Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương lừa được Trần Sùng Sơn đi, coi như là giải quyết xong một vướng bận, trong đạo quan của Lý Tín Nghĩa cũng chỉ có một tiểu đạo đồng, đã bị Lý Tín Nghĩa sai xuống núi mua đồ.

Bảy giờ Tối hôm đó, An Ngữ Thần chạy tới Thanh Vân trúc hải, cô ta tới trước linh cữu của tam thúc dâng hương.

An Đạt Văn ngoài mặt thì vẫn giả vờ rất tốt, hư tình giả ý gọi mấy tiếng chị. An Ngữ Thần sớm đã nhận rõ bộ mặt thật của thằng em họ này, cô ta đáp lại cho có lệ rồi rời khỏi linh cữu.

Trương Dương đứng ở lối vào rừng trúc chờ cô ta, An Ngữ Thần nhìn thấy Trương Dương, trong lòng không khỏi đau xót, sự vướng bận và ủy khuất mấy ngày rồi dâng lên trong lòng, cô ta nhào vào trong lòng Trương Dương, khóc nức nở.

Trương đại quan nhân khẽ vuốt vai thơm, nói: Đừng khóc, trời sập cũng có anh đỡ.

An Ngữ Thần khó khăn lắm mới nín khóc.

Trương Dương lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt giúp cô ta, nói khẽ: Anh đã tìm người điều tra rồi, trong khoảng thời gian gần đây không hề có ghi chép xuất nhập cảnh của cha em, anh thấy cú điện thoại đó rất có thể là âm mưu.

An Ngữ Thần nói: Tiền mặt bọn họ đòi em đã mang đến rồi, để ở chỗ nào đó của Xuân Dương. Chỉ cần bọn họ thả cha em ra, bao nhiêu tiền em cũng chịu cho họ. Trong lòng An Ngữ Thần vẫn ôm một tia hy vọng cha còn sống.

Trương đại quan nhân cũng hiểu, khả năng An Đức Minh đang ở trên núi Thanh Đài là cực kỳ bé nhỏ, hắn nói khẽ: Cát nhân tất có thiên tướng, đạo trưởng đã chuẩn bị phòng ở Tử Hà quan rồi, buổi tối em nghỉ ở đó đi.

An Ngữ Thần nói: Thôi em cứ ở đây được rồi, tam thúc mất, em ở lại bên linh cữu một đêm.

Trương Dương nhìn về phía linh cữu, liền thấy mấy chục nhân vật giang hồ đang cúi người trước di ảnh của An Đức Uyên, An Đạt Văn thì quỳ gối trong linh đường, cúi đầu, không biết thằng cha này lúc này trong lòng đang nghĩ gì? Trương đại quan nhân đối với An Đạt Văn trước giờ cũng không có ấn tượng tốt, An Đạt Văn gần đây cũng bị coi là xui xẻo, đầu tiên là vợ bỏ đi, hiện tại cha lại chết, đúng là ứng với câu họa vô đơn chí phúc vô song chí.

An Ngữ Thần nói: Em đang đợi điện thoại của bọn bắt cóc.

Trương Dương nói: Chuyện này An Đạt Văn có biết hay không?

An Ngữ Thần lắc đầu, cô ta vẫn chưa nói chuyện này với An Đạt Văn.

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói khẽ: Hay là nói với hắn đi. Trương đại quan nhân cho rằng dưới tình huống trước mắt, không chỉ không chỉ chuyện của An Ngữ Thần, mà là chuyện của mọi người trong An gia, tuy rằng hắn không thích An Đạt Văn, nhưng hắn cũng nhìn ra hiện tại bọn họ và An Đạt Văn nên tạm thời đứng trên cùng một trận tuyến. Đương nhiên Trương Dương còn có một tính toán khác, hắn không An Đức Minh thực sự bị người ta giấu trên núi Thanh Đài, có người đang cố ý lập bẫy, lợi dụng cơ hội lần này một lưới bắt hết con cháu của An gia.

An Ngữ Thần nói: em đi nói với hắn.

Trương Dương nói: Hay là để anh.

Lúc này lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa bởi vì lo cho An Ngữ Thần nên lại từ trên núi xuống tìm, khi An Ngữ Thần và Lý Tín Nghĩa nói chuyện, Trương đại quan nhân đi đến chỗ An Đạt Văn.

An Đạt Văn vẫn giữ thái độ làm như không thấy đối với Trương Dương. Nhìn thấy Trương Dương đi về phía mình, hắn không khỏi nhíu mày. Hắn không muốn phát sinh tiếp xúc trực diện với Trương Dương, chỉ có bản thân hắn mới biết, hắn ở sâu trong lòng kiêng kị Trương Dương như thế nào. Tuy rằng rất hận Trương Dương, nhưng hắn không dám không dám tùy tiện trêu chọc đối thủ cường đại này, loại cảm giác này vô cùng mâu thuẫn.

Trương Dương gật đầu với hắn: Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.



An Đạt Văn nói: Xin lỗi, tôi đang mang áo tang. Hôm nay chỉ sợ không tiện.

Trương Dương nói: Chuyện tôi muốn nói rất quan trọng. Hắn nói xong xoay người đi ra ngoài.

An Đạt Văn nhìn bóng dáng của hắn, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng dậy, đi theo Trương Dương lên gò, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy trong nghĩa trang đã tụ tập bốn năm mươi người, tuy rằng sắc trời đã tối, nhưng vẫn có người ở đang lục tục đi lên, Trương Dương nói: Chuyện bác anh mất tích anh có chú ý tới hay không?

An Đạt Văn rất không quen với cáo ngữ khí nói chuyện này của Trương Dương với mình, như trên cao nhìn xuống. Giống như muốn giáo huấn mình vậy. An Đạt Văn nói: Chuyện của An gia chúng tôi. Anh cũng quan tâm quá nhỉ.

Trương Dương nói: Người tôi quan tâm là tiểu yêu.

Vậy anh nói với cô ta ấy. An Đạt Văn lạnh lùng nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: Cô ta lần này vội vàng tới là vì nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.

An Đạt Văn ngây ra một thoáng. Lúc này mới tạm thời thu hồi địch ý đối với Trương Dương.

Trương Dương nói: Bọn bắt cóc bảo cô ta chuẩn bị một ngàn vạn, nói đang giấu bác cả của ở núi Thanh Đài này.

An Đạt Văn nhíu mày, trong lòng lại sinh ra bất mãn. Chuyện trọng yếu Như vậy vì sao chị họ không nói với mình trước? Xem ra trong lòng cô ta chỉ có một mình Trương Dương là đáng tin. Có điều hắn rất nhanh đã tập trung sự chú ý vào chuyện này. Nói khẽ: Không thể, bác cả tôi mất tích ở Hongkong, bọn bắt cóc không thể lôi ông ấy tới đây được, làm loại chuyện bỏ gần cầu xa này căn bản không ăn khớp.

Trương Dương nói: Bác cả anh và cha anh cơ hồ đồng thời gặp bất trắc, hiện tại lại đồng thời hấp dẫn các anh đến đây, có cảm thấy chuyện này rất không hợp lý hay không?

An Đạt Văn cắn cắn môi, hắn không thể không thừa nhận chuyện Trương Dương nói trọng yếu phi thường, hắn ý thức được tất cả trước mắt rất có thể là cái bẫy, có người muốn lợi dụng cơ hội này để khởi xướng công kích đối với bọn họ: Anh còn biết gì nữa?

Trương đại quan nhân không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt nhìn về phía linh cữu: Không ít người tới đây, những người này chẳng lẽ đều là bằng hữu của cha anh lúc sinh tiền?

An Đạt Văn nói: Tôi có thể cam đoan sự an toàn trong lễ tang.

Trương Dương nói: Tôi chỉ để ý tới an toàn của tiểu yêu!

An Đạt Văn nói: Anh cho rằng đây là một cái bẫy?

Trương Dương lạnh lùng cười cười: Năm đó An Đức Hằng có phải chết trong tay anh hay không?

An Đạt Văn không biết câu này của Trương Dương là có ý gì, lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Dương nói: Anh có tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn hay không? Nếu như không, anh sao có thể kết luận hắn thực sự đã chết?



An Đạt Văn trong lòng nổi hàn ý, ý tứ của Trương Dương đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, hắn đang nhắc nhở mình, An Đức Hằng vẫn sống trên thế giới này, mấy ngày nay, An Đạt Văn tập trung tất cả hiềm nghi về cái chết của cha lên trên người Tiết Thế Luân, những lời này của Trương Dương có thể nói là như làm người ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

An Đạt Văn nói: Anh sao biết hắn còn sống?

Trương Dương nói: Tôi quen anh đã không ít năm, cũng coi như ít nhiều hiểu anh, con người anh quả thực có chút thông minh vặt, nhưng trong chuyện lớn thì tầm mắt lại rất kém, anh và cha anh có vô số cừu nhân, nhưng bác cả anh trong đời lại không có bao nhiêu kẻ địch, ông ấy tính tình đạm bạc, không tranh với đời, nhưng người nào lại đi xuống tay với ông ấy? Nếu như là cừu nhân của các anh thì vì sao không trực tiếp tìm các anh mà báo thù, mà muốn xuống tay với người vô tội?

An Đạt Văn tuy rằng cảm thấy lời nói của Trương Dương vô cùng chói tai, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn nói rất có đạo lý.

Trương Dương nói: Vốn tôi vẫn không thể xác định, nhưng hôm nay cái bọn bắt cóc đó lại dùng tin tức giả lừa tiểu yêu đến đây, như vậy xem ra hắn và An gia các anh khẳng định là có thù không đội trời chung, người như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh hiện tại chắc minh bạch tôi vì sao lại nghĩ đến An Đức Hằng rồi chứ?

An Đạt Văn nói: Không thể, hắn đã chết!

Trương Dương nói: Chuyện không nhìn thấy thì không có tư cách kết luận. Anh sở dĩ không nghĩ đến, là vì anh rất giống cha anh, rất ích kỷ, chỉ chú ý tới lợi ích của mình, căn bản không cân nhắc tới cảm thụ của người khác, cho nên khi các anh gặp phiền toái, đầu tiên chỉ nghĩ tới chuyện trong phạm vi các anh tiếp xúc, chứ sẽ không cân nhắc từ toàn cục, An Đạt Văn, đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhãn giới của anh vẫn hạn hẹp như trước đây.

An Đạt Văn nói: Không cần phải anh phải chỉ tay múa chân.

Trương Dương nói: Nếu như không phải vì tiểu yêu, tôi cũng chẳng buồn lo làm gì, lễ tang của cha anh lần này, nhiều người tới như vậy, trong những người này rốt cuộc có bao nhiêu phần đáng tin, anh so với tôi thì chắc hiểu rõ hơn, tôi quyết không cho phép bất kỳ ai uy hiếp tới an toàn của tiểu yêu.

Trương Dương rất thiếu tín nhiệm đối với đám nhân vật giang hồ tới phúng viếng này, nhắc nhở An Đạt Văn, không phải xuất phát từ từ sự quan tâm đối với hắn, mà là muốn hắn giữ chặt cánh cửa, để tránh nhân vật nguy hiểm lẻn vào, sự sống chết của An Đạt Văn Trương Dương không thèm để ý.

Trở lại bên cạnh An Ngữ Thần, nhìn thấy lão đạo sĩ đang ở đó hỏi han, không khỏi mỉm cười, lão đạo sĩ đối với đứa cháu gái cháu gái thật đúng là rất yêu thương.

An Ngữ Thần nhìn thấy hắn quay lại, hỏi: Nói rồi chứ?

Trương Dương gật đầu: Hắn chắc sẽ biêt nên làm như thế nào!

An Ngữ Thần lo lắng nói: Bọn bắt cóc cho tới bây giờ vẫn không gọi điện thoại tới.

Trương Dương nói: Theo anh thấy, khả năng bọn họ bắt cóc bác trai đến đây để giấu cực kỳ bé nhỏ, có lẽ chỉ là một trò đùa.

An Ngữ Thần thở dài, nói khẽ: Ngày mai chính là ngày hạ táng chú em, tối nay phải sẽ ở lại thủ linh cho ông ấy.

Trương Dương nói: Anh ở lại với em.


Tối hôm đó An Ngữ Thần thủ linh trong linh đường, Trương Dương thì ngồi ngoài linh đường, ánh mắt không rời An Ngữ Thần.


Lão đạo sĩ cũng không về ngủ, mượn cớ siêu độ ỉ ôi trong linh đường, ông ta cũng không muốn An gia lại có người gặp bất trắc.


An Đạt Văn sau khi được Trương Dương nhắc nhở, cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, hắn lặng lẽ sai tâm phúc nghiêm tra tân khách tới phúng viếng, không được cho phép bất kỳ ai mang theo vũ khí. Từ tình huống bước đầu cho thấy, tạm thời chắc không có vấn đề gì, An Đạt Văn tính tình đa nghi, hắn lại bắt đầu hoài nghi những lời Trương Dương nói chưa chắc đã là sự thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK