Trần Cương nói: Bí thư Hạng, cống hiến của ngài cho Bắc Cảng, trong lòng mỗi người chúng tôi đều ghi nhớ. Khi Nói những lời này, vẻ mặt của hắn lộ ra ý vị sâu xa.
Ánh mắt nhìn hắn của Hạng Thành trở nên lạnh hơn: Đều nhớ thì tốt, tôi hy vọng trong lòng mỗi người đều nhớ. Nói xong câu đó, y nhắm mắt lại: Chuyện tôi đề nghị bổ sung Trương Dương làm thường ủy thị ủy bị tỉnh lý phủ quyết rồi.
Trần Cương nói: Chuyện này tôi cũng nghe nói, tôi còn nghe nói là bí thư Tống sau khi trưng cầu ý kiến của đồng chí nào đó rồi mới quyết định.
Hạng Thành mở mắt ra: Đồng chí nào?
Phó bí thư Cung.
Hạng Thành nói: Hắn và Trương Dương trước đây quan hệ không phải vẫn luôn rất tốt ư?
Trần Cương nói: Tôi cũng không rõ, có điều có những chuyện nghe nói chưa chắc đã là thật.
Hạng Thành ý vị thâm trường nói: Trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, đối với ai cũng vậy cả. Mà quan hệ giữa anh và Trương Dương hình như cũng tốt lên rồi.
Trần Cương bị y hỏi đúng chỗ yếu hại, vẻ mặt lúng túng nói: Tôi và hắn vốn không có nhiều mâu thuẫn.
Hạng Thành nói: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Trần Cương trong lòng mắng thầm Hạng Thành nói chuyện khó nghe, nhưng người ta là lãnh đạo trực tiếp của mình, không thể bởi vì một câu nói mà trở mặt được.
Hạng Thành nói: Có một số việc vẫn phải chuyển đạt đúng sự thật một chút.
Trần Cương gật đầu. Hắn lại nghĩ tới một chuyện: Bí thư Hạng, tôi đã ghi lại tất cả hóa đơn ăn, mặc ở, đi lại trong lúc tổ công tác Ủy ban kỷ luật ở Bắc Cảng rồi... Vậy...
Hạng Thành nhìn bộ dạng tự cho là thông minh của Trần Cương thì không nhịn được muốn mắng một trận, thằng cha này căn bản là từ học được là từ chỗ Trương Dương, không ngờ còn dương dương tự đắc, cho rằng lập được công lao, Hạng Thành tặng Trần Cương một câu: Học theo Hàm Đan!
Rời khỏi văn phòng của Hạng Thành, khóe môi Trần Cương phác ra một tia cười lạnh, nếu Hạng Thành thực sự cho rằng hắn là đang học theo Hàm Đan thì sai rồi. Học theo Hàm Đan mà mình lưu lại cho hắn là biểu hiện giả dối, làm người khác cho rằng anh là tự cho là thông minh, như vậy mục đích lừa gạt đã đạt được, Trần Cương tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc, hắn nhìn thấu tình thế của Bắc Cảng hh bất kỳ hơn, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh tuy rằng đi rồi, nhưng tuyệt không có nghĩa là chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Lưu Diễm Hồng xảy ra chuyện lớn như vậy, tỉnh lý tuyệt đối sẽ không hồ đồ bỏ qua.
Trần Cương biết thời gian còn lại cho mình cũng không nhiều. Rồi sẽ có một ngày, tất cả những chuyện bẩn thỉu của hắn sẽ lộ ra, Trương Dương không chọc ra, có lẽ là khinh thường không thèm làm, hoặc có lẽ là vẫn chưa tới lúc, nhưng loại cảm giác bị người khác tóm lấy cổ này rất không thoải mái, không thể hô hấp tự nhiên, tùy thời đều có thể bị tắc thở. Nếu mình không thể mau chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn. Như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay hắn.
Trần Cương đã sớm bình tĩnh phân tích tình cảnh hiện tại của mình, cái hắn cần là thời gian. Chỉ có mê hoặc những người chung quanh hắn mới có thể thắng được nhiều thời giờ hơn. Với hắn mà nói, thời gian cũng có nghĩa là cơ hội.
Hạng Thành vừa rồi vạch trần chuyện Cung Kì Vĩ phản đối Trương Dương vào thường ủy thị ủy tuyệt đối không phải là vô tình nhắc tới, hắn là muốn thông qua mình để tiết lộ tin tức này cho Trương Dương, mục đích là gây chia rẽ quan hệ của Trương Dương và Cung Kì Vĩ. Trần Cương tuy rằng nhìn rất thấu chuyện này, nhưng hắn vẫn sẽ đi làm, chỉ có cam tâm bị người khác lợi dụng mới có thể giành được thiện cảm của người khác, mới có thể mê hoặc người khác một cách hữu hiệu.
Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, Trần Cương hẹn gặp Trương Dương mới từ Đông Giang trở về không lâu, nói là hẹn gặp, nhưng thời gian và địa điểm đều do Trương Dương định, trên thực tế là giao Trương Dương cho Trương Dương, đợi Trương Dương triệu kiến.
Trương Dương cũng rất sảng khoái, trực tiếp nói với Trần Cương buổi tối tới khách sạn vương miện.
Đoạn thời gian gần đây huynh đệ Viên gia bị vây trong bi thương, Viên Hiếu Nông mặc dù rất hỗn đản, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm. Viên Hiếu Công vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể để phá án, tuy rằng bắt được tình phụ Lưu Điềm của Viên Hiếu Nông, nhưng từ trong miệng cô ta không hề có được manh mối hữu dụng, tối hôm đó, tình huống của sàn nhảy quá mức hỗn loạn, dưới ánh đèn mờ, không ai chú ý cảnh giết người phát sinh. Bên trong công an cũng chia thành hai phái, một số người trong đó cho rằng, vụ án này phát sinh vô cùng ngẫu nhiên, bởi vì sau khi Viên Hiếu Nông bị giết, ví tiền và đồng hồ trên người hắn đều bị lột sạch.
Viên Hiếu Công lại không cho rằng như vậy, hắn cho rằng tất cả đều là biểu hiện giả dối, cướp bóc là để che giấu sự thật mưu sát, cái chết của Nhị đệ khẳng định là một hồi dự mưu.
Viên Hiếu Thương và đại ca giữ quan điểm giống nhau, hắn và đại ca đồng dạng cũng bi thương, nhưng so với Viên Hiếu Công thì hắn vẫn lý trí hơn, hắn đề nghị đại ca giao vụ án này cho người khác xử lý, đừng cứ mãi bám lấy trên vấn đề Lưu Điềm.
Trần Cương có quyền miễn đơn ở khách sạn vương miện, chỉ cần hắn gọi điện thoại thì nơi này sẽ chuẩn bị tốt cho hắn phòng riêng tốt nhất.
Viên Hiếu Thương nghe nói Trần Cương mời Trương Dương ăn cơm, đặc biệt tới trước cửa nghênh đón.
Trương Dương nhìn thấy Viên Hiếu Thương đứng trước cửa thì mỉm cười đi tới bắt tay hắn: Tôi còn tưởng rằng là bí thư Trần hẹn tôi ăn cơm.
Viên Hiếu Thương cười nói: Bí thư Trần bí thư Trần, tôi chỉ phụ trách tiếp khách, bí thư của Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng không thể đứng ở cửa lớn vương miện làm tiên sinh tiếp khách được.
Hai người đều bật cười, Trương Dương nói: Chuyện của nhị ca anh tra thế nào rồi.
Viên Hiếu Thương thở dài nói: Không có tiến triển gì cả.
Trương Dương nói: Chuyện đã xảy ra rồi, đừng quá thương tâm.
Viên Hiếu Thương nói: Tối nay nếu không có việc gì, chờ anh và bí thư Trần ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi giải trí.
Trương Dương cười nói: Lát nữa rồi nói sau.
Khi Hai người nói chuyện thì nhìn thấy Tang Bối Bối mặc áo sơmi màu trắng, váy ngắn màu đen lượn lờ đi tới, cặp đùi trắng nõn lồ lộ ra ngoài, ánh mắt của Trương đại quan nhân không khỏi sáng lên, tối nay nha đầu kia ăn mặc gây họa như vậy không biết là muốn làm gì? Kể ra thì bọn họ cũng lâu rồi chưa liên lạc.
Tang Bối Bối nhìn thấy Trương Dương, mắt lườm hắn một cái, khoác túi lên vai, ngẩng cầm, uốn éo đi qua bên cạnh Trương Dương, căn bản không để ý đến hắn.
Trương đại quan nhân không khỏi có chút sửng sốt, mình đắc tội với cô ta khi nào vậy?
Tang Bối Bối đi được vài bước thì dừng lại, dùng một tư thế mạn diệu quay lại nhìn Trương Dương: Ê, anh không nhận ra tôi hả?
Trương đại quan nhân cười nói: Bối Bối, làm gì thế? Hai người chúng tôi lù lù đứng đây mà cô cùng không thấy, còn trách tôi à?
Anh sao lâu như vậy không tìm tôi?
Viên Hiếu Thương thầm bật cười, hắn chỉ coi như không thấy, nói với Trương Dương: Hai người nói chuyện nhé, tôi còn có việc phải đi xử lý.
Tang Bối Bối giơ ngón tay lên đâm vào ngực Trương Dương.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: Hình tượng, hình tượng, chú ý giữ hình tượng chính diện cho tôi.
Tang Bối Bối không nhịn được bật cười, nhỏ giọng mắng: Anh chính là cái đó...
Hả?
Ra vẻ đạo mạo, ngụy quân tử, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, sau lưng thì lại là nhân vật nam đạo nữ xướng.
Trương đại quan nhân nói: Nam đạo nữ xướng ư, tôi một mình thì khó lắm, hai chúng ta phối hợp thì còn được.
Cút đi! Tang Bối Bối cơ hồ muốn vung túi đánh hắn, nhưng cuối cùng lại thôi. Cô ta bỗng nhiên khôi phục bộ dạng thục nữ: Tìm tôi à?
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Ngại quá, tôi đến ăn cơm, vốn định lát nữa thì tới Thiên Nhai tìm cô, không ngờ hôm nay cô tới sớm như vậy.
Tang Bối Bối nói: Ăn cơm à, tôi vừa hay chưa ăn cơm, anh dẫn tôi theo nhé!
Trương Dương bật cười, cô ta cũng không hỏi xem người được mời ăn cơm là.
Tang Bối Bối nói: Anh cười cái gì? Chẳng lẽ cảm thấy tôi đi với anh thì mất mặt lắm à?
Trương Dương nói: Chân cô rất dài, trước đây lúc mặc quần áo tôi cũng không phát hiện ra.
Mắt phượng của Tang Bối Bối trợn lên: Anh là cái đồ lưu manh, cẩn thận tôi tới Ủy ban kỷ luật tố cáo anh đó.
Trương Dương nói: Tốt! Bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật vừa hay ở đây.
Kết quả là Tang Bối Bối liền nghênh ngang theo Trương Dương đi ăn cơm, Trần Cương nhìn thấy cô ta thì hoảng sợ, một trong những nguyên nhân hắn sợ là vì chột dạ, nhớ ngày đó, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tang Bối Bối đã động tâm tư, không ngờ cô nàng này độc ác vô cùng, chẳng những cho em hắn một bạt tai, còn khiến cho hai huynh đệ họ xấu mặt, khi đó hắn đã minh bạch, giữa Tang Bối Bối và Trương Dương khẳng định có quan hệ ám muội. Trần Cương tư duy như vậy cũng rất bình thường, hắn cho rằng nam nhân thiên hạ giống như hắn.