Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Hải Long chỉ vào đồng hồ, nói: "CÒn năm phút nữa là tan ca rồi, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm chúc mừng nhé." Chúc mừng mà gã nói chính là chúc mừng em gái Thường Hải Tâm tới đơn vị công tác mới báo danh.

Trương Dương sảng khoái nói: "Được, tối nay để tôi làm chủ, tới đường Thủy hồ Mắt Phượng ăn lẩu cát, Anh đợi một chút, để tôi gọi điện thoại cho Lương Thành Long, gọi anh ta cùng đi."

Trương Dương mấy hôm rồi không tới phố Thủy hồ Mắt Phượng, đợi tới khi tới quán lẩu cát của Chu lão tam bên cầu Củng Nguyệt thì phát hiện quán lẩu cát đã đóng cửa, tất cả cửa hàng ăn ở phố Thủy đều không làm việc, đi đường hỏi mới biết là thị lý muốn sửa trị hoàn cảnh mềm, ở trong phạm vi toàn thành phố triển khai một lần đại kiểm tra ngành phục vụ ẩm thực, những quán ăn này tất cả đều ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.

Thường Hải Long cảm thấy có chút mất hứng: "Nam Tích các anh làm cái gì vậy? Ngay cả chỗ để ăn cũng không tìm được.”

Lương Thành Long cười nói: "Không chỉ là Nam Tích đâu, toàn bộ Bình Hải gần đây đều làm chặt bộ mặt thành phố, nghe nói cuối tuần phó thủ tướng Văn sẽ tới Bình Hải thị sát. Tôi thấy sửa trị hoàn cảnh mềm là giả, làm công phu ngoài mặt là thật, những quán năn này muốn mở lại chắc là phải đợi sau khi phó thủ tướng Văn đi khỏi." Gã nói với Trương Dương: "Cha nuôi cậu tới chắc cậu cũng biết chứ nhỉ."

Trương Dương cười cười, trong lòng có chút buồn bã, từ sau khi bởi vì chuyện của Tần Manh Manh mà chọc giận Tần gia, giữa hắn và Văn gia tựa hồ như đã sản sinh một tầng ngăn cách. Lần trước sau khi từ kinh thành về, hắn có gọi điện thoại cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh một lần, nhưng trong điện thoại cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe, không đi sâu vào bất kỳ đề tài nào, thái độ của La Tuệ Ninh đối với hắn tuy rằng vẫn rất thân thiết, nhưng Trương Dương luôn cảm giác rằng tựa hồ như thiếu cái gì đó. Hắn biết, bởi chuyện của Tần Manh Manh mà mình đã mang tới cho Văn gia không ít phiền toái, có một số chuyện ở sau lưng là không thể nói rõ được, hắn cũng không muốn đi làm rõ, cho nên sau cú điện thoại đó, hắn cũng không chủ động liên hệ với mẹ nuôi nữa.

Thường Hải Tâm nói: "Tôi chẳng quan tâm là ai tới thị sát, cũng không quan tâm thị lý làm hoạt động gì, tôi hiện tại đói rồi, còn nói là tẩy trần cho tôi, thì ra là dẫn tôi tới hồ Mắt Phượng uống gió tây bắc." Mọi người đều bật cười.

Trương Dương nói: "Hay là chúng ta tới sở chiêu đãi của Ủy ban thể dục thể thao vậy."

Đang nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói kinh hỉ vang lên: "Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy lão Trang đẩy một chiếc xe đạp đi tới, Trương Dương cười nói: "Lão Trang à, sao khéo vậy?"

Lãn Trang nói: "Ngài tới nhà tôi ăn cơm đi, thị lý vừa hạ thông tri, bắt đầu từ ngày hôm qua tất cả hàng ăn của phố Thủy đều phải đóng cửa, lúc nào được mở lại thì sẽ thông báo, tôi vừa mới tới khách sạn đưa vịt hun khói, đi qua đây không ngờ lại gặp ngài."

Trương Dương cười nói: "Tôi không biết tình huống nơi này, cho nên tới uổng công một chuyến, vốn định mới mấy người bạn của tôi đi ăn cơm."

Lão Trang cười nói: "Đã mất công đi rồi thì không thể uổng công được, Chu lão tam mở phân điếm ở nhà máy bia ở phía trước, ngay trước cửa lớn của túc xá, phía đó không có ai kiểm tra, tôi dẫn ngài đi."

Trương Dương nói: "Không cần đâu, chúng tôi tự đi cũng được."

Lão Trang cười nói: "Tiện đường mà, không có gì phiền cả, nhà tôi cũng sống ở gần đó, tôi lái xe dẫn đường cho các vị, không xa đâu, chỉ khoảng hai dặm thôi." Lão Trang lên xe tiến về phía trước.

Mấy người lên xe Audi của Thường Hải Long, chậm rãi đi theo sau.

Lương Thành Long thật sự là phục Trương Dương rồi, giơ ngón cái về phía hắn: "Chủ nhiệm Trương thật sự là quen biết khắp thiên hạ, trên tới vương hầu tướng tướng, dưới tới phiến phu tẩu tốt, không có ai là anh không quen cả."

Trương Dương không khỏi đắc ý nói: "Đây chính là nhân mạch, anh cũng phải học theo, đừng có cảm thấy có mấy đồng tiền là coi mình thành xã hội thượng lưu."

Lương Thành Long nói: "Tôi là loại người đó ư?"

Thường Hải Long cười nói: "Anh Lương, đây chính là sự khách biệt giữa kinh thương và tòng chính, muốn làm quan thì phải hòa mình với người dân, không có cơ sở quần chúng thì sao có thể khai triển được công tác."

Thường Hải Tâm nói: "Em cảm thấy Trương Dương như vậy cũng không có gì không tốt cả, nhân sinh ở trên xã hội này đều là bình đẳng, không ai cao quý hơn ai cả."

Lương Thành Long rất bất bình đá một câu: "Trương Dương, tôi sao cảm thấy là con gái ai cũng hướng về cậu cả vậy?"

Đầu óc của Thường Hải Tâm vô cùng linh hoạt, cô ta lập tức nói: "Đó là bởi vì anh ấy là bạn học của tôi!"

Trương đại quan nhân há miệng cười ha ha, thầm nghĩ, đâu phải chỉ đơn giản là bạn học, không những là bạn học mà chúng ta còn cùng lên giường nữa. Nhưng những lời như vậy chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, nhất định không thể nói ra ngoài miệng.

...

Mấy người đi theo lão Trang tới ký túc xá của nhà máy bia, chi nhánh của Chu lão tam mở ở cửa lớn của nhà máy, nơi này rất yên tĩnh, thị lý căn bản không tra xét tới loại địa phương này. Chu lão tam nhìn thấy bọn Trương Dương tới rất là cao hứng, y mỉm cười đón bọn Trương Dương vào, giới thiệu với Trương Dương: "Tôi vừa mới tiếp nhận quán ăn này, vẫn còn chưa chính thức khai trương. Diện tính lớn hơn một chút, có điều lại hơi hẻo lánh, đều là các hộ gia đình và công nhân của nhà máy bia tới đây ăn cơm, sinh ý cũng tạm được." Trương Dương nhìn thấy trong đại sảnh của quán ăn ngồi chật kín người, xem ra sinh ý không tồi.

Chu lão tam mời bọn họ lên lầu, bởi vì không có phòng riêng cho nên lâm thời đặt một cái bàn ở sân thượng, cũng may mùa đông của Nam Tích không tính là lạnh, Chu lão tam có chút áy náy nói: "Chủ nhiệm Trương, thật sự là ngại quá, hiện tại vẫn chưa có phòng, ngài ngồi đợi một lát, đợi khi mọi người đi rồi tôi lập tức đưa ngài vào phòng."

Trương Dương cười nói: "Không cần phiền phức vậy đâu, trời cũng không lạnh, ngồi ở sân thượng ăn cơm cũng tốt."

Thường Hải Tâm đứng ở trên sân thượng chỉ về đằng xa, nói: "Ở đây còn có thể nhìn thấy hồ Mắt Phượng nữa."

Chu lão tam nói: "Bây giờ còn nhìn được, chờ sang năm ký túc xá của nhà máy bia cải tạo, ở phía trước sẽ xây thêm một loạt ký túc xá. Các vị ngồi trước đi, tôi lập tức đi chuẩn bị rượu và thức ăn!"

Thường Hải Long nói: "Chúng tôi có mang theo rượu của mình rồi."

Chu lão tam cười cười nói: "Bia đen mới của nhà máy chắc các vị còn chưa được thử đâu."

Nhân viên phục vụ rất nhanh liền đưa lên bốn món ăn, trong đó có cả vịt hun khói của lão Trang, Thường Hải Long mở rượu trắng, bởi vì ăn cơm ở bên ngoài cho nên Thường Hải Tâm cũng uống một chút rượu, sau khi vài chén rượu vào bụng, cảm thấy người ấm lên rất dễ chịu, lúc này bên trong đã có phòng trống, nhưng bọn họ cũng không muốn phiền phức, cảm thấy ngồi ở trên sân thượng uống rượu yên tĩnh hơn.

Lương Thành Long khen không ngớt miệng vịt hun khói mà lão Trang làm, vị đạo rất chính tông, con định chuẩn bị mang về mấy con cho chú.

Thường Hải Long bởi vì phải phụ trách lái xe, cho nên chỉ uống một chút bia đen, gã lúc này mới nhớ tới chuyện em gái đi báo danh: "Đúng rồi, Trương Dương, cậu an bài chức vị gì cho em gái tôi?"

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm trung tâm tin tức!"

Thường Hải Long nói: "Đó chẳng phải là là hư chức ư? Không có quyền lực gì à?"

Thường Hải Tâm nói: "En sợ nhất là dính dáng đến quyền lực, quyền lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, trung tâm tin tức cũng tốt, được giao tiếp nhiều với máy tính."

Lương Thành Long nói: "Theo tôi biết thì Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích vẫn chưa có trung tâm tin tức mà."

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng vậy, chính vì không có cho nên mới phải thành lập, chủ nhiệm Thường của chúng ta phụ trách công tác thành lập trung tâm tin tức."

Thường Hải Long cười nói: "Nói cả nửa ngày, thì ra em gái tôi là lãnh đạo của chính mình."



Trương Dương hỏi ngược lại: "Cô ấy không phải là lãnh đạo của mình thì chẳng lẽ muốn làm lãnh đạo của tôi? Tôi hiện tại là cấp chính ban, cô ấy mới là cấp khoa thôi.

Mấy người đồng loạt mắng: "Tinh vi!"

Trương đại quan nhân hớn hở nói: "Vì coi các anh là bạn bè cho nên tôi mới chia sẻ niềm vui của tôi với các anh, nhưng nhìn bộ dạng của các anh, tôi rất thất vọng, rất thất vọng." Thắng ô này ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối em, cố nặn ra vẻ mặt khệnh khạng: "Kẻ đố kỵ người khác là hạng tầm thường!"

Lương Thành Long nâng chén nói: "Nào, ba chúng ta kính chủ nhiệm Trương thăng chức, chúc mừng chủ nhiệm Trương vinh thăng cán bộ cấp chính ban, khơi dòng cho Nam Tích! Trở thành cán bộ cấp chính ban trẻ tuổi nhất trong thể chế Nam Tích."

Trương Dương cười nói: "Xa luân chiến à, ba người cộng lại cũng chẳng uống bằng tôi đâu."

Thường Hải Long nói: "Cho nên cậu cũng đừng nghĩ là không công bằng!"

Trương đại quan nhân tâm tình rất tốt, cười toe toét nói: "Muốn uống thế nào thì uống thế nấy, hôm nay chúng ta không say không thôi."

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng mấy người bọn họ bất kể là như thế nào cũng không liều mạng uống rượu được, một là mọi người hiểu rõ nhau, hai là Thường Hải Tâm là con gái, bọn họ cũng không tiện uống nhiều.

Mấy chén rượu xuống bụng, Lương Thành Long nói: "Tôi nghe nói Hải Thiên được Viên Ba lấy rồi."

Trương Dương cười nói: "Tin tức của anh cũng linh thông thật."

Lương Thành Long nói: "Viên Ba là bạn bè với tôi, tôi phát hiện Viên Ba thật sự là rất tốt số, lúc trước khi Chu Vân Phàm gặp nạn, hắn thông qua tôi lấy được Vọng Giang lâu với giá thấp, hiện tại Đoàn Kim Long của Hải Thiên gặp nạn, hắn lại dưới sự trợ giúp của cậu tiếp nhận Hải Thiên, khẳng định chiếm không ít tiện nghi trong đó."

Trương Dương nói: "Viên Ba làm ăn rất quy củ, Hải Thiên do hắn kinh doanh khẳng định so với ở trong tay Đoàn Kim Long thì tốt hơn nhiều." Trong chuyện này hắn mới là người điều khiển chân chính.

Lương Thành Long thở dài: "Người anh em, trước đây tôi ngoài miệng thì phục cậu, nhưng trong lòng thì lại không phục, nhưng chuyện của chuyện này cậu làm rất đẹp, rốt cuộc là cậu dùng biện pháp gì mà có thể bắt hắn ngoan ngoãn giao Hải Thiên ra vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi không có liên quan gì tới chuyện này cả, anh đừng có đổ oan cho tôi."

Lương Thành Long cười cười, gã biết Trương Dương sẽ không thừa nhận, cho nên cũng không tiếp tục truy hỏi chuyển này. Gã chuyển đề tài sang chuyện khu đất sân thể dục: "Nghe nói thị lý đã quyết định phương án bán đấu giá khu đất đó rồi."

Trương Dương gật đầu: "Trải qua sự thảo luận của các thường ủy, đã quyết định giao quyền bán đấu giá cho chúng tôi, có điều thu nhập bán đất 70% giao cho thị lý, 30% còn lại thì để làm kinh phí tổ chức vận hội tỉnh, so với dự đoán của chúng tôi thì ít hơn nhiều, tôi vốn còn cho rằng có thể lấy được 50%."

Lương Thành Long nói: "Giá bán khởi điểm là bao nhiêu?"

"Một triệu?"

"Vậy thì ít nhất là cậu có ba ngàn vạn rồi."

Trương Dương nói: "Ba ngàn vạn vẫn không đủ để tôi trả khoản công trình của trung tâm thể dục mới."

Lương Thành Long nói: "Có lẽ có thể bán được với cái giá trên trời đó."

Trương Dương nói: "Thật ra cạnh tranh chân chính chỉ là giữa Tinh Nguyệt và Hà Trường An, tôi đoán rằng giá sẽ không quá cao đâu."

Lương Thành Long nói: "Sau khi có được khoản tiền này, có thể cân nhắc ưu tiên trả một ít khoản công trình cho chúng tôi không, sắp đến năm mới rồi, cửa ải cuối năm khó khăn lắm!"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng, chuyện này tôi khẳng định sẽ đặt anh lên đầu tiên."

Thật ra Lương Thành Long căn bản không phải nhắc nhở Trương Dương, trong lòng Trương Dương biết rõ.

Cửa ải khó khăn cuối năm mà Lương Thành Long nói chỉ là một nguyên nhân trong đó, hiện tại trên tay gã có bao nhiêu công trình cùng làm, tập đoàn Phong Dụ ở cảng Nước Sâu còn có một bộ phận công trình, Lương Thành Long muốn chiếu cố cả hai nơi nên trên tài chính vô cùng khẩn trương. Gã không thể bằng Kiều Bằng Cử, bối cảnh và gia thế của Kiều Bằng Cử quyết định có người nguyện ý chi tiền cho gã, ví dụ như Hà Trường An, khu đất sân thể dục cũ, Hà Trường An là muốn để Kiều Bằng Cử ra mặt lấy đất, còn y ở phía sau bỏ vốn tài trợ. Hà Trường An nhìn trúng bối cảnh của Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long thì hiện tại vẫn chưa đủ sức khiến Hà Trường An cảm thấy hứng thú. Tuy rằng đều là con cháu của cán bộ cao cấp, nhưng bối cảnh lại không giống nhau, hàm lượng cũng không giống nhau.

Thông qua sự tác hợp của Vương Chuẩn, Trâu Đức Long đồng ý làm đại sứ hình tượng miễn phí cho vận hội tỉnh Bình Hải, hơn nữa lúc trước Kiều Mộng Viện và Thì Duy đã đáp ứng hỗ trợ liên hệ với quán quân thế giới Hứa Di, lại đã ký hợp đồng với Quan Chỉ Tình, vận hội tỉnh hiện tại đã có ba vị đại sứ hình tượng, Trương Dương cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, chuẩn bị ở Nam Tích an bài một nghi thức ký hợp đồng long trọng, nhưng Hứa Di và Trâu Đức Long đều rất bận, không thể đồng thời tới Nam Tích ký hợp đồng, vừa hay Trâu Đức Long có hoạt động đại diện ở Đông Giang, mà Hứa Di lại ở Đông Giang tham gia giải thi đấu thể dục nhịp điệu sinh viên, Kiều Mộng Viện đề nghị chọn địa điểm ký hợp đồng ở Đông Giang.

Vì biểu hiện sự coi trọng đối với việc ký hợp đồng đại sứ hình tượng lần này, Trương Dương đặc biệt mời phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo đến, đồng hành còn có phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tang Kim Đường, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Thôi Quốc Trụ, chủ nhiệm văn phòng hiện trường tổ ủy hội vận hội tỉnh Tiêu Điều Mẫn, chủ nhiệm trung tâm tin tức Ủy ban thể dục thể thao Thường Hải Tâm, chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thể dục thể thao Phó Trường Chinh, phía Trần Hạo còn có thư ký, bộ tuyên truyền thị ủy cũng phái hai cán bộ cấp phó ban đi cùng, đài truyền hình phái tới nữ chủ bá đang nổi là Lâm Phương Phỉ, còn có một gã quay phim và một gã đạo diễn hiện trường, một đoàn hơn mười người ngồi trên xe khách cỡ trung của thị lý vào buổi chiều ngày thứ tư liền tới Đông Giang, an bài nhật trình của bọn họ là vào buổi tối cử hành một tiệc rượu tuyên truyền ký hợp đồng, sáng ngày hôm sau sẽ chính thức ký hợp đồng với hai đại sứ hình tượng, sau đó quay về.

Thường Hải Tâm lần này tới Đông Giang còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là chuyện thương lượng tổ chức trung tâm tin tức, Trương Dương đã nói chuyện này với Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng đề nghị để công ty Lam Hải của Cố Minh Kiện, em trai cô ta tham dự tổ chức trung tâm tin tức. Cố Minh Kiện hiện tại đã tiếp nhận toàn bộ nghiệp vụ của Lam Hải, trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, hiện tại tình huống vận doanh của công ty rất khá, đã tiếp nhận không ít đơn hàng, hệ thống khống khống chế trí năng của sân bay mới Giang Thành chính là do Lam Hải làm, dưới sự dẫn dắt của Cố Minh Kiện, nghiệp vụ của Lam Hải sau sự bấp bênh lúc ban đầu đã bắt đầu phát triển không ngừng.

Quan hệ giữa Trần Hạo và Trương Dương đã không còn đối chọi gay gắt như trước đây, trên chính trị không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, hiện tại mục tiêu của gã và Trương Dương là nhất trí, bọn họ đều muốn làm tốt vận hội tỉnh lần này. Nhìn thấy biểu hiện của Trương Dương sau khi đến Nam Tích, Trần Hạo càng ngày càng thấy thằng ôn này không đơn giản, người như vậy vừa hay lại là cấp dưới của mình, nếu gã không biết lợi dụng tốt thì thực sự là đáng tiếc.

Bọn họ tới Đông Giang, Trương Dương an bài mọi người ở tại Nam Quốc sơn trang, ông chủ của Nam Quốc sơn trang Lý Quang Nam trước mắt đang đầu tư khách sạn Nam Dương Quốc Tế ở Nam Tích, Trương Dương đã từng giúp y một việc lớn, mà cho dù không có mối quan hệ này, Lý Quang Nam đối với đám lãnh đạo cao tầng của Nam Tích này vẫn sẽ hầu hạ cẩn thận.

Lần này Lý Quang Nam và Nhậm Văn Bân đều ở Nam Quốc sơn trang, bọn họ ở bãi đỗ xe chờ đám người Trương Dương đến. Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo vừa mới xuống xe, Lý Quang Nam cũng bước tới, y vươn tay ra, nói: "Hoan nghênh thị trưởng Trần đại giá quang lâm!"

Trần Hạo và Lý Quang Nam không quen nhau, Trương Dương giới thiệu: "Thị trưởng Trần, vị này là tổng giám đốc Lý Quang Nam tiên sinh của Nam Quốc sơn trang!"

Trần Hạo bắt tay với Lý Quang Nam: "Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!"

Trương Dương lại bổ sung: "Khách sạn Nam Dương Quốc Tế ở đông nam trung tâm thể dục mới Nam Tích của chúng ta chính là Lý tiên sinh đầu tư."

Trần Hạo nghe nói tới chuyện này, nhiệt tìm cầm hai tay của Lý Quang Nam nói: "Thì ra đều là người một nhà, Lý tiên sinh đầu tư vào Nam Tích, coi như là người Nam Tích chúng ta rồi!"

Lý Quang Nam rất biết ăn nói: "Tôi rất coi trọng hoàn cảnh kinh tế chính trị của Nam Tích, sau khi đầu tư vào Nam Tích, tôi càng ngày càng có cảm tình sâu đậm với mảnh đất này, hiện tại tôi đã coi mình trở thành người Nam Tích, Nam Tích đã là cố hương thứ hai của tôi."

Trần Hạo rất có cảm xúc nói: "Lý tiên sinh nói rát hay, chỉ cần là người đã có cống hiến đối với sự phát triển kinh tế của Nam Tích chính là một phần tử của Nam Tích chúng ta."

Trương Dương nghĩ thầm, loại thương nhân như Lý Quang Nam, từ bản chất mà nói thì ai có sữa thì người đó là mẹ, Nam Tích cho y cơ hội kiếm tiền y đương nhiên sẽ nói tốt về Nam Tích, nếu thua lỗ ở Nam Tích, y chắc chắn sẽ không nói những lời này. Thật ra Trần Hạo cũng chỉ nói giọng quan cách, loại lời nói như thế này gã đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, cơ hồ gặp mỗi một nhà đầu tư đều sẽ ứng phó như vậy, Trương Dương ở bên cạnh lẳng lặng bàng quan, cảm thấy rất thú vị, hắn phát hiện mỗi người trên thế giới này đều đang diễn kịch.

Lý Quang Nam và Nhậm Văn Bân tự mình dẫn bọn họ vào phòng, Trương Dương và Nhậm Văn Bân đi rớt lại phái sau, Trương Dương nói khẽ: "Chuyện tiệc rượu tối nay được an bài xong chưa?"

Nhậm Văn Bân cười nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm, chuyện mà ngài đã dăn dò đối với chúng tôi mà nói là chuyện quan trọng hàng đầu."

Mấy người đi xung quanh nghe thấy những lời này của Nhậm Văn Bân, nghĩ thầm Trương Dương này đúng là nhân mạch quá rộng.



Trương Dương nhìn đồng hồ, giờ đã là bốn giờ chiều rồi, Nhậm Văn Bân nói với hắn Trâu Đức Long và Hứa Di vẫn chưa đến.

Trương Dương nói: "Không vội, đã nói là bảy giờ tốt rồi mà! Trước tiên an bài cho bọn thị trưởng Trần nghỉ ngơi một chút."

Trần Hạo quay đầu lại, cười nói: "Tôi không mệt!" Gã chỉ vào mặt cỏ nhấp nho ở đằng xa, nói: "Chỗ các vị còn có cả sân golf cơ à!"

Lý Quang Nam nói: "Sân huấn luyện chơi golf, thị trưởng Trần có muốn đi thử vài ván không?"

Hôm nay hưng trí của Trần Hạo khá cao: "Được, đi làm vài ván!" Gã vừa đi, mấy nhân viên tùy hành đa số đều đi theo. Trương Dương không đi, bởi vì hắn phải đi xem tình huống bố trí tiệc rượu, Thường Hải Tâm cũng không, cô ta không cần phải lấy lòng Trần Hạo, hơn nữa cô ta sắp phải tới chi nhánh công ty Lâm Hải ở Lam Sơn để bái phỏng Cố Minh Kiện bàn chuyện tổ chức trung tâm tin tức.

Trương Dương gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng trước, báo rằng mình đã tới Đông Giang, Cố Giai Đồng cũng vừa từ Bắc Kinh về không lâu, gần đây vì chuyện quảng cáo tân dược mà phải bay tới các nơi trong nước, khó khăn lắm mới về được Đông Giang một chuyện.

Trương Dương trong điện thoại nói chuyện trung tâm tin tức, Cố Giai Đồng nói: "Thế này đi, anh bảo Hải Tâm trực tiếp tới chi nhánh công ty, em cũng tới đó."

Trương Dương cười nói: "Buổi tối chỗ này có tiệc rượu ký hợp đồng, em gọi cả Minh Kiện tới đi."

Cố Giai Đồng hơi do dự, nói khẽ: "Em tới có thích hợp không?"

Trương Dương cười nói: "Sao mà không thích hợp? Buổi tối có rất nhiều bạn bè cũng tới, em tới cũng là để ủng hộ cho anh mà, vả lại..." Trương đại quan nhân nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không có ai mới hạ giọng nói: "Anh cũng nhớ em lắm!"

Cố Giai Đồng đầy nhu tình nói: "Vì anh nói những lời này nên em sẽ tới."

Trương Dương cười cười, lúc này Thường Hải Tâm đi về phía hắn, Trương Dương vội vàng tạm biệt Cố Giai Đồng rồi gác máy.

Thường Hải Tâm hôm nay mặc rất thoải mái, ái jacket màu mâu, quần bò màu xanh, đi một đôi giày thể thao màu đỏ.

Trương Dương cười nói: "Hôm nay sao trông giống như học sinh thế?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi ở trong mắt anh già lắm à?"

Trương Dương cười nói: "Cô mẫn cảm quá, tôi không có ý khen cô đâu, cô trước đây không phải là rất ôn nhu hiền thục ư, sao hiện tại suốt ngày đốp chát tôi thế!"

Thường Hải Tâm cười cười, không nói gì, cô ta cũng biết mình có chút thay đổi, từ sau cái đêm Trương Dương lẻn vào phòng rồi lên giường của cô ta, tất cả đều giống như thay đổi rồi, nhưng loại chuyện này đương nhiên không tiện nói ra, Thường Hải Tâm nói: "Tôi tới chi nhánh công ty Lam Hải bàn chuyện trung tâm tin tức, trước tiệc rượu sẽ về."

Trương Dương nói: "Thật ra không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp bảo Cố Minh Kiện tới đây có phải hay hơn không?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi muốn xem công ty của họ, thuận tiện hỏi thăm một số nhân sĩ chuyên nghiệp của công ty họ, Cố Minh Kiện tuy rằng là người quản lý của Lam Hải, nhưng anh ta đối với kỷ thuật thì lại không nắm rõ."

Trương Dương tấm tắc khen: "Công tác rất nghiêm túc."

Thường Hải Tâm cười nói: "Không dám không nghiêm tục đâu, tôi mới tới Nam Tích không thể làm mất mặt bạn học được."

Trương Dương nói: "Những lời này nghe rất thoải mái, không phí công tôi học cùng trường với cô một đoạn thời gian."

Thường Hải Tâm nghe thấy vậy mặt lại đỏ bừng lên, gắt khẽ một câu: "Miệng chó không mọc được ngà voi." Rồi quay người bỏ chạy.

Trương đại quan nhân mặt mày vô tội nói: "Tôi nói không đúng à?" Nhìn bóng lưng đã chạy xa của Thường Hải Tâm, hắn cười cười lắc đầu nói: "Tôi có nói là cùng giường đâu."

...

Nhậm Văn Bân cùng Trương Dương tới sảnh tiệc số hai của khách sạn Nam Quốc, hiện trường tiệc rượu đang được bố trí, bởi vì Trương Dương lúc trước đã dặn dò gã, cho nên bố trí hội trường đã bắt đầu từ buổi sáng, hiện tại đã gần kết thúc rồi, Trương Dương tỏ vẻ hài lòng đối với tình huống hiện trường.

Nhậm Văn Bân nói: "Lý tổng đã nói với tôi rồi, tiệc rượu hôm nay tập đoàn của chúng tôi tài trợ toàn bộ."

Trương Dương thầm khen Lý Quang Nam biết làm việc, ngoài miệng thì lại cười ha ha nói: "Vậy thì ngại quá."

Nhậm Văn Bân nói: "chúng tôi cũng là một phần tử của Nam Tích, cống hiến một chút cho Nam Tích là điều nên làm mà."

Trương Dương hỏi tình huống trang trí của khách sạn Nam Dương Quốc Tế.

Nhậm Văn Bân nói: "Tất cả đều đang tiến hành thuận lợi, trước tết âm lịch có thể hoàn thành toàn bộ lắp đắt trang trí, đã chọn ngày chuẩn bị khai trương rồi."

Trương Dương cười nói: "Được, sau khi khách sạn Nam Dương Quốc Tế khai trương, cũng có thể trợ giúp đề thăng trình độ tiếp đãi chỉnh thể của thành phố Nam Tích chúng ta, hy vọng có thể trở thành kiểu mẫu cho nghiệp khách sạn của Nam Tích."

Nhậm Văn Bân nói: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức." Hắn liền chuyển sang đề tài khách sạn Hải Thiên: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói Hải Thiên đổi chủ rồi."

Hiện tại chuyện này trên cơ bản đã được công khai hóa, Trương Dương cũng không cần thiết phải giấu diếm, hắn gật đầu nói: "Viên Ba của tập đoàn Ngô Việt tiếp nhận Hải Thiên, đã ký hợp đồng rồi."

Nhậm Văn Bân mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương quen hắn đúng không?"

Trương Dương cười nói: "Bạn cũ mà, lần này hắn tiếp nhận Hải Thiên chính là tôi hỗ trợ liên hệ, tài chính quay vòng của Hải Thiên xuất hiện một số vấn đề, tập đoàn Ngô Việt vừa hay lại muốn tới Nam Tích phát triển, cho nên hai bên ăn nhịp với nhau." Trương Dương nói rất đơn giản, thật ra chuyện sau lưng phức tạp hơn xa những gì mà hắn nói.

Nhậm Văn Bân nói: "Có thể cùng làm bằng hữu với chủ nhiệm Trương thật sự là một chuyện may mắn." Những lời này của gã tràn ngập vẻ hâm mộ, trên thực tế gã cũng rất hâm mộ Viên Ba, Hải Thiên trong mắt mọi người chính là một khối thịt béo, bọn họ tới Nam Tích đầu tư vào khách sạn Nam Dương Quốc Tế, từ xây dựng đến trang hoàng, phí tổn cao hơn Viên Ba tiếp nhận Hải Thiên không biết bao nhiêu lần.

Trương Dương mỉm cười nói: "Tiện cho mình mà cũng tiện cho người, trong thời gian vận hội tỉnh, Hải Thiên cũng sẽ trở thành một trong những khách sạn mà chúng tôi chỉ định tiếp đãi, trước mắt chỉ mới quyết định Nam Dương Quốc Tế của các vị và Hải Thiên mà thôi."


Nhậm Văn Bân lập tức tỏ vẻ sẽ hết sức làm tốt công tác tiếp đãi của vận hội tỉnh.


Lúc này nữ chủ bá của đài truyền hình thành phố Nam Tích Lâm Phương Phỉ và đồng sự của cô ta tới hiện trường tiệc rượu, tối nay tiệc rượu do cô ta chủ trì, cho nên cô ta phải tới trước để làm quen với hiện trường.


Nhìn thấy Trương Dương, cô ta cười cười, lả lướt bước tới, eo của Lâm Phương Phỉ rất nhỏ, mông rất đầy đặn, hơn nữa biên độ trong lúc đi có chút khoa trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK