Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân trước nay là người thông tình đạt lý, nếu hắn cảm thấy bản thân bị xúc phạm, hắn sẽ tức giận cực điểm. Trước khi Chương Bích Quân đến, Trương đại quan nhân đã sốc búa lên, đập nát thiết bị theo dõi tinh xảo trong xe Naveco, hắn đang trút giận chứ không phải là đang hủy chứng cớ.

Qua điện thoại, Chương Bích Quân cũng nhận thấy sự giận dữ của Trương Dương, trên đường tới cô đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để hứng chịu sự giận dữ này. Trương Dương tuy không dễ đối phó nhưng cô cũng không sợ hắn.

Cô vẫn quyết định một mình đi vào khu biệt thự này, thấy ba tên thủ hạ bị đánh cho tơi bời cô lại cảm thấy không thương hại đồng tình gì chúng, chẳng có ai lại đồng tình với kẻ yếu, đã không lợi hại bằng người ta còn bị người ta cầm tù.

Ba tên đặc vụ an ninh quốc gia cũng bị Trương Dương khống chế, vẻ mặt đầy sự xấu hổ, trước buổi tối hôm nay, họ vẫn tự khoe khoang ta đây cao thủ, nhưng hôm nay quyết đấu với Trương Dương, ba người căn bản không có cơ hội trả đòn, bị Trương Dương khống chế hết, không những thế lại bị ăn tới 9, 10 cái bạt tai. Bây giờ mà soi mặt vào gương không khéo chẳng nhận ra bản thân mình nữa.

Trương đại quan nhân đánh người đập tan xe xong, tâm trạng có vẻ ổn định hơn. Lúc này hắn mới bình tĩnh lại. Ngồi xuống ghế sofa rồi nhìn về phía Chương Bích Quân, vẻ mặt lạnh lùng: Tôi không có nhiều thời gian, cũng không có tính nhẫn nại.

Chương Bích Quân cười, chỉ tay về phía ba tên thủ hạ: Cậu không định giam giữ bọn họ cả đời đấy chứ?

Trương Dương xua tay: Cút hết mau, đừng để tao nhìn thấy chúng mày nữa, nếu còn gặp lần nữa ta sẽ đánh thẳng tay không tha. Ba tên thảm hại lê lết bỏ chạy ra ngoài, đến nhìn cũng không dám nhìn lại.

Chương Bích Quân đi đến ngồi bên cạnh Trương Dương, giọng nhẹ nhàng: Cậu giờ đến cách tiếp khách tối thiểu cũng quên rồi nhỉ trước đây quan hệ giữa hai người tương đối tốt.

Trương Dương cười lạnh lùng: Mời ngồi sao? Mời uống trà? Không cần phải thế, cục trưởng Chương, cô đã coi nơi đây như nhà của mình rồi, tôi còn không thông thạo nơi này bằng cô.

Chương Bích Quân nói: Tôi tới cùng là vì muốn giải thích với cậu về việc này.

Trương Dương nhìn thẳng vào hai mắt của Chương Bích Quân: Nếu như hôm nay tôi không phát hiện ra sự việc này, chắc không cần phải giải thích đâu nhỉ?

Chương Bích Quân đáp: Tôi hiểu tâm trạng của cậu, xảy ra sự việc như vậy, ai rơi vào hoàn cảnh đó tức giận cũng là đương nhiên.

Biết tôi sẽ tức giận sao còn làm vậy?

Chương Bích Quân thở dài: Trương Dương, trước đây cậu cũng từng là người của tổ chức, cậu chắc hiểu rõ những phương pháp làm việc của tổ chức.

Tôi không hiểu, bất cứ việc gì cũng có điểm mấu chốt của nó. Giờ giữa tôi và các cô đã phân rõ giới hạn, tôi là một công dân bình thường, các cô dựa vào cái gì mà theo dõi tôi? Hành động này có khác gì bọn đầu trộm đuôi cướp không?



Chương Bích Quân không vì mấy lời chỉ trích của Trương Dương mà tức giận, nhưng cô ta cũng không cảm thấy chút xấu hổ và áy náy nào, sự việc như thế là bình thường, Chương Bích Quân nói: Tối nay có phải cậu đã gặp Tra Tấn Bắc?

Trương Dương đáp: Cô cũng thật quan tâm với tôi, theo dõi tôi bao lâu rồi thế? Nghĩ đến việc cục An ninh quốc gia theo dõi mình đã lâu, Trương đại quan nhân lại càng tức giận, không biết bọn họ đã nắm được bao nhiêu điểm sơ hở của mình trong tay.

Chương Bích Quân nói: Trương Dương, Hình Triêu Huy đã bỏ trốn rồi.

Tin này khiến cho Trương Dương tương đối kinh hãi, hắn biết cục An ninh quốc gia đã điều tra Hình Triêu Huy khá lâu, Chương Bích Quân bây giờ nhắc đến từ bỏ chốn, hẳn là đã định tội Hình Triêu Huy. Trong ấn tượng của Trương Dương về Hình Triêu Huy, gã cũng là một lãnh đạo tốt, biết đối nhân xử thế, khuôn mặt gã hiền từ như phật Di Lặc, lại rất chiếu cố tới Trương Dương, gã từng giúp đỡ Trương Dương nhiều việc. Từ góc độ tình cảm mà nói, Trương Dương không hề tin việc Hình Triêu Huy là kẻ phản quốc.

Chương Bích Quân nói tiếp: Căn cứ theo chứng cứ mà chúng tôi nắm được. Hình Triêu Huy là gián điệp hai mang, gã đã bán đứng tình báo nội bộ của tổ chức, phá hoại nhiều mắt xích liên lạc địa phương của chúng tôi, vậy nên cũng đã không ít đồng chí đã hy sinh.

Trương Dương không nói gì, hắn nửa tin nửa ngờ nhìn Chương Bích Quân: Vậy việc này có liên quan gì tới tôi?

Chương Bích Quân đáp: Trương Dương, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, trên thế giới này không có bí mật gì là vĩnh viễn cả.

Trương Dương nói: Ý gì vậy, cô hãy nói rõ ra đi.

Chương Bích Quân lấy ra một túi hồ sơ, đặt ra trước mặt Trương Dương, hắn mở túi hồ sơ ra, bên trong chứa hồ sơ bí mật về hắn. Những lần gặp gỡ giữa hắn và Hình Triêu Huy đều được ghi chép trong đó, Trương đại quan nhân không nói gì, xem ra giao dịch ngầm của hắn và Hình Triêu Huy đều bị cục An ninh quốc gia nắm được.

Chương Bích Quân nói: Chúng tôi đã nghi ngờ Hình Triêu Huy rất lâu, trong thời gian đó, chúng tôi đã tiến hành điều tra mọi phương diện về hắn. Bên cạnh Hình Triêu Huy cũng có tai mắt của chúng tôi cài vào, vậy nên, sự việc giữa hai người,.... Chúng tôi đều nắm được.

Trương Dương đáp: Thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Chương Bích Quân đáp: Đó là vì an ninh quốc gia, tôi vẫn luôn đề cao cậu, tôi tin rằng cậu không hề biết bộ mặt thật của Hình Triêu Huy, từ bấy đến giờ lâu như vậy nhưng cậu chưa hề làm việc gì gây hại đến an ninh quốc gia, tôi cũng biết rõ công lao của cậu.

Trương Dương đáp: Tôi thừa nhận, tôi đã từng làm thủ hạ dưới tay Hình Triệu Huy một thời gian, có thể nói là theo cách thức hợp tác, tôi giúp gã giải quyết vài chuyện, nhưng tất cả những gì tôi làm tuyệt đối không gây hại đến an ninh quốc gia. Những việc gã nhờ tôi giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì xấu.

Chương Bích Quân nói: Gã cũng giúp cậu làm không ít chuyện nhỉ cô dừng một lúc: Sự việc Tần Manh Manh vượt ngục, chắc cũng không cần tôi nhắc nhở cậu.

Trương đại quan nhân đương nhiên không dễ dàng thừa nhận chuyện này, hắn giả vờ hồ đồ nói: Tôi không hiểu cô đang nói gì nữa nhưng trong lòng hắn hiểu rõ Chương Bích Quân biết rất nhiều chuyện mà hắn đã làm.

Chương Bích Quân đáp: trước khi Hình Triêu Huy bỏ trốn, gã vẫn nằm trong tầm khống chế của chúng tôi, gã đã thừa nhận nhiều sự việc trọng yếu, trong đó có cả việc giúp đỡ Tần Manh Manh vượt ngục.



Trương Dương nhớ tới việc lần trước Hà Trường An về nước cách đây không lâu, sau đó lợi dụng ảnh hưởng của Kiều lão mà gây áp lực ỉm sự việc đi. Thì ra chuyện này do chính cục An ninh quốc gia tiết lộ.

Chương Bích Quân nói: Trương Dương, tôi biết cậu có mối giao hảo với Hình Triêu Huy, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu, bất cứ ai cũng không thể chỉ nhìn nhận bằng vẻ bề ngoài, Hình Triệu Huy là một tên gián điệp hai mang cực kì nguy hiểm. Gã đã lợi dụng thân phận của mình để thu thập nhiều tin tình báo trọng yếu của nội bộ cục An ninh quốc gia, sau đó bán thông tin ra ngoài, kiếm chác tư lợi khổng lồ.

Trương Dương đáp: Gã có phải là gián điệp hai mang hay không không liên quan gì đến tôi, chuyện của cục Anh ninh các cô cũng không liên can gì đến tôi. Tóm lại, bây giờ tôi là một công dân bình thường, tôi không mong muốn các người quấy rầy cuộc sống bình thường của tôi, nếu sau này còn pháp sinh chuyện tương tự như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không khoan nhượng nữa.

Chương Bích Quân đáp: Hình Triêu Huy có thể chạy thoát khỏi nơi chúng tôi giam giữ gã là do có kẻ giúp gã, chúng tôi nghi ngờ còn có kẻ đồng đảng trong nội bộ cục An ninh quốc gia.

Vậy nên các cô nghi ngờ tôi? Cho nên các cô dùng thủ đoạn đê hèn này để giám sát tôi?

Chương Bích Quân đáp: Lợi ích quốc gia cao hơn hết thảy, Hình Triêu Huy là nhân vật nguy hiểm nhất đe dọa đến an ninh quốc gia từ trước tới nay, chúng tôi phải làm mọi cách để tìm được gã.

Trương đại quan nhân cười lạnh lùng: Đến giờ cô vẫn nghi ngờ tôi? Nếu lần này không bị tôi phát hiện ra, hẳn còn tiến hành một loạt các hành động để nhằm vào tôi?

Chương Bích Quân nói: Chúng tôi đã đánh giá thấp tính cảnh giác, năng lực của cậu.

Trương Dương đáp: Cục trưởng Chương, cho đến giờ, tôi vẫn duy trì tự khắc chế tương đối, ba người đặc quân của các cô, một kẻ thì phi đao, một kẻ dùng súng bắn tôi, còn một kẻ định lái xe tông vào tôi. Nếu không phải may mắn thì tôi đã bỏ mạng tối nay rồi.

Chương Bích Quân nói: Họ không có ác ý gì với câu đâu...

Trương Dương đáp lại: Rút lại câu này đi, bây giờ tôi nói rõ ràng với cô nhé, bắt đầu từ hôm nay, tốt nhất là các cô hãy thu hồi lại những hành động nhằm vào tôi. Nếu nhân viên của cục an ninh quốc gia còn xuất hiện xung quanh tôi nữa, tôi sẽ bắt bọn họ phải trả giá bằng máu, tôi xin thề!

Chương Bích Quân đáp: Trương Dương, cậu tốt nhất đừng nói chuyện với tôi bằng những lời lẽ như vậy. Trước đến giờ tôi vẫn rất khâm phục cậu, cũng coi cậu nhưng bằng hữu. Lần hành động này cũng không hẳn nhằm vào cậu, chúng tôi chỉ muốn tìm Hình Triêu Huy, nếu chúng tôi muốn đối phó với cậu, thì cũng không cần dùng phương cách này.


Trương Dương đương nhiên nghe ra ý của Chương Bích Quân, cô ta đang uy hiếp lại hắn, cô ta còn có nhiều phương pháp khác để đối phó với hắn. Trương đại quan nhân có phần tức giận, hắn gật đầu một cách hằn thù: Được, ý kiến hai bên đã rõ ràng như vậy, thì cũng không cần phải tiếp tục bàn luận làm gì, cục trưởng Chương, hy vọng tổ chức của các cô tự thu xếp nhá!


Chương Bích Quân thở dài, cô hiểu Trương Dương đã không muốn nói chuyện tiếp với mình nữa, đành chậm rãi đứng lên. Đi được hai bước, cô dừng lại: Có thể cậu không hiểu rõ, nhưng so với lợi ích quốc gia, sự được mất của một người căn bản không là gì cả. Sự việc Hình Triêu Huy là việc gây hại lớn cho quốc gia, cho cả tổ chức của chúng tôi/


Trương Dương lạnh nhạt nói: Nếu tôi gặp gã, tôi sẽ tự tay đưa gã tới đồn công an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK