Viên Hiếu Thương bật cười ha ha: Anh muốn lợi dụng tôi?
Trương Dương thở dài: Thật ra anh đối với tôi không hề có giá trị lợi dụng quá lớn, cho dù tất cả những chuyện này đều là Tiết Thế Luân ra, anh cũng không có năng lực đối phó hắn.
Viên Hiếu Thương nói: Bắc Cảng là một mỏ vàng, có người từ nơi này đạt được lợi ích cuồn cuộn không ngừng, Hạng Thành chỉ là một chủ thầu phụ trách quản lý mỏ vàng, anh cho rằng chủ thầu chết thì ông chủ sẽ triệt để vứt bỏ mỏ vàng trên ư! Hắn lắc đầu: Không! Tôi tin hắn không bao lâu nữa sẽ quay lại dây, bởi vì nơi này c quá nhiều lợi ích đối với hắn.
Trương Dương nói khẽ: Bắc Cảng trong mắt anh thì rất lớn, nhưng trong mắt có một số người thì lại rất nhỏ, ngay cả Hạng Thành cũng có thể hy sinh, hy sinh một Bắc Cảng thì có là gì?
Viên Hiếu Thương nói: Ở Bắc Cảng người có vấn đề không chỉ có mỗi Hạng Thành.
Trương Dương nội tâm chấn động, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Viên Hiếu Thương.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi muốn tra ra hung phạm đã sát hại đại ca và nhị ca tôi, tôi muốn kẻ này phải nợ máu trả bằng máu. Hắn vươn tay về phía Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
Trương Dương nói: Có nghĩ tới kết cục cuối cùng của anh hay không?
Viên Hiếu Thương mím môi, điều này khiến cho vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ kiên nghị hơn: Chết cũng không tiếc.
Những lời này của hắn đã đả động Trương Dương, Trương Dương cuối cùng cũng vươn tay ra bắt tay hắn: Tử vong chưa chắc đã là biện pháp giải thoát tất cả.
Viên Hiếu Thương nói khẽ: trên tay tôi có rất nhiều băng và ghi âm của các đồng chí Bắc Cảng, chỉ cần tôi để lộ ra một chút thôi là Bắc Cảng sẽ loạn thành một đống.
Trương đại quan nhân không hề cảm thấy bất ngờ về chuyện này, Thiên Nhai ở Bắc Cảng tồn tại nhiều năm như vậy, chỉ sau khi Văn Hạo Nam đến đảm nhiệm chức cục trưởng công an mới bị ngừng kinh doanh, trong thời gian này có không biết bao nhiêu cán bộ tới chơi, ngay cả hắn cũng đã tới nhiều lần, có điều Trương đại quan nhân xuất hiện là để câu cá, chứ không phải để tầm hoa vấn liễu.
Trương Dương nói: Hiện tại Bắc Cảng đang cần sự ổn định.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi chỉ là muốn thể hiện ra giá trị của tôi đối với anh thôi, về phần có đem mấy thứ này giao cho anh hay không thì tôi vẫn chưa hạ quyết định.
Trương Dương nói: Anh đã sớm Hạng Thành có vấn đề?
Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: Người này rất thâm, hắn làm việc, chưa chắc đã tự mình đi làm. Đối với tôi mà nói, chưa thế nào tiếp xúc được với hắn.
Trương Dương nói: Có nghĩ tới vì sao có người muốn giết đại ca anh hay không, đại ca anh rốt cuộc biết được bí mật gì?
Viên Hiếu Thương vẫn lắc đầu.
Trương Dương nói: Theo tôi thấy. Chuyện đại ca anh biết chưa chắc đã nói với các anh, biết càng nhiều thì bản thân lại càng nguy hiểm, hắn bị điều tới Đông Giang, nguyên nhân chân chính là tỉnh lý đã nghi ngờ hắn, chứ không phải đơn thuần vì để nhường đường cho Văn Hạo Nam.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi biết.
Trương Dương nói: Lúc trước huynh đệ Đinh gia chết, Đinh Lâm hướng đầu mâu về phía nhà các anh, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết, chuyện này có liên quan tới các anh hay không?
Viên Hiếu Thương nói: Đinh Lâm chỉ là một nữ nhân ngu ngốc, cô ta hướng đầu mâu về phía chúng tôi căn bản là không hề có đạo lý.
Trương Dương nói: Cũng không hẳn vậy, ngoại giới có lời đồn, anh có nghe nói không, ở vùng Bắc Cảng, làm nghề buôn lậu có hai đại gia tộc, một là huynh đệ Đinh gia, còn lại chính là nhà các anh.
Viên Hiếu Thương cười lạnh nói: Đúng là lắm điều.
Trương Dương nói: Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên do, anh dám nói huynh đệ các anh chưa bao giờ làm hoạt động phi pháp không? Nếu lúc trước tôi đối với Hưng Long hiệu truy cứu tới cùng thì sao? Nhị ca anh qua đời cũng được một đoạn thời gian rồi, chúng ta cũng không ngại nhắc lại chuyện xưa, chiếc Mercedes Kiều Mộng Viện mất vì sao xuất hiện trên Hưng Long hiệu? Rượu vang buôn lậu giá trị năm trăm vạn Trên thuyền giải thích ra sao? Các anh ném ra người chịu tội thay thì cho rằng có thể qua được ư?
Viên Hiếu Thương nhìn Trương Dương, không nói gì.
Trương Dương nói: Đừng tìm tôi đòi chứng cớ, tôi nếu nói chuyện công bằng với anh thì sẽ không nghĩ tới chứng cớ.
Viên Hiếu Thương nói: Anh cũng như người khác, cho rằng huynh đệ chúng tôi bởi vì lợi ích mà xuống giết huynh đệ Đinh gia ư?
Trương Dương nói: Hai hổ đánh nhau, tất có một con bị thương, lúc ấy tôi quả thực từng nghĩ như vậy, nhưng chuyện trôi qua lâu như vậy rồi, tôi nghẫm lại, bất kể Đinh gia hay là huynh đệ các anh thì cũng không hề có được lợi gì trong đây.
Viên Hiếu Thương vẻ mặt chán nản, Trương Dương nói không sai, hai nhà bọn họ chẳng những không có được lợi ích gì, ngược lại tổn thương thảm trọng, sau khi huynh đệ Đinh gia mất, lại trải qua sự báo thù của Phan Dũng, chỉ còn lại Đinh Lâm, có nghĩa là Đinh gia đã triệt để suy tàn, mà Viên gia bọn họ, đầu tiên là nhị ca bị giết, sau đó là đại ca lại bị người ta mưu sát ở Đông Giang, hiện tại việc kinh doanh của gia tộc bọn họ đã bị cảnh sát theo dõi, chỉ cần hắn có bất kỳ một cái bím tóc nào bị cảnh sát tóm lấy, chỉ sợ cái chời đợi hắn chính là vận mệnh bị nhốt vào nhà tù. Viên Hiếu Thương đã cân nhắc cân nhắc tới kết quả xấu, cho dù chết, cũng phải cũng phải lấy lại công đạo cho hai người anh trai đã chết.
Viên Hiếu Thương nói: Hiện tại nghĩ lại, có người ở đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa hai nhà chúng tôi.
Trương Dương nói: Tiết Thế Luân thì sao? Nếu đúng như những lời vừa rồi anh nói, Tiết Thế Luân có lợi ích quan trọng ở Bắc Cảng, như vậy hắn quấy đục nước ao Bắc Cảng này, kích động Đinh gia nội đấu với nhà các anh thì được gì? Hấp dẫn sự chú ý của khắp nơi, khiến Bắc Cảng trở thành tiêu điểm, đối với hắn thì có lợi ích gì?
Viên Hiếu Thương nói khẽ: Cái này tôi nghĩ mãi cũng không hiểu.
Trương Dương nói: Đại ca anh và Hạng Thành qua đời cùng một ngày, Hạng Thành là tự sát, mà đại ca anh thì là bị giết, giữa bọn họ có quan hệ lợi ích hay không?
Viên Hiếu Thương lắc đầu: Tôi thật sự không biết. Có lẽ là lo Trương Dương không tin mình, hắn lại nói tiếp: Tôi tuyệt không nói dối dù là nửa câu, đại ca của tôi và Hạng Thành ngoài mặt thì không thân nhau, hắn trước đây thân với Trần Cương hơn.
Trương Dương nói: Chết cùng vào một buổi tối, hơn nữa không phải ở cùng một địa điểm, chuyện này sẽ không thể trùng hợp như vậy.
Viên Hiếu Thương cắn cắn môi, tựa hồ hạ quyết tâm: Người có quan hệ tốt nhất với đại ca của tôi là ... Tào Hướng Đông!
Tào Hướng Đông! Chẳng phải là phó thị trưởng thường vụ năm đó được điều đi khỏi Bắc Cảng ư? Hiện giờ Tào Hướng Đông vẫn đang ở Giang Thành, sau khi Đỗ Thiên Dã đi, Tả Viên Triêu trở thành bí thư thị ủy Bắc Cảng, Tào Hướng Đông đương nhiên thay Tả Viên Triêu trở thành đại thị trưởng Bắc Cảng, Trương đại quan nhân không xa lạ gì với hắn, lúc trước khi hắn tới Bắc Cảng còn đặc biệt thỉnh giáo Tào Hướng Đông, để có được thiện cảm của Tào Hướng Đông, hắn còn đặc biệt chữa bệnh cho cha của Tào Hướng Đông, giải trừ ngoan tật đã khốn nhiễu ông ta bấy lâu, mà đổi lấy được thì lại là những lời dè dặt của Tào Hướng Đông, Trương đại quan nhân đối với việc này vẫn luôn có khúc mắc.
Viên Hiếu Thương nói: trong thể chế Bắc Cảng, không mấy ai sạch sẽ cả.
Trương Dương nói: Tào Hướng Đông này rất lõa luyện, muốn cậy ra được gì từ trong miệng hắn là rất khó, hắn còn nợ tôi một nhân tình rất lớn, nhưng lại không hề có hồi báo xứng đáng cho tôi.
Viên Hiếu Thương nói: Không phải mỗ ai cũng biết tri ân báo đáp, muốn hắn thành thật, muốn hắn nói thật thì nhất định phải khiến hắn sợ anh.
Trương Dương nói: Anh có biện pháp đối phó với hắn không?
Viên Hiếu Thương nói: Hắn có tình nhân tên là Lý Hân, đã sinh cho hắn một đứa con, hiện tại hai mẹ con này đều định cư ở New Zealand, chỉ bằng vào chút tiền lương của Tào Hướng Đông thì không thể làm được chuyện này.
Trương Dương nói khẽ: Anh cho hắn tiền ư?
Viên Hiếu Thương lắc đầu: Tôi và hắn không có quan hệ gì, nhưng quan hệ giữa hắn và đại ca của tôi rất tốt, song quan hệ giữa bọn họ tôi lại không được biết nhiều, đó là bởi vì đại ca của tôi lo lắng có một ngày xảy ra chuyện rồi, coi hắn là một tấm vương bài dự trữ, đáng tiếc... Viên Hiếu Thương thở dài, các tới lúc đại ca bị hại, cũng chưa hề dùng tới cái gọi là vương bài này.
Trương Dương nói: Tào Hướng Đông để tôi đối phó!
Viên Hiếu Thương nói: Quan hệ giữa Chúng ta không thể để quá nhiều người biết, sau khi tất cả sản nghiệp trong tay tôi được chuyển nhượng, tôi sẽ rời khỏi trong nước một đoạn thời gian.
Trương Dương nói: Anh thực sự định kết thúc tất cả ở nơi này ư?
Viên Hiếu Thương nói: Đương nhiên phải kết thúc rồi, đại ca của tôi đã chết, tôi còn giữ lại mấy thứ này làm gì?
Trương Dương nói: Có chuyện tôi nghĩ không thông, vì sao anh muốn chuyển nhượng sản nghiệp cho An Đức Uyên?
Viên Hiếu Thương nói: Xem ra có rất nhiều chuyện anh không rõ rồi, An Đạt Văn, con trai của An Đức Uyên và Tiết Thế Luân có quan hệ làm ăn.