Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương trở về khách sạn thu dọn một chút, rồi nói một tiếng với Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng gần đây bận rộn chuyện thuốc men, cho nên cũng không có nhiều thời gian tiễn hắn, căn dặn hắn là không nên làm việc quá cực khổ, qua vài ngày nữa sẽ đến Giang thành thăm hắn.

Lúc Trương Dương đến Đông Giang cũng không có mang theo thứ gì cả, vậy mà lúc đi lại mang theo một thứ, chính là một cái bọc nhỏ, thứ thật sự quý giá chính là bức tranh chữ mà Kiều lão tặng cho hắn :

Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi,

phù diêu trực thưởng cửu vạn lý.

Trương đại quan nhân đã nghĩ kỹ rồi, đem bức tranh chữ này treo ở vị trí bắt mắt nhất trong công trường sân bay, có bức tranh chữ của Kiều lão tọa trấn, thì ngưu quỷ xà thần cũng không dám đến gây rối với bọn họ nữa, đầu tư trong nước khẳng định sẽ bu đến như là ruồi thấy mật vậy!

Trương Dương mua một vé xe lửa tại nhà ga, tìm đi đến đoàn tàu vừa chạy từ kinh thành đến, tìm xe trưởng Trần Bộ Dao, Trần Bộ Dao là bạn học tiểu học của Trần Thiệu Bân, vừa nhận được điện thoại của Trần Thiệu Bân khi nãy, hắn cười cười mời Trương Dương vào trong toa tàu, nói với Trương Dương : "Thị trưởng Trương, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, trở về tôi sẽ kêu toa ăn chuẩn bị một chút rượu thịt, chúng ta uống rượu làm quen"

Trương Dương cười gật đầu, Trần Bộ Dao đi ok bao lâu, toa giường nằm này lại có người tiến vào, mà tự nhiên lại là chủ nhiệm phòng chiêu thương thành phố Đông Giang Lôi Quốc Thao.

Lôi Quốc Thao cũng không ngờ rằng lại gặp phải Trương Dương ở chổ này, gã cười nói : "Chủ nhiệm Trương, sao trùng hợp vậy, chúng ta ngồi cùng một toa tàu"

Trương Dương cười nói : "Tôi vừa lên xe, chuẩn bị quay về Giang thành"

Lôi Quốc Thao thả hành lý xuống, nói : "Tôi đi Thiên Tân công tác"

Trương Dương cười nói : "Xem ra không thể cùng đi với anh rồi"

Lôi Quốc Thao cất đồ xong, nói với Trương Dương : "Có hẹn không bằng vô tình gặp, chờ xe chạy thì xuống toa ăn nha"

Trương Dương gật đầu, có Lôi Quốc Thao làm bạn đồng hành, thì chuyến đi này cũng không đến mức cô độc.

Xe chạy không bao lâu, Trần Bộ Dao đã đến mời bọn họ, hắn không quen với Lôi Quốc Thao, Trương Dương liền dẫn cả Lôi Quốc Thao cùng đi, trong lòng Lôi Quốc Thao âm thầm kỳ quái, quan hệ giữa người với người của Trương Dương thật sự đúng là phức tạp, không ngờ rằng trong hệ thống đường sắt của Đông Giang mà cũng có quen biết.

Bọn họ theo Trần Bộ Dao đến toa ăn, toa ăn không có phòng, Trần Bộ Dao đã chuẩn bị tốt một bàn rượu và đồ ăn, Trần Bộ Dao cười nói : "Tôi không dám uống với các người, bây giờ tra xét rất nghiêm, hai vị lãnh đạo tận hứng là được, đồ ăn ít thì cứ gọi đầu bếp làm thêm, tôi đã nói chuyện rồi"

Trương Dương gật đầu, ngồi xuống đối diện với Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao cũng là một người mê rượu, nâng ly lên cụng với Trương Dương một cái rồi uống hết một ngụm, hắn cười nói : "Từ lần trước tập đoàn Lam Tinh bị bên cậu khai thác, chúng ta mới có cơ hội ngồi cùng một chổ"

Trương Dương nở nụ cười, nhớ lại lúc hắn đảm nhiệm phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang thành, thành công dẫn dắt tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc vào trong khu khai phá của Giang thành, khi đó bên phương diện Đông Giang có cạnh tranh rất là ác liệt, thân là chủ nhiệm phòng chiêu thương, Lôi Quốc Thao là đối thủ trực tiếp của hắn, giữa hai người trong lúc đó đã tồn tại quan hệ cạnh tranh rồi, đương nhiên là không thiếu mùi thuốc súng. Trương Dương nói : "Lam Tinh ở tại Giang thành, phát triển cũng không tồi"

Lôi Quốc Thao nói : "Nếu như ở tại Đông Giang thì có thể phát triển tốt hơn" Thật ra lúc đầu Lôi Quốc Thao bại bởi tay Trương Dương cũng không phục lắm, gã cho rằng lúc đó sở dĩ Lam Tinh bị Giang thành cướp đi tất cả là bởi vì Trương Dương thông qua quan hệ của Kim Mẫn Nhi mới có thể làm thông công tác.

Trương Dương mỉm cười, thắng làm vua thua làm giặc, lòng dạ của người thắng thì luôn luôn rộng rãi, bây giờ Lam Tinh cũng đã ở tại Giang thành rồi, Lôi Quốc Thao tranh luận mấy vấn đề này cũng không thể làm nên bất kỳ ý nghĩa nào cả.

Lôi Quốc Thao cũng chỉ nói mà thôi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, gã đương nhiên là sẽ không léo nhéo mãi, nâng ly rượu lên nói : "Công tác chiêu thương của Giang thành không giao cho cậu đi làm chính là tổn thất của bọn họ"

Trương Dương cười nói : "Bây giờ tôi phụ trách xây dựng sân bay mới, cũng kiêm quản công tác chiêu thương của Phong Trạch"

Lôi Quốc Thao cười nói : "Người giỏi làm nhiều, năng lực của cậu như vậy cho dù có cho cậu thêm một ít công tác thì cậu vẫn có thể làm yên ổn, thấy công tác chiêu thương của Giang thành triển khai rất là náo nhiệt, thật sự là làm cho tôi hâm mộ"

Trương Dương nói : "Chủ nhiệm Lôi đã khiêm tốn rồi, Đông Giang là thành phố cấp tỉnh, chủ nhiệm phòng chiêu thương như anh cũng là người có cấp bậc cao nhất trong nội bộ chúng ta, đầu tư một hạng mục lớn trên cơ bản đều phải tìm anh, chúng tôi chỉ là đánh nhỏ kêu nhỏ, kiếm một chút cháo để húp mà thôi"

Lôi Quốc Thao nói : "Đừng nói như vậy, sân bay Giang thành, cảng nước sâu Nam Tích, cái nào mà không phải là hạng mục mười tỷ? Đông Giang tuy rằng là thành phố cấp tỉnh, nhưng mà trong chuyện này rõ ràng không bằng hai thành phố anh em, gần đây bí thư Kiều cố ý nhắc nhở tôi, kêu tôi hướng về hai thành phố anh em mà học tập, trong đó còn nhấn mạnh về Giang thành của cậu"

Trương Dương cười nói : "Giang thành có cái gì mà học? Ở Bình Hải, Đông Giang mới là lão đại, mới là tấm gương để chúng tôi học tập"

Lôi Quốc Thao nói : "Ba người cùng đi tất có một người là thầy ta, mỗi thành phố đều có một sở trường của mình, chiêu thương dẫn tư thì bên cậu đã đi trước rồi, bí thư Kiều kêu tôi học tập các người cũng là không sai ..."

Trương Dương nói : "Thật ra thì phương hướng của chúng ta đều như nhau cả, đều là muốn xúc tiến kinh tế của Bình hải, hấp dẫn tất cả những nhà đầu tư bên ngoài đến mảnh đất Bình Hải này" Những lời này nghe sặc mùi chính phủ.

Lôi Quốc Thao nói : "Cùng chung chí hướng, nhưng tâm tư cũng phải có, luôn muốn hấp dẫn tài chính bên ngoài đến phần đất ba tấc của mình"

Trương Dương và Lôi Quốc Thao đồng thời đưa mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười lên, Trương Dương nói : "Thật ra chúng ta cần phải giao lưu nhiều hơn, hỗ trợ nhiều hơn"

Lôi Quốc Thao cũng tỏ vẻ đồng ý, nói : "Thành phố khác nhau, con đường phát triển cũng khác nhau, có vài hạng mục thích hợp với chúng tôi, cũng có vài hạng mục thích hợp với bên cậu, nếu như chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, lấy nhiều bù ít, chỉ có cùng nhau xúc tiến, cùng nhau phồn vinh thì Bình Hải của chúng ta mới có thể đi xa hơn trên con đường cải cách" Gã cũng không tự chủ nói về chính phủ, thân trong quan trường, có vài thứ đã trở thành ngôn ngữ chuyên dụng của bọn họ, ngôn ngữ tập thành thói quen, trong bất tri bất giác tự nhiên thốt ra thôi.

Giữa hai người cũng không có khả năng thành thật nói chuyện với nhau, Đông Giang và Giang thành tuy rằng cùng tồn tại trong Bình Hải, nhưng mà quan hệ cạnh tranh giữa hai bên thì nhất thiết phải tồn tại.

Trương Dương nói : "Đến Thiên Tân có chuyện gì vậy?"

Lôi Quốc Thao thật ra cũng không giấu diếm : "Tham gia hội nghị kinh tế mùa thu, bên phía Giang thành của cậu khẳng định cũng sẽ phái người đến"

Trương Dương à một tiếng, trong lòng thầm nghĩ lần này tại sao không ai thông báo với mình nhĩ?

Lôi Quốc Thao nói :" Trong các khu khai phá của Bình Hải bây giờ làm tốt nhất là Lam Sơn, rất nhiều hạng mục lớn đều hướng về Lam Sơn, năm nay áp lực của tôi cũng lớn, bí thư Kiều ra cho tôi một nhiệm vụ rất nặng, nếu như tôi không hoàn thành được, thì chỉ sợ là sẽ được nghỉ ngơi dài hạn"

Trương Dương cười nói : "Chịu cực đi sau này còn chịu khổ, con người sống trên đời này, ở chổ nào mà không gặp phải chuyện xấu đâu"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này bỗng nhiên có một thiếu nữ với khuôn mặt thanh tú hoang mang chạy đến, đi đến bàn của Trương Dương và Lôi Quốc Thao, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lôi Quốc Thao.

Trương Dương và Lôi Quốc Thao hai người đều cảm thấy có chút kỳ quái, Lôi Quốc Thao cho rằng Trương Dương biết cô ta, Trương Dương thì lại cho rằng Lôi Quốc Thao biết cô ta. Mà cô gái này cũng không khách khí, cầm lấy chai rượu trên bàn tự rót cho mình một ly, rồi tự uống cạn một hơi, nhỏ giọng nói : "Hỗ trợ với, có hai người đàn ông đang kiếm tôi"

Trương Dương và Lôi Quốc Thao lúc này mới hiểu được, thì ra cả hai người bọn họ đều không quen cô ta, cô nàng này gặp phải phiền phức, đến nhờ bọn họ hỗ trợ đây mà.

Trương Dương nói : "Cô tìm lộn người rồi, đừng tìm chúng tôi, hẳn là nên đi tìm nhân viên bảo vệ"

Cô thiếu nữ thấp giọng nói : "Bọn họ muốn cướp tiền của tôi, chúng ta cùng ngồi chung mà!" Đang nói chuyện, thì ở đầu toa ăn có hai gã đàn ông thô kệch to lớn xuất hiện, thiếu nữ vội vàng cúi đầu xuống, chăm chú uống rượu.

Trong lòng đàn ông luôn có một thứ gọi là thương hoa tiếc ngọc, huống chi thiếu nữ tuổi thanh xuân này lại tự tìm đến cửa, Trương Dương và Lôi Quốc Thao đều là cán bộ đảng viên, ngay trước mặt đối phương, không ai lộ ra vẻ sợ hãi cả, ngồi tại chổ tiếp tục nói chuyện vui vẻ.

Hai người đàn ông kia nhìn thấy cô thiế nữ, hai người liền đi đến, Trương Dương và Lôi Quốc Thao nhìn một chút, Trương Dương cũng e sợ nhìn thẳng vào mặt của bọn họ, lạnh lùng nói : "Làm gì vậy?"

Hai gã này cười cười, ngồi xuống cái bàn phía sau bọn họ, cô thiếu nữ kia sợ đến mức mặt trắng bệch, một tay cầm lấy ly rượu, tay còn lại thì ôm khư khư cái ba lô của mình.

Lôi Quốc Thao nhíu nhíu mày, gã và Trương Dương đã uống cũng đã rồi, nhẹ giọng nói : "Chúng ta về thôi!"

Trương Dương gật đầu, đứng dậy, cô thiếu nữ kia tự nhiên ôm lấy cánh tay của Lôi Quốc Thao, theo bọn họ cùng đi.

Trương Dương âm thầm cười, nhưng mà lại nảy sinh ý định nghi ngờ với cô thiếu nữ kia, thủ đoạn này trên giang hồ cũng không phải là hiếm thấy, đám này không phải cùng một nhóm chứ?

Lôi Quốc Thao cũng là một người có kinh nghiệm xã hội từng trải phong phú, đương nhiên là không bị vẻ bề ngoài của cô thiếu nữ mê hoặc, đi ra toa ăn, xoay người lại nhìn một chút, hai gã đàn ông kia cũng không đuổi theo, liền cười cười với cô thiếu nữ : "Cô an toàn rồi, hay là tôi giúp cô gọi nhân viên bảo vệ đến?"



Cô thiếu nữ lắc đầu nói : "Không cần ... cảm ơn các người!" Lúc này mới buông cánh tay của Lôi Quốc Thao ra.

Trương Dương và Lôi Quốc Thao hai người trở về toa phòng của mình, nghĩ lại chuyện hồi nãy đều thấy có chút kỳ quái, Lôi Quốc Thao còn kiểm tra đồ đạc trên người một chút, vững tin là không mất bất cứ thứ gì mới yên lòng lại.

Bọn họ còn chưa ngồi nóng ghế, thì cửa phòng bị mở ra, cô thiếu nữ kia vọt vào, vẻ mặt đầy sợ hãi nói : "Giúp tôi với, bọn họ lại đến rồi"

Trương Dương đứng lên, nhìn hướng ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có ba gã đàn ông đang đi đến hướng này, hai người trong đó chính là hai gã đã gặp ở toa ăn, hai người nhìn thấy Trương Dương cũng sửng sốt, bọn họ tựa hồ như e sợ điều gì đó, cho nên cũng không tiếp tục bước về phía trước, mà là vào toa phòng bên cạnh.

Trương Dương đóng cửa phòng lại, vành mắt của cô thiếu nữ đã đỏ lên, đem vé xe ra cho hai người xem, cô cũng ở toa giường nằm, nhưng mà là toa liền nhau, chính là cùng ở với hai gã đàn ông trong toa ăn khi nãy, cô run giọng nói : "Bọn họ ... bọn họ không phải là người tốt, muốn cướp của tôi!"

Trương Dương nói : "Bọn họ muốn cướp tiền của cô, hay là cướp sắc của cô?"

Lôi Quốc Thao có chút oán trách nhìn Trương Dương, trong lòng nghĩ cái miệng của thằng nhãi này đúng là không biết tha người.

Cô thiếu nữ cắn cắn môi nói : "Các người không tin tôi, cái này là vé xe của tôi, còn nữa, đây là chứng minh nhân dân của tôi" cô ta đem chứng minh nhân ra, còn lấy ra cả một thẻ sinh viên, là của đại học mỹ thuật Bắc Phương Trung Quốc.

Thấy được giấy tờ của cô ta, Lôi Quốc Thao và Trương Dương mới tin tưởng tám phần, Trương Dương cầm lấy chứng minh và thẻ sinh viên đối chiếu khuôn mặt của cô ta một chút, rồi nói : "Đông Tú Tú, cô còn là sinh viên à"

Đông Tú Tú gật đầu, mở ba lô của mình ra, bên trong có hai trăm ngàn tiền mặt, cô run giọng nói :" Ba tôi bị bệnh, tôi từ quê nhà vất vả lắm mới gom được số tiền này, đến kinh thành để làm phẫu thuật cho aba, bởi vì sợ trên xe lửa nhiều người không tốt, cho nên mới lấy vé giường nằm, nhưng không ngờ rằng ... vẫn bị người ta theo dõi ..."

Trương Dương cười nói : "Khẩn trương vậy, có thể người ta không giống như tưởng tượng của cô đâu"

Đông Tú Tú nói : "Không, tôi ... tôi dám khẳng định bọn họ nhất định muốn cướp đồ của tôi, bọn họ không phải là người tốt"

Lôi Quốc Thao nói : "Trương Dương, đi gọi nhân viên bảo vệ một tiếng đi"

Trương Dương gật đầu, nói : "Tôi đi tìm Trần Bộ Dao, hỏi chuyện của cô ta một chút"

Đông Tú Tú gật đầu một cách đáng thương.

Trương Dương đứng dậy rời khỏi toa ngủ, đi đến phòng làm việc của Trần Bộ Dao, Trần Bộ Dao vừa ra ngoài thị sát, chờ một hồi, mới nhìn thấy hắn trở về, Trương Dương đem chuyện vừa rồi kể lại cho hắn, Trần Bộ Dao nói : "Các người có thể gặp phải một nữ lừa đảo rồi"

Trương Dương cười nói : "Cô ta có thể lừa cái gì của chúng tôi? Lừa tiền hay lừa tình?"

Trần Bộ Dao cười nói : "Trên xe lửa có đủ loại người, muôn hình muôn vẻ, gặp phải người xa lạ nhớ phải cẩn thận, đi, tôi đi theo cậu nhìn một chút"

Trương Dương đem chứng minh nhân dân của Đông Tú Tú ra, đưa cho Trần Bộ Dao xem, Trần Bộ Dao vừa nhìn liền biết cái chứng minh nhân dân này là giả, Trần Bộ Dao nói : "Là giả, tôi thấy cô gái này mười phần là lừa đảo!"

Trương Dương vừa nghe liền thấy có chút không ổn, dùng chứng minh nhân dân giả gạt người, Đông Tú Tú này khẳng định không phải là người tốt, hình dạng điềm dạng đáng yêu khi nãy tất cả chỉ là giả vờ, hắn và Trần Bộ Dao vội vã trở về toa ngủ của mình, phát hiện ra Trần Bộ Dao đang nằm trên giường, còn Đông Tú Tú thì đã biến mất không thấy.

Trương Dương vội vàng xong lên, đè nhân trung của Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao mới từ từ tỉnh dậy, gã có chút mê mang mở mắt ra nhìn xung quanh, nói : "Tôi làm sao vậy?"

Trương Dương dở khóc dở cười nói : "Anh hỏi tôi à, tôi còn muốn hỏi anh đây"

Trần Bộ Dao nói : "Các người mau nhìn xem có mất thứ gì không?"

Một câu nói đã nhắc nhở hai người tỉnh táo lại, Lôi Quốc Thao phát hiện ra túi du lịch của mình đã không cánh mà bay, gã kinh hô lên một tiếng, mặt tái lại không còn chút máu nào hết, túi du lịch của Trương Dương thì cũng mất không thấy xác, nhưng mà hắn có mang bóp trên người, tiền và giấy tờ tùy thân đều có, nhưng mà cái này không có nghĩa là hắn không bị mất, bức tranh chữ của Kiều lão tặng cho hắn, hắn để trong túi du lịch. Trương đại quan nhân rất là phiền não, hai thằng đàn ông tự nhiên lại bị một con oắt lừa.

Theo biểu hiện bên ngoài thì Lôi Quốc Thao tổn thất nghiêm trọng hơn, gã mất một trăm ngàn tiền mặt, một điện thoại di động, trong túi du lịch còn có một máy chụp hình, máy quay phim, một cái máy tính xách tay, tổn giá trị hơn năm triệu, còn chưa đến Thiên Tân mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sắc mặt của gã muốn xấu xí bao nhiêu thì có xấu xí bấy nhiêu.

Tuy rằng xét về số lượng thì Trương Dương cũng không bị mất nhiều, nhưng nói về chất lượng thì giá trị của thứ bị mất còn quan trọng hơn tất cả những món đồ của Lôi Quốc Thao cộng lại.

Trần Bộ Dao gọi bảo vệ đến, từ đây đến trạm kế tiếp còn hai mươi phút, bọn họ cần sử dụng khoảng thời gian này để tiến hành kiểm tra khẩn cấp.

Trương Dương và Lôi Quốc Thao rõ ràng rất căm tức, hai người đi đến chổ toa ngủ của Đông Tú Tú, phát hiện ra ba gã đàn ông ngồi bên trong nói chuyện phiếm, Lôi Quốc Thao quát hỏi : "Đông Tú Tú đâu?"

Ba gã đàn ông này bị hỏi liền sửng sốt, một gã trong đó đứng dậy, lạnh lùng nói : "Ai thế? Muốn gây chuyện nà?"

Lôi Quốc Thao nói : "Con nhỏ ở chung toa các người đâu?"

Gã đàn ông kia chỉ vào mặt của Lôi Quốc Thao nói : "Cút ngay, có tin tao đánh mày không?"

Lôi Quốc Thao cũng không phải là người dễ tính, bây giờ một cục tức nghẹn ngay cổ, đang cần tìm một chổ phát tiết, nghe đối phương nói như vậy, một đấm liền ân cần thăm hỏi cái mũi của người ta, đánh cho tên này thất tha thất thểu lui về phía sau mấy bước rồi mới té ngồi xuống đất, hai tên còn lại thấy đồng bạn bị đánh, liền xông lên.

Trương đại quan nhân trải qua mấy ngày điều dưỡng đã có chút khôi phục, đang muốn nghiệm chứng võ lực của mình khôi phục đến đâu rồi, xông lên tung ba đấm hai đá làm cho hai gã kia ngã xuống, Trần Bộ Dao và hai người bảo vệ nhanh chóng lôi bọn họ ra ngoài, Trần Bộ Dao thật sự là dở khóc dở cười, hai vị này một là phó thị trưởng thành phố Phong Trạch một người là chủ nhiệm phòng chiêu thương thành phố Đông Giang, tại sao tính tình của hai người ai cũng nóng hết vậy.

Căn cứ theo tin tức sơ bộ, thì trong các toa tàu cũng không tìm thấy được cô gái nào phù hợp với đặc điểm của Đông Tú Tú.

Vẻ mặt của Lôi Quốc Thao càng lúc càng xấu xe, chỉ còn bảy phút nữa là xe lửa sẽ đến thành phố An Viễn, khả năng tìm được vật bị mất càng nhỏ hơn.

Trần Bộ Dao nói : "Các người về trước đi, chuyện này để cho chúng tôi tra"

Trương Dương nói : "Trong toa tàu không có, có thể cô ta trốn lên trên đỉnh toa tàu?"

Trần Bộ Dao nói : "Không thể nào, cô ta đâu phải là nữ phi hiệp!"

Trương Dương cũng không nghĩ vậy, trong lúc xe lửa di chuyển thì cấm mở cửa sổ xe lên, Trương Dương và Lôi Quốc Thao hai người trở về toa tàu của mình, Trương Dương nhìn cửa sổ, lúc này mới lưu ý là cửa sổ có mở lên, Lôi Quốc Thao cũng chú ý đến điểm này, thấp giọng nói : "Lẽ nào thật sự là một nữ phi tặc, từ cửa sổ nhảy ra ngoài?"

Trương Dương nói : "Tôi ra xem thử!"

Lôi Quốc Thao nói : "Không được, không cần phải mạo hiểm tính mạng đâu!" Bây giờ xe lửa đang chạy với tốc độ hơn cả trăm cây số trên giờ, leo ra ngoài cửa sổ là cực kỳ nguy hiểm, chỉ là Trương đại quan nhân không xem chuyện này ra gì cả, tuy rằng bây giờ công lực chưa khôi phục lại, nhưng mà một chút chuyện nhỏ như vậy không làm khó được hắn, hắn đẩy cửa sổ lên, từ đó chui ra ngoài.

Lôi Quốc Thao khẩn trương dõi theo, Trương Dương ra ngoài cửa sổ xe, trên tay hắn không có công cụ leo bám, cho nên đem phần sau ra ngoài trước, hai tay nắm lấy cửa sổ, Lôi Quốc Thao nắm lấy cánh tay của hắn không buông, khẩn trương nói : "Trương Dương, mau trở về đi, cái này không phải chuyện đùa đâu!"

Trương Dương cười nói : "Anh ... buông tay ... " Giọng nói của hắn bị tiếng gió thổi làm gián đoạn.

Lôi Quốc Thao vừa mới buông tay ra, thì thấy thằng nhãi này leo đùng đùng lên trên nóc xe lửa.

Bích Hổ Du Tường thuật có thể dùng cho rất nhiều chổ, thân thể của Trương đại quan nhân bám sát vào toa xe, sức gió do xe lửa chạy với tốc độ cao tuy rằng có tạo thành một chút phức tạp cho hắn, chỉ là hắn vẫn có thể khắc phục thành công trở ngại này.

Trương Dương bò lên trên đỉnh xe lửa, thấy khoảng năm mươi mét phía trước có một bóng người đang ngồi chồm hổm, đó không phải là nữ tặc Đông Tú Tú thì còn là ai nữa hả?

Trương Dương lặng lẽ đến gần cô ta.



Đông Tú Tú tuy rằng ngồi trên đỉnh xe lửa, nhưng mà vẫn không thả lỏng cảnh giác, ánh mắt thường thường quan sát chung quanh, khi Trương Dương còn cách khoảng hai mươi mét, thì Đông Tú Tú đã phát hiện ra sự tồn tại của Trương Dương, hai tròng mắt mở to kinh ngạc trợn tròn lên dưới gió, cô không nghĩ rằng Trương Dương lại có đủ dũng khí bò lên trên đỉnh xe lửa.

Trương Dương nhìn thấy hành động của mình bị phát hiện, lập tức đi nhanh hơn, Đông Tú Tú đứng dậy chạy về phía trước, thân thể của cô cũng cực kỳ linh hoạt, chạy trên mỗi toa của xe lửa một cách dễ dàng, thoạt nhìn rất giống một con mèo nhỏ đi ăn đêm vậy. Trương Dương kêu lên : "Trả đồ lại đây, tôi không làm khó dễ cô"

Đông Tú Tú cười ha hả nói :" Vậy phải xem anh có bản lĩnh đó không"

Xe lửa đã tiến vào trong thành phố An Viễn, bắt đầu giảm tốc độ lại, Trương Dương lo rằng cô gái này sẽ chạy thoát, cho nên dùng tốc độ cao nhất để đuổi theo. Nếu như trên mặt đất thì Đông Tú Tú không cách nào chạy thoát khỏi tay Trương Dương, nhưng ở đây là trên nóc xe lửa, so với Trương Dương, cô ta có nhiều lợi thế hơn, vừa chạy trốn vừa cầm điện thoại di động tựa hồ liên lạc cái gì đó.

Khoảng cách của Trương Dương và cô ta ngày càng gần, lúc này tốc độ của xe lửa cũng đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn khoảng sáu mươi cây số mà thôi, Đông Tú Tú chạy đến chổ đầu xe, cô ta đã không còn đường chạy, bỗng nhiên xoay người lại, nói với Trương Dương : "Anh đứng lại!"

Trương Dương đứng lại tại chổ, trong tay của Đông Tú Tú vung lên một xấp tiền : "Không phải chỉ là mấy trăm ngàn thôi sao? Anh có cần đau khổ đến như vậy sao?"

Trương Dương cười lạnh nói : "Ăn trộm đồ của người khác mà còn già mồm? Ném ba lô lại đây cho tôi!"

Đông Tú Tú gật đầu, cởi ba lô trên người xuống, nhưng bỗng nhiên ném ra ngoài, sau đó từ trên nóc xe lửa nhảy ra ngoài. Lúc này Trương Dương mới ý thức được xe lửa đã chạy đến cầu vượt, Đông Tú Tú đáp chuẩn xác xuống phía sau của một chiếc xe tải, cô ta dùng ba lô để làm bãi đáp xuống, nhạt ba lô trong thùng xe, phất phất tay với Trương Dương.

Trong lòng Trương Dương cực kỳ tức giận, không ngờ nữ phi tặc này lại gian xảo như thế, ở chổ này cũng có tiếp ứng chờ sẵn, nhìn chiếc xe tải đi xa, Trương Dương chỉ có thể lắc đầu.

Trương đại quan nhân một lần nữa trở về toa xe, xe lửa đã đến trạm An Viễn, hắn và Lôi Quốc Thao quyết định xuống tại chổ này, bức tranh chữ của Kiều lão đối với Trương Dương mà nói là vô cùng quan trọng, đồ của Lôi Quốc Thao cũng đã bị mất hết rồi, đương nhiên cũng không cách nào đi làm tiếp được.

Ngược lại chỉ có Trần Bộ Dao là thấy ngượng ngùng, dù sao thì vụ trộm này cũng xảy ra trên xe lửa của hắn, tiến hai người xuống xe, còn hỗ trợ liên hệ với công an địa phương.

Lôi Quốc Thao có nhân mạch không nhỏ tại Bình Hải, trong hệ thống công an của An Viễn cũng quen biết vài người, gã liên hệ với cục trưởng cục công an thành phố An Viễn Tùy Quang Lượng, Trương Dương trong quá trình truy đuổi nữ phi tặc Đông Tú Tú đã ghi nhớ lại bảng số xe của chiếc xe tải kia, cái này cũng là một đầu mối có lợi giúp cho cơ quan điều tra.

Hiệu suất phá án của cục công an thành phố An Viễn cũng không tồi, chỉ sau hai giờ đã tìm được chiếc xe tải kia.

Đã bắt được tên tài xế, tài xế tên là Lý Hưng Vĩ, dưới sự thẩm vấn của công an không được bao lâu thì đã khai sạch sẽ mọi chuyện ra, hắn chỉ là được người thuê, tối nay được một người thuê xe của hắn, kêu hắn chờ ở gần cầu vượt, cái gì cũng không biết.

Cô gái nhảy từ trên cầu vượt xuống đã cùng với người kia đi đến bến xe đường dài, hắn chỉ đưa hai người đến chổ rồi lấy tiền đi về, về phần bọn họ đi đâu thì hắn cũng không biết.

Vụ án như vậy vào thời điểm này cũng không cách nào tiếp tục điều tra được nữa, Trương Dương và Lôi Quốc Thao vô cùng thất vọng, lúc đi ra khỏi cục công an đã là mười giờ tối rồi, Lôi Quốc Thao uể oải thở dài một tiếng, nói : "Được rồi, chuyện này trước tiên cứ để như vậy, chúng ta đường ai nấy đi!"

Trương Dương gật đầu nói : "Được rồi, anh quay về Đông Giang của anh, tôi quay về Giang thành của tôi!"

Lôi Quốc Thao cười khổ nói : "Vừa mới ra cửa đã gặp phải chuyện, con mẹ nó thật là không may!" Theo gã thấy thì mình không may nhiều hơn Trương Dương, tổn thất thảm hại. Chỉ là hắn không biết rằng Trương Dương có khổ mà không nói nên lời, bức tranh chữ mà Kiều lão tặng cho Trương Dương gã không cách nào có thể dùng tiền tài so sánh được.

Hai người chia tay nhau trước cửa đồn công an, toàn bộ tiền của Lôi Quốc Thao đã mất, nên Trương Dương cho gã mượn hai trăm đồng làm tiền xe về.

Trương Dương đã bỏ đi ý niệm từ An Viễn trở về Giang thành, dù sao thì cũng đã là hơn mười giờ đêm rồi, bây giờ có đón xe lửa về, thì cũng đã là hừng đông, không bằng cứ ngủ ngon một đêm, sáng mai rồi trở về cũng được.

Trương Dương tìm một khách sạn gần đó mướn phòng, vừa vào trong phòng, điện thoại di động liền vang lên.

Trương Dương vừa bắt máy, bên trong truyền ra một giọng nữ dễ nghe : "Phó thị trưởng Trương, đã ngủ chưa?" Trương Dương lập tức nhận ra đây là giọng của Đông Tú Tú, hắn cười nói : "Vẫn chưa, bị cô chọc tức đến nổi không ngủ được!"

Đông Tú Tú cười hì hì nói :" Không phải chỉ là đánh mất vài bộ quần áo rách nát thôi sao? Có cần phải xót của như vậy không?"

Trương Dương nói : "Giả bộ đáng thương để được đồng tình, tôi nói này, cô còn trẻ mà không lo đi học, cha mẹ của cô bình thường dạy dỗ cô thế nào vậy?"

"Cha mẹ tôi đã chết sớm rồi, từ nhỏ tôi đã học hư, không đổi được"

Trương Dương nói : "Quay đầu lại cũng vô cùng quý giá, cho cô một cơ hội, quay đầu lại đi" Câu này cũng đúng là đủ tổn hại, tuy rằng chỉ sai một chữ so với lời phật dạy, nhưng mà ý nghĩa đại biểu hiển nhiên là không giống nhau rồi.

Đông Tú Tú nói : "Cái miệng của anh cũng thật là thiếu đạo đức, bức tranh chữ này cũng thật không tồi, là bút tích của Kiều lão!"

Trương Dương nói : "Cô cũng biết coi hàng đấy!" Hắn đã mơ hồ đoán được mục đích mà Đông Tú Tú gọi điện thoại đến cho mình, cô ta hiển nhiên là sợ, trộm đồ xong bỏ trốn thì có thể tránh thoát được việc tìm kiếm, nhưng mà bức tranh chữ này là bút tích của Kiều lão, cô ta trộm bức tranh này, thì lại có một ý nghĩa khác hản.

Đông Tú Tú nói : "Anh rất có bản lĩnh!"

Trương Dương nói : "Chữ của Kiều lão đối với cô mà nói thì không có tác dụng, nhưng ý nghĩa lại khác, cô có tin không, bởi vì chuyện này tôi có thể chụp cho cô một cái mũ tội phạm chính trị, cho cô trở thành tội phạm bị truy nã toàn quốc, cho cô từ giờ trở đi không có một ngày lành nào để sống cả"

Đông Tú Tú không nói gì cả, lời nói của Trương Dương tuyệt đối không hề có bất luận ý tứ khuếch đại nào hết, Kiều lão là nhân vật nào, mình trộm chữ của ông ta, đã không còn là tội trộm cướp bình thường rồi, cô cũng chỉ là vừa phát hiện ra trong ba lô của Trương Dương có bức tranh chữ, thấy được bên dưới có chữ ký của Kiều lão, cô mới cảm thấy chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng, thất phu vô tội hoài bích có tội, đó là chỉ một người không phạm tội gì, chỉ vì trộm cướp, mà gặp phải tội lớn.

Trương Dương từ trong sự im lặng của Đông Tú Tú đã nhận ra được cô ta bắt đầu sợ, thấp giọng nói : "Trả đồ lại đây cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu!" Bây giờ cái mà Trương Dương muốn nhất chính là bức tranh chữ của Kiều lão, những chuyện khác hắn cũng không muốn quản.

Đông Tú Tú nói : "Tôi làm sao có thể tin tưởng anh?"

Trương Dương nói : "Cô có thể đi hỏi một chút về thái độ làm người của tôi, Trương Dương có tôi có phải là người qua cầu rút vàn không"

Đông Tú Tú nói : "Tốt, tôi sẽ hỏi thăm một chút!"

Trương Dương nhắc nhở :" Tôi cho cô thời gian một ngày, nếu như giờ này ngày mai, tôi còn chưa thấy đồ xuất hiện, thì đừng trách tôi không khách khí"

Đông Tú Tú nói :" Cái tôi không sợ nhất chính là người khác uy hiếp tôi, có bản lĩnh thì anh đến bắt tôi đi!" Nói xong cô liền cúp điện thoại.

Trương Dương nhìn dãy số điện thoại, là một số bản địa của An Viễn, hẳn là từ một buồng điện thoại công cộng nào đó gọi đến. Hắn cũng không đem tình huống này phản ánh với công an địa phương, tối hôm đó ngủ ngon một giấc tại An Viễn, sáng ngày hôm sau đã lên xe đường dài chạy về Giang thành.

Trong mấy ngày mà Trương Dương đi, phương diện sân bay mới cũng rất bình tĩnh, tất cả đều được tiến hành một cách thuận lợi, Trương Dương sau khi trở về Giang thành xong cũng không có nghỉ ngơi, vừa mới về liền lao đầu vào làm việc, buổi sáng Trương Dương triệu tập những nhân vật nồng cốt trong ban chỉ huy để tìm hiểu tình huống một chút, Chương Duệ Dung đã chính thức điều đến công trường sân bay để làm việc, cô chủ yếu phụ trách công tác tài vụ, Thường Lăng Phong đem công tác gần đây làm thành một bản tổng hợp rồi báo cáo.

Trương Dương nghe xong, liền nói với Triệu Dương Lâm : "Chủ nhiệm Triệu, gần đây khổ cực cho ông!"

Triệu Dương Lâm cười nói : "Có gì mà khổ cực chứ? Công tác đều được định sẵn rồi, tôi chỉ là đứng nhìn hỗ trợ mọi người thôi"

Thường Lăng Phong nói : "Chủ nhiệm Triệu, thị trưởng Trương, tòa nhà gọi thầu hẳn là có thể bắt đầu rồi"

Trương Dương nói : "Chuyện này anh phụ trách cụ thể đi, có anh và tiến sĩ Quy cùng nhau làm, chúng tôi yên tâm!"

Triệu Dương Lâm mỉm cười nói : "Yên tâm lớn mật đi làm đi, chúng tôi đều rất tin tưởng năng lực công tác của các người"

Mọi người đang nói chuyện, thì thư ký của Trương Dương Phó Trường Chinh đi vào báo cáo, ngoài cửa có người nói là muốn gặp Trương Dương.


Trương Dương có chút hờn giận nói :" Không thấy tôi đang bận sao?"


Phó Trường Chinh nói : "Cô ta nói nếu như anh không ra, thì đừng có lấy đồ!"


Trong lòng Trương Dương cả kinh, chẳng lẽ là Đông Tú Tú? Hắn thật sự không thể tin lá gan của Đông Tú Tú tự nhiên lại lớn đến mức như vậy, tìm đến tận cửa của mình. Trương Dương đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, quả nhiên thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc quần jean áo thun đứng đằng kia, ngửa đầu nhìn xung quanh một chút, một tay che lên trán tránh ánh mặt trời, đây không phải Đông Tú Tú thì còn là ai chứ? Thấy Trương Dương, cô ta cười cười, cất cao giọng nói : "Phó thị trưởng Trương, đồ tôi mang đến cho anh, anh rốt cục có lấy hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK