Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thanh nở nụ cười, sau đó lại lắc đầu nói: Chỉ là Thường bí thư kêu tôi đến đây khảo sát thực địa một chút tiến độ công trình hiện nay, cũng không phải muốn giao cho tôi phụ trách, chức trách chủ yếu hiện tại vẫn là khai phá khu Lam Sơn.

Trương Dương nói: Hai cái cũng không mâu thuẫn, thị trưởng Tần, ngài tiến bộ thật nhanh, so với ngài, cán bộ cấp chính xử không bằng.

Tần Thanh thầm mắng Trương Dương cố ý, Lý Trường Vũ cũng nghe ra thằng nhãi này nói cho mình nghe, Lý Trường Vũ cười nói: Ngại quan nhỏ à, chức quan không chỉ đại biểu vị trí của cậu, ở trình độ nhất định còn phản ứng năng lực chấp chính của cậu, tiểu Trương, cậu muốn thăng quan thì không ngừng chứng thực năng lực chấp chính của mình.

Tần Thanh cười nói: Trương Dương, cậu vẫn giống một người mê làm quan.

Lý Trường Vũ cười ha hả nói: Hắn vẫn đều là người mê làm quan chưa từng thay đổi qua.

Trương Dương nghe hai vị lãnh đạo chế nhạo mình, cười tủm tỉm nói: Thật ra mê làm quan chỉ là biểu tượng, bản chất của tôi là làm việc nhà! Lúc nói lời này, thằng nhãi này nhìn chằm chằm Tần Thanh, Tần Thanh hầu như hiểu ngay hàm nghĩa mờ ám bên trong, phương tâm không khỏi nhảy dựng lên.

Lý Trường Vũ đương nhiên sẽ không ngờ Trương Dương ngay trước mặt mình cũng dám công khai liếc mắt đưa tình với Tần Thanh, cười nói: Làm việc nhà cũng tốt, sự nghiệp của chúng ta cần những người làm việc nhà như cậu!

Lúc này thư ký Lý Trường Vũ đến đây nói nhỏ vào bên tai Lý Trường Vũ hai câu, Lý Trường Vũ sắc mặt hơi đổi, cầm lấy khăn ăn xoa xoa môi, áy náy nói với Tần Thanh: Thị trưởng Tần, xin lỗi, xảy ra chút việc gấp, cần lập tức xử lý.

Tần Thanh mỉm cười nói: Bí thư Lý xin cứ tự nhiên.

Lý Trường Vũ lại nói với Trương Dương: Tiểu Trương, giúp tôi chiêu đãi thị trưởng Tần!

Trương Dương ước gì cái bóng đèn siêu lớn đi nhanh, liên tục gật đầu nói: Bí thư Lý đi đi!

Lý Trường Vũ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Tần Thanh và Trương Dương hai người, hai người chị nhìn em em ngó chị, bỗng nhiên đồng thời nở nụ cười, Tần Thanh nhếch môi anh đào lên, có vẻ bướng bỉnh khả ái: Em cười cái gì?

Trương Dương nói: Em đang muốn hỏi chị cười cái gì? `



Tần Thanh nói: Nhìn em ở trong quan trường rộng mở, thật sự rất vui vẻ.

Trương Dương nói: Chỉ mới là cán bộ cấp chính xử, hưng phấn mới đầu sớm trôi qua.

Tần Thanh sẵng giọng: Lòng tham không đủ rắn đòi nuốt voi.

Trương Dương thấy bốn bề vắng lặng, lá gan không khỏi lớn lên, xích lại gần Tần Thanh một ít, chân to cũng gách lên chân ngọc của Tần Thanh.

Tần Thanh nói: Được rồi, chị phải đi về nghỉ ngơi.

Trương Dương nói: em còn có rất nhiều điều chưa với chị.

Tần Thanh nói: Tới phòng chị uống trà!

Bên Nam Tích vì Tần Thanh mà an bài một gian phòng, Trương Dương theo Tần Thanh đi tới phòng của cô, vừa vào trong, Trương Dương liền khóa trái cửa lại, vươn cánh tay muôn ôm Tần Thanh, Tần Thanh từ lâu đã nghi ngờ hắn sẽ có hành động như vậy, bước chân nghiêng qua trái một , nhưng cô ấy nghĩ tới cái này, Trương Dương cũng nghĩ rằng cô ấy sẽ trốn tránh, mũi chân nhẹ nhàng nhích một chút, thân thể đột nhiên phóng về phía trước, xuất quỷ nhập thần đi tới phía trước Tần Thanh, cứ như vậy, Tần Thanh vốn dĩ muốn chạy trốn biến thành trực tiếp hướng vào ôm ấp của hắn, Trương đại quan nhân ôm lấy noãn ngọc ôn hương, nắm chặt eo nhỏ nhắn của thị trưởng Tần, cúi thân xuống, không chút khách khí thưởng thức môi anh đào mê người của Tần Thanh.

Tần Thanh bị Trương Dương hôn nồng nhiệt, ngượng ngùng vô cùng. mặt cười đỏ lên, một hồi lâu sau Trương Dương mới buông cô ấy ra, Tần Thanh sẵng giọng: Em cũng không nhìn đây là chổ nào à?

Trương Dương cười nói: Chổ càng là nguy hiểm là chổ càng an toàn, ai cũng không nghĩ rằng Tần phó thị trưởng chúng ta đặc biệt chạy đến Nam Tích vì tình lang.

Tần Thanh trợn mắt liếc hắn nói: Lần này chị tới là vì công sự, em đừng nói bậy.

Trương Dương thấp giọng nói: Nếu như có thể công tư trọn vẹn đôi đường, vậy chẳng phải là lưỡng toàn tề mỹ?



Tần Thanh ôm cái cổ của hắn, bỗng nhiên bất ngờ nhéo cái lỗ tai của hắn, Trương Dương đau đến kêu ai da một tiếng, xin khoan dung nói: Thị trưởng đại nhân, thủ hạ lưu tình, chẳng biết hạ quan làm sai chuyện gì? Đại nhân lại hạ độc thủ đối với hạ quan như vậy?

Tần Thanh nói: Ngươi là cái đồ không biết liêm sĩ, mình làm sai cái gì cũng không biết sao?

Trương Dương vẻ mặt đau khổ nói: Đại nhân, hạ quan tự vấn chức vị cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, trên không làm thất vọng trời, dưới không làm thất vọng đất, trên tình cảm đối với đại nhân cũng là hết sức chân thành, trung thành và tận tâm, chỉ cần đại nhân cần, hạ quan tùy thời có thể vì đại nhân hiến thân, tinh tẫn người vong cũng không tiếc, chẳng hay đại nhân đối với hạ quan còn có chỗ bất mãn.

Tần Thanh bị lời nói của hắn làm cho không nhịn được nở nụ cười, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy mình không nên cười, Trương Dương thấy cô ấy cười tươi như hoa, nhân cơ hội giãy, nhanh như hổ đói vồ mồi đem Tần Thanh đặt lên giường lớn.

Thân thể hai người kề sát cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt theo thân thể không ngừng tăng nhiệt độ lên, hầu như muốn bốc cháy, Hô hấp của Tần Thanh rõ ràng có chút gấp: Chị nhắc nhở em, phi lễ cán bộ quốc gia là tội năng lắm đấy.

Trương Dương nói: Cái gì gọi là phi lễ, tới mà không lui mới là phi lễ, giữa em và chị, lui lui tới tới, có liên quan gì đến phi lễ?

Tần Thanh còn muốn nói cái gì, nhưng cảm giác được quần áo của mình bị hắn rút đi một chút, dưới nụ hôn nồng nhiệt, thân thể mềm mại hầu như hòa tan ra, vốn dĩ muốn nói một việc, tạm thời quên mất. . . Tới mà không lui, Trương đại quan nhân trên người thị trưởng Tần lui tới hơn một tiếng đồng hồ, hai thân thể xích lõa dây dưa cùng một chỗ, Tần Thanh lúc này đã quên việc phi lễ, đùi đẹp quấn trên người Trương Dương, dịu dàng nói: Em đó, thật sự là ma tinh trong mạng của chị.

Trương Dương nói: Duyên phận đã định trước, không tránh được

Tần Thanh thở một hơi, nhẹ giọng nói: Mau đứng lên, em ở trong phòng chị lâu như vậy, lỡ như bị người thấy thì phiền phức.

Trương Dương cười nói: Người thấy cũng không sợ, em từ trước cửa sổ nhảy ra, có chết cũng bảo toàn danh tiết của chị.


Tần Thanh liếc hắn, đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa, đi ra đã phủ khăn tắm, Trương Dương nhanh nhẹn mặc xong quần áo.


Tần Thanh nói: Nói chuyện của em đi, lần trước tại Lam Sơn, em chạy tới nơi nào?


Trương Dương bị cô ấy đột nhiên hỏi làm đơ người, lần trước Tần Thanh sinh bệnh hắn đi qua nhìn, từ phòng Tần Thanh đi ra, bị cảnh vệ phát hiện, lúc đó không có đường chạy, chạy trốn tới nhà Thường Tụng, chui vào trong giường của Thường Hải Tâm, từ đó về sau tình bạn thuần khiết của hắn và Thường Hải Tâm bắt đầu thay đổi, biểu tình của Trương đại quan nhân có vẻ có chút mất tự nhiên, ừm à nói: Với bản lãnh của em, không ai có thể bắt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK