Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều lão nhìn con trai, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức, ông ta nói khẽ: Cha rất mừng, con đã có thể nhìn nhận vấn đề một cách công bình. Kể ra thì Phó Hiến Lương cũng là cán bộ một tay Kiều lão đề bạt lên, được cholà môn sinh của ông ta.

Kiều Chấn Lương nói: Chuyện của gia sự không liên can tới Hiến Lương, với tính tình của hắn thì sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Kiều lão nói: Một gã quan viên từ nhập sĩ đi đến bây giờ, đã trải qua vô số khảo nghiệm, trong mắt người ngoài thì trong quan trường là những tấm màn đen, có người còn nói, nếu muốn như cá gặp nước trong quan trường thì trước tiên phải hiểu thấu đáo hậu hắc học, cha thấy câu này đúng là vô nghĩa! Kiều lão tạm dừng một chút, lại uống ngụm trà rồi nói: Ở trong quan trường nếu còn muốn đi được lâu dài thì nhất định phải quang minh lỗi lạc, từ xưa đến nay, bốn chữ quang minh chính đại treo trên đỉnh đầu quan viên tuyệt đối không phải là làm cho có, đó là nhắc nhở chúng ta làm người làm việc nhất định phải thanh liêm, phải chính đại quang minh chỉ có chỉ có như vậy thì mới dám ưỡn thẳng lưng lên mà làm người làm việc, mới có thể không thẹn với thương sinh khắp thiên hạ, làm người không dễ, làm quan càng khó hơn, làm quan càng lớn thì chúng ta lại càng nên cẩn thận giữ bổn phận, phía sau một quan viên luôn sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, anh làm tốt, lấy dân lấy dân làm nhiệm vụ của mình thì những ánh mắt này sẽ trở thành cơ sở của anh, khi anh chịu ủy khuất, chịu đãi ngộ không công bình, những người phía sau này chính là chỗ dựa của anh, nếu anh làm chuyện xấu thì những ánh mắt này sẽ biến thành vô số mũi tên nhọn, sẽ đâm cho người anh thủng lỗ chỗ.

Kiều Chấn Lương khiêm tốn thụ giáo: Cha, những lời này của cha con sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Kiều lão nói: Tôi không thích tranh giành quyền lực trong nội bộ quan trường, bởi vì đây là một loại nội háo, sẽ tổn hại tới thực lực của đảng ta, nhưng mà đây là một hiện thực, đấu tranh quyền lực từ cao tầng đến cơ sở, cơ hồ đã len vào mỗi một bộ phận trong thể chế, nếu tôi nói, tất cả mọi người chúng ta đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng thì khẳng định tôi đang mở to mắt mà nói dối.

Kiều Chấn Lương nói: Tranh giành Quyền lực thì cổ kim nội ngoại bất kỳ thể chế nào cũng không thể giải quyết được, tương đối mà nói thì trong nước chúng ta coi như vẫn tốt.

Kiều lão mỉm cười nói: Thân ở đấu trường, cho dù tính cách của anh là không thích tranh đấu, cho dù là anh muốn giúp mọi người làm điều tốt thì, nhưng khi người khác ngươi chết ta sống với anh, quyết một trận sống mái với anh, thì anh lại không thể không đánh, không chỉ vì mình, mà còn là vì người dân, có một số người năng lực không đủ, nhưng ý chí chiến đấu thì luôn sục sôi , giống như bọn họ sinh ra là để chiến đấu vậy, anh nếu không chiến với hắn, hắn sẽ không lý giải đó là anh khoan hồng độ lượng, lấy đại cục làm trọng mà là sẽ cho rằng anh sợ hắn, cho nên hắn không những sẽ không lấy lễ đối đãi mà ngược lại sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Kiều Chấn Lương nói: Cha, hôm nay cha nói chuyện hăng thế.

Kiều lão cười ha ha: Cha đã về hưu rồi, nói vài câu thì có tính là gì? Có ảnh hưởng tới được ai đâu?

Kiều Chấn Lương nhớ tới vấn đề cha vừa mới rồi hỏi y, nói khẽ: Cha, giữa Quốc Quyền và Hiến Lương cha xem trọng người nào hơn?

Kiều lão nói: Khi người đi đường quan trọng nhất là gì?

Kiều Chấn Lương nghĩ nghĩ rồi thấp giọng hồi đáp: Thăng bằng!

Kiều lão tỏ vẻ hài lòng với đáp án này của con trai, mỉm cười gật đầu: Không sai, cân bằng, trị quốc cũng như nấu đồ tươi, phải thật cân bằng, chỉ khi có thân thể bảo trì được cân bằng thì mới không ngã, quốc gia cũng vậy thôi.



Kiều Chấn Lương như có sở ngộ: Cha, cha đang định lên tiếng giúp Văn gia ư?

Kiều lão đưa chén trà đã uống xong cho con trai: Về hưu thì là về hưu, nói nhiều làm cái gì?

Kiều Chấn Lương không rõ ý tứ của cha, cảm giác lời nói lúc này của ông ta trước sau không nhất trí.

Kiều lão nói: Đứng đó làm gì? Chẳng lẽ bắt cha tự mình đi châm trà ư?

Ánh mắt Kiều Chấn Lương sáng rực lên, lập tức mỉm cười nói: Cha, con đi ngay đây!

Trương đại quan nhân trở lại Hương Sơn biệt viện, ở trước cửa nhìn thấy hai chiếc xe, từ biển số xe đã nhìn ra là xe công, đứng đó đẩy cả đi vào, nhìn thấy trong sân có bảy nam tử đứng đó, Trần Tuyết một mình đứng đối diện bọn họ.

Người cầm đầm đang thông tri chính sách cho Trần Tuyết.

Trương đại quan nhân nhìn thấy cục diện trước mắt thì liền có chút bực tức: Làm gì thế? Làm gì thế? Ai cho các anh tự tiện xông vào nhà riêng của người ta?

Người dẫn đầu gật đầu với Trương Dương: Anh là chủ nhà ư?

Trương Dương nói: Là tôi, các anh là ai thế hả? Tôi mời các anh tới à? Sao lại tùy tiện vào nhà của tôi? May mà đây là ở Trung Quốc đấy, chứ ở Mỹ tôi lấy súng bắn chết các anh cũng gọi là phòng vệ chính đáng.

Bảy tên nam tử nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức sầm mặt, người cầm đầu nói: Anh là đồng chí Trương Dương, bí thư thị ủy Tân Hải phải không, tôi trước tiên xin tự giới thiệu.

Trương đại quan nhân tức giận nói: Tôi không có hứng thú làm quen với anh, ra ngoài hết cho tôi, muốn vào thì trước tiên phải gõ cửa, tôi gật đầu thì các anh mới được vào.



Nam tử đó hừ một tiếng: Đồng chí Trương Dương, chúng tôi là ban di dời khu Tây Kinh, tôi là chủ nhiệm ban di dời Điền Hưng Nhân, những người này đều là đồng sự của đơn vị chúng tôi.

Trương Dương nói: Không cần tự giới thiệu phiền toái như vậy, tôi không có thời gian chiêu đãi các vị.

Một gã đại hán mặt đen nói: Không phải là một cán bộ cấp ban huyện ư? Khệnh lắm à?

Trương đại quan nhân trợn mắt lườm thằng cha đó, cười lạnh nói: Anh lợi hại nhỉ, đừng quên anh đang đứng trên đất của tôi, ở dưới mái nhà người ta không thể không cúi đầu, hiện tại cút đi cho tôi, bằng không tôi đá anh bay ra ngoài đó.

Mặt tên đó lập tức biến thành màu tím, hắn căm tức nhìn Trương Dương, rõ ràng là muốn phát tác.

Điền Hưng Nhân vẫn có chút hàm dưỡng, hắn áp chế lửa giận: Đồng chí Trương Dương, chúng ta lần này đến là vì việc công, căn nhà này của anh ở trong phạm vi quy hoạch tương lai của cảnh khu chúng tôi, phải được dỡ bỏ, về phần tổn thất của anh. chúng tôi sẽ dựa theo chính sách tương quan mà tiến hành bồi thường cho anh, nói tóm lại thì anh phải tin tưởng vào chính phủ, tin vào chính sách của đảng chúng ta, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cá nhân anh phải chịu thiệt.Vả lại chúng ta đều là cán bộ trong thể chế, tôi tin anh nhất định sẽ lý giải chuyện này, cũng nhất định sẽ phối hợp với công tác của chúng tôi.

' Cút đi!

Điền Hưng Nhân sửng sốt: Anh.

Cút đi! Trương đại quan nhân thô bạo nói.

Mặt Điền Hưng Nhân rõ ràng đã tức đến mức đỏ bừng: Tôi nói nè đồng chí vị này, anh sao lại không giảng đạo lý như vậy, đây là việc công, hơn nữa là quyết định của thị lý, xây dựng kỳ ba của cảnh khu là một trong những công trình trọng điểm vào đại hội dảng lần thứ mười sang năm của kinh thành,anh.


Trương Dương chỉ vào cửa lớn: Cút hết ra ngoài cho tôi, đừng con mẹ nó ở đây khiến tôi buồn nôn.


Điền Hưng Nhân rút ra một bản thông tri di dời đưa ra trước mặt Trương Dương: Anh nhìn cho rõ đi, đây là thị lý...


Trương đại quan nhân lao lên giật lấy,tiện tay xé nát, sau đó giận dữ hét: Cút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK