Người Định ra quy củ này không phải là La Tuệ Ninh, mà là bằng hữu tốt nhất của bà ta Diêu Hồng Hi, Diêu Hồng Hi là mẹ của Trần An Bang, trượng phu của bà ta Trần Toàn là cấp dưới của Văn Quốc Quyền, hai nhà từ nhiều năm nay vẫn duy trì quan hệ rất tốt.
Lúc trước người định ra quy củ này là Diêu Hồng Hi, nhưng Diêu Hồng Hi nói với La Tuệ Ninh rằng không phải là thu có tính cưỡng chế, mà là cấp cho nhà từ thiện quyên trên năm trăm vạn danh hiệu người quản lý danh dự, Lý Khải Phàm chính là thông qua phương thức này để tiến vào hội từ thiện, bởi vì hắn thông minh và có khả năng, rất nhanh đã giành được sự tín nhiệm của mọi người, đảm nhiệm chức tổng giám tài vụ của hội từ thiện, lúc ban đầu hội từ thiện chỉ dùng tiền quyên góp được để giúp đỡ người nghèo va trợ giúp giáo dục, nhưng về sau theo tiền quyên tăng cao, làm như thế nào để phát huy tốt tác dụng của số tiền quyên góp được đã trở thành một vấn đề bức thiết.
Lý Khải Phàm đề nghị dùng khoản tiền quyền gốp được vào đầu tư, thông qua lợi nhuận từ đầu tư bọn họ sẽ có nhiều tài chính hơn để sử dụng, có thể làm tốt sự nghiệp từ thiện hơn, phải nói rằng đề nghị của Lý Khải Phàm là tốt, nhưng trong quá trình chấp hành cụ thể thì xuất hiện lệch lạc.
Trung kỉ ủy lần này điều tra nhằm vào Hà Trường An, có tra ra Hà Trường An có vấn đề lớn, nhưng lại tra xét ra lỗ hổng cực lớn trên tài vụ của hội từ thiện, Lý Khải Phàm bởi vậy mà nổi lên mặt nước.
La Tuệ Ninh sau khi biết được tin tức này thì cũng giật mình, tính chất của chuyện này hiển nhiên nghiêm trọng hơn Hương Sơn biệt viện nhiều, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới hội từ thiện lại xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề lại còn lớn như vậy.
Gọi cho Diêu Hồng Hi thì điện thoại thủy chung tắt máy, La Tuệ Ninh cảm thấy có chút phẫn nộ, bà ta cho rằng cô bạn tốt này đã cô phụ sự tín nhiệm của mình đối với cô ta, không ngờ chuyện của hội từ thiện lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.
La Tuệ Ninh ngồi trong phòng khách, ánh nắng chiều rất đẹp, nhưng tâm tình của bà ta lại vô cùng áp lực, gần đây chuyện không hài lòng liên tiếp xảy ra, bà ta này một loạt phiền toái này không phải là nhắm vào mình, khi chồng đang cố gắng bước tới đỉnh phong của sĩ đồ thì mình không những không thể giúp gì cho hắn, mà lại còn mang thêm phiền toái tới cho hắn, La Tuệ Ninh cảm thấy tự trách và đau khổ.
Văn Linh vô thanh vô tức xuất hiện phía sau mẹ, cô ta nói khẽ: Mẹ!
La Tuệ Ninh đang trầm tư bị cô ta làm cho giật mình, xoay người nhìn con gái rồi nói: Con đến từ lúc nào thế?
Văn Linh vòng qua sô phô, tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, chủ động nắm tay mẹ, La Tuệ Ninh cảm thấy bàn tay con gái có chút lạnh, bà ta không nhớ nổi lần trước con gái chủ động tỏ vẻ quan tâm tới mình là từ lúc nào, nắm chặt tay con gái, tựa hồ muốn giúp cô ta làm ấm bàn tay đang lạnh ngắt.
Văn Linh nói: Có phải gặp chuyện không hài lòng hay không?
La Tuệ Ninh lắc đầu, nhưng lập tức bà ta lại gật đầu, vào những lúc như thế này bà ta cần một người ở bên cạnh để trút bầu tâm sự.
Văn Linh nói: có thể nói với con không, cho dù con không giúp được gì thì cũng có thể chia sẻ một chút với mẹ.
La Tuệ Ninh nói: Con có thể ở bên mẹ nhiều hơn là tốt rồi, mẹ không sao.
Văn Linh nói: Có phải chuyện Hương Sơn biệt viện hay không, con nghe Hạo Nam nói sự kiện đó khiến mẹ rất phiền.
La Tuệ Ninh cười nói: Con đừng nghe nó nói bừa.
Văn Linh nói: Con cảm thấy Hương Sơn biệt viện căn bản không tính là đại sự, người ở trên đời mang quá nhiều động cơ và mục đích, nhưng bất kể bọn họ dụng tâm hiểm ác như thế nào thì chúng ta chỉ cần tâm tình đạm bạc, không để ý tới họ, tránh xa loại người như vậy, rời xa thị phi thì phiền toái tự nhiên cũng sẽ rời xa chúng ta.
La Tuệ Ninh thở dài, bà ta cho rằng những lời này của con gái là bị ảnh hưởng của phật môn.
Văn Linh nói: Mẹ, mẹ nên nhìn thoáng một chút, chuyện đã xảy ra thì rất khó thay đổi, thật ra có xấu đến mấy thì sao?Chỉ cần là người sống trên đời thì khó mà tránh khỏi được những phiền não.
La Tuệ Ninh nói: Tiểu Linh, con hiện tại nói chuyện tràn ngập hương vị xuất thế, cứ như đã nhìn thấu hồng trần ấy.
Văn Linh nói: Con trải qua sinh sinh thế thế, chìm chìm nổi nổi, sớm đã nhìn thấu tất cả rồi.
La Tuệ Ninh con gái con gái, tuy rằng liền gần trong gang tấc nhưng trong lòng lại cảm thấy cách nhau rất xa, bà ta nói khẽ: Tiểu Linh, con định sau này sẽ thế nào.
Văn Linh nói: Con hiện tại sống rất vui, sống vì bản thân, mỗi ngày đều rất chân thật.
La Tuệ Ninh có chút không rõ của cô ta của cô ta, chẳng lẽ con gái đang nói nó trước đây đều sống vì người khác ư? Nhớ tới tao ngộ bất hạnh của con gái, nhớ tới khúc mắc tình cảm giữa cô ta và Đỗ Thiên Dã, La Tuệ Ninh không khỏi lại thở dài.
Văn Linh nói: Mẹ, áp lực của mẹ thật sự quá lớn, hay là con và mẹ ra ngoài du lịch, thuận tiện thư giãn luôn.
La Tuệ Ninh lắc đầu: Không đi được, hội từ thiện xảy ra vấn đề, mẹ đã xem nhẹ tình huống bên đó rồi, hiện tại đã xảy ra phiền toái rất lớn, là người sáng lập của hội từ thiện, mẹ phải gánh vác một số trách nhiệm, mẹ lo chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cha con.
Văn Linh nhíu mày: Vấn đề gì thế?
La Tuệ Ninh lúc này mới nói với cô ta chuyện xảy ra ở hội từ thiện.
Văn Linh nói: Không tìm thấy Diêu Hồng Hi, có thể tìm người nhà của cô ta.
La Tuệ Ninh nói: Chú Trần con buổi chiều gọi điện thoại tới, cũng vô cùng lo lắng, hắn cũng không biết gì về những chuyện mà Diêu Hồng Hi làm, hiện tại cũng đang tìm cô ta.
Văn Linh lạnh lùng nói: Bọn họ là vợ chồng thì sao lại không biết.
La Tuệ Ninh nói: Thôi, loại chuyện này mẹ vốn cũng không nên nói, nói ra chỉ tổ khiến nhiều người phiền não hơn.
Văn Linh nói: Đám người này đều là hạng vong ân phụ nghĩa, bọn họ lúc trước tiếp cận cha mẹ, đơn giản là muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Văn gia mà thôi, chỉ cần bọn họ gặp phiền toái thì lập tức tránh xa. Văn Linh nói tới đây thì trong hai mắt hàn quang hiện ra.
La Tuệ Ninh nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cũng không rùng mình, sợ đến nỗi nắm chặt hai tay con gái: Tiểu Linh, tiểu Linh.
Văn Linh được bà ta gọi, ánh mắt lập tức trở nên dịu đi, nói khẽ: mẹ, con chỉ thấy bất bình cho mẹ thôi.
La Tuệ Ninh nói: Về sau mẹ không muốn quản chuyện gì nữa, cũng không muốn hỏi gì nữa. bà ta nhắm mặt lại, giống như đang nhập định.
Văn Linh vỗ nhẹ lên mu bàn tay mẹ, đứng dậy nói: Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con ra ngoài một chuyến.
Trương đại quan nhân căn bản không ngờ Văn Linh sẽ chủ động tìm tới mình, nhìn thấy Văn Linh đứng trước cửa, Trương Dương có chút trợn mắt há hốc miệng, Văn Linh vẫn là bộ dạng yếu đuối đó, mặc váy dài màu xám, đi giày vải, thoạt nhìn giống như thuộc thuộc thời đại hiện tại.
Văn Linh chắp tay sau lưng, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Trương Dương: Không ngờ tôi sẽ đến đây phải không?
Trương đại quan nhân nhếch môi bật cười: Chị Linh, hôm nay ngọn gió nào thổi chị tới đây vậy!
Văn Linh thản nhiên trả lời: Gió độc! Cô ta đi tới cửa lớn.
Trương đại quan nhân nghiêng người để cô ta đi vào.
Văn Linh nhìn chung quanh sân, hai tay vẫn chắp sau lưng, Trương đại quan nhân lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô ta, hiện tại Văn Linh không khác gì người bình thường, với tu vi của Trương Dương, nếu cô ta cố ý che giấu võ công thì chắc có thể phát giác được.
Trương Dương nói: Chị Linh vào nhà ngồi đi.
Văn Linh lắc đầu, xoay người nhìn Trương Dương rồi nói: Tôi tới tìm cậu là vì hai chuyện.
Trương Dương cười nói: Chị cứ nói!
Văn Linh nói: Lần trước cậu phế bỏ võ công của tôi, lại động tay chân trong cơ thể tôi, gần đây ngực của tôi thường xuyên ngâm ngẩm đau, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cậu có phải nên giải quyết phiền não này cho tôi hay không.
Trương Dương mỉm cười nói: Chị Linh dám để cho tôi bắt mạch không?
Văn Linh ngồi xuống trước bàn đá, để cổ tay lên trên đó.
Trương đại quan nhân không thể không bội phục dũng khí của Văn Linh, tuy rằng hắn từ hành động của Văn Linh đã phán đoán ra, khả năng cô ta khôi phục võ công không tính là lớn, nhưng muốn xác định điểm này thì vẫn cần chứng thực từ mạch đập. Văn Linh Văn Linh đã khôi phục võ công, cô ta chắc sẽ không thản nhiên để mình bắt mạch như vậy.
Trương Dương ngồi xuống đối diện Văn Linh, vươn ngón tay ra đặt lên trên môn của cô ta, từ mạch đập của Văn Linh cho thấy, cô ta căn bản không có gì khác biệt với người thường.
Văn Linh nói: Có phải rất lo lắng tôi đã khôi phục võ công hay không? Trong giọng nói Của cô ta mang theo mấy phần trào phúng.
Trương đại quan nhân cười nói: Có gì mà phải lo lắng? Ma cao một thước thì đạo cao một trượng.
Văn Linh nói: Thế giới hiện tại, thiện ác khó phân, hắc bạch không rõ, anh là ma, ai là đạo, cậu chưa chắc đã có thể phân rõ.
Trương Dương nói: Nhãn lực của tôi vẫn còn tốt lắm. Ngón tay hắn tăng thêm chút lực đạo: Muốn trừ chướng ngại trong cơ thể chị thì phải dùng nội lực thấu vào trong kinh mạch của chị, chị chẳng lẽ không sợ ư?
Văn Linh nói: Đối với một người đã chết quá nhiều lần, sinh và tử vốn không có gì phân biệt, tôi có gì mà phải sợ?