Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương từ lúc đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích tới nay vẫn là lần đầu tiên tới gặp vị lãnh đạo thượng cấp này.

Diện tích của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải còn không lớn bằng Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, chỉ có một tòa nhà năm tầng, Trương Dương tới văn phòng của Cừ Thánh Minh, cửa phòng mở toang, Cừ Thánh Minh đang quay người về phía cửa sổ tưới hoa, công tác của Ủy ban thể dục thể thao rất nhàn rỗi, có rất nhiều thời gian rảnh để chăm sóc cây cảnh.

Trương Dương gõ gõ cửa, Cừ Thánh Minh đặt thùng tưới hoa xuống, xoay người lại, y cũng chưa từng gặp Trương Dương, có điều lúc trước đã từng xem ảnh của Trương Dương, bởi vì trước chuyện đã nói Trương Dương tới báo cáo, cho nên y rất dễ dàng nhận ra Trương Dương.

Trương Dương lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói: "Chủ nhiệm Cừ, chào ngài, tôi là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích."

Cừ Thánh Minh sắc mặt lãnh đạm ừ một tiếng, quay trở lại ngồi xuống trước bàn làm việc: "Cậu chính là Trương Dương à."

Trương đại quan nhân từ trên phản ứng của Cừ Thánh Minh đã cảm thấy được hôm nay mình tới không đúng lúc, Cừ Thánh Minh đối với hắn không khách khí tí nào. Trương đại quan nhân lịch lãm đã lâu trên quan trường, đã gặp các loại người muôn hình muôn vẻ, hiện tại tính tình so với trước kia đã tốt hơn nhiều, nhưng tốt hơn nhiều cũng không có nghĩa là hắn đã học được chữ nhẫn, mà là bởi vì hắn bắt đầu nắm bắt được tinh túy khi nào nên phát hỏa, khi nào thì nên bảo trì trầm mặc.

Ở dưới hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, Cừ Thánh Minh là hắn lãnh đạo trực tiếp của hắn, biểu hiện ra vẻ nhún nhường là nên làm, Trương đại quan nhân mặt vẫn tươi cười: "Chủ nhiệm Cừ, tôi hôm nay tới là để báo cáo công tác với ngài."

Cừ Thánh Minh ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, y thậm chí còn không Trương Dương ngồi: "Nói đi."

Trương Dương thầm mắng trong lòng, cho dù là đến văn phòng với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, người ta cũng phải để mình ngồi xuống, Cừ Thánh Minh bày ra tác phong thối hoắc này với mình, tôi đắc tội với ông lúc nào chứ? Trương Dương mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi từ Nam Tích xa xôi tới nên hơi mệt, tôi có thể ngồi xuống không?"

Cừ Thánh Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nhìn thằng ôn này, nghĩ thầm da mặt cũng đủ dày đấy, tôi không cho cậu ngồi, tự cậu lại đề xuất, nhưng người ta đã đề xuất, Cừ Thánh Minh nếu còn không cho còn hắn ngồi thì có vẻ hơi quá đáng, Cừ Thánh Minh gật gật đầu nói: "Ngồi đi!" ý định ban đầu của y là bảo Trương Dương ngồi xuống sa lông, nhưng Trương Dương lại kéo ghế ngồi xuống đối diện với y, cười cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi đã sớm muốn đến bái phỏng ngài, đáng tiếc sau khi đến Nam Tích công tác luôn bận rộn, thật sự là không kiếm đâu ra được thời gian, cho tới bây giờ mới rảnh để tới đây, ngài chắc sẽ không trách tôi không lễ phép chứ."

Cừ Thánh Minh nói: "Những hình thức này cũng không quan trọng, quan trọng là cậu có thể làm tốt công tác của mình, làm tốt công tác chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với tôi."

Trương Dương liên tục gật đầu nói: "Vâng, vâng, tôi cũng nghĩ vậy?"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu cũng nghĩ như vậy ư? Nói như vậy công tác của cậu ở Nam Tích làm rất khá hả?"

Trương Dương cười nói: "Vừa mới bắt đầu, bách phế đãi hưng, chỉ có thể nói là tàm tạm thôi."

Hai hàng lông mày rậm của Cừ Thánh Minh nhíu lại, bách phế đãi hưng, thằng ôn này có ý tứ gì? Một câu thôi đã phủ định tất cả thành tích lúc trước của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, thằng ôn này cũng khá là ngông đấy. Cừ Thánh Minh nói: "Công tác chuẩn bị Vận hội tỉnh tiến hành đến đâu rồi?"

Trương Dương nói: "Tôi hôm nay đến chính là để báo cáo chuyện này với chủ nhiệm Cừ, hiện tại trung tâm thể dục mới của thành phố Nam Tích đã bắt đầu đẩy nhanh tiến độ xây dựng, dự tính sân thể dục của chúng tôi và cơ sở đồng bộ có thể toàn bộ hoàn công vào trước tháng tám sang năm và có thể đi vào sử dụng."

Cừ Thánh Minh nói: "Lúc trước các cậu hứa hẹn là cuối tháng sáu, sao lại biến thành cuối tháng tám? Kéo dài tới tận hai tháng, làm công tác sao có thể như vậy, thế không phải là lật lọng sao?" Y khá khó chịu đối với Trương Dương, bắt được cơ hội là lên tiếng mắng mỏ hắn.

Trương Dương nói: "Lúc trước người hứa cuối tháng sáu hoàn công là tiền nhiệm của tôi, tôi không có khả năng chịu trách nhiệm cho người tiền nhiệm. Chủ nhiệm Cừ, ngài chắc rõ hơn tôi, khi sân thể dục Đông Giang sụp đổ, tôi cũng có mặt ở đó, trách nhiệm của sự kiện cũng không thể tính lên người ông được phải không?"

Cừ Thánh Minh nói: "Tính chất của hai chuyện này khác nhau, lúc trước các anh khi cạnh tranh quyền chủ sự đã hứa hẹn thế nào, nhưng sau khi quyền chủ sự tới tay lại làm như thế nào? Tôi cho tới bây giờ đều là đối sự không đối nhân, công trình cuối tháng tám mới có thể hoàn công, tháng mười vận hội tỉnh sẽ khai mạc, cậu có thấy chuyện quá gấp rút không? Thời gian chuẩn bị của các cậu có đủ hay không?"

Trương Dương nói: "Chúng ta là làm vận hội tỉnh chứ không phải là thế vận hội Olimpic, chuẩn bị hơn một tháng là đủ."

Cừ Thánh Minh nói: "Tiểu Trương, cậu thế là không đúng rồi, thái độ công tác rõ ràng không đoan chính."

Trương Dương nói: "Tôi không thấy thái độ công tác của mình không đoan chính gì cả, ngược lại tôi còn thấy mình trên cương vị này làm rất tốt."

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu cũng khá là tự tin đấy, tôi hỏi cậu, chuyện rước đuốc rốt cuộc là thế nào?"

Trương Dương nói: "Về chuyện rước đuốc thư mời tôi đã sai người đưa tới Ủy ban thể dục thể thao rồi, bên trên có chữ ký của chính ngài, đã được thông qua rồi."

Cừ Thánh Minh tức giận nói: "Cậu đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi hỏi cậu, chuyện cậu Nam Tích bán đấu giá quyền rước đuốc có thương lượng với chúng tôi không? Cậu có quyền quyết định bán đấu giá rước đuốc ư?"

Trương Dương hiện tại đã hiểu rõ rồi, chẳng trách mình vừa tới mà Cừ Thánh Minh đã không nể mặt rồi, thì ra là bởi vì chuyện bán đấu giá rước đuốc.

Lửa giận đè nén ở trong lòng Cừ Thánh Minh đã lâu một khi phát tiết ra liền có chút không khống chế được: "Cậu cho tôi một lời giải thích!"

Trương Dương nói: "Tôi thân là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, đồng thời cũng là người tổ chức vận hội tỉnh, tôi nghĩ tôi có quyền bán đấu giá rước đuốc, điểm này không cần bất cứ ai phê chuẩn cả, cũng không cần thương lượng với bất kỳ ai."

Cừ Thánh Minh tức giận nói tức giận nói: "Cậu còn biết mình là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích ư, cậu là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích chứ không phải là Bình Hải, là ai cho cậu quyền bán đấu giá ngọn đuốc thứ hai của Bình Hải? Cậu có lý do để làm vậy ư?"

Trương đại quan nhân trước giờ là nhân vật không sợ chuyện, người khác nếu khách khí với hắn, hắn cũng sẽ tâm bình khí hòa, nhưng Cừ Thánh Minh hiện tại hầm hầm hừ hừ với hắn, Trương đại quan nhân tất nhiên cũng sẽ không có gì hoà nhã cho nổi, hắn cười lạnh nói: "Nam Tích là chủ nhà của vận hội tỉnh, thị lý giao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho tôi, lý do này đã đủ hay chưa?"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu phải làm rõ phạm vi chức quyền của mình, trừ Nam Tích ra thì cậu không quản được chỗ nào khác."

Trương Dương cũng nổi nóng: "Rước đuốc là do tôi nghĩ ra, là một bộ phận của vận hội tỉnh, tôi sao không quản được?"

Cừ Thánh Minh thấy hắn không ngờ lại dám chống đối với mình, tức giận đến nỗi vỗ bàn, chỉ vào mũi Trương Dương giận dữ hét: "Tôi nói cậu không quản được tức là cậu không quản được, cậu đang làm tổn hại tới lợi ích của các thành thị khác, hành vi như vậy của cậu không đáng để đề xướng."

Trương Dương nói: "Tôi làm tổn hại lợi ích của ai? Bán đấu giá rước đuốc, tiền kiếm được tôi không bỏ vào túi mình một xu, tất cả đều sẽ dùng để tổ chức vận hội tỉnh, nếu tôi không làm chuyện rước đuốc, không làm bán đấu giá, có phải là các người sẽ không nói ra nói vào không, hiện tại thấy tôi có tiền rồi, có lợi ích rồi, lại nhảy ra nói tôi làm tổn hại lợi ích của các thành thị khác, tôi làm vậy rồi đấy, tất cả quyền kinh doanh xung quanh của vận hội tỉnh tôi không buông cái nào cả, toàn bộ đều thuộc Ủy ban thể dục thể thao của thành phố Nam Tích chúng tôi, ai muốn xin một chén canh à, nằm mơ đi."

Cừ Thánh Minh tức giận nói: "Thái độ gì vậy, có tin tôi cách chức cậu không?" Tính tình của y cũng nóng nảy, bị Trương Dương hoàn toàn chọc giận rồi.

Trương Dương nhếch môi cười nói: "Tôi chả tin đâu, chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này của tôi chẳng có liên quan gì tới ông cả, là bộ tổ chức bổ nhiệm, ông là thượng cấp của tôi không sai, nhưng ông không thể không phân rõ phải trái được, tôi tâm bình khí hòa nói chuyện với ông, nhưng ông lại cứ dùng giọng quan hống hách nạt nộ tôi, đây là bàn công tác sao? Ông căn bản là ỷ thế hiếp người."

Cừ Thánh Minh tức giận nói: "Ỷ thế hiếp người thì sao? Tôi còn đánh cậu nữa đấy."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền bật cười: "Đánh tôi? Đây là phương thức lãnh đạo của ông à?"

Cừ Thánh Minh nói: "Thằng ôn cậu đáng đánh."

Hai người đấu khẩu đã hấp dẫn không ít nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh vây xem, tính tình nóng nảy của Cừ Thánh Minh ở Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đã rất nổi tiếng, khi còn trẻ y không ít lần đánh nhau với ngời ta, cho dù là sau khi lên làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, y vẫn từng ra tay giáo huấn những người trẻ tuổi không nghe lời.

Cuối năm ngoái, Cừ Thánh Minh ở trên đường cái nhìn thấy bốn gã vô lại trêu trọc phụ nữ, chủ nhiệm Cừ tức giận, vừa ra tay đã đánh ngã toàn bộ bốn tên vô lại, hai người trong đó còn bởi vậy mà phải vào bệnh viện, hiện tại Cừ Thánh Minh bị Trương Dương chọc giận, y muốn ra tay giáo huấn Trương Dương.

Từ một góc độ nào đó mà nói, phương thức công tác của Trương Dương và Cừ Thánh Minh có chút tương tự, đều là tôn sùng quyền đầu mới là đạo lý cứng rắn.

Trương đại quan nhân trong lòng hiểu rất rõ, người ta là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, mình chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, cấp bậc kém hơn nhiều, nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm cho ăn đòn rồi, nhưng hắn rất không vui, Cừ Thánh Minh ông có gì lợi hại chứ? Muốn đánh tôi ư, ông có bản sự đó không?



Nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh đương nhiên đều đứng ở phía Cừ Thánh Minh, có không ít người biết Trương Dương cũng đánh giỏi, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều biết Cừ Thánh Minh đánh nhau giỏi, người ta xuất thân là vận động viên võ thuật, quán quân toàn năng hai lần, đó là hàng thật giá thật. Dân tâm hướng bối, tất cả nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao đương nhiên ủng hộ chủ nhiệm của bọn họ, nhất là biết cậu thanh niên này chính là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, cả gan làm loạn bán đấu giá quyền rước đuốc, thằng ôn này không ngờ còn tới cửa chọc giận Cừ Thánh Minh, thế không phải là tự muốn ăn đòn ư?

Cừ Thánh Minh đứng dậy, giống như tháp sắt đứng sừng sững ở đó, uy phong lẫm lẫm hậm hực nhìn Trương Dương.

Trương Dương thấy cũng rất thú vị, lão già này là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, nhưng một lời không hợp đã muốn ra tay với mình, xem ra tố dưỡng chính trị của Cừ Thánh Minh so với mình cũng không cao hơn bao nhiêu.

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, quân tử động khẩu không động thủ, cấp bậc của ông cao hơn tôi, tôi không chấp nhặt với ông."

Cừ Thánh Minh nổi giận nói: "Hôm nay tôi kiểu gì cũng phải đánh cậu bay ra khỏi đây." Y lao lên muốn túm cổ Trương Dương, Cừ Thánh Minh rất tức giận, có điều y cũng không phải muốn đánh cho Trương Dương một trận, chỉ muốn túm cổ Trương Dương ném ra khỏi văn phòng mà thôi.

Trương Dương thân thủ thế nào chứ, há có thể để y dễ dàng tóm được mình, hắn lui ra sau một bước, Cừ Thánh Minh tóm hụt, tức giận nói : "Cậu không ngờ dám đánh trả ư?"

Trương Dương trong lòng thấy buồn cười, tôi đã động thủ với ông đâu, nếu động thủ thì ông đã sớm đo ván rồi. Hắn cố ý thở dài nói: "Không cần ông phải ném, tôi tự đi, không ngờ tác phong làm lãnh đạo của ông lại dã man như vậy."

Cừ Thánh Minh lại tiến lên trước muốn bắt lấy hắn, Trương Dương sớm đã có chuẩn bị, lại tiếp tục lui về phía sau.

Nơi này dù sao cũng là Ủy ban thể dục thể thao, trong nhiều nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao như vậy cũng không thiếu người hiếu sự, có hai thằng ôn nhìn thấy chủ nhiệm Cừ muốn động thủ với Trương Dương, đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ lãnh đạo, bọn họ từ phía sau xông lên một trái một phải muộn kẹp lấy Trương Dương, khiến hắn không có đường thối lui.

Trương đại quan nhân đã sớm cảm thấy được động tĩnh ở phía sau, hai tay giật một cái, khuỷu tay cứng như sắt thép hung hăng đánh lên ngực hai tên muốn đánh lén, hai tên đánh lén rên lên một tiếng, ôm ngực đau đến nỗi cúi người xuống, Trương Dương rất căm tức hành vi đánh lén của hai người này, lần này xuống tay hơi nặng, cũng đủ khiến hai người đau đớn nửa tháng.

Đám nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao nhìn thấy đồng sự bị đánh, một đám đều nổi giận: "Quá đáng quá, không ngờ lại chạy đến Ủy ban thể dục thể thao để đánh người."

Trương Dương nói: "Đừng có gán tội cho người khác, là bọn họ muốn đánh lén tôi, lãnh đạo thì tôi không dám đánh, nhưng cái đám tiểu lâu la một lòng muốn vỗ mông ngựa này tưởng tôi không dám đánh ư? Ai còn nói nữa thì tôi đánh luôn người đó."

Cừ Thánh Minh nói: "Thằng nhóc, cậu cũng có gan đó, đi, chúng ta xuống lầu làm vài chiêu." Y cũng đã nhìn ra, Trương Dương là người luyện võ, đối phó với người võ lâm đương nhiên phải muốn dùng quy củ trong chốn võ lâm, Cừ Thánh Minh tuy rằng là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, có điều khí giang hồ trên người vẫn rất nặng.

Trương Dương nói: “Ở trên địa bàn của ông, tất cả đều là người của ông, tôi không động thủ đâu, toàn là đổ oan cho tôi cả, tôi nếu không cẩn thận đánh ông bị thương, bọn họ kiểu gì cũng nói tôi thiện dùng võ lực với lãnh đạo? Tôi không chơi đâu, ông muốn gài bẫy cho tôi chui vào à.”

Cừ Thánh Minh nói: "Nhát gan!"

Trương Dương nói: "Không phải nhát gan, thật sự là sợ làm bị thương ông, ông già cả rồi, không chịu được giày vò đâu."

Cừ Thánh Minh biết rõ Trương Dương đang dùng phép khích tướng, nhưn trong lòng vẫn không khỏi tức giận, lớn tiếng nói: "Đi, đi ra ngoài làm vài chiêu, bị thương tôi cũng không cũng không cậu."

Trương đại quan nhân chính là chờ câu này của y, gật gật đầu nói: "Là ông bức tôi đấy nhé." Hắn quay người rời khỏi văn phòng.

Cừ Thánh Minh đi theo, đám nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao đều đi theo, có náo nhiệt để xem, ai còn nguyện ý làm việc nữa.

Trương Dương không đi xuống dưới mà là dọc theo cầu thang đi lên trên, đi thẳng tới sân thượng.

Cừ Thánh Minh nói: "Đi đâu vậy?" Y tưởng Trương Dương sợ, nhưng rất nhanh liền phát hiện, Trương Dương không phải sợ mà là đi tìm địa điểm thích hợp để giao thủ.

Mục đích Trương Dương lựa chọn sân thượng là sợ người khác nhìn thấy, Cừ Thánh Minh dù sao cũng là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, nếu mình ở trước mặt mọi người đánh bại y, y khẳng định sẽ mất mặt, giữa hai người trong lúc đó sẽ kết mối thù truyền kiếp, Trương Dương muốn giáo huấn y một chút, nhưng lại vừa không muốn khiến y mất mặt, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có sân thượng là thích hợp nhất..

Cừ Thánh Minh nhìn thấy Trương Dương đi lên sân thượng, liền hiểu ra tất cả, y xoay người lại quát đám nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao: "Tất cả đều quay về là việc cho tôi, ai đi theo tôi sẽ xử lý người đó?" Những lời này vừa được nói ra, đám nhân viên công tác này quả nhiên không dám tiếp tục đi theo nữa, Cừ Thánh Minh rất có uy tín.

Cừ Thánh Minh đi lên sân thượng, lật tay đóng cửa lại, ở đây trừ y và Trương Dương ra, không có người nào khác có thể lên đây nữa.

Trương Dương chắp tay sau lưng đứng ở chính giữa sân thượng, mỉm cười nhìn Cừ Thánh Minh nói: "Chủ nhiệm Cừ, có chuyện gì mà không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện chứ? Sao cứ muốn động thủ, tôi nếu làm ông bị thương, chẳng phải là cũng bị người khác chê cười ư?"

Cừ Thánh Minh nói: "Thằng nhóc cậu bớt khích tướng tôi đi, tôi người nào mà chưa từng gặp chứ? Với chút thủ đoạn của cậu, muốn chọc tôi tức giận thì còn quá non nớt."

Trương Dương nói: "Không muốn động thủ không được ư?"

Cừ Thánh Minh nói: "Không động thủ không được."

Trương Dương nói Động thủ thì tôi không sợ, nhưng có một điều kiện."

Cừ Thánh Minh vừa chậm rãi bước về phía hắn vừa gật gật đầu nói: "cậu nói đi."

"Ông nếu thua tôi, ông sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi nữa."

Cừ Thánh Minh không tin mình có thể thua hắn, y cười lạnh nói: "Cuồng vọng, có tin tôi đánh cho cậu răng rơi đầy đất không?"

Trương Dương thấy phong cách làm việc của Cừ Thánh Minh cũng nóng tính như mình, hắn cười ha ha nói: "Tin, ông trong mơ đúng là có bản sự này."

Cừ Thánh Minh tiến lên trước, khi chỉ còn cách Trương Dương không đến một thước liền ôm quyền nói: "Mời!"

Trương đại quan nhân thật sự không ngờ vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này trên người lại có khí vị đạo giang hồ nặng như vậy, cũng ôm quyền đáp lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cừ Thánh Minh đã ra tay rồi, đột nhiên hóa chưởng thành trảo, tóm về phía cổ họng của Trương Dương, đồng thời chân phải rướn lên, tấn công hạ bàn của Trương Dương.

Trương Dương thầm khen một tiếng hay, nhanh như tia chớp lui ra sau tránh một kích đột nhiên của Cừ Thánh Minh.

Cừ Thánh Minh nhìn thấy cú đánh bất ngờ của mình bị hắn né được, không khỏi thầm khen ngợi, không ngờ Trương Dương còn trẻ tuổi như vậy mà lại có thân thủ hay như thế, miệng thì nói: "Cậu sao lại lui?"

Trương Dương nói: "Ông là lãnh đạo của tôi, tuổi lại lơn hơn tôi nhiều, tôi phải nhường ông chứ."

Cừ Thánh Minh hừ lạnh một tiếng, chân trái trược sang bên, làm ra tư thế đại bàng tung cánh, hữu chưởng nương theo sự xoay tròn của thân thể cấp tốc đánh vào ngực Trương Dương.

Trương Dương tựa hồ đoán chuẩn y sẽ ra tay như thế nào, thân thể trước khi Cừ Thánh Minh ra chiêu đã lui về phía sau, một chiêu này của Cừ Thánh Minh lại một lần nữa thất bại.

Cừ Thánh Minh trong lòng càng ngạc nhiên hơn, y luôn luôn cho rằng mình ở Bình Hải được coi là cao thủ võ lâm, nhưng hôm nay ở trước mặt Trương Dương mấy lần ra tay vẫn không chiếm được tiện nghi, nói trắng ra là một chéo áo cũng không chạm vào được, đây còn là dưới tiền đề người ta còn chưa ra tay, Cừ Thánh Minh không khỏi trở nên nôn nóng, may mà là ở trên sân thượng, nếu có người vây xem, nhìn thấy tình trước mắt, không biết sẽ còn nói ra những lời như thế nào, khi bắt đầu, y còn có lòng muốn nương tay, nghĩ rằng chỉ cần dạy bảo Trương Dương một trận, cho hắn biết lợi hại là được rồi, nhưng hiện tại nếu không toàn lực ứng phó, chỉ sợ phải thua ở trong tay thằng ôn này, vì thế Cừ Thánh Minh không còn suy nghĩ bảo lưu thực lực nữa, quyền cước giống như bão tố đánh về phía Trương Dương.



Trương Dương thủy chung không ra tay, chỉ dựa vào bộ pháp linh hoạt né tránh qua lại, bất kể Cừ Thánh Minh ra tay như thế nào, hắn luôn có thể dễ dàng tránh thoát được, Cừ Thánh Minh càng lúc càng kinh hãi, y tập võ nhiều năm như vậy, gặp không ít cao thủ, nhưng chưa từng gặp ai lợi hại như vậy như Trương Dương, đối diện với sự công kích của y, người ta ngay vả tay cũng không thèm dùng, từ lúc ban đầu cho đến hiện tại thủy chung vẫn chắp tay sau lưng, để mặc cho y tấn công, còn Trương Dương mặt mày tươi cười nhàn nhã như đi bộ trong sân vắng.

Cừ Thánh Minh càng đánh càng cảm thấy không nắm chắc, càng đánh càng nóng lòng, y dồn Trương Dương vào một góc của sân thượng, muốn bức hắn phải ra tay, Trương Dương nhìn thấu tâm ý của Cừ Thánh Minh, khóe môi mỉm cười, đột nhiên thò tay ra, từ bên trong chưởng ảnh đầy trời chuẩn xác không lầm bắt đúng tay phải của y, tóm lấy mạch của y hơi dùng lực một chút, Cừ Thánh Minh chỉ cảm thấy nửa người tê cứng, thân thể bủn rủn vô lực, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn bị Trương Dương nắm giữ.

Trương Dương gầm nhẹ một tiếng, không ngờ nhấc bổng thân hình khôi ngô của Cừ Thánh Minh lên, ở giữa không trung quay một vòng tròn, Cừ Thánh Minh cảm thấy mình đã bay ra ngoài, hơn phân nửa người đều đã bay ra ngoài tòa nhà, trong đầu ong một tiếng, nghĩ thầm xong rồi, thằng ôn này thật sự muốn ném mình từ tầng năm xuống, tiêu đời rồi. Trương Dương đã quăng y một vòng, sau đó một lần nữa đặt xuống trên sân thượng, thả tay Cừ Thánh Minh ra, mỉm cười nhìn y, hai tay vẫn chắp sau lưng, giống như tất cả chưa hề phát sinh.

Trên lưng Cừ Thánh Minh đã đầy mồ hôi lạnh, y kinh hồn chưa định nhìn Trương Dương, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng chưa từ trong kinh hãi vừa rồi khôi phục lại.

Trương Dương mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Cừ, chúng ta không cần phải đánh nữa phải không?"

Cừ Thánh Minh sắc mặt rất khó coi, y luôn mồm đòi dạy dỗ Trương Dương, kết quả lai là bị thằng ôn này giáo huấn lại, y luyện võ công cả đời, nhưng ở trước mặt Trương Dương ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, thật vất vả lắm mới điều chỉnh lại được cảm xúc trong lòng, Cừ Thánh Minh thấp giọng nói một câu: "Cao thủ!"

Trương Dương đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy phía dưới vang lên hắn còi cảnh sát, hắn có chút khó hiểu nhìn nhìn Cừ Thánh Minh.

Cũng sửng sốt, y không báo cảnh sát mà, không nhịn được liền mắng: "Tên hỗn đản nào nhiều chuyện như vậy?"

Người tới là cục trưởng phân cục công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, kể ra cũng rất khéo, cũng không phải là người báo nguy, mà là y tới đây tìm Cừ Thánh Minh có việc muốn nhờ, y và Cừ Thánh Minh là lão bằng hữu nhiều năm, vừa tới Ủy ban thể dục thể thao thì nghe nói Cừ Thánh Minh cùng người ta lên sân thượng luận võ, Loan Thắng Văn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nghĩ thầm Cừ Thánh Minh này là cấp bậc gì rồi còn làm ra chuyện loại này, không biết ai xui xẻo lại bị y giáo huấn cho một trận đây, nhưng sau khi nghe ngóng nghe được là Trương Dương, Loan Thắng Văn lập tức ý thức được, lần này Cừ Thánh Minh xem như gặp đối thủ rồi, với thân thủ của Cừ Thánh Minh không nhất định là đối thủ của Trương Dương, cho nên Loan Thắng Văn kéo vang còi cảnh sát.

Trương Dương và Cừ Thánh Minh đều nhìn xuống phía dưới, Loan Thắng Văn cầm loa nói vọng nên trên lầu: "Xuống dưới hết đi, nơi này là cơ quan nhà nước, có vấn đề gì giao cho cảnh sát chúng tôi giải quyết."

Cừ Thánh Minh cười cười lắc lắc đầu, nhớ tới cảnh vừa rồi thiếu chút nữa bị Trương Dương từ trên tầng năm ném xuống, trong lòng vẫn thấy toát mồ hôi lạnh.

Hai người rời khỏi sân thượng, Cừ Thánh Minh thấp giọng nói: "Chuyện vừa rồi..."

Trương Dương ngầm hiểu nói: "Ông yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu, tôi tốt xấu cũng là đảng viên cộng sản, đánh chết tôi cũng không nói."

Cừ Thánh Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, y cũng là người ưa sĩ diện, vừa rồi tỷ thí trừ y và Trương Dương ra, không có người thứ ba nhìn thấy, chỉ cần Trương Dương không nói không nói người khác tất nhiên sẽ không biết. Hiện tại ngẫm lại Trương Dương lựa chọn sân thượng để luận võ là vì nghĩ tới mặt mũi của y, hiểu được nỗi khổ tâm của Trương Dương, Cừ Thánh Minh đối với Trương Dương không ngờ lại nảy sinh một tia hảo cảm, xem ra cậu thanh niên này cũng không phải là tệ lắm.

Trương Dương nói: "Chuyện rước đuốc ngài sẽ không hỏi nữa chứ?"

Cừ Thánh Minh nói: "Công tác là công tác." Y cũng rất kiên trì.

Trương Dương nói: "Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích chúng tôi chỉ trông cậy vào việc bán đấu giá rước đuốc để kiếm chút tiền khởi động vận hội tỉnh, chủ ý là chúng tôi nghĩ ra, cũng là vì vận hội tỉnh, ngài không thể đuổi tận giết tuyệt được."

Cừ Thánh Minh không nói gì, Loan Thắng Văn đã đi lên cầu thang.

Trương Dương không nói nữa, cười bảo: "Loan cục, ngài sao lại tới đây?"

Loan Thắng Văn nói: "Nghe nói có người to gan lớn mật, ở Ủy ban thể dục thể thao làm nhiễu loạn trật tự công tác, cho nên tôi tới đây bắt người."

Cừ Thánh Minh thì nhìn ra Loan Thắng Văn là tới tìm mình, chứ không phải là làm nhiệm vụ, y cười nói: "Tìm tôi có việc gì à?"

Loan Thắng Văn gật gật đầu, nhìn thấy Cừ Thánh Minh đầu đầy mồ hôi, đã đoán ra được đại khái giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chắc là Cừ Thánh Minh không chiếm được tiện nghi gì, Loan Thắng Văn nói: "Hai người các anh chạy lên sân thượng giao lưu kinh nghiệm công tác à, kết quả thế nào?"

Cừ Thánh Minh mặt nóng bừng lên, Trương Dương giành nói: "Gừng càng già càng cay, bội phục!" Những lời này chẳng khác nào giúp Cừ Thánh Minh, Cừ Thánh Minh trong lòng không khỏi có chút cảm kích, lúc này y cảm thấy mình hôm nay đã quá đáng rồi, Cừ Thánh Minh nói: "Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!"

Loan Thắng Văn nhìn thấy hai người không trở mặt, kết quả này khiến y rất vui mừng, y nói với Trương Dương: "Gan của cậu không nhỏ đâu, có biết chủ nhiệm Cừ trước dây là quán quân võ thuật toàn năng cả nước hai lần không hả?"

Trương Dương nói: "Hiện tại đã biết rồi."

Cừ Thánh Minh không muốn dây dưa trong chuyện này nữa, nói với Loan Thắng Văn: "Lão Loan, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Loan Thắng Văn nói: "Chuyện công tác của cháu tôi." Bởi vì Trương Dương cũng không phải là người ngoài, cho nên y cũng không có gì cố kỵ.

Cừ Thánh Minh nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, y cười nói: "Như vậy đi, chúng ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."

Loan Thắng Văn lắc lắc đầu nói: "Thức ăn ở căn tin các anh như thức ăn cho lợn ý, tôi không đi đâu."

Cừ Thánh Minh nói: "Vậy đến Ngô Việt ở đối diện đi, hai người đi trước, tôi thay quần áo xong sẽ tới." Quần áo trên người y đã ướt đẫm mồ hôi, không thể không không thay được.

Hai người Trương Dương và Loan Thắng Văn di tới Ngô Việt Nhân Gia ở đối diện trước, Ngô Việt Nhân Gia là Viên Ba mở, Trương Dương và Viên Ba là lão bằng hữu, hắn gọi điện thoại cho Viên Ba, Viên Ba lập tức gọi điện thoại cho Ngô Việt, bảo quản lí bên đó an bài, lại oán thán Trương Dương một hồi rằng đến Đông Giang không ngờ lại không báo cho gã, hẹn buổi tối tới Vọng Giang Lâu ăn cơm, bảo Trương Dương nhất định phải đến.

Trương Dương gác điện thoại, không khỏi cười khổ nói cười khổ nói: "Tôi làm viecj thừa thãi rồi, Viên Ba bảo kiểu gì buổi tối cũng phải mở tiệc đón gió tẩy trần cho tôi, Loan cục, gã bảo tôi nhắn ông rằng ông nhất định phải đến."

Loan Thắng Văn cười nói: "Tôi không đi được, tối nay đáp ứng cùng mẹ tôi chơi mạt chược rồi, hiếu sự phải làm trước, không gì quan trọng bằng ở cùng mẹ, cậu giúp tôi nói với Viên Ba một tiếng nhé."

Trương Dương nghe thấy người ta phải tận tâm, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, gật gật đầu.

Hai người vào phòng ngồi, Loan Thắng Văn tùy tiện gọi vài món thức ăn, trong lúc chờ Cừ Thánh Minh, Loan Thắng Văn không khỏi hiếu kỳ nói: "Thằng ôn cậu sao lại dám đánh nhau với lãnh đạo trực tiếp thế?"

Trương Dương thở dài nói: "Hôm nay là tới báo cáo công tác với chủ nhiệm Cừ, thuận tiện muốn mời ông ta tới Nam Tích tham gia trận bóng đá ngôi sao, nhưng ông ta vừa thấy mặt liền bắt bẻ tôi, cãi nhau cả nửa ngày, là có ý kiến đối với việc tôi bán đấu giá rước đuốc, ông và ông ta có quan hệ tốt như vậy, nói giúp mấy câu đi, Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích chúng tôi hiện tại là lúc thiếu tiền nhất, bảo lão nhân gia ông ta giơ cao đánh khẽ đi."

Đang nói chuyện thì Cừ Thánh Minh bước vào, y đổi sang quần áo thể thao, lúc này vẻ mặt tự nhiên hơn nhiều, đi tới giữa Loan Thắng Văn và Trương Dương rồi ngồi xuống, Loan Thắng Văn đưa cho hắn y một điếu thuốc lá, Cừ Thánh Minh châm thuốc, nói: "Gọi món ăn chưa?"

Loan Thắng Văn gật gật đầu nói: "An bài rồi, bữa trưa hôm nay do tiểu Trương mời khách."

Cừ Thánh Minh nhìn Trương Dương một cái, trong ánh mắt đã không còn vẻ địch ý và phản cảm vừa rồi: "Đến chỗ tôi đương nhiên phải do tôi mời khách, sao có thể để tiểu Trương chi được."

Trương Dương cười nói: "Luận cấp bậc tôi là cấp dưới, luận tuổi tác tôi là vãn bối, hơn nữa ông chủ ở đây là bạn của tôi, tôi ăn cơm cũng không tốn tiền."


Cừ Thánh Minh nghe thấy vậy trong lòng vô cùng thoải mái, nghĩ thầm thằng nhóc Trương Dương cũng biết ăn nói, nhưng sao vừa rồi ở trong văn phòng lại bố láo như vậy? Người gặp luôn thích suy nghĩ nguyên nhân của người khác, y cũng không chịu nghĩ tới bản thân, nếu không phải y đối với Trương Dương có thái độ ác liệt như vậy, mâu thuẫn vừa rồi cũng sẽ không phát sinh. Cừ Thánh Minh cười nói: "Cậu mời tôi ăn cơm, chắc không phải là muốn tôi ăn bám cậu chứ."


Trương Dương nói: "Tôi đâu dám nghĩ như vậy."


Cừ Thánh Minh nói: "Cậu đừng quên, người đảng cộng sản chúng ta đều là giỏi về bóc đường ra còn đạn thì trả lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK