Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: “Tôi đi xem xem.”

Lý Vĩ nói: “Tôi đã nói với bên cảnh sát rồi, họ cho anh thời gian 10 phút để gặp nhau.”

Trương Dương gật đầu nói: “Ý thức của Hà Trường An vẫn tỉnh táo chứ?”

Lý Vĩ nói: “Nghe nói lúc tỉnh lúc hồ đồ.”

Tình hình của Hà Trường An nghiêm trọng hơn so với Lý Vĩ nói, nằm trên giường nhắm hai mắt, sắc mặt vàng héo, thở mệt mỏi, có thể để Trương Dương gặp mặt Hà Trường An là đã nể mặt hắn lắm. Hai người cảnh sát đứng ngay đằng sau Trương Dương, để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, còn một lý do nữa là để chú ý xem Trương Dương nói gì với Hà Trường An.

Trương Dương đến bên giường, giơ tay giờ vào tay Hà Trường An, phát hiện một tay còn lại của y bị còng vào giường, Trương Dương chau mày nói: “Người ta đã bệnh thành thế này rồi, có cần phải còng ông ấy nữa không?”

Hai cánh sát trả lời rất kiên quyết: “Mệnh lệnh của lãnh đạo.”

Mạch của Hà Trường An rất yếu, giống như nước hồ bị ngưng trệ vậy, Trương Dương ngầm truyền vào nội lực của hắn, đi khắp kinh mạch Hà Trường An, Hà Trường An chầm chậm mở hai mắt, trong mông lung, y nhìn thấy gương mặt Trương Dương, y cố gắng mở to hai mắt, đến tận khi hình ảnh rõ ràng hơn một chút, mới thở một hơi nói: “Cháu đến rồi…” Tiếng nói đầy mệt mỏi, và cũng có niềm xúc động mà Trương Dương có thể cảm nhận được.

Trương Dương gật đầu nói: “Bệnh thật nặng!”

Hà Trường An ho một tiếng rồi nói: “Bệnh đến như núi đổ…Chú cũng không biết tại sao…Xem ra đến đây là chú không bước tiếp được nữa rồi.”

Trương Dương cười nói: “Sao thế được? Giờ điều kiện chữa bệnh tốt như vậy, bệnh gì mà chẳng chữa được.”

Hà Trường An lắc đầu: “Không cãi được mệnh trời.” Y nhìn hai cảnh sát sau lưng Trương Dương, rồi thở dài nói: “Không ngờ chú còn không có quyền nói chuyện riêng.” Y nghỉ một lúc, nghe thấy Trương Dương nói: “Chú cứ thoải mái đi, bệnh của chú không quá nặng đâu.” Hà Trường An nhìn thấy hai cảnh sát đằng sau Trương Dương không có phản ứng gì, rồi lại nghe Trương Dương nói tiếp: “Cháu nói chuyện họ không nghe thấy.” Hà Trường An không biết rằng, Trương đại quan dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện với y, mặc dù hai cảnh sát đứng rất gần, nhưng lại không nghe thấy gì cả.

Hà Trường An thấp giọng nói: “Việc chú bị bệnh có phải rất nhiều người biết rồi không?”

Trương Dương hiểu ý của y, thấp giọng nói: “Chú yên tâm, cháu đang liên lạc với Manh Manh. Nếu cô ấy về nước, cháu sẽ cố gắng giữ an toàn cho cô ấy.”

Hà Trường An nắm chặt tay Trương Dương, đây là một trọng trách, Trương Dương gật đầu.

Hà Trường An nói: “Vốn chú định tháng này đi thăm cháu trai, để tổ chức sinh nhật cho nó…Xem ra…” Thái độ của y rất buồn, vốn dĩ đã nói rằng kỳ nghỉ hè này sẽ cùng chơi với Tần Hoan, giờ đây xem ra đã trở thành mơ tưởng rồi.

Trương Dương an ủi y: “Các cụ có câu, còn nước còn tát. Chỉ cần chú giữ sức khỏe, thì còn rất nhiều niềm vui, an tâm dưỡng bệnh, đợi bệnh khỏi rồi thì tích cực cải tạo. Cháu tin rằng không bao lâu chú sẽ lại giành được tự do.”

Trương đại quan dùng 10 phút này để chữa bệnh cho Hà Trường An, truyền nội lực của mình vào trong kinh mạch Hà Trường An. Đây cũng là lựa chọn duy nhất hiện tại.

10 phút trôi qua rất nhanh. Hai người cảnh sát ngụ ý bảo Trương Dương rời đi.

Trương Dương nắm tay Hà Trường An, Hà Trường An thấp giọng nói: “Hãy hứa với chú!”

Trương Dương biết y muốn nói gì, liền gật mạnh đầu.

Hà Trường An nói: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Thiên Trì tiên sinh vẫn còn sống, tôi mời hai người đi câu cá, cháu còn tặng chú một bức chữ.”

Trương Dương cười nói: “Cháu còn nhớ.”

Hà Trường An nói: “Thật muốn trở lại lúc đó.”

Thời gian không bao giờ trở lại, Trương đại quan bước khỏi bệnh viện, hắn buồn vì vật đổi sao dời, buồn vì tình người đạm bạc. Điều Hà Trường An lo lắng cũng chính là điều hắn lo lắng nhất, Tần Manh Manh sau khi biết cha lâm bệnh nặng, liệu có bỏ qua tất cả để đến thăm y không?

Sau khi Hà Trường An được hắn chữa cho ngày hôm nay, bệnh tình đã chuyển biến rất nhiều, ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, một vài người liệu có lợi dụng bệnh tình của Hà Trường An để đưa Tần Manh Manh vào tròng hay không?

Điều làm Trương Dương buồn là, hắn không thể liên lạc được với Tần Manh Manh, hắn lo rằng Tần Manh Manhđang trên máy bay từ Mỹ về nước, trong thời gian này hắn không thể liên lạc với cô. Nhưng nếu Tần Manh Manh thật sự về, thì tại sao không chủ động liên lạc với hắn?

Lý Vĩ đợi Trương Dương ở chiếc xe Jeep dưới lầu, sau khi Trương Dương lên xe, gã thấp giọng nói: “Tôi đã quan sát rồi, không ai đi theo anh.”



Trương Dương nói: “Tôi đâu có làm gì bất hợp pháp, có người theo dõi cũng chẳng sợ.”

Lý Vĩ nói: “Phu nhân bảo tôi đưa anh đi gặp bà.”

Trương Dương gật đầu rồi nói: “Đúng lúc tôi cũng đang có chuyện muốn nói với bà.”

Lý Vĩ khởi động xe.

La Tuệ Ninh hẹn gặp Trương Dương tại biệt vườn Hương Sơn của Thiên Trì tiên sinh trước đó, điều này làm cho Trương Dương ít nhiều cảm thấy bất ngờ. Vốn dĩ hắn tưởng bà sẽ hẹn hắn gặp mặt ở Văn gia.

Đến biệt vườn Hương Sơn, nhìn thấy nơi đây đã xây dựng lại, hắn nhớ đến trận đại chiến của mình với Văn Linh, làm sụp đổ tất cả, không ngờ bây giờ đã xây lại nhanh như vậy.

La Tuệ Ninh đứng ở hồ cá cho cá ăn, những con cá này đều là do bà mua trước đó không lâu.

Trương Dương đến bên cạnh bà, cung kính nói: “Mẹ nuôi!”

La Tuệ Ninh nói: “Từ sau khi tiên sinh mất, nơi đây chẳng còn sức sống. Mặc dù đã cho con nơi đây, nhưng con lại rất ít đến, nếu không phải là Trần Tuyết thường xuyên đến đây dọn dẹp, thì nơi này có lẽ cỏ đã mọc dầy rồi.”

Trương Dương cười.

La Tuệ Ninh nói: “Gần đây Trần Tuyết cũng không hay đến nữa rồi, ta đã mua ít cá thả vào hồ, ít nhiều cũng tăng thêm ít sức sống.”

Trương Dương nhìn những con cá trong hồ, trông rất náo nhiệt, hắn cười nói: “Con còn công việc, không thể đến thường trú ở đây, về sau con tìm người, chuyên đến để bảo vệ chỗ này.”

La Tuệ Ninh lắc đầu nói: “Tiên sinh không thích người lạ đâu.” Bà vất hết chỗ thức ăn cá xuống hồ, quay ra nhìn sang Trương Dương. Trên mặt La Tuệ Ninh không có một nụ cười, ánh mắt vẫn sáng trong sắc sảo như cũ, làm cho Trương đại quan cảm thấy chột dạ, hắn ho một tiếng, mượn cớ trốn khỏi ánh mắt của La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: “Ta nghe nói con và Hạo Nam gần đây có chút chuyện không vui?”

Trương Dương nói: “Chỉ là chút hiểu lầm thôi, nói ra thì phải trách con, là con đã hiểu lầm anh Hạo Nam.”

La Tuệ Ninh thở dài: “Mẹ thật sự không muốn nhìn hai anh em con xảy ra mâu thuẫn.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ yên tâm đi, việc này đã xong rồi, nếu không phải là anh Hạo Nam giúp con, thì có lẽ phiền phức lần này của con rất lớn.”

La Tuệ Ninh nói: “Nghe con nói vậy mẹ yên tâm rồi, có điều mẹ nghe nói có người chạy đến trung kỷ ủy để kể tội con.”

Trương Dương nói: “Chẳng có việc gì lớn, mẹ nuôi, mẹ không phải lo đâu.”

La Tuệ Ninh kéo tay Trương Dương vào ngồi trong chiếc ghế đá ở vườn, dưới ánh chiều tà, Trương Dương phát hiện ra trên mái tóc La Tuệ Ninh đã có nhiều sợi bạc, hắn quan tâm nói: “Mẹ, gần đây tóc mẹ bạc nhiều rồi.”

La Tuệ Ninh mỉm cười: “Tóc mẹ đã bạc từ lâu rồi, trước kia mẹ luôn nhuộm tóc, gần đây con người cũng trở nên lười rồi, không muốn làm gì cả.”

Trương Dương nói: “Con viết cho mẹ một đơn thuốc, có lẽ cải thiện được một chút.”

La Tuệ Ninh nói: “Già rồi, thanh xuân đã đi không bao giờ trơ lại, chẳng ai có thể sống lại được từ đầu, con nói xem có phải không?”

Trương đại quan đã được sống lại đương nhiên không tán thành cách nói này của La Tuệ Ninh, nhưng ngoài hắn, còn có ai có được cơ ngộ như hắn? Hắn đột nhiên nhớ đến Văn Linh, từ sau khi Văn Linh bị hắn phế võ công, rất ít khi xuất hiện lại trước mặt hắn. Trương Dương nói: “Gần đây không gặp chị Linh.”

La Tuệ Ninh nói: “Gần đây nó thích hội họa và thêu thùa, kệ nó vậy, muốn làm gì thì làm.”

Trương Dương cười nói: “Con người phải có chút sở thích mà.”

La Tuệ Ninh thở dài nói: “Hai đứa con của ta thật sự đáng lo, ta ngày càng già đi, đã không thể nào quản được chúng nó nữa rồi.”



Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ còn trẻ mà, hai mẹ con ta đi cùng nhau ngoài đường, nhất định mọi người sẽ tưởng là hai chị em đấy.”

La Tuệ Ninh cười nói: “Tiểu tử này, con chỉ biết nói linh tinh thôi, già là già, con đừng nịnh mẹ nữa.” Nói xong bà thở dài nói: “Hai đứa đó, còn chẳng muốn nịnh mẹ nữa.”

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi, con nói cho mẹ một việc vui, con và Yên Nhiên quyết định rồi, cố gắng tổ chức kết hôn vào tết tây năm nay.”

La Tuệ Ninh cười nói: “Mẹ biết rồi, có điều hai đứa bây nói lời chẳng giữ lấy lời, phải đợi đến bao giờ hai đứa lấy nhau thật, mẹ mới tin.”

Trương Dương nói: “Mẹ đừng lo nữa, mẹ cứ chuẩn bị quà cho chúng con là được rồi.”

La Tuệ Ninh nói: “Nhất định không thể thiếu quà của tụi con đâu.” Rồi bà nói sang Hà Trường An: “Lão Hà thế nào rồi?”

Trương Dương nói: “Bị bệnh, nhưng có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

La Tuệ Ninh nói đầy luyến tiếc: “Ông ấy khôn cả đời, nhưng lại không hiểu kinh doanh phải có mức độ, đến cuối cùng lại thế này, thật là làm người ta tiếc nuối.”

Trương Dương nói: “Con không hiểu việc làm ăn, nhưng con luôn cảm thấy rằng trên thế giới này không có người làm kinh tế nào lại không có chút lươn lẹo.”

La Tuệ Ninh nói: “Ông ấy đã phạm hai sai lầm, thứ nhất, không nên kinh doanh bất hợp pháp, thứ hai, dùng người không thích hợp, Lý Đông Sơn lần này suýt nữa cắn chết ông ấy, may mà đến cuối cùng đã thay đổi, nói ra sự thật.”

Trương Dương nói: “Nếu theo luật thì chú Hà bị ngồi tù mấy năm?”

La Tuệ Ninh nói: “Khoảng 5 năm, vấn đề của ông ấy nằm ở thời gian trước, những năm gần đây thì không có vấn đề gì.”

Trương Dương gật đầu, đầu óc hắn nghĩ một lúc, có lẽ hắn có thể lặp lại chiêu cũ, dùng cách giúp Phạm Tư Kỳ để giúp Hà Trường An.

La Tuệ Ninh nói: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, Lão Hà đã làm sai, đương nhiên phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm đó.”

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi, hình như con quen chú Hà ở Bắc Quốc Sơn Trang đúng không?”

La Tuệ Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, là ở đó, lúc đó tiên sinh còn sống, chúng ta đi cùng tiên sinh đến đó câu cá.”

Trương Dương cười nói: “Con còn nhớ lúc đó con viết cho chú ấy một bức chữ.”

La Tuệ Ninh nói: “Con nhớ thật rõ, Hà Trường An lúc đó rất thích bức chữ của con.”

Trương Dương nói: “Chú ấy vào tù, có lẽ sơn trang đó cũng chẳng có ai lui tới nữa rồi.”

La Tuệ Ninh không biết tại sao Trương Dương lại đột nhiên nhớ đến chuyện này, Trương Dương không phải là đột ngột hỏi, mà là hôm nay Hà Trường An đã nhắc đến lần đầu gặp mặt, Trương Dương cảm thấy rằng trong đó có chuyện, có lẽ rằng Hà Trường An giấu bí mật gì đó ở Bắc Quốc Sơn Trang.

La Tuệ Ninh nói: “Con cũng đừng đi đến chỗ Lão Hà nữa, nếu không con cũng gặp ảnh hưởng.”

Trương Dương gật đầu, Hà Trường An dù sao thì cũng đang là tội phạm, còn hắn lại là người trong thể chế, nếu đi lại quá nhiều đến chỗ của Hà Trường An, sẽ bị người trong kỷ ủy để ý, nhỡ đâu có vị lãnh đạo nào hứng lên, muốn điều tra quan hệ giữa hắn và Hà Trường An, dù là hắn chưa từng nhận hối lộ gì từ Hà Trường An, nhưng cũng rất phiền toái.

La Tuệ Ninh nói: “Việc con gây ra ở Tân Hải, mẹ đã nói khéo với bên trung kỷ ủy rồi, trách nhiệm của việc này không liên quan gì đến con, thì họ sẽ không xử lý con một cách tùy tiện.”

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi, thật là ngại quá, mỗi lần xảy ra chuyện đều làm mẹ phải lo lắng.”

“Con đã gọi mẹ là mẹ nuôi, thì đừng nói những lời khách sáo như vậy nữa.” La Tuệ Ninh hơi trách.


Trương Dương nói: “Con luôn cảm thấy mình đã lớn rồi, không nên làm phiền mẹ nữa.”


“Trong mắt mẹ các con mãi là trẻ con.”


Trương Dương gật đầu đầy cảm động: “Mẹ nuôi, gần đây cha nuôi đang bận gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK