Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đi tới cửa nhà máy thuốc, thấy được hơn mười chiếc xe vận tải lớn chặn trước cửa lớn nhà máy thuốc, Khương Lượng không vào được, chỉ có thể đậu xe ở bên ngoài, nói: Thấy không, đám xe này tất cả đều là xe tới trả hàng, trên xe đều là thuốc pha nước uống kháng bệnh độc giả mạo.

Trương Dương cũng không ngờ rằng Cố Minh Kiện lại có thể khốn nạn tới loại tình trạng này, nhìn nhà máy thuốc Cố Giai Đồng tiêu hao tâm huyết kinh doanh lên, trong thời gian ngắn biến thành cái dáng dấp này, hắn không khỏi có chút đau lòng, cũng bởi vậy mà giận chó đánh mèo tới trên người của Cố Minh Kiện.

Trương Dương mở cửa xe đi xuống, Cố Dưỡng Dưỡng cũng theo xuống xe, Khương Lượng hạ cửa sổ xe xuống : Tôi nói bạn thân này, cậu kiềm chế chút, khuyên nhủ Cố Minh Kiện nhanh chóng đem tiền trả lại cho người ta là được, chuyện tình thật sự muốn ầm ĩ lớn, thì không xong đâu.

Trương Dương gật đầu, bước đi cửa lớn của hướng nhà máy thuốc, hắn đếm đếm có tổng cộng là mười hai chiếc xe vận tải, tài xế xe vận tải đều ở bên trong xe chờ, thật ra đến đây trả hàng chỉ chỉ là một phần hàng nhỏ chưa tiêu thụ được, phần lớn đều đã chảy vào thị trường, không cách nào thu về, chuyện này tạo thành ảnh hưởng xã hội cực kỳ ác liệt.

Cửa lớn nhà máy thuốc đóng chặt, bởi vì sự kiện thuốc giả gần đây, tình trạng sản xuất kinh doanh của nhà xưởng trở nên rất đình trệ, đa số phân xưởng đã đình công, đã qua hơn nửa tháng rồi mà Cố Minh Kiện vẫn không phát tiền lương công nhân, công nhân oán khí rất lớn, có mấy người đã đứng ra thị uy.

Trương Dương thường đi tới nhà máy thuốc, cho nên bảo vệ cửa của nhà máy thuốc đều nhận thức hắn, thấy Trương Dương đến đây, bảo vệ cửa nhanh chóng giữ cửa mở, Trương Dương nói: Cố xưởng trưởng có ở đây không?

Bảo vệ cửa nói: Chủ nhiệm Trương, ngài tìm lớn hay là nhỏ?

Trương Dương nói: Lớn !

Lớn thì ở trong nhà máy, nhỏ thì vừa đi ra!

Cố Doãn Tri một mình ngồi ở trong phòng làm việc, lúc trước ông chỉ huy toàn bộ Bình Hải đều rất thành thạo, thế nhưng hiện tại một nhà máy chế thuốc Giang thành cũng đã khiến cho ông cảm giác được hết đường xoay xở, ông đi tới nhà máy thuốc tìm con trai muốn quyền quản lý, thế nhưng phát hiện trong sổ sách nhà máy không có tiền, quản lý nhân viên lúc trước đều đã rời đi, hiện tại quản lý nhân viên trong nhà máy đều là Cố Minh Kiện mướn, đa số đều không quen với nghiệp vụ nhà máy, cái này còn đỡ, bên ngoài có hơn mười chiếc xe chờ trả hàng, còn có khách hàng đã liên danh bẩm báo thành phố, nhà máy chế thuốc Giang thành dùng rễ bản lam giả mạo kháng bệnh độc khẩu phục dịch, chuyện này đã bị vạch trần đưa tin ra, đây là hoạ ngoại xâm, Cố Doãn Tri vừa đến Giang thành liền đối mặt với nguy cơ loạn trong giặc ngoài.

Cố Doãn Tri từ trong túi móc ra một tấm ảnh chụp, đó là ảnh chụp chung của ông và hai người con gái, khi hắn thấy con gái Giai Đồng như hoa lúm đồng tiền, nội tâm không khỏi đau đớn, Cố Doãn Tri lấy tay chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt của con gái trên ảnh chụp, thấp giọng nói: Giai Đồng . . . Nếu như Giai Đồng còn, sinh ý của nhà máy thuốc khẳng định náo nhiệt, nói không chừng lúc này đã chuẩn bị đưa ra thị trường, cho con trai đến đây quản lý nhà máy thuốc, là một sai lầm quyết định, sự thật chứng minh, Cố Minh Kiện căn bản là không có bản lĩnh, trên phán đoán của Cố Doãn Tri xuất hiện thành kiến, nếu như lúc đó hắn không cho Cố Minh Kiện đến đây, mà là cho Thường Hải Thiên tiếp tục quản lý nhà máy thuốc, cho nhà máy thuốc duy trì nguyên trạng, cũng sẽ không ầm ĩ cho tới quẫn cảnh bây giờ.

Cố Doãn Tri coi trọng cũng không phải là bản thân nhà máy thuốc, cái ông coi trọng chính là, nhà máy thuốc là sự nghiệp con gái lưu lại, nguyện vọng lớn nhất của con gái khi còn sống là đem nhà máy thuốc kiêu ngạo, trong ba năm đem nhà máy thuốc đưa ra thị trường, mà bây giờ nhà máy thuốc không chỉ không đi lên đường thịnh vượng phát đạt, ngược lại còn tụt xuống, đã bị vây gần sát biên giới đóng cửa.

Hiện trạng của nhà máy thuốc khiến cho Cố Doãn Tri đau lòng, nhưng càng làm cho ông đau lòng chính là biểu hiện của con trai, ông phát hiện mình từ ngay từ đầu đã sai rồi, con trai không thích hợp con đường làm quan, cũng không phải người kinh thương, tuy rằng ông có mong đợi rất cao đối với con trai, sự thật lại chứng minh, hắn chỉ là một người bình thường, một người tầm thường vô vị!



Cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ, Cố Doãn Tri từ trong trầm tư tỉnh lại, ông có chút mệt mỏi rã thở ra một hơi nói: Vào đi, cửa phòng cũng không có khóa!

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng hiện ra trước mặt của ông, Cố Dưỡng Dưỡng vui cười chạy đi qua, ôm cái cổ của ba : Ba! Ba không ngờ con sẽ đến thăm ba chứ?

Khóe môi của Cố Doãn Tri toát ra vẻ tươi cười hiếm có: Không ngờ, ba thật sự là không ngờ, nha đầu kia, gần đây bệnh viêm phổi gây huyên náo như thế, con chạy đến đây gì?

Cố Dưỡng Dưỡng tiêu: Không có việc gì, có anh rể, viêm phổi cái gì con cũng không sợ!

Cố Doãn Tri hướng Trương Dương gật đầu.

Trương Dương nói: Ba, con từ kinh thành quay về Nam Tích, đúng lúc trên xe lửa gặp Dưỡng Dưỡng, cho nên cùng em ấy đến thăm ba! Trương Dương lo lắng Cố Doãn Tri sẽ hiểu lầm, cho nên trước giải thích rõ ràng ý đồ của mình.

Cố Doãn Tri nói: Con đến đúng lúc lắm, ba có việc thương lượng với con!

Tình trạng của nhà máy thuốc Trương Dương đã có lý giải, chuyện này chứng đầy đủ minh rằng giữ vững sự nghiệp khó khăn hơn so với xây dựng sự nghiệp nhiều lắm, Cố Giai Đồng tốn hao nhiều thời gian như vậy mới khiến cho nhà máy thuốc đi lên đường tốt, nhưng tới trong tay Cố Minh Kiện, không được nửa năm quang cảnh cũng đã biến thành dáng dấp như vậy.

Cố Doãn Tri đã sớm đem Trương Dương trở thành đứa nhỏ của mình, ông cười khổ nói : Một tỉnh Bình Hải lớn như vậy cho ba quản lý ba cũng không sầu, thế nhưng một nhà máy thuốc lại thật sự khiến cho ba khó xử.

Trương Dương nói: Ba, ba nói đi, chỉ cần là tôi có thể làm được, con khẳng định toàn lực ứng phó.


Cố Doãn Tri nói: Nhân viên quản lý của nhà máy lúc trước hầu như đều đi hết rồi, bất luận tập thể gì chỉ cần thiếu lực ngưng tụ, chắc chắn trở thành năm bè bảy mảng. Quan trường cũng như vậy, xí nghiệp cũng là như vậy.


Cố Dưỡng Dưỡng pha trà rót cho cha, lại đem một tách trà ngon giao cho Trương Dương, cô ấy nhẹ giọng nói: Ba, ngoài cửa có rất nhiều xe tải lớn đậu che kín cả đường đi.


Cố Doãn Tri nói: Đó là xe chờ trả hàng, mười hai xe này chỉ là khỏi đầu, bọn họ đến cũng một thời gian rồi, chỉ cần là thuốc pha nước uống kháng bệnh độc thì đã tiêu thụ hơi vài triệu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK