Trương Dương nói: “Cô ấy bị thương rồi cô biết chứ?”
Lương Tư nói: “Điều này thì quả thật tôi không biết, sao thế?” Lương Tư thật sự không biết, khách sạn Tuệ Nguyên là một khách sạn năm sao, không thể nào để cô ta đi hỏi từng việc một. Mặc dù Tô Viện Viện là khách sạn bộ phận ẩm thực, nhưng cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi, việc cô ấy bị bỏng không thể nào gây sự chú ý quá được.
Trương Dương nói: “chân cô ấy đã bị một vị khách nào đó lấy nước nóng làm bỏng, tổng giám đốc Lương, xem ra cô không quan tâm mấy đến nhân công của mình rồi.”
Lương Tư nói: “Chút nữa tôi sẽ đến thăm cô ấy, thật là, sao lại bất cẩn vậy cơ chứ, chủ nhiệm Trương, Tô Viện Viện là bạn của anh sao, anh yên tâm, phúc lợi và các mặt bảo hiểm khác của nhân công khách sạn chúng tôi đều rất tốt, chỉ cần xảy ra vấn đề trong thời gian làm việc, chúng tôi đều phụ trách cả.”
Trương Dương cười nói: “Vừa nãy vị giám đốc Tông của các cô đâu có nói như vậy, anh ta bảo Tô Viện Viện lấy ra 30000 Tệ để đền bù phá vỡ hợp đồng, rồi còn định đuổi cô ấy đi nữa.”
Lương Tư nói: “Sao lại thế được, anh ta thật sự nói như vậy sao? Nếu như anh ta nói như vậy, chút nữa tôi sẽ xử lý anh ta.”
Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Lương, chúng ta quen nhau đâu phải ngày một ngày hai đúng không?”
Lương Tư gật đầu, mặt vẫn cười.
Trương Dương nói: “Tôi sống kiểu gì? Tổng giám đốc Lương có lẽ biết.”
Lương Tư vẫn cười tươi, nhưng trong lòng đã bắt đầu có những dự cảm không lành rồi, hóa ra Trương Dương muốn ra mặt cho Tô Viện Viện, tên khốn Tông Văn Tuấn rốt cuộc đã nói điều gì làm đắc tội vị quan gia này. Lương Tư nói: “Tôi luôn coi chủ nhiệm Trương là bạn tốt của mình, trước kia anh cũng đã từng giúp tôi không ít chuyện, nếu không phải là do anh giúp, thì anh tôi đã mất mạng rồi.”
Trương Dương nói: “Chúng ta không cần phải nói vòng vo nữa nhé, Tô Viện Viện là chị dâu tương lai của tôi, lần này cô ấy bị bỏng không phải ngẫu nhiên đâu, mà vì có người trêu ghẹo cô ấy, vì cô ấy phản kháng nên đã làm đối phương tức giận, vì vậy tên khốn đó lấy nước nóng dội vào chân cô ấy.”
Sắc mặt của Lương Tư thay đổi: “Không thể nào! Khách sạn của chúng tôi là khách sạn chính quy, không thể xảy ra chuyện này được.”
Trương Dương nói: “Tôi phải nói lý cho Tô Viện Viện. Tổng giám đốc Lương, rất vinh hạnh được cô coi là bạn của cô. Nếu đã là bạn, thì tôi khuyên cô một câu, cô ra khỏi chuyện này đi.” Lương Tư cắn cắn môi, ý của Trương Dương rất rõ ràng, hắn đòi công lý, không phải là chuyện đơn giản như đền tiền hay xin lỗi, hắn phải làm cho Tuệ Nguyên đóng cửa.
Kỳ Sơn đứng ở một bên không nói năng gì từ đầu đến cuối, nghe đến đây, gã liền cảm thấy bái phục Trương Dương, tiểu tử này thật là kiêu ngạo, nhưng hắn thật sự là một nhân vật lớn, hèn chi lúc đầu em trai gã đắc tội với hắn, bị hắn dìm cho không còn đường sống, ngay cả thực phủ Giang Nam cũng phải chuyển nhượng đi, Kỳ Sơn là một người thông minh, gã biết rằng loại người như Trương Dương không phải là người mình có thể gây sự.
Lương Tư nói: “Chủ nhiệm Trương, hay là thế này đi, tôi thay mặt cho khách sạn xin lỗi Tô Viện Viện, và chịu trách nhiệm tất cả tiền viện phí lần này của cô ấy, đồng thời bồi thường những tổn thất tinh thần cho cô ấy.”
Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc Lương, cô không hiểu ý của tôi rồi, cái tôi cần là sự công bằng!”
Lương Tư nói: “Công bằng gì cơ?”
Trương Dương nói: “Ai đã làm Tô Viện Viện bị bỏng, thì bảo hắn ta quỳ xuống trước mặt Tô Viện Viện xin lỗi, hắn ta đã hất nước vào người khác thế nào thì để người khác hất trả lại đúng như vậy, còn nữa, cô giúp tôi nói với hắn ta rằng, lần này nhất định tôi phải đánh chết hắn!” Lương Tư đột nhiên cảm thấy rùng mình! Nhưng….Đến tận bây giờ, cô ta vẫn chưa hiểu được rốt cuộc ai là người đã làm Tô Viện Viện bị bỏng.
Trương Dương nói: “Tôi thấy việc này cô cũng không quyết định được đâu, Khang Thành là cổ đông lớn, cô bảo anh ta mau về xử lý chuyện này, còn về khách sạn Tuệ Nguyên của các cô, tôi thấy mau ngừng kinh doanh đi thôi.”
Lương Tư nghe hắn nói chuyện quá đáng, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy tức giận: “Chủ nhiệm Trương, Tuệ Nguyên là một khách sạn cấp năm sao, không phải là nói ngừng kinh doanh là ngừng kinh doanh được ngay.”
Trương Dương nói: “Ba ngày, trong ba ngày Tuệ Nguyên phải nói cho ra lẽ với tôi!” Nói xong câu này, Trương Dương đứng dậy đi đón Tô Viện Viện, hắn đưa Tô Viện Viện đến chỗ ở của Thường Hải Tâm, có người chăm sóc cô ấy tiện hơn.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Lương Tư ngay lập tức gọi Tông Văn Tuấn đến phòng làm việc của mình, sự phẫn nộ của Lương Tư hiện rõ ràng trên mặt: “Tông Văn Tuấn, anh đang làm trò gì vậy hả? Sự việc của Tô Viện Viện rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại làm Trương Dương tức giận cơ chứ? Hả? Trước đó anh không biết quan hệ giữa họ hay sao?”
Tông Văn Tuấn bị Lương Tư mắng đến độ hoa mày chóng mặt, gã thấp giọng nói: “Tô Viện Viện đắc tội với Lưu cục, vì vậy…”
Lương Tư nói: “Tại sao anh không nói sớm với tôi?”
Tông Văn Tuấn mặt khổ sở nói: “Vốn dĩ những chuyện này ở khách sạn là rất khó tránh, tôi cũng không ngờ cô ta lại không biết điều như vậy.”
Lương Tư tức giận nói: “Anh không biết Trương Dương là ai à? Anh gây sự với hắn ta làm gì?”
Tông Văn Tuấn nói: “Trước đó tôi đã gặp anh ta đâu, người như anh ta thật là vô lý, từ bên ngoài xông vào, rồi đánh tôi ngay, tôi đã bị anh ta đánh đến độ giờ còn đau hết mình mấy.”
Lương Tư nói: “Không đánh chết là phúc đức cho anh lắm rồi đấy.”
Tông Văn Tuấn từ khi biết Trương Dương xuất hiện, trong lòng đã hiểu trận này bị đánh oan không kêu được ai rồi, gã cẩn thận nói: “Cô xem việc này phải làm thế nào?”
Lương Tư xua xua tay nói: “Anh đi ra ngoài đi!”
Tông Văn Tuấn rời khỏi đó, Lương Tư ngồi thần người ở trong phòng làm việc, đến năm sau phút sau, mới gọi điện cho anh rể là Lưu Hiểu Trung.
Lưu Hiểu Trung nghe thấy Lương Tư nói chuyện này, cũng im lặng.
Lương Tư thấy gã không nói gì, trong lòng hơi sợ: “Anh nói gì đi chứ, dù sao thì anh cũng là người có chức có quyền, anh có phải đã động tay động chân gì không?” Cô nói chuyện với Lưu Hiểu Trung không hề khách sáo, trên thực tế, quan hệ giữa Lương Tư và anh rể cũng không phải bình thường, nếu không thì vị cục trưởng cục điện lực tỉnh này cũng sẽ không giúp đỡ em dâu hết sức như vậy.
Lưu Hiểu Trung nói: “Buổi tối hôm đó anh có mặt ở đó, nhưng anh có làm gì với cô ta đâu, em nghĩ thử mà xem, anh là ai cơ chứ, anh có đến nỗi phải làm chuyện này với một cô gái trẻ không?” Lương Tư tức giận nói: “Anh là loại người thế nào em còn không rõ nữa hay sao? Ở trên đời chẳng có chuyện gì là tự nhiên cả đâu.” Lưu Hiểu Trung nói: “Tiểu Dư, em đừng nghĩ oan cho anh, em có thể đi hỏi người phục vụ phòng hôm đó xem, anh thật sự không động gì vào cô ta, buổi tối hôm đó, Trương Khánh Phong mời khách, anh đã cho anh ta một công trình điện lực, anh ta bảo cô giám đốc đó mời rượu anh, nhưng cái cô giám đốc đó lại ngại, Trương Khánh Phong lúc đó uống hơi quá chén, nên không cẩn thận đổ nước sôi vào chân cô ta, việc này thật sự chẳng có liên quan gì đến anh đâu.” Lương Tư nói: “Giờ thì anh nói gì chẳng được.”
Lưu Hiểu Trung nói: “Anh thấy sự việc chẳng có gì to tát cả, lúc đó cô giám đốc đó cũng nói rằng không sao, việc này đã qua được mấy ngày rồi, sao lại rộ lên cơ chứ?” Lương Tư nói: “Cái tên Trương Dương ở khu đô thị mới gây sự, quan hệ giữa anh ta và Tô Viện Viện khá tốt, nên phải đòi công bằng cho cô ta.”
Lưu Hiểu Trung nói: “Công bằng gì? Cùng lắm thì nói cho rõ ràng sự việc ra, bảo Trương Khánh Phong đền ít tiền là được rồi.” Lương Tư nói: “Anh ta muốn người đã làm bỏng Tô Viện Viện phải cúi đầu xin lỗi!”
Lưu Hiểu Trung nghe xong câu này liền hừ một tiếng rồi nói: “Anh ta tưởng mình là ai chứ? Ngông cuồng hết sức!”
Lương Tư nói: “Trương Dương là người thế nào, em rõ hơn anh nhiều, hai anh em nhà Kỳ Sơn đã đủ giỏi rồi, Kỳ Phong chăng phải cũng phải ngoan ngoãn chuyển nhượng cả thực phủ Giang Nam hay sao, rồi bị hắn ép phải rời khỏi Đông Giang. Trần Bưu cũng là nhân vật có máu mặt, cuối cùng chẳng phải cũng phải chịu cúi đầu hay sao?”
Lưu Hiểu Trung nói: “Hắn ta dám làm gì? Việc này có liên quan gì đến anh chứ? Hắn ta làm sao vơ đũa cả nắm được?”
Lương Tư nói: “Hắn ta sẽ làm gì thì em không biết, có điều em biết rằng hắn ta sẽ không làm tử tế đâu, nếu như sự việc là do Trương Khánh Phong gây ra, thì anh bảo Trương Khánh Phong mau đứng ra đây đi, đừng làm cho mọi việc lớn lên.”
Lưu Hiểu Trung nói: “Anh đi đâu tìm anh ta được bây giờ? Anh ta đâu có ở Đông Giang chứ!”
Lương Tư nói: “Trương Dương uy hiếp bắt Tuệ Nguyên chúng em phải đóng cửa đó.”
Lưu Hiểu Trung nói: “Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất dày, em không cần phải để ý đến hắn.”
Những lời nói của Lưu Hiểu Trung phần nào làm cho Lương Tư an tâm một chút, đặt điện thoại xuống, cô liên lạc với Khang Thành, cổ đông lớn nhất của khách sạn Tuệ Nguyên là Khang Thành, xảy ra việc thế này, dù gì cũng phải báo cho Khang Thành một tiếng, Lương Tư cho rằng Khang Thành có lẽ sẽ có cách gì đó, dù sao thì hậu đài của gã ta còn có bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên, là một nhân vật nắm thực quyền ở Bình Hải, đặc biệt là rất có uy với những đám cán bộ này.