Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Hạo Nam bắt đầu ý thức được người trước mắt là nữ nhân thông minh, hắn mỉm cười nói: Đinh tiểu thư, quản lý một gia tộc lớn như vậy có phải rất không dễ dàng hay không?

Đinh Lâm nói: Không nhọc anh phải lo, công ty vẫn có một số người trung thành.

Đề tài của Văn Hạo Nam mơ hồ bất định, không hề có dấu hiệu hỏi: Đinh tiểu thư đã kết hôn rồi?

Đinh Lâm lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam, rõ ràng đã phẫn nộ: Cái đó và có liên quan gì tới anh?

Văn Hạo Nam nói: Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, vụ án đó lúc ấy rất oanh động, Phan Cường vào ngày thành hôn bắn chết Phùng Kính Quốc, cũng chính là chồng của cô, cho tới bây giờ cảnh sát Bắc Cảng vẫn không bắt được hung thủ giết người.

Đinh Lâm giận dữ nói: Đủ rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện này, tôi cũng không có hứng thú nói bất cứ chuyện gì với anh, tôi hy vọng anh về sau đừng đến đây nữa.

Văn Hạo Nam vẫn không có ý đứng dậy, hắn lạnh lùng nói: Theo như tôi biết thì Phan Cường là con nuôi của cha cô, là nghĩa huynh của cô, hai người từng yêu nhau một đoạn thời gian, có phải hay không?

Đinh Lâm tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cô ta chỉ vào cửa lớn: Anh ra ngoài cho tôi.

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: Tôi đang tra án, Đinh tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể phối hợp với công tác của tôi, đừng để tôi áp dụng thủ đoạn cực đoan đối với cô.

Đinh Lâm tức giận nói: Anh đang uy hiếp tôi?

Văn Hạo Nam nói: Tôi chỉ nói sự thực với cô thôi, cô và Phan Cường yêu nhau không được cha cô đồng ý, cuối cùng cha cô lựa chọn Phùng Kính Quốc mà ông ta cho rằng có tiền đồ, nếu điều tra của tôi không sai thì Phùng Kính Quốc lúc ấy hẳn là phó trưởng ban cục phòng chống buôn lậu trên biển của hải quan Bắc Cảng, một ngành rất quan trọng.

Đinh Lâm cắn môi, nhìn thẳng vào Văn Hạo Nam trước mắt, cô ta đã ý thức được lai giả bất thiện.

Văn Hạo Nam nói: Cô và Phùng Kính Quốc từ lúc yêu nhau tới kết hôn chỉ được hai tháng ngắn ngủn,tôi có thể lý giải như sau, sự kết hợp giữa hai người có hai loại khả năng, một là nhất kiến chung tình, hai là vì cô thuận theo ý của cha cô, gả cho một người mà mình không yêu.

Đinh Lâm nói: Văn cảnh quan, tình cảm cá nhân của tôi không không có bất kỳ liên quan gì tới vụ án mà anh muốn điều tra, tôi không cần phải nói với anh.

Văn Hạo Nam tiếp tục nói: Động cơ Phan Cường bắn chết Phùng Kính Quốc chỉ có một, đó chính là vì cô, hắn không có được cô, cũng không muốn để cô cho ai, cho nên hắn liền lựa chọn bí quá hoá liều.



Đinh Lâm nói: Tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục phải bàn nữa.

Văn Hạo Nam rất phong độ cười cười, hắn đứng lên cáo từ Đinh Lâm.

Đinh Lâm căn bản không có ý tứ đứng dậy, xoay mặt sang một bên.

Văn Hạo Nam nói: Đúng rồi, cô rất hiểu Phùng Kính Quốc đúng không? Cô có biết hắn có vấn đề rất lớn không?

Đinh Lâm nói: Văn cảnh quan, anh có cảm thấy mình rất vô sỉ hay không?

Văn Hạo Nam mỉm cười nói: Tôi chỉ là đang cố gắng trả cho sự thực một chân tướng.

Văn Hạo Nam xoay người rời khỏi.

Tới xe cảnh sát bên ngoài ngồi xuống, trợ thủ Triệu Kha của hắn khởi động ô tô, nói khẽ: Sếp, tình huống thế nào?

Văn Hạo Nam lắc đầu nói: Nữ nhân này rất không đơn giản, muốn từ trong miệng cô ta moi ra được tình huống chân thật là rất khó.

Triệu Kha nói: Đúng rồi vừa rồi Mạnh Tường gọi điện thoại tới, nói đã tra được một số tư liệu của Phùng Kính Quốc, người này quả nhiên có chút vấn đề, một phó trưởng khao buôn lậu trên biển không ngờ có nhiều bất động sản và xe sang như vậy.

Văn Hạo Nam nói: Tôi đã sớm nói hắn có vấn đề mà.

Triệu Kha nói: Đương nhiên không thể bài trừ tài sản của hắn là Đinh gia cho hắn.

Văn Hạo Nam nói: Anh cho rằng Đinh gia sẽ tốt với hắn như vậy ư? Huống chi, hắn còn chưa kịp cưới Đinh Lâm vào cửa thì đã không còn mạng rồi, Đinh gia sẽ vì một người chết mà trả công nhiều như vậy ư?

Nhưng Phan Cường là con nuôi của Đinh Cao Sơn, hắn giết người, Đinh gia dẫu sao cũng phải có bồi thường chứ?



Văn Hạo Nam cười nói: Bồi thường ư? Anh tưởng Đinh gia tất cả là người lương thiện ư? Tôi có thể nhìn ra Đinh Lâm căn bản không có bao nhiêu tình cảm đối với Phùng Kính Quốc, Đinh Cao Sơn sở dĩ gả con gái cho Phùng Kính Quốc, còn không phải là bởi vì vị trí của hắn ư, Đinh Cao Sơn coi trọng một phó trưởng khoa phòng chống buôn lậu như vậy làm gì? Trong đó khẳng định có ảo diệu.

Đinh Cao Sơn và Phùng Kính Quốc đều đã chết rồi, muốn điều tra ra chân tướng là rất khó.

Văn Hạo Nam nói: Bất kể chuyện làm nghiêm mật đến mất nhưng bách mật khó tránh khỏi một sơ xuất, Phùng Kính Quốc là một lỗ hổng, muốn triệt để điều tra rõ vấn đề của người này thì chỉ cần mở ra một lỗ hổng là được rồi.

Bắc Cảng trong khoảng thời gian này thần hồn nát thần tính vô cùng, bí thư thị ủy Hạng Thành cuối cùng cũng có chút không chịu nổi, hắn quyết định phái người tới Đông Giang một chuyến, trực tiếp bàn một chút với mấy vị lãnh đạo tỉnh, y cũng không phản đối chuyện tỉnh lý phái tổ công tác, nhưng làm việc gì cũng phải có mức độ, cứ tiếp tục như vậy, quần thể cán bộ Bắc Cảng sẽ bị làm cho nhân tâm hoảng sợ, công tác cũng không tiện tiến hành, Hạng Thành nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhân tuyển thích hợp nhất là Cung Kì Vĩ.

Cung Kì Vĩ cảm thấy bất ngờ vì Hạng Thành truyền triệu, bởi vì Hạng Thành rất ít chủ động tìm hắn.

Hạng Thành nói ý tứ của mình với Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ vừa nghe vậy liền minh bạch, đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, một là đây là tới tỉnh lý khuyên các vị lãnh đạo thay đổi suy nghĩ, cho Bắc Cảng được thả lỏng, thứ hai là Hạng Thành nhìn mình ngứa mắt, muốn dời hắn khỏi thị tuyến vài ba ngày, Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, chuyện này không dễ làm đâu, thái độ của tỉnh lý rất kiên quyết, lần này nhất định phải tra ra manh mối chuyện của Lưu thính.

Hạng Thành nói: Tra xét vài ngày rồi mà đến bây giờ còn không phải vẫn không thu hoạch được gì ư? Ai dám xác định chuyện của thính nhất định có liên quan tới Bắc Cảng? Đồng chí Kì Vĩ, lần này anh tới Đông Giang nhất định phải hảo hảo câu thông một chút với mấy vị lãnh đạo tỉnh lý, nếu cứ điều tra như vậy, thế tất sẽ ảnh hưởng đến công tác bình thường của chúng ta, xin các lãnh đạo cho chúng ta sự tín nhiệm nhất định.

Cung Kì Vĩ minh bạch ý tứ của Hạng Thành, thật ra chuyện mấy ngày nay hắn cũng nhìn ra, trừ mấy cán bộ từ ngoài tới Bắc Cảng như hắn ra, mấy lãnh đạo chủ yếu khác của thị lý trên cơ bản đều bị tổ điều tra gọi tới tìm hiểu tình huống, những lời này của Hạng Thành rất đúng, sự tồn tại của tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đã ảnh hưởng đến công tác bình thường của bọn họ, Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Hạng, tôi hiểu ý ngài, nhưng tôi đi cũng chưa chắc đã có thể thuyết phục được các lãnh đạo thay đổi cách làm.

Hạng Thành nói: Tôi biết đó là một chuyện khổ sai, đồng chí Kì Vĩ, tôi cũng không phải cố ý giao chuyện khổ sai này cho anh, nhưng tôi đã cân nhắc rồi, trừ anh ra thì người khác đều không thích hợp, anh vừa tới Bắc Cảng, tỉnh lý phái anh tới đây công tác, đầu tiên là thành lập trên cơ sở tín nhiệm anh, tôi tin anh câu thông với các lãnh đạo sẽ dễ dàng hơn một chút.

Hạng Thành đã nói tới nước này, Cung Kì Vĩ chỉ đành nhận lấy việc.

So với quần thể cán bộ Bắc Cảng bị Ủy ban kỷ luật tỉnh khiến cho phiền không chịu nổi, Trương đại quan nhân trong khoảng thời gian này cũng rất thích ý, trừ đi làm ra thì hắn còn giành thời gian giúp Liễu Đan Thần trị liệu bệnh đau thắt lưng. Đương nhiên, Trương đại quan nhân cũng chú ý chú ý chừng mực, đừng nhìn Liễu Đan Thần ở nhà khách thị ủy, Trương Dương trừ chữa thương ra thì rất ít liên hệ với cô ta, bảo trì khoảng cách rất tốt, bằng không rất nhanh sẽ có chuyện xấu truyền ra, hơn nữa khi chữa thương cho Liễu Đan Thần hắn trên cơ bản đều gọi cả Thường Hải Tâm cùng đi, đây là để tránh tị hiềm.

Thường Hải Tâm đối với việc này cũng rất có phê bình kín đáo, cho rằng Trương Dương lấy mình làm lá chắn, nhưng trong lòng không biết lại có chủ ý gì.


Trương đại quan nhân đáp lại đối với chính là trời đất chứng giám, ít nhất trước mắt hắn giúp Liễu Đan Thần chỉ là thực sự muốn cứu người, căn bản không có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào cả.


Có điều Thường Hải Tâm và Liễu Đan Thần cũng rất hợp ý, sau vài lần tiếp xúc cũng đã cũng đã thành bằng hữu tốt.


Tuy rằng tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh mấy ngày nay không chú ý nhiều tới Trương Dương, nhưng Trương Dương vẫn rất hiếu kỳ với công tác của bọn họ ở Bắc Cảng, đám người này do Ngụy Long Hưng cầm đầu rốt cuộc có thể phát hiện được gì ở Bắc Cảng? Trương đại quan nhân không xem trọng đám người này, trên thực tế, hắn cho rằng Lưu Diễm Hồng bất kể là năng lực hay là sự hiểu biết về quần thể cán bộ Bắc Cảng đều mạnh hơn Ngụy Long Hưng, chuyện ngay cả Lưu Diễm Hồng cũng đều không thể làm rõ thì sau khi Ngụy Long Hưng hắn tới có thể giải quyết dễ dàng được ư? Trương Dương không tin, một chút cũng không tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK