Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tổng thống Hồng rời đi không lâu thì ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cầu thang, Hồng Chính Tể, con trai duy nhất của hắn đi xuống.

Trương Dương đánh giá Hồng Chính Tể, phát hiện bộ dạng của thằng ôn này quả thực rất anh tuấn tiêu sái, ít nhất trong trên ngũ quan so sánh với mình cũng không hề kém hơn, mọi người tranh nhau tới bắt chuyện, Hồng Chính Tể cũng tỏ ra hòa ái, khách khí chào hỏi mỗi người, nụ cười của hắn cũng rất mê người, tạo cho người ta một loại cảm giác có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất dễ gần.

Trương đại quan nhân trong lúc vô ý nhìn thấy Doãn Tố Nguyện đứng ở một góc đằng xa, từ sau khi Hồng Chính Tể xuất hiện thì ánh mắt của cô ta không hề rời khỏi hắn, Trương đại quan nhân bằng trực giác phán đoán ra rằng quan hệ của Doãn Tố Nguyện và Hồng Chính Tể không phải đơn giản, chẳng lẽ hai người từng yêu nhau?

Hồng Chính Tể cuối cùng cũng chú ý tới Doãn Tố Nguyện, hắn ngây ra một thoáng, trên mặt lóe lên một tia ưu thương rồi nhanh chóng quay sang người khác, tiếp tục mỉm cười chào hỏi.

Trương đại quan nhân nhìn thấy trong hai mắt của Doãn Tố Nguyện có ánh lệ, rõ ràng là nước mắt thương tâm, Trương đại quan nhân cầm một ly rượu đi tới bên cạnh Doãn Tố Nguyện, đưa rượu tới trước mặt cô ta.

Doãn Tố Nguyện ngây ra một thoáng, cầm lấy ly rượu mà Trương Dương đưa, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, dùng tiếng Hàn nói: Cám ơn!

Trương đại quan nhân cười cười, dùng tiếng Anh đáp lại: Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Hàn!

Doãn Tố Nguyện cười cười: Tiên sinh không phải là người Nam Triều Tiên à?

Trương Dương nhấp một ngụm rượu rồi nói: Người Hongkong, làm ăn ở đây.

Doãn Tố Nguyện gật đầu, cảm giác nam tử trước mắt rất quen, nhưng trong nhất thời lại không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp ở đâu, cô ta nói khẽ: Chúng ta trước đây đã từng gặp mặt chưa?

Trương Dương nói: Tiểu thư trước đây đã tới Hongkong chưa?

Doãn Tố Nguyện lắc đầu.

Vậy còn nước Mỹ?

Doãn Tố Nguyện trầm tư.

Tổng thống Hồng lại xuất hiện trong đại sảnh, hắn ra cửa nghênh đón đại sứ tân nhiệm của Trung Quốc, Trương đại quan nhân đưa mắt nhìn lại, không ngờ đại sứ tân nhiệm này lại là người quen cũ của hắn, tổng lãnh sự của lạnh sự quán Trung Quốc tại New York Thư Anh Hằng, kể ra thì Thư Anh Hằng còn là bạn cũ của Cố Doãn Tri, lúc trước Trương Dương tới nước Mỹ báo thù cho Cố Giai Đồng, từng được hắn giúp.

Thư Anh Hằng mỉm cười bắt tay với tổng thống Hồng, hai người hàn huyên gì đó, thời gian Thư Anh Hằng nhậm chức tuy rằng không lâu, nhưng đã quan hệ rất tốt với cao tầng Nam Triều Tiên, bởi vậy có thể nhìn ra năng lực ngoại giao trác tuyệt của y.

Trương đại quan nhân không hề lập tức tới chào hỏi, hắn nhìn nhìn Doãn Tố Nguyện bên cạnh, phát hiện ánh mắt của cô ta vẫn dính chặt lên người Hồng Chính Tể, trong lòng đã đoán ra. Doãn Tố Nguyện và Hồng Chính Tể tất có tình cảm, Kim Thừa Hoán và tổng thống muốn thông qua phương thức hôn nhân để gia tăng liên minh, nhưng cách làm của họ lại không đúng sở nguyện của con cái mình.



Lúc này trước cửa lại truyền đến một trận xôn xao, chính là Kim Mẫn Nhi đến, cô ta khoác tay cha, Kim Thừa Hoán mặc quân phục, quân hàm và huân chương trước ngực đã thể hiện ra địa vị hơn người trong giới cua ry. Kim Mẫn Nhi mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, tóc quấn thành hình hoa sen, da thịt trắng nõn, mặt mày như, giống như cửu thiên tiên tử hạ phàm, đẹp tới mức khiến cho người ta say đắm, giống như không thuộc về trần này.

Mỗi một nam Ở đây đều cảm thấy hô hấp khó khăn, không khỏi hâm mộ Hồng Chính Tể, thằng ôn này đã tu mấy đời mà có phúc như vậy, không ngờ có thể cưới được nữ nhân xinh đẹp thế này.

mắt của Hồng Chính Tể cũng sáng rực lên, nhưng lập tức hắn lại có bất an nhìn về phía xa, tìm kiếm thân ảnh của Doãn Tố Nguyện, nhìn thấy Doãn Tố Nguyện một mình cầm chén rượu đứng trong góc, ánh mắt của Hồng Chính Tể lập tức ảm đạm.

Kim Mẫn Nhi khí chất cao quý thanh lịch, nếu nói có chỗ nào không được hoàn mỹ thì chính là vẻ mặt của cô ta quá mức lạnh lùng, giống như không hề dung nhập vào trong hoàn cảnh vui vẻ này.

Kim Thừa Hoán dẫn con gái tới trước mặt tổng thống, mỉm cười giới thiệu: Bác Hồng của con, không cần cha giới thiệu đâu nỉ!

Kim Mẫn Nhi gọi một tiếng bác Hồng, nhưng mặt lại không hề có nét cười, Kim Thừa Hoán cười ha ha, nói: Mẫn nhi tối nay vô cùng khẩn trương.

Tổng thống Hồng gọi con trai tới bên cạnh, cười nói: Đây là Chính Tể con tôi, hai người trước đó chắc cũng gặp nhau rồi, có điều mấy năm nay nó đi du học ở Mỹ, vừa trở về không lâu.

Hồng Chính Tể mỉm cười nói với Kim Mẫn Nhi: Chào cô!

Kim Mẫn Nhi rất máy móc đáp lại: Chào anh!

Tổng thống Hồng cười ha ha, nói: Người trẻ tuổi hai đứa sẽ quen nhau rất nhanh thôi, Thừa Hoán, không ngờ anh mang binh đánh giặc lợi hại, nuôi con gái cũng lợi hại như vậy.

Kim Thừa Hoán cười nói: Chính Tể cũng rất là nhất biểu nhân tài! Hắn nói với Hồng Chính Tể: Chính Tể, tôi giao Mẫn nhi cho cậu chiếu cố nhé!

Tổng thống Hồng mỉm cười nói: Để bọn trẻ nói chuyện với nhau, chúng ta đi chào hỏi khách.

Kim Thừa Hoán đi về phía Thư Anh Hằng rồi chào hỏi y.

Thư Anh Hằng cười nói: Con gái của Kim tướng quân thực sự rất xinh đẹp.

Kim Thừa Hoán cười ha ha, khách khí nói: Đâu có, đâu có!

Hồng Chính Tể bảo bồi bàn đưa hai chén rượu, đưa một chén cho Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi lại không nhận, lạnh lùng nói: Tôi trước giờ không uống rượu.



Hồng Chính Tể cười cười, nụ cười của hắn ít nhiều có vẻ xấu hổ, hắn là người thông minh, có thể cảm thấy tình tự của Kim Mẫn Nhi không tốt. Hồng Chính Tể lại bảo bồi bàn đưa hai cốc nước trái cây, ánh mắt của Kim Mẫn Nhi hư vô mà phiêu, cô ta tuy rằng ở trong vũ hội, nhưng trong đầu lại chỉ có bóng dáng của Trương Dương, cha dùng phương thức hôn nhân để đạt được mục đích củng cố quyền lực của bản thân, qua một lúc nữa, hắn và tổng thống sẽ ở trước mặt mọi người tuyên bố mình và Hồng Chính Tể đính hôn, Kim Mẫn Nhi lắc đầu, cô ta không có bất kỳ tình cảm gì với Hồng Chính Tể, trên thế giới này trừ Trương Dương ra thì không có bất kỳ ai có thể đả động tới nội tâm của cô ta, nhưng cha lại dùng tính mạng của Trương Dương ra để áp chế, hành vi như vậy khiến cô ta lạnh lòng, nhưng cô ta lại không thể không khuất phục dưới áp lực như vậy, vì Trương Dương, cô ta có thể dâng hiến tất cả, cho dù là sinh mệnh của mình thì cũng vậy. Nghĩ đến đây, Kim Mẫn Nhi lại có chút nhớ nhung muốn rơi lệ, nhưng cô ta không thể khóc, càng ở trước mặt người khác thì càng phải biểu hiện ra sự kiên cường của mình.

Hồng Chính Tể lại đưa nước trái cây cho cô ta, Kim Mẫn Nhi tiếp lấy rồi uống một ngụm, Hồng Chính Tể nói khẽ: Cô không vui à?

Kim Mẫn Nhi không nói gì.

Hồng Chính Tể nói: Cô không muốn đính hôn với tôi?''

Kim Mẫn Nhi vẫn không nói gì.

Hồng Chính Tể nói: Cô tuy rằng không muốn ta nói chuyện với tôi, nhưng tôi biết, cô là bị ép tới đây, người sống trên đời dù sao cũng phải luôn phải làm một số chuyện vì gia đinh, Mẫn nhi, tôi sẽ tôn trọng cô.

Kim Mẫn Nhi nói: Tôi cảm thấy mình rất đáng thương, chỉ là công cụ để người khác dùng để đạt được mục đích chính trị.Cô ta liếc Hồng Chính Tể một cái: Anh nguyện ý cưới một nữ nhân mà anh căn bản không yêu như tôi ư? Anh cho rằng hôn nhân như vậy sẽ có hạnh phúc sao?

Hồng Chính Tể trong lúc trả lời câu hỏi của Kim Mẫn Nhi thì ánh mắt lại nhìn về phía xa, nhưng đã không tìm thấy bóng dáng của Doãn Tố Nguyện trong đám người, hắn nói khẽ: Tôi sẽ đặt lợi ích của quản gia lên đầu tiên.

Khóe môi Kim Mẫn Nhi phác ra nụ cười trào phúng.

Lúc này hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh, không lâu sau thì vang lên tiếng vỗ tay, tổng thống Hồng và Kim Thừa Hoán hai người sóng vai đi tới chính giữa, trên mặt hai người đều tràn đầy nụ cười, tới trước bục diễn thuyết, hai người nhường nhau một phen, sau đó tổng thống Hồng mwois cười đi tới chỗ đặt microphone, hắn mỉm cười nói với mọi người: Các vị tiên sinh, cái vị nữ sĩ, hoan nghênh các vị tới tham gia vũ hội mà tệ phủ tổ chức, trước khi vũ hội chính thức bắt đầu, tôi và Kim Thừa Hoán tướng quân có một tin tức tốt muốn tuyên bố với mọi người. Hắn nhìn về phía Kim Thừa Hoán.

Kim Thừa Hoán cười cười vươn tay ra, ý bảo tổng thống Hồng tự mình tuyên bố chuyện này.

Kim Mẫn Nhi ra sức cắn môi, sắc mặt tái nhợt, cô ta cảm giác mình tùy thời sẽ ngã gục, ngay khi Kim Mẫn Nhi sắp không thể chống đỡ được thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ổn: Mẫn nhi, đừng sợ, anh tới đây!

Trương Dương! Kim Mẫn Nhi trợn tròn mắt, cô ta tìm kiếm vị trí của Trương Dương trong hiện trường.

Trương Dương nói: Đừng để lộ, đừng để họ nhìn ra điều gì dị thường!Anh tự có biện pháp dẫn em đi.


Tổng thống Hồng lớn tiếng tuyên bố: Tôi chính thức tuyên bố, con tôi Hồng Chính Tể và con gái Kim tướng quân, Kim Mẫn Nhi quyết định sẽ chính thức đính hôn vào tối nay!


Tin tức này đối với mọi người mà nói thì cũng không tính là rung động, dù sao trước đó cũng rất nhiều người đều nghe phong phanh, tổng thống Hồng và Kim Thừa Hoán do sự cần thiết cho chính trị, đã đi tới hợp tác, hiện giờ thành lập quan hệ thông gia, chỉ là để củng cố thêm quan hệ hợp tác của bọn họ mà thôi.


Hiện trường vang lên tiếng nhạc, tất cả mọi người nhìn đôi trẻ Hồng Chính Tể và Kim Mẫn Nhi, trong mắt người ngoài thì bọn họ quả thực chính là một đôi trai tài gái sắc, mọi người cũng đều cho rằng mở màn cho vũ hội ngày hôm nay nên do họ nhảy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK