Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trương đại quan nhân nhìn thấy thằng cha này thì trên mặt tất nhiên đầy vẻ không vui, lạnh lùng nói: Anh gần đây bận quá nhỉ?

Lưu Minh gần đây đã béo lên rất nhiều, vừa lau mồ hôi vừa nói: Bí thư Trương, tôi vừa hay đang bận việc, vừa rồi gặp khách, tôi ngài gọi điện thoại thì tôi đang bàn chuyện làm ăn, không thể ném người ta đi được, tôi còn có việc, hẹn một khách quen, ở ngay quán trà Xuân Thành phía trước.

Trương Dương nói: Mẹ, không ngờ còn bắt tôi đợi anh.

Lưu Minh cười nói: Bí thư Trương, Trương đại gia, ngài đứng nóng, tôi chỉ là bảo người ta cung cấp chút tình báo, lập tức trở lại ngay: Hắn chỉ chỉ vào quán thịt lừa Hà Gian cách đó không xa: Ngài tới quán thịt lừa gọi mấy món thức ăn đi, kiếm chút rượu uống trước, hôm nay tôi mời, tôi tới quán trà Xuân Thành đối diện, mười lăm phút thôi, nhiều nhất mười lăm phút là tôi sẽ tới uống rượu với ngài.

Trương đại quan nhân thấy đã mười hai giờ rồi, dù sao cũng phải ăn cơm trưa, vì thế gật đầu, hắn một mình đi bộ tới quán thịt lừa, gọi mấy món ăn, một binh rượu, tự châm tự uống.

Ngay tại quán trà Xuân thành đối diện, Lưu Minh lần này rất giữ lời hứa, đi vào không lâu thì ra, khiến Trương Dương không ngờ là hắn đi ra cùng Lương Bách Ny.

Lưu Minh và Lương Bách Ny ở cửa lại nói gì đó, sau đó thì hai người đều tự rời đi.

Trương đại quan nhân có chút buồn bực, hai người này tám gậy tre cũng không nối tới nhau, giờ sao lại đi cùng nhau?

Lưu Minh chờ Lương Bách Ny lái xe đi rồi, lại nhìn nhìn chung quanh, sau đó mới đeo kính râm, nghênh ngang đi qua đường cái, tiến vào quán thịt lừa.

Tới trước mặt Trương Dương, hắn còn cố ý giơ tay lên nhìn nhìn đồng hô: Sao, tôi đi chưa tới một phút, đúng giờ chứ?

Trương Dương nói: Nữ nhân vừa rồi chính là khách hàng của anh à?

Lưu Minh gật đầu: Gần đây sinh ý của tòa trinh thám của tôi rất tốt, bí thư Trương, anh thấy không khí xã hội gần đây sao xấu như vậy? Khắp nơi đều là nam trộm nữ điếm, truyền thống trước đây của Trung Quốc chúng ta sao đột nhiên thoáng đến thế, có điều thoáng cũng tốt, bằng không tôi cũng không có gì làm, hiện tại, chỉ cần danh sách điều tra ngoại tình thôi tôi cũng nhận không hết rồi.

Trương Dương nói: Anh biết nữ nhân đó là ai không?

Lưu Minh nói: Cô ta là ai không quan trọng, mấu chốt là cô ta có tiền, món làm ăn này tôi làm chắc rồi, hắc hắc, mười vạn đồng là không thể thiếu.

Cô ta tìm anh làm gì? Trương đại quan nhân không nén được sự tò mò trong lòng

Lưu Minh nói: Tìm tôi đương nhiên là giúp điều tra, cô ta hoài nghi chồng ở bên ngoài có nữ nhân.

Trương Dương nói: Sao lại tìm anh?



Lưu Minh nói: Không phải tôi chém gió, nhưng ở phương diện theo dõi thì toàn bộ kinh thành tôi xưng thứ hai thì không ai dám nói mình thứ nhất.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, chồng của Lương Bách Ny chính là An Đạt Văn, cô ta hoài nghi An Đạt Văn ở bên ngoài nuôi gái, chẳng trách hôm nay khi gặp cô ta, nhìn thấy cô ta nhíu chăt mày, tình tự không tốt.

Lưu Minh nói : Sao? Anh rất quen thuộc với cô ta à?

Trương Dương nói: Cô ta tên là Lương Bách Ny, là con gái bảo bối của Cảng Cửu Thuyền Vương Lương Kì Hữu, anh chắc biết chứ hả?

Lưu Minh nói: Tôi điều tra An Đạt Văn cũng được vài ngày rồi, đương nhiên hiểu rõ.

Trương Dương nói: Có phát hiện gì chưa?

Lưu Minh cười cười: An Đạt Văn gần đây đi lại thường xuyên với một nữ nhân tới Nhật Bản.

Trương Dương nói: Ai?

Lưu Minh đối với Trương Dương thì không dám giấu diếm, từ trong túi lấy ra một chồng ảnh: Vừa mới cho cô ta mấy tấm, tôi không lấy ra toàn bộ có một lần, giữ lại sau này bán được giá hơn.

Trương Dương cầm ảnh nhìn, trong đó không thiếu ảnh chung của An Đạt Văn và một nữ tử Nhật Bản tuổi còn trẻ, cô kia khoảng hai mươi tuổi, diện mạo tuy rằng không được goi là tuyệt mỹ, nhưng cũng khá thanh thuần, cực kỳ giống nữ minh tinh Nhật Bản Momoe Yamaguchi.

Trương Dương nói: Cô gái này hình như không đẹp bằng Lương Bách Ny.

Lưu Minh nói: Cái này thì anh không hiểu rồi, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, từ xưa đến nay đều là đạo lý này. Huống chi An Đạt Văn còn trẻ lại nhiều tiền, không thể bảo hắn cả đời chung tinh với một nữ nhân được.

Trương Dương xem những bức ảnh này, phát hiện những bức ảnh này cũng không thể chứng minh An Đạt Văn và nữ tử Nhật Bản này có quan hệ quá mức thân mật, trả lại ảnh cho Lưu Minh: Anh vẫn dùng những bức ảnh này để lừa tiền à?

Lưu Minh nói: Sao có thể gọi là lừa được? Đây là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn à.

Trương Dương nói: Trừ ảnh ra thì anh còn nói gì với cô ta nữa?

Lưu Minh nói: Chín giờ Tối nay, An Đạt Văn sẽ tới trang viên Bá Đốn Hào Tước, nữ nhân Nhật Bản này sống ở đó.

Anh đã nói chuyện này với Lương Bách Ny chưa?



Lưu Minh gật đầu nói: Nói rồi! Cầm tiền của người thì phải tiêu tai cho người ta, tôi không thể lấy tiền mà không làm gì!

Trương Dương uống xong chén đó thì đứng dậy, Lưu Minh nói: Đừng đi vội, chúng ta tâm sự đã.

Trương Dương nói: Tôi còn có việc, đúng rồi, anh tốt nhất để ý chút, tiểu tử của An gia không dễ chọc đâu, nếu như bị hắn phát hiện anh đang tra hắn thì khẳng định sẽ không khách khí đối với anh đâu.

Ba giờ chiều, Trương Dương tới Kiều gia thăm Kiều lão, đây là Kiều Mộng Viện yêu cầu hắn.

Kiều gia gần đây rất quanh quẽ, Kiều Chấn Lương tới Tĩnh Hải thượng nhiệm, Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi hai người tới Bình Hải, Kiều Bằng Cử thì làm kinh thương ở nước Mỹ, Kiều lão đa số thời gian đều ở nhà làm bạn với đống đá của ông ta, nếu không thì chính là chăm sóc hoa cỏ giết thời gian.

Trước khi Trương Dương tới đã điện thoại cho Kiều lão, Kiều lão bảo lái xe Tông Thịnh chờ hắn ngoài cửa lớn, sau khi đón được Trương Dương thì dẫn hắn về nhà.

Trương Dương ở thư phòng gặp được Kiều lão, Kiều lão nhìn thấy hắn thì câu đầu tiên hỏi về cháu gái: Sao? Mộng Viện không đi cùng cậu à?

Trương Dương nói: Cô ta bận chuyện chiêu thương, bảo tôi nói với ngài là muốn về kinh thành thì phải cuối năm.

Kiều lão thở dài, Vẻ mặt lộ ra có chút mất mát.

Trương Dương nói: Cô ta bảo tôi mang đến một số đặc sản Tân Hải.

Kiều lão nói: Tôi lớn tuổi như vậy, ăn đặc sản gì cũng không ngon. ông ta chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh mình, Trương Dương ngồi xuống, lại nhìn Kiều lão, cảm giác lần này tinh thần của ông ta rất không bằng trước, nói chuyện cũng hữu khí vô lực.

Trương Dương nói: Kiều lão, gần đây thân thể như thế nào? Tôi bắt mạch cho ngài nhé?

Kiều lão lắc đầu: Rất tốt, chỉ là có chút phiền muộn, tôi định ngày mai tới chỗ Chấn Lương.

Trương Dương nói: Ra ngoài một chút cũng tốt.


Kiều lão nói: Tôi nghe nói cậu gần đây phiền toái không ít.


Trương Dương cười cười. Chuyện hắn ở núi Thanh Đài xử lý bảy tên Ninja Nhật Bản Kiều Bằng Phi biết tất cả, chắc hẳn chuyện này hắn đã nói với Kiều lão. Trương Dương nói: Bằng Phi nói với ngài à?


Kiều lão nói: Không phải nó thì còn có thể là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK