Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương và Triệu Thiên Tài dưới sự giúp đỡ của Sademon thuận lợi đến Mexico, từ nơi đó bọn họ bay trở về Thượng Hải.

Bất kể là phía Trung hay là phía Mỹ cũng không ngờTrương Dương lại dùng một loại phương thức như vậy để về nước, FBI càng không thể nào ngờ rằng lại có một nghị sĩ cung cấp sự giúp đỡ cho bọn Trương Dương, hơn nữa vị nghị sĩ này còn là phần tử kiên định.

Ra khỏi sân bay, bầu trời mờ mịt, trong không khí đâu đâu cũng đều tràn ngập mùi khói pháo, đây là mùi vị năm mới thuộc về Trung Quốc, Trương Dương tới bốt điện thoại công cộng, đầu tiên là gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, bình tĩnh nói: "Anh đã về nhà rồi!"

Sở Yên Nhiên cầm điện thoại, không nói gì, nhưng không lâu sau Trương Dương nghe thấy tiếng thút thít của cô ta, hắn nói khẽ: "Yên Nhiên!"

Sở Yên Nhiên vẫn không nói gì, lặng lễ dập máy.

Triệu Thiên Tài đứng ở một bên chờ Trương Dương, Trương Dương nói với hắn: "Anh không báo bình an với gia đình à?"

Triệu Thiên Tài lắc đầu nói: "Tôi không còn người thân."

Trương Dương nói: "Đi thôi, có lẽ tôi sẽ giúp anh mở một cửa hàng sửa xe."

Triệu Thiên Tài cười nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ xong cuộc sống về sau sẽ như thế nào, có lẽ tôi có thể ở bên cạnh anh mưu cầu một phần chức nghiệp."

Trương Dương và Triệu Thiên Tài trực tiếp tới Đông Giang, Cố Doãn Tri biết được tin tức Trương Dương từ nước Mỹ trở về, cũng tới văn phòng của Kiều Chấn Lương ngồi đợi. Trương Dương và Triệu Thiên Tài hai người trẻ tuổi tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng bọn họ vẫn tinh thần phấn chấn, Trương Dương đưa cái đĩa có ghi bí mật của Đường Hưng Sinh cho Kiều Chấn Lương.

Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương vẻ mặt cũng ngưng trọng, tiền phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo không chịu nổi áp lực đã chủ động đầu thú, hai ngày nay đã khai ra không ít sự thật phạm tội, ở Nam Tích tập đoàn lợi ích lấy Từ Quang Nhiên cầm đầu liên đới rất sâu rộng, mức tham ô khiến người ta nghe mà rợn cả người, phần lớn những gì mà Trần Hạo tiết lộ đều có liên quan đến Từ Quang Nhiên, y không phải là nhân vật trung tâm của tập đoàn lợi ích, Đường Hưng Sinh mới là nhân vật trung tâm của tập đoàn lợi ích này, tư liệu mà y nắm giữ so với Trần Hạo thì nhiều hơn rất nhiều, Kiều Chấn Lương tay cầm cái đĩa đó, nói khẽ: "Vất vả cho cậu rồi!"

Trương Dương nói: "Trong tỉnh có không ít quan viên tham ô nhận hối lộ, bọn họ đem tiền tài bất nghĩa tham ô được thông qua con đường của Vương Quân Dao chuyển ra nước ngoài, Vương Quân Dao và chú Lê là quan hệ hợp tác, bọn họ ở nước Mỹ kinh doanh một mạng lưới rửa tiền cực lớn, đặc biệt phụ trách biến chỗ tiền này từ đen thành trắng, ở giữa kiếm chác được lợi nhuận rất lớn, Đường Hưng Sinh không chịu nổi sự bóc lột, y lợi dụng những chứng cớ nắm được trong tay này uy hiếp ngược lại một số quan viên trong nước có liên quan đến y, đám quan viên này không chịu nổi bị bắt bí, cho nên trực tiếp tìm tới chú Lê, muốn trừ bỏ Đường Hưng Sinh.

Kiều Chấn Lương giận dữ nói: "Những quan viên này có khác gì cường đạo!"

Trương Dương liếc Cố Doãn Tri một cái: "Bí thư Cố, chú Lê trước khi chết đã thừa nhận, là Vương Quân Dao sai người xuống tay với Giai Đồng, hòng từ đó dẫn dụ chúng ta tới nước Mỹ, sau đó xuống tay với từng người trong chúng ta."

Cố Doãn Tri không nói gì, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương.

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Vương Quân Dao mất tích rồi, nữ nhân này rất giảo hoạt, lợi dụng phương pháp kim thiền thoát xác, chạy thoát khỏi vòng vây của công an."

Cố Doãn Tri nói: "Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu, vì sao cô ta lại lựa chọn xuống tay với gia đình chúng tôi? Giữa Tôi và Vương Bá Hành, và cô ta không hề có bất kỳ ân oán gì."

Trương Dương nói: "Tôi dám chắc rằng, giữa cô ta và Hứa Gia Dũng và Hứa Thường Đức khẳng định có quan hệ mà người ta không biết, lúc trước cô ta và y cùng nhau xuống nông thôn sản xuất, nhất định là có tình cảm."

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi đã hỏi Vương Bá Hành rồi, miệng y rất kín. Xem ra y đối với chuyện Vương Quân Dao rửa tiền không biết gì cả."

Cố Doãn Tri nói: "Y là anh trai của Vương Quân Dao, có lẽ Vương Quân Dao không muốn để thân nhân của mình phải mạo hiểm, cho nên vẫn giấu Vương Bá Hành."

]Kiều Chấn Lương nói: "Tuy rằng như vậy, Vương Bá Hành cũng không phải là không có trách nhiệm, bởi vì quan hệ tình thân, y đã cung cấp cho Vương Quân Dao không ít che chở và tiện lợi, cho dù không phải là trên tiền tài thì trên chính trị cũng khó nói, rất nhiều lúc, trên chính trị so với tiền tài còn đáng sợ hơn, tạo thành tổn thất lớn hơn cho quốc gia!"

Trương Dương nói: "Việc cấp bách bây giờ là nhất định phải phải bắt được Vương Quân Dao, tuyệt không thể đẻ cô ta chạy thoát."

Kiều Chấn Lương nói: "Cậu có nắm chứng cứ phạm tội của cô ta không? Cho dù là cậu bắt được cô ta, có thể chứng minh được cô ta có tội không?"

Trương Dương nói: "Lần này, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô ta!"

Kiều Chấn Lương thở dài, nói khẽ: "Cậu đó, lần này ở nước Mỹ thật sự là gây ra phong ba không nhỏ, ngay cả bộ ngoại giao cũng biết chuyện của cậu rồi."

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều, chỉ cần phải bắt được Vương Quân Dao, ông muốn xử lý tôi như thế nào cũng được, tôi không có ý kiến."

Kiều Chấn Lương hỏi ngược lại: "Tôi vì sao phải xử lý cậu? Bọn họ nói cậu tới nước Mỹ, nhưng tôi lại không nhìn thấy, bọn họ nói cậu tấn công cảnh sát, nói cậu là gián điệp, vậy thì lấy chứng cứ ra đây. Chúng tôi không thể chỉ nghe lời phiến diện được, bảo cái đám người Mỹ đó tới đây bắt cậu đi, tôi không có ý kiến, có điều ở trên mảnh đất Trung Quốc này, cậu là một công dân Trung Quốc thuân thủ pháp luật, là một đảng viên ưu tú, một cán bộ trẻ tuổi xuất sắc, thằng nhóc, làm cho tốt đi, nước Mỹ thì có gì tốt? Không có việc gì thì đừng có đi gây chuyện lung tung, lần sau muốn ra nước ngoài, Australia, châu Phi, cùng lắm là châu Nam Cực, cứ phải tới Mỹ làm cái gì?"

Cố Doãn Tri nghe thấy những lời này của Kiều Chấn Lương, trong lòng cảm thấy an ủi, lập trường của Kiều Chấn Lương rất rõ ràng, y sẽ che chở cho Trương Dương, y là người đứng đầu Bình Hải, chỉ cần y nói không, không ai dám động đến Trương Dương, quan trọng hơn là, sau lưng y còn có Kiều lão, không ai dám không nể mặt Kiều lão cả.

Kiều Chấn Lương nói: "Nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, chuyện còn lại giao cho tôi làm, đợi khi cậu đi làm lại, sẽ phát hiện Nam Tích đã là trời quang mây tạnh."

Trương Dương cùng Cố Doãn Tri trở lại biệt thự sông Thu Hà, nhìn vật nhớ người, nhìn thấy căn biệt thự này, nhớ tới những kỷ niệm ngọt ngào của mình và Cố Giai Đồng, trong lòng Trương Dương đau đớn tới cực điểm, Cố Doãn Tri nói khẽ : "Đồ trong phòng của Giai Đồng tôi cũng chưa động tới, cậu vào xem đi, chọn một ít đồ làm kỷ niệm."

Trương Dương dạ một tiếng, hắn đang vào phòng của Cố Giai Đồng, đẩy cửa phòng, nhìn thấy ảnh chụp trên tường, nước mắt không ngăn được lại rơi, Trương Dương tự thấy mình là một người kiên cường, nhưng sự ra đi của Cố Giai Đồng khiến hắn cơ hồ là sụp đổ, hắn thủy chung cho rằng sự bất hạnh của Giai Đồng là do mình tạo thành. Nhìn một bức ảnh chụp ở trên bàn, Trương Dương không nỡ nhìn nữa, hắn đóng cửa lại, đi vào trong phòng khách, nhìn thấy Cố Doãn Tri đang ngồi yên lặng trên sa lông, hai mắt của Cố Doãn Tri cũng đỏ lựng.

Trương Dương đi tới, bỗng nhiên hai đầu gối khuỵu xuống trước mặt Cố Doãn Tri, hắn nức nở nói nức nở nói: "Cha... ở trong lòng con, Giai Đồng đã là vợ của con, vĩnh viễn sẽ không thay đổi..."

Cố Doãn Tri cắn chăt môi, ông ta vươn ta ra xoa đầu Trương Dương, nói khẽ: "Trương Dương, đừng tự trách, cái chết của Giai Đồng không phải là do cậu tạo thành, tôi biết tình cảm của nó đối với cậu, chính bởi vì vậy, tôi tin rằng nó ở trên trời nếu có linh thiêng cũng sẽ hy vọng cậu được sống vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải là cả ngày đều sống trong day dứt và đau khổ, đáp ứng tôi đi, quên Giai Đồng đi, sống tiếp cho tốt vào!"

Trương Dương ra sức lắc đầu, hắn rưng rưng nói: "Là vì con nên Giai Đồng mới chết, là con hại chết cô ấy!"

Hai hàng lông mày của Cố Doãn Tri nhíu lại, bỗng nhiên giận dữ hét giận dữ hét: "Cậu là nam nhân , một nam nhân bất kể là đã xảy ra chuyện gì? Bất kể là gặp phải thất bại như thế nào cũng không được ngã quỵ, cậu luôn miệng nói rằng cậu yêu Giang Đồng, vậy thì hãy ưỡn ngực lên, làm ra chút sự nghiệp cho tôi xem, cho Gia Đồng xem, để mọi người biết rằng, Giai Đồng không chọn lầm người, để nó ở trên trời cảm thấy được an ủi!"

Trương Dương nói: "Con sẽ làm vậy!"



Cố Doãn Tri nói: "Tốt, tôi tin cậu!"

Cố Dưỡng Dưỡng không biết đẩy cửa bước vào từ khi nào, nhìn thấy cảnh ở trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta cả kinh gọi: "Cha!"

Cố Doãn Tri và Trương Dương lúc này mới ý thức được sự có mặt của cô ta, Cố Doãn Tri bảo Trương Dương đứng lên, ông ta nói với con gái: "Dưỡng Dưỡng, lại đây, cha nói với con một chuyện, trước khi chị con gặp chuyện không may, nó đã đính hôn với Trương Dương rồi, Trương Dương là anh rể của con!"

Cố Doãn Tri và Trương Dương sau khi thương lượng, ở ngay vườn sau của biệt thự dựng một lăng mộ của Cố Giai Đồng, chôn một số di vật mà họ mang từ Mỹ về ở trong đó, Cố Doãn Tri không muốn con gái cô đơn, tấm bia đá do Trương Dương tự tay viết, bên trên đề vong thê Giai Đồng chi mộ.

Sự ra đi của Cố Giai Đồng đối với Trương Dương là một sự đả kích cực lớn, hắn một mình đứng ở trước mộ chôn di vật của Cố Giai Đồng, suốt cả một buổi chiều không di động một chút nào.

Cố Dưỡng Dưỡng và Cố Doãn Tri từ xa nhìn, Cố Dưỡng Dưỡng có chút lo lắng nói: "Cha, anh ấy không sao chứ?"

Cố Doãn Tri nói khẽ: "Nó rất kiên cường, cho nó một chút thời gian, để nó bình tĩnh lại."

Khi mọi người đang tìm kiếm Hải Sắt phu nhân khắp nơi thì Hải Sắt phu nhân gọi điện thoại tới, cô ta chủ động nói cho cảnh sát biết nơi ẩn náu của mình, thì ra cô ta không hề rời khỏi Nam Tích, ẩn thân ngay tại khách sạn Quân Duyến của Nam Tích, cục trưởng công an Triệu Quốc Cường tự mình dẫn đội đến, nhưng khi bọn hắn mở phòng của Hải Sắt phu nhân, phát hiện Hải Sắt phu nhân đã tự sát, không ai ngờ chuyện này lại kết thúc như vậy. Trương Dương sau khi nghe được tin tức ngay lập tức chạy tới hiện trường, thi thể đã bị cảnh sát mang đi, Triệu Quốc Cường nhìn thấy Trương Dương, chủ động đi tới, y có chút bất đắc dĩ nói: "Lại là cậu, xem ra cậu thật sự muốn đổi nghề làm cảnh sát!"

Trương Dương nói: "Vương Quân Dao đâu?"

Triệu Quốc Cường nói: "Đã chết rồi, thi thể đã được mang đi giải phẫu!"

Trương Dương mang thái độ hoài nghi, hắn lớn tiếng, nói: "Sao có thể như vậy được, một nữ nhân xảo trá âm hiểm như vậy sao có thể tự sát? Ông có nhìn rõ không đấy?"

Triệu Quốc Cường Triệu Quốc Cường nghe thấy những lời này có chút không thuận tai: "Cậu có ý gì? Nghĩ tôi thông đông với cô ta lừa cậu chắc?"

Trương Dương nói: " Cô ta nếu muốn tự sát, vì sao không tự sát trong biệt thự, sao lại phải chạy tới khách sạn Quân Duyến, sao lại phải báo cho cảnh sát các anh rồi mới tự sát? Đây liệu có phải là một cái bẫy, người chết rốt cuộc có phải là cô ta không?"

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi đã nhìn thấy người chết, chắc là không giả đâu!" Y thấy Trương Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy ra ảnh chụp người chết cho Trương Dương xem.

Trương Dương nhìn kỹ bức ảnh đó, người chết trên bức ảnh quả nhiên là Vương Quân Dao, hắn lẩm bẩm nói: "Sao lại có thể như vậy được? Nữ nhân này sao lại chết được?"

Triệu Quốc Cường cũng đã nghe nói chuyện của hắn và Cố Giai Đồng, tuy rằng Triệu Quốc Cường đối với Trương Dương luôn có thành kiến, nhưng nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của hắn thì cũng thấy có chút đáng thương, liền nói khẽ: "Có lẽ cô ta thấy nghiệp chướng của mình quá nặng, không thể thoát khỏi sự trừng phạt cho nên lựa chọn tự sát."

Trương Dương nói: "Không thể nào!"

Triệu Quốc Cường nói: "Nếu cậu vẫn không tin thì có thể tới phong khám nghiệm tử thi xem xét thi thể."

Trương Dương đi thật đi hắn không tin, có chết cũng không tin phu nhân lại chết như vậy, thật sự là quá tiện nghi cho cô ta, hắn từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình một đao chặt đầu Hải Sắt phu nhân xuống, nhưng cô ta không ngờ lại chết như vậy, không cho hắn cơ hội báo thù, không hề có dấu hiệu, không hề có lý do cứ vậy mà chết.

Nhìn cỗ thi thể sắc mặt tái nhợt đó, Trương Dương trợn hai mắt lên, nhìn thật kỹ, nữ nhân đã chết ở trước mắt đúng là Vương Quân Dao, Trương Dương có thể nói là hận nữ nhân này đến thấu xương, hắn đã hạ quyết tâm phải tìm thấy cô ta, phải tự mình giết chết cô ta để báo thù cho Cố Giai Đồng, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại là như thế này, Trương Dương cả người choáng váng, trong nhất thời trong đầu lộn xộn, mấy ngày nay, hắn đều lấy báo thù cho Cố Giai Đồng là mục tiêu của mình, chưa đạt được mục đích thì thề không thôi, chính là ý nghĩ này đã chống đỡ cho hắn, để hắn không có nhiều thời gian nghĩ tới những chuyện khác, nhưng hiện tại tất cả trong nháy mắt đã xong, sự bi thương và bất lực xộc lên não, hai chân hắn nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Triệu Quốc Cường nhìn ra hắn có chút không ổn, nói khẽ: "Cậu không sao chứ?"

Trương Dương lắc đầu, thất hồn lạc phách lảo đảo bướcra cửa, khi đi ngang qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm phải, lái xe thò đầu ra chửi: "Cái con mẹ mày mù à..." Vừa chửi xong thì nhận ra người suýt nữa bị mình đâm phải không ngờ là Trương Dương, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lái xe đó sợ mất hồn mất vía, giơ tay lên tát cho mình một cái: "Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, tôi thực sự không nhận ra ngài!"

Trương Dương căn bản không có không nghe thấy hắn nói gì, tiếp tục đi về phía trước, Trình Diễm Đông vừa mới tới phòng khám nghiệm tử thi nhìn thấy Trương Dương, gã bước nhanh đuổi theo, giữ chặt lấy cánh tay Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh không sao chứ?"

Trương Dương nhìn gã, đầu óc cũng hơi bình tĩnh lại, hắn nói khẽ: "Không sao... tôi muốn được yên tĩnh... muốn được yên tĩnh một mình!"

Từ Quang Nhiên đã dự cảm được tinh xấu sẽ đến với mình, từ sau khi tin Đường Hưng Sinh chết được truyền đến, cả người y luôn trong tình trạng bất an cực độ, mấy ngày nay đủ loại lời đồn truyền khắp nơi, Từ Quang Nhiên lăn lộn trong quan trường nhiều năm, đối với một số thủ pháp chính trị sớm đã nắm rõ trong lòng, nếu như bên trên thực sự nắm được chứng cứ, người của Ủy ban kỷ luật đã sớm tới tìm mình, Từ Quang Nhiên cho rằng những lời đồn này có tám chín phần mười là cấp trên cố ý phóng ra, Đường Hưng Sinh đã chết, một người chết thì có thể để lại chứng cớ gì chứ? Cho dù lưu lại chứng cớ, sao có thể tìm được nhanh như vậy? Từ Quang Nhiên luôn thấy trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền hư, vào những lúc như thế này, càng phải biểu hiện ra sự trấn định hơn người, trăm ngàn lần không thể tự loạn trận cước.

Điều thực sự khiến Từ Quang Nhiên cảm thấy sợ hãi là tiền phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo đột nhiên mất tích, sáng ngày mùng một Trần Hạo không nói năng gì với người nhà, một mình đột nhiên ra khỏi nhà, không ai biết là gã đi đâu, nếu là trước đây, Từ Quang Nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng vào loại thời khắc phi thường như hiện giờ, Từ Quang Nhiên lại không thể không nghĩ nhiều, y không thể tiếp tục trấn định được nữa.

]An bài nhật trình của y hôm nay là muốn đi phải đến thăm hỏi gia đình liệt sĩ, Từ Quang Nhiên từ sáng sớm đã tới văn phòng, y cầm điện thoại, đang chuẩn bị hỏi chuyện Trần Hạo mất tích thì cửa phòng bị từ bên ngoài đẩy ra, phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải Lưu Diễm Hồng cùng hai vị nhân viên công tác trong Ủy ban kỷ luật bước vào, Từ Quang Nhiên lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, y vẫn giữ bình tĩnh, nói khẽ: "Bí thư Lưu có việc gì à?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói: "Vâng, có một số chuyện trên công tác cần anh phối hợp, xe đang đợi ở bên ngoài rồi."

Từ Quang Nhiên gật đầu, y nói khẽ: "Chờ một chút, tôi thu xếp lại giấy tờ, bàn giao công tác hôm nay một chút."

Lưu Diễm Hồng lạnh lùng nói: "Không cần, tỉnh lý sẽ an bài công tác!"

Từ Quang Nhiên chậm rãi đứng lên, chỉ trong khoảnh khắc y tựa hồ già đi rất nhiều, tinh khí thần trước đây nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, y nói khẽ: "Đi đâu?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Đi rồi biết!"

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Nam Tích Lý Bồi Nguyên lúc này đang ở Ủy ban kỷ luật tỉnh, ngồi trong văn phòng của Tằng Lai Châu, lần này Ủy ban kỷ luật tỉnh khẩn cấp gọi y tới đây là để tìm hiểu tư tình của ban lãnh đạo Nam Tích, y cảm thán nói cảm thán nói: "Đường Hưng Sinh này là nỗi sỉ nhục của ban lãnh đạo Nam Tích chúng tôi, hắn dùng quyền mưu lợi riêng, tham ô nhận hối lộ, lợi dụng chức quyền, không từ bất cứ việc xấu nào, hắn tuy rằng đã chết, nhưng tổn thất mang đến cho Nam Tích cho chúng tôi là rất lớn, ảnh hưởng ác liệt trong thời gian rất lâu vẫn không được tiêu trừ."

Tằng Lai Châu gật đầu, lúc này phó thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa từ ngoài cửa bước vào, Tằng Lai Châu nói: "Đồng chí Trọng Hòa, có chuyện gì vậy?"

Cao Trọng Hòa nói: "Căn cứ vào tin tức vừa nhận được, Vương Quân Dao sợ tội tự sát, có điều chứng cớ mà Đường Hưng Sinh lưu lại đã mang về rồi, chứng cứ trên đó chứng tỏ, thành phố Nam Tích có rất nhiều cán bộ cao tầng có liên quan đến vụ án của Đường Hưng Sinh, giữa bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, hình thành một mạng lưới tội ác cực lớn, làm tổn hại đến lợi ích của quốc gia và nhân dân một cách vô sỉ."



Hai tay Tằng Lai Châu đan vào nhau, nói khẽ: "Ủy ban kỷ luật đã phái người xuống rồi, Từ Quang Nhiên vừa rồi đã bị song quy."

Lý Bồi Nguyên biến sắc, y ngạc nhiên nói: "Chuyện này không ngờ có liên quan đến bí thư Từ ư?"

Tằng Lai Châu và Cao Trọng Hòa đều không để ý đến y, Tằng Lai Châu nói: "Đã thông tri cho người nhà của Trần Hạo chưa."

Cao Trọng Hòa gật đầu nói: "Thông tri rồi?"

Lý Bồi Nguyên càng nghe càng thấy không đúng, lúc này y có một loại cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, Tằng Lai Châu gọi hắn tới Đông Giang nói chuyện, chẳng lẽ chỉ là vì chuyện ban lãnh đạo thành phố Nam Tích hủ bại tham ô? Đường Hưng Sinh để lại chứng cớ gì?

Cao Trọng Hòa ngồi xuống bên cạnh Lý Bồi Nguyên, y bỗng nhiên nói: "Vụ án nổ khí ga ở tiểu khu Hướng Dương Nam Tích có liên quan tới anh không?"

Lý Bồi Nguyên bị câu hỏi bất thình lình của y khiến cho ngây ra: "Thính trưởng Cao, anh nói vậy là có ý gì?"

Cao Trọng Hòa nói: "Khi phát sinh vụ nổ anh không phải cũng ở hiện trường sao? Trước khi phát sinh vụ nổ, Đường Hồng Anh đã gọi điện thoại cho anh? Anh đã quên rồi à?"

Lý Bồi Nguyên cố nặn ra một nụ cười: "Anh nhìn tôi kìa, chỉ mải nghĩ đến chuyện của Đường Hưng Sinh, không ngờ lại quên mất chuyện này."

Cao Trọng Hòa nói: "Đường Hồng Anh đã nói gì? Cô ta trong điện thoại đã nói gì với anh?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Không phải đã ghi lại có trong hồ sơ rồi sao? Thính trưởng Cao, anh không phải đang hoài nghi tôi có liên quan gì tới chuyện này chứ?"

Cao Trọng Hòa gật đầu, nói: "Đường Hồng Anh chắc đã phát hiện ra bí mật gì đó, nhưng những lời mà cô ta nói lại khiến cho một số người cảm thấy kinh sợ, hắn cho rằng Phó Liên Thắng đã để lại gì đó, cho nên nhất định phải trừ bỏ Đường Hồng Anh."

Lý Bồi Nguyên nói: "Có phải là Từ Quang Nhiên không, y sợ quan hệ giữa mình và Đường Hưng Sinh, Phó Liên Thắng bại lộ, cho nên mới bí quá hoá liều giết người diệt khẩu?"

Tằng Lai Châu nói: "Giữa Từ Quang Nhiên và Phó Liên Thắng không có quan hệ gì cả, giữa y và Chu Tiếu Nguyệt cũng không có quan hệ gì, nhưng chứng cớ mà Đường Hưng Sinh lưu lại cho thấy, Chu Tiếu Nguyệt còn duy trì quan hệ bất chính với một vị thường ủy nào đó của thành phố Nam Tích."

Nội tâm Lý Bồi Nguyên kinh hoảng đến cực điểm, vào những lúc như thế này chỉ có dùng phẫn nộ để che giấu tình tự khủng hoảng của y: "Bí thư Tằng, chuyện này nhất định phải điều tra tới cùng, quyết không được nhân nhượng, thân là bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích, tôi đối với những hiện tượng hủ bại phát sinh ở bên cạnh mà lại lơ là sơ sẩy như vâậ, thật là đáng hổ thẹn, trong công tác của tôi tồn tại sự thất trách nghiêm trọng, tôi xin được thỉnh tội với các vị lãnh đạo, tôi xin được xin lỗi toàn thể nhân dân thành phố."

Cao Trọng Hòa lạnh lùng nhìn Lý Bồi Nguyên, nói: "Khi Đường Hồng Anh gọi điện thoại cho aanh, Trương Dương vừa hay ở trong văn phòng của anh, anh bảo cậu ta chở anh đến tiểu khu Hướng Dương, như vậy là có thêm một nhân chứng, chứng minh anh không có liên quan gì tới chuyện của Đường Hồng Anh, hơn nữa khi vụ án nổ khí ga xảy ra, cha mẹ của anh cũng phải chịu thương nhẹ trong mức độ khác nhau, cho nên không ai hoài nghi anh."

Lý Bồi Nguyên nói: "Thính trưởng Cao, anh rốt cuộc là có ý gì? Nếu anh hoài nghi tôi có liên quan tới cái chết của Đường Hồng Anh, anh có thể khởi tố tôi."

Tằng Lai Châu bỗng nhiên giơ tay lên vỗ mạnh lên bàn, vỗ mạnh quá nên ngay cả chén trà trên bàn cũng nảy cả lên.

Lý Bồi Nguyên giật mình, y liếc qua Tằng Lai Châu.

Tằng Lai Châu tức giận nói, tức giận nói: "Lý Bồi Nguyên, giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn dám giả vờ, Đường Hưng Sinh ăn hối lộ làm trái pháp luật anh đã sớm biết từ lâu, anh cũng đã nắm giữ chứng cớ từ trước, anh thân là bí thư Ủy ban kỷ luật, không thực hiện chức trách của mình, không đi tố giác Đường Hưng Sinh, ngược lại còn thông đồng làm bậy với hắn, trong tư liệu mà Đường Hưng Sinh lưu lại đã nói rành mạch, người có quan hệ không chính đáng với Chu Tiếu Nguyệt đó chính là anh, không chỉ như thế, anh còn nhiều lần nhận hối lộ từ trong tay Đường Hưng Sinh, hộ giá bao che cho hắn, sau khi Đường Hưng Sinh bị truy tố, anh ngay lập tức thông báo cho hắn, anh làm sao xứng với hai chữ đảng viên này, anh sao xứng với lòng tin của quốc gia và nhân dân đối với anh?"

Lý Bồi Nguyên lúc này đã biết rằng chuyện của mình đã hoàn toàn bị thượng cấp nắm trong tay, y như một quả bóng cao su xì hơi ngồi bệt xuống ghế sa lông, lí nhí nói: "Tôi là người bị hại... Tôi là người bị hại... Đường Hưng Sinh bị người ta tố cáo, tôi có được tài liệu tố cáo đó, sau khi hắn biết chuyện này liền sai nữ nhân kia đi câu dẫn tôi, bỏ thuốc vào trong đồ uống của tôi, chụp được ảnh của tôi và cô ta, hắn lợi dụng những bức ảnh này để uy hiếp tôi... Là hắn uy hiếp tôi..."

Tằng Lai Châu nổi giận đùng đùng đứng lên, chỉ vào Lý Bồi Nguyên quát lớn: "Hắn uy hiếp anh ư? Lúc trước người đề xuất giết Chu Tiếu Nguyệt là ai? Là anh. Mẹ con Đường Hồng Anh là người vô tội, anh bởi vì lo lắng chuyện mình cấu kết với Đường Hưng Sinh bại lộ, không ngờ ngay cả đối với một đôi cô nhi quả phụ cũng không buông tha, anh có còn là người hay không? Anh có còn nhân tính hay không?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi.... Tôi.... đã đi nhầm một bước, tôi muốn quay lại, nhưng bọn họ không ngừng uy hiếp tôi, khiến tôi càng lún càng sâu, tôi là người bị hại.... Tôi..."

Tằng Lai Châu đã xoay người sang chỗ khác.

Lý Bồi Nguyên lúc này bỗng nhiên phát điên lao ra ngoài, cửa phòng mở ra, hai cảnh sát võ trang hạng nặng vừa hay lao lên, vật ngã Lý Bồi Nguyên ngã xuống đất, dứt khoát bẻ quặt hai tay y lại. Lý Bồi Nguyên hét lên như kẻ bị tâm thần: "Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra..."

Cao Trọng Hòa lạnh lùng nói: "Vì sao không giữ lại một chút tự tôn cơ bản cho bản thân mình?"

Tằng Lai Châu nói khẽ: "Hắn ngay cả làm người như thế nào cũng quên rồi, làm sao mà hiểu được tự thôn."

Thường ủy tỉnh , bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên, phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải Chu Vũ Dương phụng mệnh đồng thời đến Nam Tích, chứng cứ mà Trương Dương mang về đã tạo thành chấn động trước nay chưa có đối với ban lãnh đạo Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên bị song quy, bộ trưởng Ủy ban kỷ luật thành phố Lý Bồi Nguyên bởi vì bị tình nghi giết người nên bị bắt, tiền phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo bị song quy, tính cả tiền cục trưởng công an Đường Hưng Sinh đã chết thì trong thường ủy, quan viên liên quan đã đạt tới bốn người, đây là con số cực kỳ kinh người, Khổng Nguyên và Chu Vũ Dương vào lúc này tới Nam Tích là để ổn định quân tâm, chính phủ thị ủy thành phố Nam Tích từ trên xuống dưới thấp thỏm lo âu, quan viên có liên quan đến bốn thường ủy này rất nhiều, rất nhiều người đều sợ bị liên lụy. Cho dù là quan viên không có quan hệ gì cũng không yên tâm công tác, Nam Tích có thể nói là mưa gió đầy thành.

Sau khi Khổng Nguyên và Chu Vũ Dương tới Nam Tích lập tức chủ trì cuộc họp thường ủy mở rộng khẩn cấp, thường ủy không bị liên lụy cùng với cán bộ từ cấp phó thính trở lên tất cả đều tham gia hội nghị lần này.

Hội nghị do phó tỉnh trưởng Chu Vũ Dương chủ trì, Chu Vũ Dương trước đây từng đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Lam Sơn nhiều năm, rất quen thuộc với nhiều quan viên thành phố Nam Tích, ngồi trong phòng họp, ánh mắt y nhìn mọi người ở chung quanh, trong lòng thầm thở dài, trải qua phong ba chính trị lần này, thành phố Nam Tích bất kể là chính trị hay kinh tế đều sẽ bị thương nặng, so với Lam Sơn đang phát triển bừng bừng, chỉ sợ là chênh lệch sẽ càng lúc càng bị kéo giãn.

Chu Vũ Dương nói."Chào mọi người, hai ngày gần đây Nam Tích đã xảy ra một việc, tôi nghĩ mọi người chắc nghe được rất nhiều tin đồn, hôm nay triệu tập mọi người đến đây họp, đầu tiên xin nói rõ một chút, mọi người phải bảo trì tâm tính ổn định, làm tốt công tác bản chức, những chuyện khác không cần vào chú ý nhiều, chỉ có làm tốt công tác của mình thì mới là một cán bộ xứng với chức, một đảng viên đủ tư cách."

Đám quan viên Thành phố Nam Tích từ trong lời nói của Chu Vũ Dương đều nghe ra, bọn họ lần này tới đây là để ổn định quân tâm, nước không thể một ngày không có vua, một thành phố cũng không thể thiếu một người đầu lĩnh, nhưng các quan viên không phải là lo lắng tới vận mệnh cuối cùng của đám người Từ Quang Nhiên, rất nhiều người là đang lo lắng cơn bão chính trị lần này liệu có liên quan gì tới mình hay không.

Trong đó cũng có không ít người cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, thị trưởng Hạ Bá Đạt chính là một trong số đó, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên gặp chuyện không may, y đương nhiên là người được lợi lớn nhất, tuy rằng phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ cũng có chút sức cạnh tranh, nhưng hắn dù sao cũng mới tới, ngay cả mông còn chưa ngồi nóng, tỉnh lý chắc sẽ không giao Nam Tích cho hắn. Đa số người không có tâm tình đâu mà vui mừng, Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, Trần Hạo, những người này đều là nhân vật vang dội ở chính Nam Tích, trong những cán bộ ở đây có không ít người liên quan tới bọn họ, tuy rằng gần xa khác nhau, nhưng nếu tỉnh lý thật sự muốn điều tra tới cùng, một số chuyện nhỏ vào thời kỳ phi thường như thế này cũng sẽ biến thành chuyện lớn, không khéo sẽ bị kéo vào, những người trước đây có quan hệ xa gần với họ trong lòng càng lúc càng thấp thỏm, sắc mặt của phó thị trưởng Vương Hải Ba trong lúc họp thủy chung rất khó coi, y được Từ Quang Nhiên thưởng thức, trong mắt rất nhiều người, y và Trần Hạo đều là người tâm phúc bên cạnh Từ Quang Nhiên, từ sau khi biết Từ Quang Nhiên bị song quy, trong lòng Vương Hải Ba rất lo lắng. Y hiện tại cũng không có dã tâm gì cả, chỉ hy vọng phong ba lần này đừng lan tới mình, cho dù là cả đời làm phó thị trưởng trường, gõ trống cổ vũ cũng không sao cả.


Phó thị trưởng Thường vụ Lý Trường Vũ thầm cảm thán, y đến Nam Tích chưa được mấy ngày đã gặp phải cơn bão chính trị, có thể nói địa chấn chính trị lần này của Nam Tích so với Giang Thành lúc trước chỉ có hơn chứ không kém, kim ngạch tham ô cực lớn, tính chất của làm trái pháp luật, vi phạm kỷ cương ác liệt chưa từng, có, trong đó còn có nhiều sự kiện mưu sát, Lý Trường Vũ lo là chuyện lần này sẽ gây ảnh hưởng cho Nam Tích, Nam Tích không thể gượng dậy nổi trong địa chấn chính trị lần này, hay là phá kén trùng sinh, tất cả đều là một ẩn số.


Chu Vũ Dương và Khổng Nguyên trao đổi một số ý kiến, y đưa microphone cho Khổng Nguyên, Khổng Nguyên hắng giọng, nói: "Phó tỉnh trưởng Chu đã nói rất rõ ràng, yêu cầu mọi người đầu tiên phải làm tốt công tác bản chức, đừng bị ảnh hưởng của chuyện bên ngoài, tôi biết hai ngày nay, mọi người đều có chút tâm thần không yên. Đúng! Một số lãnh đạo của Nam Tích quả thực đã làm ra những hành động trái kỷ cương nghiêm trọng, về phần tình huống cụ thể, hiện tại tổ công tác liên hợp của Trung kỷ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh đang điều tra, trước khi có kết quả điều tra cuối cùng, chúng tôi không tiện tuyên bố, nhưng Nam Tích là thị trấn quan trọng của kinh tế Bình Hải, đây là một đoàn tàu trên con đường cải cách mở cửa cao tốc, chúng ta không thể để một đoàn tàu mất đi người chèo lái, tỉnh lý sai tôi và phó tỉnh trưởng Chu tới đây, một là để an định quân tâm, hai là để tuyên bố mấy quyết định trọng yếu!"


Hội trường lặng ngắt như tờ, rất nhiều người thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngưng lại, những lời nói tiếp theo của Khổng Nguyên sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh tương lai của Nam Tích, cũng liên quan tới sau này những cán bộ này nên xếp đội như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK