Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều lão nói: Thằng nhóc, tâm nhãn không ít nhỉ, muốn lòng vòng ám chỉ tôi!

Kiều lão, ngài cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám!

Kiều lão nói: Vốn tôi không muốn hỏi đâu, loại việc nhỏ này tôi thật sự là không có hứng thú, cậu rốt cuộc vì sao muốn đâm chiếc xe đó?

Trương Dương nói: Mấy ngày trước hắn đâm vào xe của tôi, tôi lúc ấy tuy rằng biểu hiện rất khoan dung, nhưng trong lòng thì nghĩ quân tử báo thù mười năm không muộn, không ngờ nợ tháng sáu trả quá nhanh, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, cho nên tôi liền giở âm mưu một phen.

Kiều lão nói: Vì thế đã tính kế cả tôi?

Trương Dương nói: Hổ thẹn, hổ thẹn, để ngài nhìn thấu rồi!

Kiều lão nói: Bọn nhóc này đúng là nên quản giáo cho kỹ.

Trương Dương cho rằng mình nghe lầm, ngây ra nhìn Kiều lão.

Kiều lão nói: Khi xe quân dụng chấp hành nhiệm vụ, xe dân dụng nếu không chịu nhường đường thì tất cả trách nhiệm phát sinh đều do họ phụ trách, thằng nhóc, xem ra sự đọc hiểu của cậu đối với chính sách có vấn đề, người trẻ tuổi, bình thường phải học tập nhiều vào, đạo lý cơ bản thế này mà không hiểu thì sao mà lăn lộn trong quan trường được?

Trương đại quan nhân miệng há to đến nỗi có thể đút một quả trứng gà vào, hắn nói khẽ: Kiều lão, lần này quả thực là tại tôi...

Kiều lão chậm rãi nói: Cho nên phải nhớ kỹ một chuyện, đừng tùy tiện khi dễ người ta, nhưng nếu đã khi dễ người ta thì phải khiến cho họ cảm thấy ủy khuất, phải khiến cho hắn tâm bình khí hòa, tâm phục khẩu phục.

Trương đại quan nhân lúc này thật sự là tâm phục khẩu phục rồi, cảnh giới của Kiều lão hắn theo không kịp.

Trù nghệ của Dưỡng Dưỡng chẳng những khiến cho Kiều lão kinh hỉ, ngay cả Trương Dương cũng vô cùng kinh hỉ, cô ta không ngờ làm ra ra món Phật nhảy tường của Tào Tam Pháo, Kiều lão sau khi nếm thử lập tức nhớ tới vị đầu bếp ngày xưa, hỏi Dưỡng Dưỡng mới biết được là Tào Tam Pháo thật sự đã truyền kỹ thuật nấu ăn cho cô ta.

Kiều lão cảm khái nói: Từ sau khi rời khỏi Tam Pháo đi, tôi đã lâu rồi chưa được ăn Phật nhảy tường chính tông như vậy, trong thời gian này cũng có đầu bếp nấu món này cho tôi, nhưng hương vị vẫn còn kém một chút.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Cháu cũng chỉ căn cứ theo sách nấu ăn mà lầm mò tự làm, cảm thấy phương diện hảo hầu vẫn chưa vững lắm.

Kiều lão mỉm cười nói: Đã không tồi rồi, nếu đánh giá thật lòng thì đã được 90%!

Trương Dương nói: Tôi cho một trăm phần trăm!



Cố Dưỡng Dưỡng trong lòng ngọt ngào, mục đích cô ta hôm nay hẹn Trương Dương ra là để làm thức ăn cho hắn ăn, để hắn nếm thử món Phật Nhảy tường mà mình làm, Cố Dưỡng Dưỡng phát hiện mình bất kể làm ra thành tích gì, người đầu tiên muốn chia xẻ là Trương Dương, cô ta không để ý tới lời khen của Kiều lão mà là Trương Dương.

Kiều lão nói: Tam Pháo còn một món Phí Đằng Ngư cực ngon, cháu có học được không?

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Món đó cháu biết làm, chỉ là vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của sư phụ. Ông Kiều, lần sau có thời gian thì cháu sẽ tới làm cho ông ăn.

Kiều lão cười cười gật đầu.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Kiều lão giao cho hắn, Trương Dương không lập tức rời khỏi kinh thành, nhân cơ hội lần này tới kinh, hắn bái phỏng một số quan hệ, xách định được hai hạng mục đầu tư, hai hạng mục đầu tư này đều là Vương Học Hải hỗ trợ liên hệ, hiện tại Vương Học Hải rõ ràng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, đối với Trương Dương hắn chỉ còn lại sự kính sợ, đầu óc của tên Vương Học Hải này không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ khôn khéo, sau khi qua môt loạt các chuyện, hắn đã ngộ một đạo lý, muốn sống thoải mái một chút thì tốt nhất đừng có đối nghịch với Trương Dương, đừng làm kẻ địch với hắn, làm bằng hữu rõ ràng là một lựa chọn sáng suốt, nhưng Vương Học Hải minh bạch, Trương Dương hiển nhiên sẽ không coi mình là bạn, tính mạng của mình nằm trong tay của hắn, hai bên không phải là quan hệ ngang hàng, loại quan hệ này không thể phát triển thành tình bạn, cho nên Vương Học Hải chỉ có thể tìm lối tắt, muốn để Trương Dương có hào cảm với mình, để hắn cảm thấy mình hữu dụng, có giá trị để lợi dụng.

Trương đại quan nhân đương nhiên hiểu rõ mục đích của Vương Học Hải, có điều người ta đã biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, hắn cũng tỏ ra vô cùng thân mật, hai hạng mục mà Vương Học Hải mang tới cho hắn cũng không tính là quá lớn, tổng đầu tư cộng lại không tới một trăm triệu, nhưng phần nhân tình này Trương đại quan nhân vẫn tâm lĩnh.

Kinh thành tuy lớn, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng không dấu được đám người tinh ranh này, nhất là trong giới thái tử, Trương Dương đâm nát xe thể thao Ferrari của Trần An Bang, chuyện này đã được truyền bá sôi sục, Vương Học Hải cũng nghe nói tới chuyện này, hắn cười nói: Trần An Bang trẻ tuổi khí, ỷ vào gần đây phát triển không tồi, nên không để ai vào mắt, chủ nhiệm Trương đúng là nên cho hắn một bài học, có thể nói là khiến lòng người khoan khoái.

Trương Dương mỉm cười nói: Tôi không phải là muốn dạy gì hắn, chỉ là nhầm chân phanh thành chân ga thôi. Thằng ôn này chối bỏ sạch sẽ.

Vương Học Hải trong lòng hiểu rõ, cười thầm da mặt của Trương Dương đã luyện tới mức gió mưa không thấu rồi, hắn rụt rè nói: Chủ nhiệm Trương rất thân với Kiều lão à?

Trương Dương nói: Cũng không tính là thân, lãnh đạo lớn như vậy tôi làm sao dám trèo cao.

Vương Học Hải biết Trương Dương sẽ không nói thật với mình, hắn cười nói: Về chuyện này bên ngoài có rất nhiều đồn đãi.

Trương Dương có hứng thú nói: Nói cho tôi nghe một chút.

Vương Học Hải nói: Đồn là phó bộ trưởng Trần vì chuyện này mà đặc biệt tới nhà của Kiều lão xin lỗi, Kiều lão căn bản không thèm cho y vào cửa, phó bộ trưởng Trần đứng ở ngoài cửa dầm mưa cả nửa tiếng, cuối cùng vẫn không thể gặp được Kiều lão.

Trương Dương cười nói: Nhảm nhí, tuần này kinh thành làm gì có mưa. Khi nói chuyện, không nhịn được nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài không ngờ đã tí tách mưa.

Vương Học Hải cũng bật cười: Chuyện này chưa chắc đã là thật, có điều Trần An Bang lần này rõ ràng đã mang tới phiền phức cho ông già của hắn rồi, vốn lão Trần rất có hy vọng được thăng lên cấp chính chức, kiêm nhiệm phó thủ tướng.

Trương Dương ồ khẽ một tiếng, đối với sự thay đổi của cao tầng hắn cũng không quan tâm lắm.



Vương Học Hải nói: Tôi lại nghe nói, Kiều lão không vừa mắt với lão Trần từ lâu rồi.

Trương Dương nói: Chính trị rất phức tạp, tôi nhìn không thấu, có điều Kiều lão hiện tại có hứng thú nhất chính là chơi đá, lão nhân gia đã rời xa đấu tranh chính trị rồi.

Vương Học Hải hỏi ngược lại: Anh tin được à?

Trương Dương không nói gì, trong lòng hắn thật ra cũng không tin. Kiều lão khác với Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri là chân chính rút lui, ở bên cạnh ông ta có thể cảm thấy được một loại tâm thái quy về bình hòa, còn Kiều lão, ở bên cạnh ông ta Trương Dương cảm thấy một loại uy áp không nói nên lời, tuy rằng biểu hiện của Kiều lão cũng rất hòa ái, nhưng loại chỉ có này chỉ có ở bên cạnh ông ta mới có thể chân chính cảm thụ được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt đoạn cuộc đối thoại của Vương Học Hải và Trương Dương, di động của hai người đều đặt trên bàn, cùng nhìn về phía phát ra tiếng chuông, tiếng chuông di động của hai người đều giống nhau, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Tiết Vĩ Đồng gọi tới, Tiết Vĩ Đồng nói: Trương Dương, xe sửa xong rồi, cậu không đến lấy à?

Trương Dương cười nói: Thì ra là Tiết gia, tôi lập tức tới đây!

Vương Học Hải lái xe Lexus của hắn đưa Trương Dương tới hội xe sang, tới nơi, Vương Học Hải tất nhiên không nhịn được xuống xe xem một chút, nam nhân thường thường dễ tìm được tiếng nói chung ở hai phương diện xe và nữ nhân.

Tiết Vĩ Đồng đã ở đây rồi, cô ta hôm nay mặc một thân đồ bò, trên chân đi một đôi giày kiểu chiến đấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi tới trước mặt Trương Dương, có điều, bất kể cô ta ưỡn thế nào thì ngực cũng như một cái sân bay. Trương đại quan nhân rất không hiểu, ngẫm kỹ lại thật sự là vẫn chưa từng thấy ai có ngực phẳng như Tiết Vĩ Đồng, thoạt nhìn cô ta cũng không tính là gầy mà.

Trương Dương cười cười nghênh đón, vươn tay ra: Tiết gia, để ngài đợi lâu rồi!

Tiết Vĩ Đồng bắt tay hắn, rất mạnh, Vương Học Hải cũng ghé tới chào: Tiết gia.

Tiết Vĩ Đồng nói: Xe ở bộ phận sửa chữa, đã cho người rửa rồi, là đi bảo hiểm, không cần anh phải bỏ một xu, tất cả phụ kiện đều được thay mới, cho nên chẳng khác gì xe mới.

Trương Dương nói: Thật cám ơn ngài!

Tiết Vĩ Đồng nói: Không cần cám ơn tôi, tôi và Hà tổng có quan hệ rất tốt, cho dù là không có tầng quan hệ với anh thì tôi cũng vẫn sẽ giúp.

Mấy người nói chuyện vài cậu thì một nam tử đi về phía họ, kinh hỉ nói: Chủ nhiệm Trương!


Loại địa phương này gặp người quen cũng không có gì là ngạc nhiên, phàm là người có thân phận và địa vị nhất định, đều muốn đổi xe tốt, ở kinh thành nơi công khai bán xe sang cũng không có được mấy chỗ, hội xe sang là một nơi có quy môt lớn nhất.


Trương Dương nhận ra người đến là Chung Tân Dân của công ty Kinh Bắc, kể ra hắn và Chung Tân Dân cũng không hòa thuận, lúc trước Lương Khang xúi giục Chung Tân Dân cường hành thu hồi đất của ban trú kinh Nam Tích, vì sự kiện đó Trương Dương và Chung Tân Dân đã va chạm một phen, cuối cùng vẫn là Chung Tân Dân bại trận, thông qua sự kiện đó Chung Tân Dân và Trương Dương cũng hóa thù thành bạn.


Chung Tân Dân và Vương Học Hải từng có gặp mặt một lần gặp mặt một lần, Tiết Vĩ Đồng và Chung Tân Dân thì không quen nhau, Chung Tân Dân không phải trong giới thái tử, thân phận và địa vị của hắn vẫn chưa tới mức khiến Tiết Vĩ Đồng phải chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK