Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương cũng cực kỳ khẩn trương, hắn đã biết quan hệ của Tô Viện Viện và mình, đương nhiên không hy vọng chị gái của mình sẽ phải chết một cách không minh bạch. Quan tâm quá tất sẽ loạn, Trương đại quan nhân thậm chí còn muốn báo cảnh sát.

Ngay khi họ đang không biết nên làm thế nào thì Văn Linh gọi điện thoại trực tiếp vào di động của Đỗ Thiên Dã: Đỗ Thiên Dã, anh nếu còn muốn gặp cô ta thì mới tới múi Long Tích!

Núi Long Tích không cao, độ cao so với mặt biển chỉ hơn hai trăm thước, nơi này khai phá cũng chưa xong hẳn, rất ít có du khách tới đây du ngoạn, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương cùng nhau đi dọa theo con đường nhỏ ở phía sau khách sạn Tuệ Nguyên, nhanh chóng tiến về phía đỉnh núi.

Đỗ Thiên Dã không ngờ Văn Linh lại biến thành như thế này, Trương Dương có câu nói không sai, trạng thái tinh thần hiện tại của Văn Linh không bình thường, suy nghĩ sự việc rất cực đoan, vạn nhất tình tự không khống chế được, thực sự có thể làm ra chuyện thương tổn tới Tô Viện Viện.

Đỗ Thiên Dã cũng lưu ý được Trương Dương đối với Tô Viện Viện thì vô cùng quan tâm, gã đương nhiên không ngờ trong đó có nội tình, còn tưởng rằng Trương Dương thật sự là do La Tuệ Ninh nhờ, muốn ngăn cản Văn Linh gây ra chuyện.

Tô Viện Viện bị treo trên một trạc cây, huyệt đạo của cô ta đã bị Văn Linh chế trụ, căn bản không phát ra được thanh âm gì, thân hình thì lắc lư theo gió, bên trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ hoang mang và hoảng sợ, nữ nhân này nói là muốn tìm cô ta nói chuyện của Đỗ Thiên Dã, nhưng hai người vừa đi tới chỗ không người, cô ta liền chế trụ huyệt đạo của mình, dẫn mình tới nơi này rồi treo mình lên cây.

Văn Linh ngồi tựa vào thân cây, tịch dương từ chân trời dần dần hạ xuống, trên người cô ta phủ kín một tầng quang mang màu vỏ quýt, từ xa nhìn vào, lộ ra vẻ vô cùng hư ảo, không có bất kỳ cảm giác chân thật nào.

Tay trái Văn Linh cầm một con dao gọt hoa quả, chỉ cần cô ta muốn, con dao này tùy thời có thể đâm vào ngực Tô Viện Viện.

Cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ phương xa, chắc là hai người tới, một bước chân rất trầm trọng, một bước chân thì rất nhẹ, giống như con báo đi vậy, nếu không phải có thính lực siêu cường như Văn Linh, khẳng định sẽ bỏ qua sự tồn tại của người này, ánh mắt của Văn Linh vẫn như cũ nhìn về ánh nắng chiều ở phương xa, cô ta biết, Trương Dương cũng đến.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều nhìn thấy Tô Viện Viện bị treo trên cây, nhìn thấy tính mạng của Tô Viện Viện trước mắt không gặp vấn đề gì, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Văn Linh nghịch nghịch con dao gọt hoa quả trong tay, thờ ơ nói: Trương Dương, chuyện này không liên can tới cậu, cậu đừng nhúng tay vào.

Trương Dương thở dài nói: Chị Linh, mẹ nuôi rất lo cho chị, bảo tôi đưa chị về.



Văn Linh quay sang, con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mặt Trương Dương, lạnh lùng nói: Nể mặt mẹ, tôi không tính toán với cậu, nếu cậu còn xen vào việc của người khác nữa, tôi sẽ giết cả cậu!

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: Văn Linh, cô đang làm gì vậy? Chuyện của tôi và cô, tôi nhắm vào tôi là được, vì sao lại kéo cả một cô gái liên lụy vào?

Văn Linh chậm rãi đứng lên, nhìn Tô Viện Viện rồi nói: Đỗ Thiên Dã, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh... Cô ta bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào Đỗ Thiên Dã: Anh lại cô phụ tôi! Vì nữ nhân này, anh đã ruồng bỏ tôi! Anh đã quên những lời năm đó anh nói với tôi rồi ư, anh đã quên tình cảm từng ấy năm của chúng ta rồi ư!

Trương Dương đã định nghĩa Văn Linh là một người mắc bệnh thần kinh kiểu cố chấp, trong mắt cô ta chỉ có người khác có lỗi với cô ta, nhưng chưa từng nghĩ, những chuyện này là vì sao mà thành? Càng không nghĩ tới mình đã làm sai bao nhiêu chuyện! Trương Dương lặng lẽ đưa một thanh mã tấu cho Đỗ Thiên Dã, dùng công phu truyền âm nhập mật nói: Đợi lát nữa tôi chế trụ cô ta, anh giải cứu Tô Viện Viện nhé.

Đỗ Thiên Dã nói: Văn Linh, chuyện giữa chúng ta không liên can tới bất kỳ ai cả, tôi thừa nhận, tôi đã từng yêu cô, vì lời hứa năm đó, tôi có thể chờ đợi, nhưng cô đã hại chết cha tôi!

Văn Linh lạnh lùng nói: Tôi đã xin lỗi rồi, chuyện đó căn bản là đang phát sinh dưới tình huống tôi đang mất đi ý thức, anh vì sao không thể khoan dung một chút, vì sao không thể thông cảm cho tôi?

Trương đại quan nhân thực sự thấy thần kinh của Văn Linh có vấn đề, hại chết cha người ta rồi, hiện tại không ngờ còn rất đĩnh đạc đòi Đỗ Thiên Dã quay lại, đầu óc con bé này có vấn đề rồi à? Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được.

Đỗ Thiên Dã nói: Văn Linh, cô thả Tô Viện Viện ra đi, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi! Tôi có thể cam đoan, bất kỳ ai cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa chúng ta.

Văn Linh cười ha ha, nói: Còn nói giữa anh và cô ta không có gì ư? Không có gì thì anh sao phải khẩn trương như vậy? Đỗ Thiên Dã, đoạn tình cảm đó của chúng ta là điều bận tâm duy nhất trên đời này của tôi, anh không ngờ lại ruồng bỏ tôi, anh đã hủy diệt tôi rồi! Giọng nói củaủa cô ta trở nên thê lương, ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc, nhìn Tô Viện Viện nói: Hôm nay tôi sẽ để anh tận mắt nhìn thấy con tiện nhân này chết trước mặt anh!

Trương Dương sớm đã vận sức chờ phát động, thừa dịp sự chú ý của Văn Linh di dời, nhấc chân đá một khối đá về phía cô ta, một khối đá nặng tầm năm trăm cân bay về phía Văn Linh.

Đỗ Thiên Dã hét lên một tiếng kinh hãi, gã bảo Trương Dương tới đây hỗ trợ chứ không bảo Trương Dương đánh Văn Linh, tảng đá lớn như vậy nếu nện lên người Văn Linh, chỉ sợ cô ta sẽ biến thành đống thịt nát.

Đỗ Thiên Dã hiển nhiên đã thiếu nhận thức về sức chiến đấu của Văn Linh.

Văn Linh hừ lạnh một tiếng, quyền đầu gầy yếu nghênh đón khối đá đó, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, khối đá bị một quyền của cô ta đấm cho tan nát, bụi bay tán loạn, nhưng không cách nào tới gần được thân thể Văn Linh trong phạm vi một thước.



Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, Văn Linh không ngờ đã luyện thành cương khí hộ thân bá đạo như vậy, hắn gầm khẽ một tiếng rồi vọt về phía trước, trong tay có thêm một cây gậy, từ sau khi bị đám người Kỳ Phong vây công, Trương Dương thấy mang theo gậy cũng tiện, hơn nữa phát động công kích linh hoạt đa biến, hiện tại đã thành một trong những trang bị phòng thân của hắn, đối phó với người khác Trương Dương có lẽ sẽ lựa chọn tay không, nhưng đối mặt với cao thủ biến thái như Văn Linh, Trương Dương không dám lơ là.

Gậy trong tay vung lên, huyễn hóa ra trăm ngàn côn ảnh.

Văn Linh nổi giận quát: Muốn chết à! Cô ta đánh ra một chưởng, chưởng phong khắp nơi, không khí tựa hồ như ngưng kết lại, Trương Dương trước đây đã từng giao thủ với cô ta, biết âm sát tu la chưởng của Văn Linh không khí đã đến tiêu chuẩn thất trọng, Trương Dương tuy rằng cũng từ trong bản dập cổ học được âm sát tu la chưởng, nhưng chỉ luận về võ công đồng dạng thì bất kể là như thế nào cũng không bằng được tiêu chuẩn của Văn Linh.

Gậy trong tay Trương Dương tiếp tục điểm về phía trước, Văn Linh hóa chưởng thành trảo, một tay tóm lấy mũi gậy, chỉ thấy trên gậy phủ lên một tầng băng mỏng, rồi dọc theo gậy lan tới cánh tay của Trương Dương.

Văn Linh có thể nói là đối thủ mạnh nhất kể từ khi Trương Dương trùng sinh tới nay, đối mặt với cô ta, Trương Dương không dám có chút ý niệm khinh địch nào trong đầu, khi gậy bị âm sát tu la chưởng của Văn Linh khiến cho đóng băng, cổ tay Trương Dương làm một động tác xoay tròn, gậy tuy rằng làm bằng thép, nhưng dưới nhiệt độ thấp của âm sát tu la chưởng, chất liệu cứng rắn lại biến thành yếu ớt không chịu nổi, thân gậy nứt ra, rơi xuống thành vô số mảnh, Trương Dương đã tính toán trước điều này, hắn gầm khẽ một tiếng, tay trái đánh ra một thức cuồng long nộ hống, công tới Văn Linh, gậy bị quyền phong của hắn kích phát cho bay lên, giống như cuồng phong mưa rào đánh về phía người Văn Linh.

Văn Linh không tránh né, hữu chưởng lật một cái, lập tức nghênh đón quyền của Trương Dương, gậy theo quyền phong bay tới trước, nhưng không cách nào công phá được cương khí hộ thân quanh người Văn Linh.

Rầm một tiếng, quyền chưởng tương giao, vai Trương Dương lắc một cái, Văn Linh thì đứng yên tại chỗ, nội lực của cô ta không ngờ còn hơn Trương Dương một bậc.

Một cỗ âm hàn kình thuận theo quyền đầu của Trương Dương thấu vào trong thân thể của hắn, quyền chưởng vừa tiếp xúc, lập tức tách ra, Trương Dương uống mình, bôn long trục nhật, lại là một quyền công tới Văn Linh, đồng thời vào lúc xuất quyền, hắn đã trục xuất được âm hàn kình do Văn Linh truyền vào ra khỏi cơ thể.

Văn Linh nói: Thăng long quyền!


Bất kể chiêu thức của Trương Dương biến hóa như thế nào, cô ta vẫn chỉ dùng âm sát tu la chưởng để ứng chiến, chưởng phong khắp nơi, gió lạnh thấu xương, cỏ cây chung quanh đều bị phủ lên một tầng băng. Đối mặt với đối thủ cường đại như Văn Linh, Trương Dương không dám thủ hạ lưu tình, đem hết toàn lực ra đánh với Văn Linh, chỉ cần hắn cầm chân được Văn Linh, Đỗ Thiên Dã mới có cơ hội giải cứu Tô Viện Viện.


Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Văn Linh và Trương Dương đánh nhau, khi một quyền của Văn Linh chấn vỡ cự thạch mà Trương Dương ném về phía cô ta, Đỗ Thiên Dã biết rằng hai người ở trước mặt đều là cao thủ võ công, Trương Dương võ công lợi hại thì Đỗ Thiên Dã đã biết rồi, nhưng thần thông của Văn Linh, Đỗ Thiên Dã vẫn là lần đầu nhìn thấy, gã và Văn Linh quen nhau từ khi còn là thanh niên, đến bây giờ đã được hơn mười năm, nhưng gã không biết Văn Linh biết võ công, hơn nữa còn lợi hại như vậy.


Đỗ Thiên Dã đi tới phía trước Tô Viện Viện, nắm lấy vai cô ta, rút mã tấu ra cắt đứt dây thừng trên người cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK