trương Dương đương nhiên có thể thể hội được sự ghen ghét trong ánh mắt của Trần Cương, trong chuyện này Trương đại quan nhân không nghi ngờ gì nữa là phi thường oan uổng, Hồng Thi Kiều lấy hắn ra làm lá chắn, có điều Trương đại quan nhân cam tâm tình nguyện, cũng không phải là vì hắn có ý đồ với Hồng Thi Kiều, chủ yếu là bởi vì hắn bởi vì hắn phản cảm với cách làm của Trần Cương, Trương đại quan nhân cam tâm làm lá chắn, Trần Cương ông oán tôi cũng không phải là ngày một ngày hai, có gan thì cứ nhắm vào tôi đây này.


Trần Cương nhìn Hồng Thi Kiều cùng Trương Dương sóng vai rời khỏi, y lắc đầu, sau đó lại thở dài.


Hạng Thành nói: Đang yên đang lành anh thở dài làm cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK