Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng Tâm Vĩ bị những câu chửi của Trương Dương làm cho mặt đỏ au, gã lắp bắp nói: “Anh…Sao anh lại mắng người thế?”

Trương đại quan lạnh lùng nói: “Mắng người à? Mẹ kiếp, tôi còn muốn đánh người nữa ấy chứ, muốn hại tôi à? Xin lỗi anh, anh không đái một bãi mà nhòm vào xem mình là ai đi.”

Lý Bá Bình và hai viên cảnh sát đều đứng ở một bên, thấy Trương Dương chửi thậm tệ Phòng Tâm Vĩ như vậy, ai nấy đều như mở cờ trong bụng, Lý Bá Bình thầm nói: “Mẹ kiếp, phân cục trưởng, gặp chúng tôi thì như là quan to vậy, giờ đây bị Trương Dương mắng cho thê thảm thế này, mà cũng không dám nói gì, mẹ kiếp, toàn là những tên sợ cấp trên mà hay ra vẻ thôi.” Gã cũng không nghĩ xem mình là loại người gì nữa.

Phòng Tâm Vĩ bị Trương Dương mắng xối xả trước mặt nhiều người dưới thế này, mặt gã xanh như đít nhái: “Chủ nhiệm Trương, nhắc anh một chút, chú ý đến lời nói của mình, đây là cơ quan công an, không tôn trọng người khác chính là không tôn trọng chính mình.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ kiếp, anh mà cũng đáng để tôi tôn trọng sao? Tôi thật là không hiểu, sao anh lại có thể mặc được bộ quần áo cảnh sát mà không thấy dơ cơ chứ?” Hắn quay sang nói với Lý Bá Bình: “Anh nói thật ra đi, tối nay có phải do anh ta hạ lệnh với anh, bảo anh đi kiểm tra tôi không?”

Lý Bá Bình đương nhiên không dám nói, gượng gạo cười nói: “Chủ nhiệm Trương, đã nói rằng tất cả là hiểu lầm rồi mà!”

Trương Dương nói: “Còn hiểu lầm nữa à? Anh sợ anh ta, nhưng anh là một cảnh sát đấy, anh nên hiểu cái gì đúng cái gì sai, anh có biết không? Anh ta là lãnh đạo của anh, lãnh đạo bảo anh làm gì anh liền làm cái đó à? Anh ta bảo anh đi chết anh có đi không?”

Lý Bá Bình đờ người, nhìn chăm chăm vào PHòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ còn khó chịu hơn cả gã, trên trán lấm tấm mồ hôi, Phòng Tâm Vĩ tối nay hối hận lắm, mẹ kiếp, đúng là thừa hơi, đã biết tên này không dễ chơi, mà tại sao còn phải động vào gã cơ chứ? Động vào rồi, tại sao lại còn phải chủ động đến đây để nghe mắng cơ chứ?

Phòng Tâm Vĩ nói: “Chủ nhiệm Trương, cảnh sát nhận được tố cáo, đến hiện trường điều tra là chức trách của chúng tôi, anh có thể không hiểu, với những bất tiện gây ra với anh, chúng tôi đã xin lỗi hết sức thành khẩn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

Trương Dương nhìn Phòng Tâm Vĩ nói: “Biết tại sao tôi không đánh anh không?”

Phòng Tâm Vĩ thay đổi nét mặt: “Anh dám”, khi nói xong câu này, gã cũng tự nhiên lùi về đằng sau một bước, tính hình hoang dã của Trương Dương gã cũng đã từng nghe nói đến, dù gì gã cũng là một cục trưởng phân cục, nếu như bị đánh một cái bạt tai trước mặt nhiều người thế này, thì bản mặt này còn giấu vào đâu được nữa?

May mà Trương Dương cũng chẳng có ý đánh gã. Trương Dương nói: “Việc này tôi chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được, Mạnh Doãn Thanh hôm nay nhìn thấy tôi đã không vui rồi, lúc ăn cũng đã khích bác tôi đủ điều, tôi không tính toán gì với anh ta, vốn tôi còn thấy xúc động vì tính tình bộc trực của anh ta kìa, không ngờ anh ta lại là hạng được đằng chân lân đằng đầu, anh ta bảo anh đi theo dõi tôi có phải không?”

Phòng Tâm Vĩ nghe Trương Dương nói ra sự thật, đương nhiên gã không thừa nhận, nhưng ánh mắt đã hơi sờ sợ.

Trương Dương nói: “Anh là phân cục trưởng, đương nhiên sẽ không tự mình đi làm việc này, vì vậy anh tìm đến Lý Bá Bình. Đồn trưởng Lý cũng là một người làm quan, người làm quan dù là có làm việc xấu cũng không thể nào đích thân đi làm. Thế là anh ta đã phái hai hạ thủ đến kiểm tra tôi, đáng tiếc rằng trong quá trình đó các người nói với nhau không rõ ràng, không nói với Lý Bá Bình thân phận của tôi, Lý Bá Bình lại hồ đồ nói với người dưới, nên trong quá trình truyền mệnh lệnh đã xảy ra tam sao thất bản. Hai người cảnh sát số đen này tận tâm muốn làm việc cho lãnh đạo, vì thế mới gây ra chuyện khốn kiếp như bây giờ, rốt cuộc có phải là như vậy không?”



Lý Bá Bình không nói gì, hai người cảnh sát trực ban ở đằng sau cũng như vậy. Họ nghĩ bụng, cao nhân ơi đúng là cao nhân, tất cả mọi việc đều bị đoán trúng phóc rồi.

Phòng Tâm Vĩ cố gắng nở một nụ cười: “Thật là bái phục trí tưởng tượng của chủ nhiệm Trương. Anh không đi làm cảnh sát thật là đáng tiếc quá. Nhưng đáng tiếc hơn nữa, tưởng tượng vẫn là tưởng tượng thôi, chúng tôi là cảnh sát, không bao giờ làm như vậy.”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Ngành nào mà chẳng có những đồ khốn nạn. Nam Tích có phải chưa từng xuất hiện Đường Hưng Thắng đâu, nghĩ đến lúc đầu tôi hạ bệ gã ta, đám lít nhít này các anh, chẳng đáng là gì. Phòng Tâm Vĩ, hôm nay tôi sẽ không đánh anh, anh đừng có sợ, nhưng sáng ngày mai, anh phải tự động từ chức cho tôi.”

Phòng Tâm Vĩ dù là có sợ, thì cũng không thể nào để mặc Trương Dương chèn ép, gã tức giận nói: “Anh tưởng rằng anh là ai chứ?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Tôi là Trương Dương. Các người nhớ lấy cho tôi.” Ánh mắt của hắn rời sang Lý Bá Bình, Lý Bá Bình sợ đến độ đầu cúi thấp hẳn xuống, sợ rằng Trương Dương sẽ đổ tội lên đầu mình.

Trương Dương nói: “Anh chỉ là một người giúp hắn thôi. Còn hai người cảnh sát kia nữa, tôi không chấp nhặt với các anh, không có nghĩa là tất cả việc xấu các anh làm đều được xóa sạch, về sau đừng làm chuyện xấu nữa, sự việc tối ngày hôm nay tự mình hãy kiểm điểm, nếu như để tôi nghe nói các anh còn làm bất cứ chuyện xấu gì nữa, thì cút hết đi cho tôi.” Trương Dương nói xong câu này quay người đi ra ngoài cửa, khi đến trước cửa, hắn đột nhiên dừng bước nói: “Phòng Tâm Vĩ, anh nhắc Mạnh Doãn Thanh cho tôi, ngày mai đi làm tôi sẽ tìm đến anh ta.”

Phòng Tâm Vĩ lườm sang Trương Dương, lúc này gã vừa hận vừa sợ, cả đời gã khổ sở mới leo lên được cái chức phân cục trưởng, mẹ kiếp, anh bảo tôi từ chức, dựa vào đâu chứ?

Ngày hôm sau khi Mạnh Doãn Thanh đi làm đầu óc vẫn còn hơi quay cuồng, tối qua gã uống khá nhiều, có chút ấn tượng đã xảy ra chuyện gì đó với Trương Dương, nói gì thì gã đã quên rồi, hình như là Phòng Tâm Vĩ đưa gã về nhà.

Nhắc đến Phòng Tâm Vĩ, Mạnh Doãn Thanh nhìn điện thoại, điện thoại đã tắt nguồn, gã bật máy, vừa dò được sóng, Phòng Tâm Vĩ đã gọi điện đến, âm thanh của Phòng Tâm Vĩ rất hoảng sợ: “Mạnh cục, xảy ra chuyện rồi…”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Sáng sớm tinh mơ mà ăn nói kiểu gì vậy?”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Trương Dương đã đoán được anh bảo người khám phòng của hắn, tối qua gây chuyện ở đồn cảnh sát Hương Hà, còn mắng cảnh sát công an chúng ôi, còn nói hôm nay tìm anh tinh sổ nữa.”

Mạnh Doãn Thanh đột nhiên hoảng sợ, nói: “Hắn tìm đến tôi làm gì? Tôi có liên quan gì với hắn ta?”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Mạnh cục, tối qua chẳng phải anh bảo tôi phái người đi theo anh ta sao…” Mạnh Doãn Thanh ngắt lời gã: “Tối qua tôi quá chén, xảy ra chuyện gì tôi còn chẳng nhớ, được rồi, tôi còn phải đi làm nữa, có việc gì đợi tan ca tính sau.” Nói xong gã cụp điện thoại.

Phòng Tâm Vĩ nghe thấy Mạnh Doãn Thanh cụp điện thoại, tức đến độ mắng: “Mẹ kiếp, họ hàng nhà mày chết hết đi!”



Mặc dù Mạnh Doãn Thanh hơi sợ, nhưng gã vẫn bước vào cửa của cục công an, đây là đơn vị làm việc của cục công an, dù là Trương Dương có đến tìm gã, thì cũng không dám làm chuyện gì quá đáng ở đây.

Mạnh Doãn Thanh vừa xuống xe, đã nhìn thấy Trương Dương dựa người vào chiếc xe của hắn, vốn gã chẳng muốn để ý đến Trương Dương, giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu đi vào tòa nhà.

Trương Dương nói: “Mạnh cục!”

Mạnh Doãn Thanh nghe thấy hắn gọi mình, không thể giả vờ không nhìn thấy nữa, gã cười nói: “Chủ nhiệm Trương à, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế này?”

Trương đại quan cười hì hì nói: “Gió thổi nhầm chiều!” Hắn bước đến trước mặt Mạnh Doãn Thanh, vỗ vỗ vai gã nói: “Tối qua quá chén rồi đúng không?”

Mạnh Doãn Thanh không quen với cách chào này của hắn, lùi một bước, giữ một khoảng cách với hắn: “Quá chén thật, xảy ra chuyện gì tôi chẳng còn nhớ nữa. Chủ nhiệm Trương, tôi không nói gì sai chứ?”

Trương Dương nói: “Không đâu, rượu vào thì nói thật thôi mà, chỉ là nói mấy câu thật lòng thôi.”

Mạnh Doãn Thanh cố nở một nụ cười, gã nhìn xung quanh, đây đúng là lúc đi làm, các đồng nghiệp ở cục công an lục đục bước vào, làm cho gã mạnh dạn hơn một chút, có lẽ Trương Dương không dám làm gì quá đáng.

Trương Dương nói: “Mạnh cục, có một câu nói như thế nào ấy nhỉ…Trần truồng mà đấu ong mật, chỉ gây sự được chứ không chống đỡ được, loại người này có phải là rất đáng ghét không?”

Mạnh Doãn Thanh cười rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi còn vội đi làm, có việc gì chúng ta nói chuyện sau nhé.” Gã quay người bước đi.

Trương Dương cũng không giữ gã lại, lấy một chiếc khăn ướt ra lau tay, rồi kéo cửa xe đi lên.


Mạnh Doãn Thanh bước mấy bước, rồi lại quay đầu nhìn, gã cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ Trương Dương lại dễ dàng đối phó vậy sao? Xem ra tiểu tử này cũng là nhìn người mà tỏ thái độ, dù sao thì gã cũng là phó cục trưởng cục công an Nam Tích, hắn ta không dám làm việc gì quá đáng, Mạnh Doãn Thanh thấy Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Pika, rồi hắn ra hiệu chữ O với gã. Mạnh Doãn Thanh thầm nghĩ, chẳng hiểu tiểu tử này muốn làm gì?


………………………….


Gã nghe thấy “vù” một tiếng, một con ong mật bay đến, Mạnh Doãn Thanh tránh sang một bên ,không ngờ giữa mùa đông cũng có ong, thứ này nếu như anh không chủ động dính đến nó, thì nó cũng không công kích anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK