Từ Kiến Quốc không vui: Anh, sao anh cứ thích đá em?
Từ Kiến Cơ cả giận nói: Chuyện này nếu như để cho ba biết, có tin ổng cắt đứt chân của em hay không!
Viên Tân Dân ủ rũ đi tới nói: Kiến Cơ ca, Trương Dương ca, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, thật ra chuyện này tôi chưa nói cho vài người, không biết vì sao lại truyền tới cái lỗ tai Kiều gia.
Trương Dương nói: Đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác thử đi, chuyện xát muối lên vết thương như vậy chúng ta không thể làm, như vậy không phải đàn ông!
Đám người Từ Kiến Quốc xám xịt lui đi, Từ Kiến Cơ thở dài một hơi nói: Đám nhóc này, bảo tôi sau này gặp mặt Kiều gia đều khó mà nói chuyện.
Trương Dương nói: Không cần lo lắng, Bằng Phi không phải người hẹp hòi như vậy.
Từ Kiến Cơ nói: Thằng nhóc Kiến Quốc này, cả ngày chọc không ít phiền phức.
Trương Dương nói: Quên đi, người tuổi trẻ đều là cái dạng này. Hắn nhớ tới chuyện tối hôm qua, cười nói: Cùng Hồng Nguyệt thế nào? Chuyện tình có tốt hay không?
Từ Kiến Cơ cười gật đầu nói: Lúc đầu cũng không có gì, Thường Chương kia là người khác giới thiệu cho cô ấy, cô ấy ngại tình cảm, mới đáp ứng gặp mặt, ai ngờ trùng hợp bị chúng ta gặp gỡ.
Trương Dương cười nói: Nói xong là tốt rồi, thật ra Hồng Nguyệt đối với cậu cũng không tồi.
Từ Kiến Cơ nói: Trải qua chuyện này tôi bỗng nhiên rõ ràng, mình hẳn là nên thu hồi tâm. Huynh đệ, cậu cũng có thể thành thật lại một chút.
Trương Dương nói: Lôi tôi vào cái rắm gì, nói tôi hoa giống như cậu à.
Từ Kiến Cơ nói: Cậu không phải hoa, là lạm!
Trương Dương cười cho hắn một quyền.
Hai người buổi chiều hẹn Chu Hưng Quốc, cùng đi Tiết gia, cái này là ba người bọn họ lần đầu tiên đăng môn sau lễ tang của Tiết lão.
Tiết Vĩ Đồng vẫn không thể giải thoát ra khỏi thống khổ do mất đi ông nội, mặc một thân đồ đen, cả người gầy rất nhiều, thấy hình dạng tiều tụy của cô ấy, ba huynh đệ đều có chút không đành lòng.
Chu Hưng Quốc nói: Vĩ Đồng, chuyện tình đều trôi qua, em cũng không thể để mãi trong lòng, phải vui vẻ một chút, sinh hoạt còn phải tiếp tục.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em biết ý tứ của các người, đạo lý này em đều rõ ràng, yên tâm đi, em rất tốt. Cô ấy rất miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói: Chờ đầu thất qua đi, em sẽ đi chơi, giải sầu, mặc kệ em tới chỗ của ai đều phải mời em sống phóng túng, hơn nữa nhất định phải rút ra tất cả thời gian của các người đến bồi tôi.
Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, chỉ cần em triệu hoán một tiếng, ba người bọn anh sẽ làm tam bồi cho em.
Từ Kiến Cơ xì một tiếng khinh miệt: Tên nhóc cậu cho tới bây giờ đều là miệng chó không ra ngà voi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam bồi thì tam bồi, em không ngại, đương nhiên tiền đề là mấy người chị dâu em không ngại.
Trương Dương cười nói: Huynh muội như tay chân, thê tử như quần áo, em nói là tay chân quan trọng hay là quần áo quan trọng.
Tiết Vĩ Đồng nói: Một người đứt tay đứt chân đi ra đường vẫn có thể, cũng không thấy ai cởi truồng không biết xấu hổ đi ra.
Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều chỉ vào Trương Dương nói: Hắn không thành vấn đề.
Trương Dương nói: Nói bậy, tôi trọng sĩ diện so với các người, bất quá vì em gái tôi, cô ấy chỉ cần vui vẻ, bắt tôi lỏa thể đi dạo Trường An phố đều được.
Tiết Vĩ Đồng nhịn không được nở nụ cười: Tốt lắm, anh được lắm, chỉ cần anh dám đi, em khẳng định vui vẻ.
Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều ồn ào.
Trương đại quan nhân sầu mi khổ kiểm nói: Vậy thì, nếu thật sự muốn thấy, để lần sau đi, anh phải đem cái chức bí thư thị ủy này từ xuống, một quan viên lỏa thể, và một dân chúng bình thường lỏa thể thì ý nghĩa đại biểu là hoàn toàn khác biệt, anh có thể không quan tâm đến chính mình, thế nhưng kiên quyết không thể làm mất mặt quốc gia, các người nói đúng không?
Chu Hưng Quốc nói: Tôi phi! Tên nhóc cậu không có can đảm mới đúng!
Anh gan lớn, sao anh không đi lỏa thể đi?
Chu Hưng Quốc nói: Cái đó không phải tôi nói!
Mọi người đang trò chuyện rất náo nhiệt, Tiết Thế Luân từ bên ngoài đi đến, bọn họ cuống quít đứng dậy chào hỏi Tiết Thế Luân.
Tiết Thế Luân mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: Đến thăm Đồng Đồng à!
Trương Dương nói: Không chỉ là tới thăm cô ấy, hơn nữa là tới thăm chú.
Tiết Thế Luân cười nói: Biết rõ nói những lời này là gạt tôi, nhưng tôi vẫn rất hài lòng.
Trương Dương nói: Chú Tiết, chú cái này không phải ủy khuất một mảnh thật tình của tôi sao, tôi nói của đều là lời thật.
Tiết Thế Luân cười gật đầu nói: Được, được, nhân sinh trên đời, quan trọng nhất là cũng là có thể kết giao mấy người bạn thật tình chân ý, Vĩ Đồng có những người bạn tốt như các người, tôi thật sự là cảm thấy vui mừng vì con bé.
Trương Dương nói: Bạn bè chú cũng không ít!
Tiết Thế Luân vỗ vỗ đầu vai của Trương Dương, hướng Tiết Vĩ Đồng nói: Vĩ Đồng, giữ bọn họ buổi tối cùng nhau ăn.
Chu Hưng Quốc cuống quít nói: Không được, chú Tiết, chúng tôi còn có chuyện khác, cũng là đến thăm các người.
Tiết Thế Luân cũng không miễn cưỡng, cười nói: Tùy các người, dù sao các người nhớ kỹ, cửa lớn của Tiết gia vĩnh viễn mở rộng với các người.
Tiết Thế Luân trở về phòng của mình, cởi cà vạt ra, mở rèm cửa sổ thở dài một hơi, ánh mắt trong lúc vô ý thấy ảnh chụp trên đầu tủ, đó là ảnh ông và Tiết lão chụp chung. Tiết Thế Luân cầm lấy ảnh chụp, trong nội tâm nổi lên một tư vị khôn kể, mấy ngày qua, ông từ đầu đến cuối vẫn ở trong áy náy, nếu như không phải bởi vì mình chế tạo đại hỉ đại bi, có thể cha còn có thể sống thêm vài ngày.
Tiếng gõ cửa cắt đứt trầm tư của ông, Tiết Vĩ Đồng từ bên ngoài đi đến.
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Con gái, không ở cùng bạn của con?
Tiết Vĩ Đồng nói: Bọn họ đều đi.
Tiết Thế Luân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Tiết Vĩ Đồng đi qua ngồi xuống.
Tiết Thế Luân ôm đầu vai con gái nói: Chờ đầu thất xong, chúng ta cùng đi Hawai chơi vài ngày có được hay không?
Tiết Vĩ Đồng gật đầu, tựa đầu lên vai của cha, thấy ảnh chụp trong tay, thấp giọng nói: Ba còn đang nhớ về ông nội?
Tiết Thế Luân nói: Người khi đang còn, không hiểu quý trọng, chỉ có khi mất đi, mới phát hiện mình mất đi người quan trọng cỡ nào, ba mấy năm nay quá bận rộn kinh thương, quên chiếu cố đối với ông nội con, hiện tại muốn bồi thường cũng không có cơ hội.
Tiết Vĩ Đồng nói: Ba, sau này con nhất định phải dành thời gian ở cùng với ba nhiều nhiều.
Tiết Thế Luân cười nói: Nha đầu ngốc, ba con còn trẻ, chúng ta còn có nhiều thời gian ở cùng một chỗ. Bất quá con không thể cả đời ở với ba, con còn phải lập gia đình, tương lai con sẽ có gia đình của mình, đứa nhỏ của mình.
Tiết Vĩ Đồng lắc đầu nói: Con không nghĩ qua, con chỉ muốn cả đời canh giữ bên cạnh ba, hầu hạ ba, cùng ba.
Tiết Thế Luân cười ha hả nói: Nha đầu ngốc, con muốn đem ba trở thành tù phạm sao? Con chịu được, nhưng ba chịu không nổi, ba cũng muốn có sinh hoạt của mình.
Tiết Vĩ Đồng cả giận nói: Ôi! Chẳng lẽ ba còn muốn tìm mẹ kế cho con?
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Ba mặc kệ tình cảm của con, con cũng không quản ba, nếu như gặp phải người ba thích, nói không chừng, ba thật sẽ động tâm.