Cảm giác mà Kì Sơn tạo cho Trương Dương là rất thần bí, hắn luôn cảm thấy người này rất khó đoán. Trương Dương không phủ nhận, hắn rất quý Kì Sơn, Kì Sơn làm người khôn khéo, làm việc khẳng khái hào phóng, chỉ từ góc độ tình bạn mà nói thì người này đáng kết giao, nhưng trên người Kì Sơn luôn tạo cho hắn cảm giác có quá nhiều bí mật.
Sáng sớm Liễu Đan Thần đúng hẹn tới bãi biển. Nhìn thấy Trương Dương đã chờ ở đó, cô ta mỉm cười nói: Bí thư Trương, để ngài đợi lâu.
Trương đại quan nhân xoay người nhìn lại. Liền thấy Liễu Đan Thần mặc áo thể thao màu hồng bó sát người, bên dưới mặc quần bò màu xám, hai cánh tay và đùi lộ ra ngoài thì trắng nõn.
Liễu Đan Thần bị hắn nhìn cho có chút ngượng ngùng, nói khẽ: Nhìn cái gì? Chưa thấy bao giờ à?
Trương Dương cười nói: Cô vừa gọi tôi là gì?
Liễu Đan Thần lúc này mới ý thức được rằng mình sai, cô ta cười nói: Anh họ!
Trương Dương nói: Hôm nay hẹn cô tới đây là giúp cô trị liệu vết thương ở thắt lưng, vết thương ở thắt lưng của cô là từ nhỏ luyện công mà có, sở dĩ bị thương là vì phương pháp luyện công của cô không chính xác, cho nên phải sửa lại cho đúng, tôi sẽ dạy cô một bộ quyền pháp.
Liễu Đan Thần nói: Không phải mát xa hoặc là châm cứu ư?
Trương Dương nói: Ngoại thương vẫn cần ngoại công trị, mát xa và châm cứu sau này sẽ tiến hành. Hiện tại làm giãn mở gân cốt của cô, sau khi huyết quản hoạt động rồi, mới có thể tiến hành trị liệu bước tiếp theo.
Liễu Đan Thần khó hiểu nói: Tôi từ nhỏ đã luyện công, huyết quản nên đã sớm hoạt động mở rồi chứ.
Trương Dương nói: Phương pháp luyện công của cô chỉ là nhắm vào cục bộ, không thể ứng đối với toàn cục. Nói cách khác của anh gân cốt của cô có một số nơi đã luyện tới, những cũng có một số nơi chưa luyện tới, dần dần, tích lũy tháng ngày, liền hình thành một loại bất bình hành. Chính là loãi bất bình hành tích lũy lại này đã thay đổi kết cấu xương sống của cô, bộ quyền pháp tôi dạy cô tên là Thái Cực quyền.
Liễu Đan Thần cười nói: Tôi còn tưởng là công pháp cao thâm gì, Thái Cực quyền thì tôi cũng biết.
Trương Dương mỉm cười nói: Người trên thế giới biết đánh Thái Cực quyền chỉ sợ đến cả triệu, nhưng có mấy thực sự nắm được cốt lõi của nó? Quyền pháp mà tôi dạy cô là một loại mà tôi đã sửa đổi, trong đó có thái cực, cũng có không minh, tôi tinh giản thành bảy chiêu thức, hình thành một bộ quyền pháp, cô nhìn cho kỹ nhé.
Trương đại quan nhân đứng hướng về phía mặt trời mọc đằng đông, chậm giã mở cánh tay, ở trên bờ cát đánh ra một đường bảy thức Thái Cực, Thái Cực mà Trương Dương gọi chỉ là dùng tên thôi, chiêu thức thì giống nhưng hình thì không giống, bộ quyền pháp này chú trọng làm giãn gân cốt, đối với nữ hài tử từ nhỏ đã luyện công như Liễu Đan Thần mà nói thì tựa hồ không có gì khó khăn cả, cô ta nhìn một lần là đánh giống hết nhưng nếu muốn thực sự luyện đến cốt lõi thì vẫn cần không ít thời gian.
Thiên phú của Liễu Đan Thần trong võ công vẫn khiến Trương đại quan nhân có chút kinh diễm, ngộ tính của cô ta không kém gì An Ngữ Thần, nhìn thiên phú trên võ công của một người không phải nhìn cô ta có thể trong khoảng thời gian ngắn luyện nhuần nhuyễn được chiêu thức gay không, mà là phải xem cô ta có nắm vững chi tiết không, lý giải đối với mỗi một động tác hay không, Liễu Đan Thần rất dễ đã nắm bắt được tinh túy của bộ quyền pháp này.
Liễu Đan Thần chỉ dùng một giờ đã nắm bắt được bộ quyền pháp này của Trương Dương. Trương đại quan nhân khen: Không tồi không tồi, ngộ tính của cô thực sự rất tốt.
Liễu Đan Thần nói: Vẫn là nhờ thầy dậy giỏi.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không dám làm thầy cô. Hắn nhìn đồng hồ: Tôi phải đi làm rồi, cô tự luyện đi, ba ngày sau tôi sẽ chỉnh xương cho cô.
Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Tỉnh lần này tới Bắc Cảng hiển nhiên là muốn có hành động, Ngụy Long Hưng vào lần đầu tiên gặp mặt Trương Dương không hề tiết lộ điểm này, nếu nói lần đầu tiên chỉ để làm quen với nhau, như vậy lần thứ hai gặp mặt của bọn họ chính là chính thức đàm luận về công tác.
Trương Dương vốn cho rằng Ngụy Long Hưng sẽ hỏi vấn đề có liên quan tới Lưu Diễm Hồng, nhưng Ngụy Long Hưng lần này tìm hắn lại là vì Đổng Chính Dương, Ngụy Long Hưng hỏi chuyện Trương Dương hôm ấy ở trong lễ tang của huynh đệ huynh đệ đánh Đổng Chính Dương.
Trương Dương nghe thấy Ngụy Long Hưng nhắc tới chuyện của Đổng Chính Dương thì rõ ràng có chút bực mình, chuyện này hắn cho rằng đã điền một dấu chấm tròn rồi, mẹ nuôi La Tuệ Ninh cũng đã bắn tiếng với phía Trung kỉ ủy, Ngụy Long Hưng vừa mới tới Bình Hải đã nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ hắn còn muốn chế tạo thêm điều tiếng trong chuyện của Đổng Chính Dương ư? Trương Dương nói: Chuyện của Đổng Chính Dương tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng đặc biệt viết báo cáo về chuyện xảy ra lúc ấy, nộp lên trên cho Trung kỉ ủy, cảnh sát cũng đã điều tra, cả sự kiện đã không còn bất kỳ điểm đáng ngờ nào, Ngụy thính nếu vẫn còn có hứng thú với chuyện này thì có thể đi tìm tài liệu tương quan.
Ngụy Long Hưng nói: Trương Dương, anh đừng hiểu lầm, tôi nhắc tới chuyện này không hề có ý nhằm vào anh, chắc anh không biết, trước khi tôi đến Bình Hải công tác, đã nhậm chức ở Trung kỉ ủy, tài liệu kiện cáo của người nhà Đổng Chính Dương vừa hay do tôi phụ trách.
Trương Dương nói: Ngụy thính, ngài cảm thấy tôi trong chuyện này có vấn đề?
Ngụy Long Hưng lắc đầu nói: Chuyện này đã lắng xuống rồi, anh cũng đã nói rất rõ ràng, tôi nhắc tới chuyện này không phải muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không phải là bởi vì tò mò, tôi là tôi là muốn cố gắng tìm hiểu toàn bộ chuyện, trong khoảng thời gian này, tôi tìm hiểu được một số việc, làm một số công tác, biết nguyên do kết thù kết oán của Đổng Chính Dương và huynh đệ Đinh gia.
Trương Dương không nói gì, việc này hắn cũng biết, hắn sở dĩ bảo trì trầm mặc là vì hắn muốn nghe xem Ngụy Long Hưng sẽ nói gì.
Ngụy Long Hưng nói: Đổng Chính Dương và huynh đệ Đinh gia xét đến cùng là vì cướp địa bàn mà phát sinh mâu thuẫn, chuyện xảy ra giữa bọn họ đã có tính chất phạm tội xã hội đen, tuy rằng năm đó không tìm được chứng cớ huynh đệ mâu thuẫn cắt đứt gân chân của Đổng Chính Dương, nhưng từ cừu hận của Đổng Chính Dương đối với bọn họ cho thấy chuyện này tuyệt đối không phải là hiểu lầm.
Trương Dương cười nói: Không ngờ Ngụy thính còn là một cao thủ phá án và bắt giam.
Ngụy Long Hưng nói: Bất kỳ ngành nào cũng không thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ, phải phối hợp với các ngành huynh đệ khác, nếu chúng ta phân loại riêng mỗi chuyện để xem xét, như vậy nhất định chúng ta nhìn vấn đề rất phiến diện, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật trước đây ở Bắc Cảng thủy chung không thể đạt được tiến triển cũng có quan hệ rất lớn tới phương pháp công tác của bọn họ.
Những lời này khiến Trương đại quan nhân vô cùng khó chịu, Ngụy Long Hưng có cái hiềm phủ định thành tích công tác của Lưu Diễm Hồng, cho rằng bản thân hắn rất giỏi ư? Trương Dương nói: Có một số việc không đơn giản như bề ngoài đâu.
Ngụy Long Hưng nói: Cho nên chúng tôi mới quyết định tiến hành điều tra toàn diện chuyện Bắc Cảng, bỏ hết tất cả những gì trước kia.
Trương Dương nói: Đó chính là phủ định tất cả ư?
Ngụy Long Hưng cũng đã nhận ra thành phần bất mãn trong trong giọng nói của Trương Dương, hắn cười nói: Đành chịu thôi, phải làm như vậy, phá sập rồi mới có thể xây lại được.
Trương Dương cười cười, trong nụ cười của hắn tràn ngập thành phần trào phúng.
Ngụy Long Hưng nói: Đối với vấn đề của đồng chí Tưởng Hồng Cương, chúng tôi cũng bắt đầu thẩm tra lại, chúng tôi cho rằng quan hệ giữa hắn và Đinh Cao Sơn tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một tờ giấy nợ, trong quá trình hắn đảm nhiệm chức phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, hắn rất có thể đã chức quyền chức quyền để tạo điều kiện tiện lợi cho Đinh Cao Sơn, chúng tôi phải điều tra rõ bất kỳ một chi tiết nhỏ trong đó, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ so xuất nào.
Trương Dương nói: “Ngụy thính đúng là mạnh mẽ vang dội.
Ngụy Long Hưng nói: Trương Dương, trong công tác về sau khẳng định có không ít chỗ cần anh hiệp trợ.
Trương Dương nói: Tôi sẽ tận lực giúp, có điều chắc tôi không giúp gì được nhiều đâu.
Ngụy Long Hưng cười cười, đứng dậy cáo từ.
Tâm tình của Trương Dương bởi vì Ngụy Long Hưng tới mà trở nên có chút buồn bực, hắn ý thức được đây chỉ là sự khởi đầu, bởi vì chuyện của Lưu Diễm Hồng, tỉnh lý có một lý do trực tiếp để nhúng tay vào Bắc Cảng, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh, tổ chuyên án thính công an tỉnh, những người này đến thế tất sẽ tạo thành sự chồng chéo quyền lực, cuối cùng sẽ dẫn tới xung đột trên lợi ích.
Nhận thức được điểm này không chỉ có Trương Dương, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cũng có cái nhìn giống hắn. Vài ngày Gần đây tâm tình của Hạng Thành cũng rất không tốt, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương từ sắc mặt của Hạng Thành ý thức được mình tới không đúng lúc, nhưng hắn không thể không đến, cố nặn ra một nụ cười, nói: Bí thư Hạng!
Hạng Thành nói: Có việc à?
Trần Cương gật đầu: Muốn báo cáo một chút chuyện của tổ công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh với ngài.
Hạng Thành nói: Chuyện này anh nên tìm Ngụy thính mà câu thông.
Trần Cương thở dài nói: Bí thư Hạng, tỉnh lý có phải là can thiệp vào chuyện của chúng ta quá nhiều không?
Hạng Thành nói: Đó là bởi vì cán bộ của Bắc Cảng chúng ta không biết tự ước thúc mình, hiện tại cuối cùng cũng dẫn tới sự chú ý của cấp trên, chuyện tới mức này, có một số người là gieo gió gặt bảo, chẳng trách được người khác.