Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đều nghe rất rõ ràng, Trương Dương muốn đang muốn tra về vấn đề này, nói cách khác, ngày hôm nay Lưu Thúy Vân đã hoàn toàn chọc giận Trương Dương, Trương Dương đã không còn cho Từ Quang Nhiên mặt mũi nữa, hắn muốn điều tra vấn đề có khả năng tồn tại trong quá trình xây dựng trung tâm thể dục mới.

Hai người gật đầu, nhưng không phát biểu ý kiến, chuyện này nói ra thì dễ, nhưng làm rất khó, Từ Quang Lợi bị bắt, nếu như điều tra tiếp nữa, bọn họ có phải là bỏ đá xuống giếng hay không, không cho Từ Quang Lợi bất kỳ cơ hội xoay người nào cả. Đừng quên rằng Từ Quang Lợi còn có một người anh là bí thư thị ủy, chỉ cần bọn họ tra, thì tất nhiên sẽ chọc giận Từ Quang Nhiên.

Trương Dương từ biểu tình của bọn họ đã đoán được trong lòng bọn họ đang cố kỵ cái gì, thản nhiên nói : "Các người không cần sợ, đem tư liệu liên quan sưu tập một chút là được, tôi chuẩn bị cho ban ngành tương quan tham gia chuyện này"

Từ Quang Thắng xuất hiện ngoài cửa phòng làm việc, ông gõ cửa phòng.

Lý Hồng Dương và Tang Kim Đường nhân cơ hội đi ra.

Từ Quang Thắng làm vẻ mặt lúng túng nói : "Chủ nhiệm Trương, chuyện vừa rồi thật sự là xin lỗi"

Trương Dương mỉm cười nói : "Chủ nhiệm Từ, mau ngồi đi, không cần phải xin lỗi gì cả, chuyện này không phải do anh làm"

Từ Quang Lợi nói : "Chủ nhiệm Trương, em dâu của tôi xuất thân đồ tể, không có văn hóa gì, tố chất hơi kém, cậu ngàn vạn lần đừng tính toán với em nó!"

Trương Dương nói : "Bà ta đến tìm tôi là muốn đòi tiền công trình của Tân Thế Kỷ, chủ nhiệm Từ, lúc đầu sở dĩ tôi muốn thu hồi quyền quản lý của sân thể dục mới, cũng là bởi vì em trai của anh xảy ra vấn đề, tầng quản lý của Tân Thế Kỷ rơi vào trong vòng hỗn loạn, lúc đó anh cũng đồng ý"

Từ Quang Lợi áy náy nói : "Chuyện này trách tôi, vì đã không làm tốt công tác giải thích với bọn họ"

Trương Dương nói : "Chủ nhiệm Từ, chúng ta là bạn bè lâu năm, tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, tôi hy vọng anh có thể khuyên nhủ Lưu Thúy Vân, đừng đến đây làm phiền nữa, lần sau nế như còn phát sinh chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ không khách khí với bà ta đâu"

Từ Quang Thắng thở dài nói : "Tôi sẽ đi khuyên bảo em nó"

Trương Dương bận tâm đến mặt mũi của Từ Quang Thắng, cho nên cũng không nói quá nặng lời, hắn cười nói : "Quên đi, chuyệ này không cần nói nữa, đúng rồi, ngay mai bác sĩ Vu Tử Lương đến Nam Tích, có muốn gặp mặt một lần không?"

Hai mắt của Từ Quang Thắng sáng lên : "Bác sĩ Vu à! Tôi rất là ngưỡng mộ hắn, như vậy đi, ngày mai để tôi làm chủ!"

Trương Dương cười nói : "Không cần đâu, tôi đã đặt phòng tại Nam Dương quốc tế, anh và viện trưởng Chung cùng nhau đến là tốt nhất"

Trương Dương cũng không ngờ chuyện này còn chưa kết thúc, đám người đến gây chuyện sau khi bị công an mang đi, vào buổi chiều cùng ngày đã có sáu bà già phải vào viện, Lưu Thúy Vân cũng nằm viện, bà ta kiện công an rằng Trương Dương đánh bà ta, đám bà già kia cũng nhất trí là Trương Dương đánh, nói một đám thanh niên ở ủy ban thể dục được Trương Dương dẫn đầu dùng sức đánh bọn họ, cả đám kêu gào muốn quốc gia nuôi dưỡng nửa đời sau của obn5 họ, con cái của bọn họ cũng tụ tập tại bệnh viện tiến hành kháng nghị với thành phố.

Từ Quang Thắng đến khuyên em dâu Lưu Thúy Vân, còn chưa kịp nói được hai câu đã bị chửi cho mặt già đỏ bừng. Từ Quang Thắng không còn cách nào, chỉ có gọi điện thoại cho đại ca Từ Quang Nhiên, nói chuyện này ông không khống chế được nữa rồi, Lưu Thúy Vân muốn làm lớn chuyện này lên, luôn mồm nói muốn đem hung thủ đánh người vào tù, càng kỳ quái hơn là, bà ta còn nói ngày mai sẽ tổ chức đội cảm tử đến ủy ban thể dục gây chuyện.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên thật sự đã nổi nóng, ông ta cũng biết đứa em dâu thứ ba này không có giáo dục, chỉ là ông không ngờ rằng Lưu Thúy Vân lại mạnh mẽ như vậy, tuy rằng em dâu đi quậy ủy ban thể dục, nhưng mà mặt mũi của bí thư thị ủy ông cũng phải chịu nhục. Từ Quang Nhiên rơi vào đường cùng, tối đó kêu vợ Tôn Cảnh Phương cùng đi đến bệnh viện thăm em dâu Lưu Thúy Vân.

Lưu Thúy Vân căn bản là không có bị thương gì, kết quả chẩn đoán của bệnh viện cũng đã có, nhưng bà ta mặc kệ chẩn đoán của bác sĩ, nói mình bị đau đầu, một hồi thì lại đau ngực, ở bệnh viện không chịu đi, bệnh viện cũng bó tay.

Lúc Từ Quang Nhiên và Tôn Cảnh Phương đi vào phòng bệnh, Lưu Thúy Vân đang gặm táo, thấy bọn họ đến, Lưu Thúy Vân vội vàng đặt trái táo xuống, ôm đầu rên rỉ, bà ta biểu diễn quả thật có chút khoa trương, ngay cả Từ Quang Nhiên cũng chịu không nổi. Từ Quang Nhiên nháy mắt với vợ một cái, ý bảo vợ đến xử lý đi. Tôn Cảnh Phương bình thường rất là khinh thường đứa em dâu này, chỉ là ngày hôm nay đến thăm ít nhiều gì cũng mang mùi vị chính trị, phải làm tốt công tác câu thông cho em dâu, không thể để em dâu tiếp tục quậy như vậy được.

Tôn Cảnh Phương nói : "Thúy Vân, chị và đại ca em đã hỏi qua bác sĩ, nếu em không có chuyện gì, thì không bằng mau chóng trở về nhà đi, bệnh viện không phải là chổ tốt để ở, bệnh gì cũng có, nếu như bị nhiễm bệnh thì phiền phức lắm" Tôn Cảnh Phương phụ trách công tác tổng công đoàn, cho nên cái miệng rất biết nói chuyện, cũng có năng lực chính trị, nhưng mà bởi vì luôn bị hào quang của chồng là bí thư thị ủy che mờ, cho nên bình thường Tôn Cảnh Phương cũng ít làm công tác, ấn tượng của bên ngoài đối với bà đều là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, công nhận bà ta là vợ hiền của Từ Quang Nhiên.

Lưu Thúy Vân nói : "Em đau đầu lắm, có thể trong đầu có chuyện, đại ca, chị cả, Trương Dương kia căn bản là một gã lưu manh chính trị, em tìm hắn nói về vấn đề tiền công trình của Tân Thế Kỷ, cũng không nói được hai câu, hắn liền mắng người, không chịu trả tiền, còn chửi Từ Quang Lợi chồng em, em tức quá không nói với hắn, hắn nói bọn em có thể lấy được công trình, tất cả đều là nhờ đại ca cả, nói đại ca lấy quyền mưu tư, em kêu hắn xin lỗi, không ngờ hắn lại ra tay đánh em, còn kêu bảo vệ đuổi bọn em ra ngoài. Đại ca, chị hai, hai người làm chủ cho em đi!" Lưu Thúy Vân mở miệng nói dối cũng rất có nghề.

Năng lực phân rõ phải trái của Từ Quang Nhiên đương nhiên vẫn có, ông biết em dâu muốn kích thích sự phẫn nộ của mình, ngày hôm nay Trương Dương gọi điện thoại cho ông, tình cảnh Lưu Thúy Vân chửi bới um sùm ông đã nghe rất rõ ràng, căn bản là Trương Dương đến cửa gây chuyện, Trương Dương trong toàn bộ quá trình đều kiềm chế bản thân, Từ Quang Nhiên là anh chồng, có chút chuyện không tiện nói, ông chậm rãi nói : "Em dâu à, cố gắng đừng để mâu thuẫn trở nên gay gắt, em yên tâm, chuyện này anh sẽ cho điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho em một công đạo" Lời nói của Từ Quang Nhiên nghe tựa hồ thì hướng về Lưu Thúy Vân, nhưng lại không có một chút nội dung thực chất nào cả.

Lưu Thúy Vân lần này gây chuyện không chỉ muốn đòi tiền công trình, mà bà ta còn muốn phát tiết bất mãn đối với Từ Quang Nhiên, chồng của bà ta bị viện kiểm soát bắt mấy tháng rồi, vị đại ca bí thư thị ủy này lại chẳng quan tâm em trai, căn bản là không có ý ra tay trợ giúp, điều này làm cho Lưu Thúy Vân càng ngày càng thất vọng, chính vì thất vọng, cho nên bà ta mới nghĩ đến phương pháp này, ba ta muốn gây chuyện, Từ Quang Nhiên ông làm bí thư thị ủy muốn mặt mũi, ông có thể vì quân pháp mà bất dung thân, tôi phải nghĩ biện pháp cứu chồng của tôi, cho dù cứu không được, thì tôi cũng phải đòi lại tiền công trình về.

Lưu Thúy Vân nói : "Đại ca, không phải là em cố ý gây chuyện, mà là Trương Dương hắn quá khi dễ người, công trình sân thể dục chủ là do công ty Tân Thế Kỷ bọn em xây từng viên gạch lên, bây giờ công trình sắp làm xong rồi, dựa theo hợp đồng lúc đầu hẳn là phải thanh toán tiền công trình cho bọn em, hắn tiếp quản công ty, nói là giám sát, nhưng quyền quản lý tài vụ thì lại nằm trong tay của hắn, dựa vào cái gì? Bon em cực khổ xây dựng, đến cuối cùng, tất cả đều là làm không công? Quang LỢi nhà em còn đang ngồi trong trại giam, những cô nhi quả phụ bọn em mặc cho hắn khi dễ? Đại ca, em biết anh là bí thư thị ủy, anh sợ chuyện của Quang Lợi làm ảnh hưởng đến anh, nhưng mà chồng em dù sao cũng là em trai của anh, anh không thể mở to mắt nhìn người nhà của chúng ta bị khi dễ đến tình trạng này mà vẫn thờ ơ ..." Vừa nói chuyện, Lưu Thúy Vân vừa chảy nước mắt ra.

Từ Quang Nhiên nghe mà thấy phiền lòng, nói chuyện với cô em dâu này căn bản là không thông, ông đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Tôn Cảnh Phương không đi, bà nắm tay của Lưu Thúy Vân nói : "Thúy Vân, em nghe chị nói một câu đi, đừng gây sự nữa, mau về nhà đi, bây giờ bên ngoài có không biết bao nhiêu người dụng tâm đang chê cười nhà chúng ta, em nói Trương Dương đánh em, nhưng mà hắn có nhân chứng, bệnh viện cũng nói em không có việc gì. Thúy Vân, tiếp tục như vậy không có ý nghĩa đâu, chuyện tiền công trình, trở về chị sẽ nói với đại ca của em, nhờ ổng nghĩ giúp biện pháp được không?"

Lưu Thúy Vân vừa nói vừa khóc, lúc này khóc rất là thê thảm, bà ta khóc lóc nói : "Chị hai, chị phải giúp em, chị kêu đại ca giúp Quang Lợi, không thể để tiền nhà em mất không được!"

Trong lòng Tôn Cảnh Phương nói đã là lúc nào rồi mà còn như vậy, thảo nào Từ Quang Nhiên rất là tức giận, Lưu Thúy Vân này thật sự đúng là một kẻ không biết thức thời. Bà ta khuyên một hồi, rồi mới rời đi.

Đi đến hoa viên dưới lầu, thấy Từ Quang Nhiên đứng trong hoa viên lặng lẽ hút thuốc, Tôn Cảnh Phương đi qua, nhẹ giọng nói : "Lão Từ, sao lại không lái xe?"

Từ Quang Nhiên dụi đầu thuốc lá vào ghế đá, sau đó ném vào trong thùng rác, thấp giọng nói : "Nó đồng ý đi?"

Tôn Cảnh Phương lắc đầu, thở dài nói : "Lời hữu ích em đã khuyên hết rồi, chỉ là nó không nghe, em thấy lần này nó gây chuyện không chỉ vì muốn đòi tiền, phỏng chừng nó còn muốn trút giận nữa"

Từ Quang Nhiên nói : "Nó không muốn đòi tiền sao? Nếu như nó thật sự quan tâm đến lão tam, sao lại gây chuyện như thế? Không để ý đến ảnh hưởng xã hội? Nó gây chuyện như vậy có chổ tốt nào cho lão tam?"

Tôn Cảnh Phương khuyên nhủ : "Lão Từ, đừng nóng giận, chúng ta trở về đi, trở về gọi điện thoại cho Quang Thắng, kêu em nó nghĩ biện pháp khuyên nhủ nó"

Lưu Thúy Vân là người địa phương Nam Tích, thân thích trong nhà bà ta rất là nhiều, gia tộc rất lớn, lần này bà ta đã cảm nhận đầy đủ lực lượng của quần chúng, pháp không trách chúng đúng là tốt thật. Vợ chồng Từ Quang Nhiên sau khi rời đi không lâu, Lưu Thúy Vân bắt đầu tính kế hoạch đến gây chuyện ủy ban thể dục ngày mai, ngay khi bà ta đang thương lượng với người nhà, thì công an đến.

Triệu Quốc Cường thật ra không muốn tiếp vụ tranh cãi này, có một điều Trương Dương đã hiểu lầm gã, cũng không phải là gã không muốn làm việc, mà là do đa số công an đều có oán khí với ủy ban thể dục, trước đó vài ngày trong vụ án của Cung Nhã Hinh cách làm của Trương Dương đã làm tổn thương đến không ít tự tôn của công an Nam Tích, sau đó thì Phòng Tâm Vĩ từ chức, Mạnh Doãn Thah nghỉ bệnh, khơi dậy phản cảm trong nội bộ công an, cho nên đa số người trong hệ thống công an đều ôm thái độ hả hệ trong sự kiện tranh cãi lần này của ủy ban thể dục, trên thực tế chuyện này cũng không xử lý tốt, một bên là ủy ban thể dục, một bên là em dâu của bí thư thị ủy, làm không tốt thì sẽ đắc tội với người khác.

Ủy ban thể dục báo công an là gọi cho khu trực, khu trực báo lên cho phân cục, phân cục lại báo lên tổng cục, cục trưởng Trương Đức Phóng vừa nghe chuyện này có liên quan đến Trương Dương liền đau đầu, cho nên gã ta giao chuyện này cho Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường vừa nhận nhiệm vụ thì lập tức đến ủy ban thể dục ngay. Gã không thích Trương Dương, luôn đổ cái chết của em trai lên người của Trương Dương, mà Trương Dương cũng đồng dạng không thích gã, cho rằng Triệu Quốc Cường cố ý kéo dài thời gian, làm cho đám người Lưu Thúy Vân có cơ hội gây chuyện tại ủy ban thể dục.

Triệu Quốc Cường đến bệnh viện vì làm công tác điều giải, kết quả kiểm tra của Lưu Thúy Vân và đám bà già kia đã có rồi, tất cả mọi người đều không sao cả, Triệu Quốc Cường cũng đã điều tra một số người chứng kiến hiện trường, căn cứ theo tình huống mà gã nắm giữ thì, là đám người Lưu Thúy Vân đổi trắng thay đen, rõ ràng là bà ta dẫn một đám người đến ủy ban thể dục gây chuyện, vừa ăn cướp vừa la làng. Bên trong công an cũng vì chuyện này mà mở một cuộc họp, căn cứ theo kết quả thương lượng của bọn họ, chuyện này nên để cho Triệu Quốc Cường đứng ra, để cho gã điều giải một chút, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Nguyên nhân đồng ý giao chuyện này cho Triệu Quốc Cường là, Triệu Quốc Cường vừa đến, gã không có quan hệ quá sâu với hai bên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là sau lưng của Triệu Quốc Cường có sở trưởng chống lưng, không sợ đắc tội với Từ Quang Nhiên lại càng không sợ đắc tội với Trương Dương.

Triệu Quốc Cường biết rõ tất cả mọi người đều không muốn đụng vào cục phiền toái này, nhưng nếu chuyện này đã rơi lên đầu gã, thì gã cũng chỉ có thể đi làm, tuy rằng gã hy vọng Trương Dương đánh đám bà già đó, bắt được nhược điểm của Trương Dương để lôi hắn đến cục từ từ mà thẩm vấn, nhưng mà gã cũng rõ ràng mình là công an, cho dù gã có ghét Trương Dương, thì chuyện này cũng phải xử lý theo lẽ công bằng.

Buổi chiều khi Lưu Thúy Vân gây chuyện đã biết Lưu Thúy Vân là phó cục trưởng mới đến, bà ta làm ra vẻ mặt ủy khuất, khóc lóc nói : "Cục trưởng Triệu, anh làm chủ cho chúng tôi, Trương Dương hắn thân là cán bộ quốc gia, biết pháp phạm pháp, hắn đánh tôi không tính, còn đánh nhiều người già như vậy, hành vi của hắn căn bản là bôi đen cờ đảng, tôi muốn kiện hắn, tôi muốn hắn phải chịu trách nhiệm cho hành vi hung ác của mình"

Triệu Quốc Cường biết đối phó với loại đàn bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ như Lưu Thúy Vân thì không thể dùng phương pháp bình thường, cần phải làm bất ngờ, làm cho bà ta chột dạ thì mới có thể giải quyết được chuyện này, Triệu Quốc Cường nói : "Cô nói hắn đánh người, bọn họ cũng nói cô đánh người!"

"Tôi không có!"



Triệu Quốc Cường nhìn thẳng vào con mắt của Lưu Thúy Vân : "Không có?"

Lưu Thúy Vân quả nhiên chột dạ, bà ta rõ ràng có đánh Tiêu Điều Mẫn một cái bạt tai, xung quanh có rất nhiều người thấy, nhưng mà miệng vẫn rất cứng : "Không có!"

Triệu Quốc Cường nói :" Tiêu Điều Mẫn cũng đã nằm viện, báo cáo CT của cô ta đã có, là não bị chấn động!"

"Chúng tôi cũng nằm viện!"

Triệu Quốc Cường nói : "Tất cả các người đều không có việc gì, kết quả kiểm tra tôi đã coi qua! Tiêu Điều Mẫn thì khác, cô ta không bị chấn động não, mà căn cứ theo lời bác sĩ nói, màng tai có khả năng bị tổn thương, nếu như thật sự cấu thành thương tổn, thì người đánh cô ta có thể sẽ rất phiền phức!"

Triệu Quốc Cường nói : "Công an chúng tôi phá án chú ý nhân chứng vật chứng, nếu có chứng cứ chính xác, thì có chối cũng vô dụng, cô tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý đi, bên Kinh Tiểu Lộ đã chuẩn bị khởi tố cô, nói các người tấn công cơ quan nhà nước, ảnh hưởng đến trật tự công tác bình thường. Đúng rồi, căn cứ theo lời khai của Tiêu Điều Mẫn, là cô đánh cô ta, cô ta muốn kiện cô tội gây thương tổn"

Lưu Thúy Vân nói : "Để cho cô ta kiện đi, tôi cũng muốn kiện lại bọn họ"

Triệu Quốc Cường nói : "Vốn chỉ là tranh cãi nội bộ, nói chuyện không được sao, vì sao lại phải ra tay?" Chưa đến cuối cùng, Triệu Quốc Cường sẽ không có ý định từ bỏ việc điều giải.

Lưu Thúy Vân kiên trì nói : "Là bọn họ ra tay trước, anh là công an, anh nói chuyện phải công bằng, không thể bởi vì hắn là cán bộ mà anh che chở cho hắn" Lưu Thúy Vân không biết rằng, Triệu Quốc Cường hận Trương Dương hơn bất kỳ kẻ nào, gã luôn cho rằng em trai đã chết trong tay của Trương Dương, nhưng mà gã không có chứng cứ. Triệu Quốc Cường là một người rất chuyên nghiệp, gã cho rằng lúc làm việc thì không nên để cho tình cảm xen lẫn vào bên trong.

Triệu Quốc Cường nói : "Ý của cô là từ chối phối hợp? Tốt lắm, tôi sẽ đem ý tứ của cô chuyển cáo cho bên ủy ban thể dục, chuyện này về sau sẽ do tòa án giải quyết"

Lưu Thúy Vân nói : "Anh đừng làm tôi sợ, ra tòa thì ra tòa, tôi mới là người bị hại, tôi không sợ!"

...............................................

Trong quá trình Lưu Thúy Vân gây chuyện, luôn có một người đứng trong chổ bí mật từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, đó chính là Lý Trường Phong, hạng mục của thành phố hắn rất rõ ràng, chuyện tình trong công ty Tân Thế Kỷ hắn cũng rất rõ, cái chuyện tiền công trình một triệu kia là do chính hắn đã nói cho mợ nhỏ Lưu Thúy Vân biết, cũng chính là hắn giựt dây Lưu Thúy Vân đến gây chuyện. Lưu Thúy Vân tụ tập người nhà đến ủy ban thể dục gây chuyện, trong lòng hắn rất đắc chí, hai bên ai không gặp may hắn cũng không tổn thất cái gì, Trương Dương đập siêu thị của hắn, tát hắn một bạt tai trước mặt mọi người, việc này hắn sẽ không quên, Lưu Thúy Vân cũng không phải thứ tốt gì, lúc Tân Thế Kỷ gặp khó khăn nhất, bà ta chạy khắp nơi tìm mình, mình vì Tân Thế Kỷ làm ra bao nhiêu công sức, đến cuối cùng cái gì cũng không có, Lý Trường Phong thầm nghĩ rằng hai bên các người cứ việc đấu đá với nhau đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, tôi sẽ cười rất vui vẻ.

Chỉ là muốn cười cũng không dễ dàng như vậy, chuyện tiền công trình chỉ có vài người nội bộ biết, Trương Dương rất dễ dàng nghĩ đến hắn, hơn nữa thằng nhãi này từ sau khi gặp chuyện không may liền núp vào trong bóng tối, cái này không phải là tự giấu đầu lòi đuôi sao? Trương Dương tuy rằng không phải là một người báo thù mù quáng , nhưng cái kiểu quân tử trả thù mười năm chưa muộn thì hắn không làm được, với tính cách của hắn thì không thể đợi lâu như thế.

Lúc Lý Trường Phong lái xe về nhà, ở ngoài cửa nhà gặp phải Trương Dương và Thạch Thắng Lợi ngăn cản, Lý Trường Phong tấy không thể tránh khỏi, đành phải kiên trì đi đến : "Đã trễ thế này rồi, chủ nhiệm Trương tìm tôi có việc sao?"

Trương Dương cười nói : "Không có việc gì"

Thạch Thắng Lợi không nói một lời nào, đi qua, túm lấy cổ áo của Lý Trường Phong, chỉ vào mấy vết thương do bị cào trên mặt mình, nói : "Con mẹ mày có thấy rõ không? Đây là nhờ đám đàn bà điên nhà mày ban cho tao!"

Lý Trường Phong nói : "Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy?" Hắn cũng hiểu về Thạch Thắng Lợi, đây là một tên lưu manh xã hội, biết đấm biết đá, bản thân hắn không thể trêu vào được.

Trương Dương nói : "Thắng Lợi, chuyện gì cũng phải từ từ, anh đừng ra tay!"

Thạch Thắng Lợi nói : "Đừng cho rằng tao không biết, đám đàn bà Lưu Thúy Vân kia đều là do mày đưa tới" Lừa gạt hay !!! Thạch Thắng Lợi đã bắt đầu biết dùng mấy cái này rồi.

Lý Trường Phong làm sao mà dễ dàng thừa nhận : "Tôi nói này, anh đừng nghe người khác nói bậy, tôi làm sao lại làm loại chuyện này?"

Thạch Thắng Lợi mắng : "Còn không thừa nhận à, Lưu Thúy Vân đã nhận rồi"

Lý Trường Phong nói : "Tôi căn bản là không biết bà ta đến gây chuyện, ngày hôm nay tôi đến Tĩnh Hải làm việc, Thạch Thắng Lợi, anh đừng như vậy, anh mà cứ túm lấy tôi không buông, tôi sẽ báo công an"

Thạch Thắng Lợi cười lạnh nói : "Có gan thì mày báo công an đi, con mẹ mày chứ báo công an! Tao sợ mày sao?"

Tiếng ồn bên dưới đã kinh động đến người dân trên lầu, vợ của Lý Trường Phong cũng chạy ra ngoài nhìn, khi cô ta nhìn thấy chồng của mình bị người ta túm lấy, liền hét lên một tiếng : "Làm gì đó? Các người muốn làm gì?"

Lý Trường Phong trừng mắt nhìn Thạch Thắng Lợi nói : "Không buông tay, tôi sẽ báo công an thật đấy!"

Thạch Thắng Lợi cười nói : "Để cho vợ mày báo đi, muốn báo cứ báo, chuyện của mày với Từ Hiểu Nga có phải là muốn để cho vợ mày biết không?"

Lý Trường Phong trợn tròn mắt lên, cái miệng của hắn run run một chút, l1uc này vợ của hắn đã ra đến bên ngoài cửa, hét to : "Buông tay, anh buông tay ra!" Cô ta dũng cảm lao đến hướng của Thạch Thắng Lợi.

Thạch Thắng Lợi ngày hôm nay đã được lãnh giáo sức chiến đấu cường hãn của đàn bà rồi, lúc này cũng ngoan ngoãn hơn, hắn buông tay ra đúng lúc, cười nói : "Chị dâu à, tôi chỉ giỡn với Trường Phong thôi!"

"Có kiểu giỡn như vậy sao?" Cô ta nhìn thấy Trương Dương, mấp máy miệng, lúc đầu Trương Dương dẫn người đến đập siêu thị của cô ta, chuyện này vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cô ta, mối hận vẫn in đậm trong lòng.

Trương Dương nói với Lý Trường Phong : "Trường Phong, mau giải thích cho vợ của anh biết đi, chị ấy thật sự không rõ kìa"

Lý Trường Phong làm vẻ mặt cầu xin, cười nói : "Không có việc gì cả, Thắng Lợi chỉ giỡn với anh thôi, em vào nhà trước đi, bọn anh ra ngoài uống vài ly"

Vợ của hắn nửa tin nửa ngờ, Lý Trường Phong trừng mắt quát lớn : "Anh nói em có bị gì không đó? Đàn ông nói chuyện, đàn bà đi theo làm cái gì?"

Thạch Thắng Lợi vui vẻ ôm lấy cổ của Lý Trường Phong : "Chị dâu, chị thật thương anh Phong nha, khó trách anh ấy lại đối tốt với chị như vậy!"

Lý Trường Phong hận không thể đấm một cái lên mặt của Thạch Thắng Lợi.

Trương Dương nói : "Thắng Lợi, chúng ta đi thôi, đừng làm ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi"

Lý Trường Phong nói : "Chủ nhiệm Trương, đừng đi vội, ngoài ngõ chúng tôi có một quán thịt nướng cũng được, chúng ta ra đó nếm thử đi!" Thằng nhãi này đang chột dạ, nhược điểm bị Trương Dương bắt được, ngày hôm nay nếu không làm rõ ràng mục đích của Trương Dương, thì hắn khẳng định là ngủ không yên nổi.

Ba người đi đến quán thịt nướng ngoài ngõ, ngồi xuống, Lý Trường Phong đặc biệt chọn một vị trí vắng vẻ, nụ cười trên mặt cũng đã không có, nhìn Trương Dương nói : "Chủ nhiệm Trương, tôi không có chổ nào có lỗi với cậu cả, cậu có ý gì hả?"

Trương Dương nói : "Đã nói rồi, không có ý gì, tiền công trình vừa đưa xuống, Lưu Thúy Vân liền đến ủy ban thể dục gây chuyện, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích"

Lý Trường Phong nói : "Tôi không liên quan đến chuyện này"

Thạch Thắng Lợi nói : "Không liên quan, vậy mày chạy con mẹ nó làm gì?"

Lý Trường Phong nói : "Các người dựa vào cái gì mà đến tìm tôi, lần trước bởi vì chuyện tiền lương, tôi với bà ta đã không được yên vui, tôi làm sao có khả năng xúi giục bà ta làm chuyện này?"



Trương Dương nói : "Thạch Thắng Lợi, anh tốt nhất là nên nói thật với tôi đi, nếu như để tôi tra ra chuyện này có liên quan đến anh, thì anh chờ gặp xui xẻo đi"

Lý Trường Phong nói : "Uy hiếp tôi?"

Trương Dương cười lạnh nói : "Cỡ anh cũng xứng sao?"

Trương Dương nói : "Tôi không có hứng thú với sinh hoạt của anh, nhưng mà việc làm của nhà anh đã quấy rầy đến công tác bình thường của chúng tôi, tạo thành ảnh hưởng vô cùng ác liệt"

Lý Trường Phong nhấn mạnh : "Tôi là tôi, chuyện của Lưu Thúy Vân tôi không xen vào!"

Trương Dương nói : "Bây giờ Lưu Thúy Vân và mấy bà già đang nằm lỳ trong bệnh viện không chịu đi, anh biết nên làm thế nào, nếu trước buổi trưa ngày mai, bà ta còn chưa xuất viện, có lẽ sau đó còn có người dám đến ủy ban thể dục gây chuyện, thì những tấm ảnh chụp này sẽ được truyền đi khắp mọi nơi tại Nam Tích!"

"Mày ... đê tiện!" Lý Trường Phong dám chỉ trích Trương Dương đê tiện.

Trương đại quan nhân cười ha hả, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào mặt của Lý Trường Phong : "Chuyện của mày và chú ba mày, có thể bị lộ ra ngoài hay không, tất cả đều do mày, tao vốn không muốn để ý đến mày, chỉ là người nhà của bọn mày quả thật quá khốn nạn"

Lý Trường Phong cắn chặt miệng, hắn sợ, cũng hối hận đến cực điểm, sao mình lại thù dai như thế? Biết rõ thằng nhãi này là một hỗn thế ma vương, vì cớ chi lại trêu chọc vào hắn chứ, bên ngoài không thiếu đàn bà, nhưng mình lại đi ngủ với đàn bà của chú ba, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, khẳng định gây sóng gió tại Nam Tích, đừng nói hắn, ngay cả da mặt của cậu lớn hắn cũng không thể nhịn được, Lý Trường Phong thấp giọng nói : "Nhưng mà ... tôi, tính tình của mợ nhỏ tôi, tôi không nhất định có thể thuyết phục được"

Thạch Thắng Lợi cười nói : "Đừng khiêm nhường, mày làm được mà, đối phó với đàn bà của cậu mày mà mày cũng có biện pháp đấy thôi"

Những lời này còn khó chịu hơn là chửi thẳng vào mặt của Lý Trường Phong, mặt của Lý Trường Phong đỏ rực lên.

Trương Dương nói : "Làm chuyện gì cũng phải trả giá cả, Lưu Thúy Vân gây chuyện như thế, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng coi như không có, tôi dạy cho anh một biện pháp, anh đem chuyện cậu ba của anh có đàn bà bên ngoài nói cho bà ta biết"

Trong lòng Lý Trường Phong thầm nói, cái này không phải là mày muốn hãm hại tao sao? Tao càng sợ người khác biết, mày lại càng muốn tao nói ra.

Trương Dương mỉm cười nói : "Tự cho mình đường lui, sau này có người nói mày có quan hệ mờ ám với Từ Hiểu Nga, mày vẫn có thể nói là người ta đổ oan cho mày, ít nhất là người nhà sẽ tin tưởng mày, một người chủ động báo cáo vấn đề tác phong của cậu, thì làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"

Lý Trường Phong nói : "Tôi ... tôi ... sẽ nghĩ biện pháp ..."

Thạch Thắng Lợi trừng mắt nhìn hắn, nói : "Mày có thể nghĩ ra được cái rấm à? Dù sao thì nếu như mày không nói, thì tao sẽ đem chuyện của mày nói ra, làm chấn động cho rớt xuống hết!"

"Đừng ..." Lý Trường Phong sợ đến nổi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Cho dù là một phút Lý Trường Phong cũng không muốn ngồi với bọn họ nữa, lúc hắn đi, móc ra một trăm đồng trả tiền ăn uống, trong lòng âm thầm chửi bới, ăn khổ từ hai tên khốn nạn này.

Thạch Thắng Lợi hưng phấn đến nổi con mắt sáng lên, nâng ly rượu chạm ly với Trương Dương : "Chu 3nhie6m5 Trương, thật ra chuyện này rất nhiều người biết rồi, nếu như nói ra ngoài, chắc sẽ có trò hay coi"

Trương Dương nói :" Tôi nói Thắng Lợi này, chúng ta là cán bộ quốc gia, dùng những tấm ảnh này uy hiếp người ta, chuyện như vậy tôi không thể làm"

Thạch Thắng Lợi buồn bực, cái này không phải là đang uy hiếp Lý Trường Phong sao? Sao không phải gọi là uy hiếp.

Trương Dương uống xong ly rượu, chậm rãi buông ly xuống, nói : "Cần phả có sách lược chính trị rõ ràng, đối với đám điêu dân này, không cho một bài học bọn họ sẽ không thành thật"

...........................

Sáng sớm ngày hôm sau Lý Trường Phong đã chạy đến bệnh viện, Lưu Thúy Vân thấy hắn đi vào phòng bệnh, không khỏi cười nói : "Trường Phong đến rồi à, sao lại đến sớm như vậy?"

Tối hôm qua Lý Trường Phong có ngủ đâu, ngủ không nổi, hai con mắt đầy tơ máu, hắn đặt giỏ hoa quả xuống : "Tôi hôm qua con đã muốn đến, chỉ là thấy quá muộn sợ làm ảnh hưởng mợ nghỉ ngơi, mợ nhỏ, mợ không sao chứ?"

Lưu Thúy Vân nói : "Không sao cả, hắn có thể làm gì được mợ? Mợ kêu bà con cô bá dì thím của mợ đến, bây giờ có sáu bảy người nằm viện, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho lớn, hắn không đưa cho mợ tiền công trình, thì mợ tiếp tục quậy, đợt mà xem đi"

Lý Trường Phong cuống quít nói : "Đừng ..."

Lưu Thúy Vân lúc này mới cảm giác được vẻ mặt của hắn không đúng, thấp giọng nói : " Làm sao vậy?"

Lý Trường Phong nói : "Vừa rồi cậu lớn gọi điện cho con, nói mợ đừng gây loạn nữa"

Lưu Thúy Vân cười chẳng đáng, nói : "Ổng sợ mợ bôi đen mặt mũi của bí thư thị ủy ổng, mợ coi như đã nhìn ra, cậu nhỏ của con bị bỏ tù, ai quan tâm ổng, ai quan tâm đến ổng đâu? Cái gì mà anh em ruột, còn không bằng người qua đường!"

Lý Trường Phong nói : "Mợ nhỏ, Tiêu Điều Mẫn bên ủy ban thể dục cũng nằm viện, chẩn đoán là tổn thương màng tai, nếu như mợ tiếp tục gây chuyện thì có thể ..."

Trong lòng Lưu Thúy Vân thoáng hồi hộp, ngày hôm qua lúc Triệu Quốc Cường đến cũng có nói qua chuyện này, nếu như Tiêu Điều Mẫn thật sự nghiêm trọng như thế, sự tình sợ rằng có chút phiền phức, bà ta thấp giọng nói : "Thật sao?"

Lý Trường Phong gật đầu, hắn lúng túng một hồi, lại nói : "Có chuyện này con không biết có nên nói hay không ..."

"Nói đi!"

Trong nội tâm của Lý Trường Phong đang giao chiến kịch liệt, cuối cùng, hắn ổn định tâm tư lại : "Mợ nhỏ ... con ... con vốn không muốn nói chuyện này ... nhưng mà ... cũng không thể thấy có lỗi với mợ được!"

Lưu Thúy Vân nói : "Nói mau, chuyện gì thế, con làm mợ gấp đến chết mất!"

"Con ... Từ Hiểu Nga trong công ty chúng ta, mợ có biết không?"

Lưu Thúy Vân nói : " Không phải là kế toán lúc trước của các người sao?"

Lý Trường Phong nói : "Trước khi cậu nhỏ bị bắt có đưa cho cô ta hai trăm ngàn ..."

"Cái gì?" Lưu Thúy Vân hét ấm lên, bà ta lập tức rõ ràng cái mà Lý Trường Phong đang ám chỉ, đàn bà trong phương diện này rất là mẫn cảm, Lưu Thúy Vân nói : "Con nói sao?"


Lý Trường Phong nói : "con chưa từng nói gì hết, thật ra thì tất cả mọi người trong công ty đều biết, chỉ là gạt mợ ... Hai ngày trước cô ta có đến công ty đòi tiền, con không đưa cho cô ta, cô ta nói muốn làm ồn lên, con sợ cô ta làm bậy thật cho nên nói với mợ trước một tiếng"


Lưu Thúy Vân bật khóc, gào lên, bà ta vừa nắm cái chăn vừa nói : "Từ Quang Lợi, ông là đồ khốn nạn, uổng công tôi cực khổ bôn tẩu cho ông, ông dám ở sau lưng tôi làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này ... Từ Quang Lợi ... ông không phải là người ..."


Lý Trường Phong nhìn bộ dạng của Lưu Thúy Vân, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, thảo nào Trương Dương lại muốn mình đem chuyện này nói cho Lưu Thúy Vân biết, đây chính là muốn mượn tay mình để dạy cho bà ta một bài học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK