Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ngữ Thần nói: A Văn có kết cục hôm nay phải nói là gieo gió gặt bảo, nhưng hắn dù sao cũng là em họ em. Em và ông trẻ cũng không muốn hắn chết, có lẽ em nghĩ hơi ích kỷ, Trương Dương, anh sẽ không trách em chứ?

Trương Dương lắc đầu, ôm chặt thân thể mềm mại của An Ngữ Thần, nói khẽ: Tiểu yêu. Em đừng cảm thấy đau khổ, anh đáp ứng em, chờ khi chúng ta sinh thêm con, sẽ để nó mang họ An?

An Ngữ Thần bất giác mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay của Trương Dương: Lừa cho em vui hả!

em vui thì anh vui.

An Ngữ Thần xoay người lại, ôm cổ Trương Dương, tặng một nụ hôn nồng nhiệt.

Đang lúc Trương đại quan nhân ý loạn tình mê thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. An Ngữ Thần hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của Trương Dương. Không hề nhận thấy được biến hóa ở bên cạnh, Trương Dương vốn định nhắc nhở An Ngữ Thần. Lại nghe thấy tiếng bước chân tạm dừng một chút, sau đó vội vàng chạy đi, thính lực của Trương đại quan nhân nhạy bén cỡ nào chứ, từ tiết tấu của bước chân và tiếng hít thở đã phán đoán ra người đến là Tần Manh Manh, chắc hẳn một màn hôn nhau của mình và An Ngữ Thần đã bị cô ta nhìn thấy rồi.

Trương Dương đoán đúng, người tới chính là Tần Manh Manh, cô ta không biết Trương Dương và An Ngữ Thần ở trong sân, vốn định tới dọn dẹp, nhưng vừa đến thì thấy cảnh Trương Dương và An Ngữ Thần hôn nhau nồng nhiệt, Tần Manh Manh thấy mà mặt đỏ tim đập, sao còn dám hiện thân, cho rằng Trương Dương và An Ngữ Thần không nhìn thấy mình, vội vàng chạy về.

Tới bên dưới thì vừa hay gặp Từ Lập Hoa, Từ Lập Hoa nhìn thấy cô ta vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì: Manh Manh, làm sao vậy?

Tần Manh Manh đỏ mặt nói: Không... Không có gì, mẹ nuôi, con giúp mẹ rửa bát.

Hai mẹ con vào bếp, Tần Manh Manh lúc này mới ổn định được tâm thần.

Từ Lập Hoa tuy rằng phát hiện vẻ mặt của cô ta khác thường, nhưng cô ta nếu không muốn nói thì cũng không tiện truy hỏi, Từ Lập Hoa nói: Manh Manh, con lần này sang Mỹ, khi nào thì về?

Tần Manh Manh nói: Tạm thời không định về, tiểu Hoan còn đang đi học, con muốn nó có một hoàn cảnh trưởng thành ổn định.

Từ Lập Hoa nói: Cũng tốt. Trong lòng tràn ngập vẻ quyến luyến.

Tần Manh Manh nói: Mẹ nuôi, khi nó nghỉ, chỉ cần thích hợp thì con sẽ về, còn nữa, mẹ có thể tới nước Mỹ thăm con và nó mà.

Từ Lập Hoa nói: Lớn tuổi rồi chẳng muốn đi đâu cả. Nói xongbà ta lại thở dài.

Tần Manh Manh nói: Mẹ, mẹ có chuyện gì phiền lòng à?

Từ Lập Hoa nói: Còn không phải vì thằng ba ư?

Tần Manh Manh cười nói: Anh Dương có gì khiến mẹ lo?

Từ Lập Hoa nói: Nó cái gì cũng tốt, chỉ là tình cảm khiến cho, tuy rằng đã đính hôn với Yên Nhiên, nhưng mẹ thấy nó vẫn dính tới nữ hài tử khác, các cụ nói đúng, một cái chìa khóa chỉ mở được một ổ khóa, nó sao hoa tâm vậy chứ?

Tần Manh Manh nói: Mẹ nuôi, con thấy vấn đề tình cảm của anh Dương chỉ có thể tự anh ấy xử lý, anh ấy ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều nữ hài tử thích anh ấy, thật ra yêu một người chưa chắc đã nhất định phải sống chung với người ấy.

Từ Lập Hoa nói: Thế chẳng phải là có lỗi với khuê nữ nhà người ta ư?



Tần Manh Manh nói: Người yêu anh ấy thực sự sẽ không để ý tới danh phận. Nói tới đây cô ta cảm thấy mình hơi lắm lời, vội vàng cúi đầu rửa bát.

Từ Lập Hoa nói: Không nói nó nữa, nhắt tới nó là mẹ phiền lòng, Manh Manh, con cũng không còn nhỏ, đã cân nhắc tới tìm một người chưa?

Tần Manh Manh lắc đầu: Con đã quyết định, đời này chỉ ở một mình.

Từ Lập Hoa nói: Nữ nhân dù sao cũng phải có trốn về chứ. Nói tới đây bà ta không khỏi nghĩ tới mình, hai cuộc hôn nhân của mình đều không thể nói là mỹ mãn và hạnh phúc, bà ta và hai người chồng đều thiếu lý giải và câu thông, nhưng người ta chính là vậy đó, bất tri bất giác mình đã tới cuối cuộc đời, bà ta nói khẽ: Có cơ hội giúp mẹ huyên nó.

Tối hôm đó Tần Manh Manh thủy chung trằn trọc khó ngủ, cô ta mặc quần áo rời phòng, ra sân thương, mưa thu đã tạnh, trời sáng trong, hít một hơi không khí trong lành. Tần Manh Manh nhắm mắt lại, nghĩ tới những gì mình đã trải qua, trong lòng bốn bề sóng dậy, khi cô ta đang đắm chìm trong hồi ức về chuyện cũ thì nghe thấy Trương Dương ở phía sau cô ta nói: Đã muộn thế này rồi sao chưa ngủ, chạy ra đây là gì?

Tần Manh Manh giật mình a một tiếng, xoay người nhìn thấy Trương Dương đang mỉm cười đi tới.

Trương Dương phủ áo khoác của mình lên người cô ta: Bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận ốm.

Một dòng nước ấm ùa vào gột rửa trái tim của Tần Manh Manh, cô ta thầm trách Trương Dương đừng nên tốt với mình như vậy, sự quan tâm từng ti từng tí này vô hình đã thấm vào trong lòng cô ta, khiến cô ta cảm nhận được sự chân tình chưa từng có, khiến cô ta minh bạch yêu rốt cuộc là thế nào.

Trương Dương và Tần Manh Manh đứng sóng vai, cũng học bộ dạng của cô ta ngẩng đầu nhìn trời: Mẹ nói ngày mai em sẽ đi.

Tần Manh Manh gật đầu nói: Ra đi cũng cần dũng khí, ở càng lâu thì càng không nỡ ra đi.

Còn về không?

Tần Manh Manh lắc đầu, tối nay khi nói tới chuyện này với Từ Lập Hoa, cô ta đã nói dối, thật ra trong lòng cô ta đã quyết định, lần này ra đi sẽ không về nữa. Đây cũng là quyết định cô ta cô ta trước khi rời khỏi kinh thành, có những bí mật mà nhất định chỉ có thể giữ cả đời. Bí mật cần cất giữ, tình cảm thì sao? Tần Manh Manh không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Tuy rằng Tần Manh Manh không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng Trương Dương vẫn đoán được quyết định của cô ta, nói khẽ: Triệt để rời khỏi cũng tốt, chẳng khác nào triệt để tạm biệt quá khứ.

Tần Manh Manh nói: Cám ơn anh.

Trương Dương cười nói: Cám ơn cái gì? Chúng ta là người một nhà mà!

Tần Manh Manh gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cảnh vừa rồi Trương Dương và An Ngữ Thần hôn nhau trên ban công, mặt không khỏi đỏ lên.

Tuy rằng là dưới ánh trăng, nhưng Trương đại quan nhân vẫn mẫn cảm nhận ra biến hóa vẻ mặt của Tần Manh Manh, hắn mỉm cười nói: Em gần đây đặc biệt dễ đỏ mặt.

Có ư? Tần Manh Manh xoa mặt, nói lảng đi: Đúng rồi, mẹ nuôi bảo em khuyên nhủ anh.

Khuyên anh ư?

Khuyên anh tốt nhất nên trung thủy với Yên Nhiên.



Trương Dương bật cười: Anh vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với cô ấy.

Tần Manh Manh nói: Anh Dương, tim của một người thực sự có thể chia làm nhiều phần ư?

Trương Dương nheo mắt lại: Chuyện này anh cũng không nói rõ được, có điều anh phải thừa nhận, anh trên tình cảm rất tham lam, loại người như anh có phải rất khiến cho người ta muốn phỉ nhổ hay không?

Tần Manh Manh lắc đầu: Đối với rất nhiều người mà nói, anh chính là thuốc phiện, dễ khiến cho người ta nghiện.

Trương Dương bật cười: Quanh co lòng vòng mắng anh!

Tần Manh Manh cười nói: Em trước giờ đã mắng anh bao giờ đâu.

Trương Dương lại nói: Lời này có phải là cảm thụ trong lòng em không!

Mặt Tần Manh Manh lại đỏ: Anh Dương, anh lại trêu em rồi.

Trương Dương nói: Anh quả thực đã làm rất nhiều việc không nên làm, nhưng trót làm rồi, Phật tổ có câu, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, em bảo anh đã đến nước này rồi, còn có thể làm gì bây giờ?

Tần Manh Manh nói: Em tuy rằng không chấp nhận được, nhưng em có thể lý giải.

Em lý giải ư?

Tần Manh Manh gật đầu.

Trương Dương bật cười: Thật ra ngay cả bản thân anh cũng không hiểu mình, em sao có thể giỏi vậy nhỉ?

Tần Manh Manh nói: Nói chuyện tử tế với Yên Nhiên chưa!

Trương Dương chớp chớp mắt.

Tần Manh Manh nói: Là nữ nhân đều không thích bị người ta lừa gạt! Thẳng thắn thành khẩn thật ra là một loại tôn trọng cơ bản nhất!

Thẳng thắn thành khẩn là một loại tôn trọng, những lời này của Tần Manh Manh đối với Trương đại quan nhân hiển nhiên mang tới chấn động không nhỏ, xem ra mình vẫn chưa đủ thẳng thắn thành khẩn với Sở Yên Nhiên, thế chẳng phải là mình không đủ tôn trọng với cô ta ư, Trương đại quan nhân càng nghĩ càng áy náy, nhưng khi báo cáo tất cả mọi chuyện, đối với Sở Yên Nhiên có thể là một loại đả kích hay không? Trương đại quan nhân mỗi khi nghĩ vậy liền trở nên rối rắm.

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương trở về Tân Hải, An Ngữ Thần tới sân bay Giang Thành về Hongkong, Tần Manh Manh thì đi muộn hơn, cô ta ngồi nhờ xe của Đinh Triệu Dũng tới Đông Giang, từ đó bay thẳng tới nước Mỹ.


Trương đại quan nhân lần này ở kinh thành quá lâu, trước sau gần hai mươi ngày, tuy rằng mỗi ngày đều xử lý công vụ trong điện thoại. nhưng thân là bí thư thị ủy Tân Hải, vẫn có cái hiềm không xứng chức.


Trên đường Trương Dương về báo cho Phó Trường Chinh thông tri với thường ủy, mười giờ sáng sẽ họp, nhưng hắn còn chưa tiến vào thành phố Tân Hải thì liền nhận được điện thoại của Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh nói với hắn, bí thư thị ủy Thường Lăng Không biết được tin tức hắn trở về Tân Hải, bảo Trương Dương ngay lập tức tới văn phòng của hắn báo danh.


Trương đại quan nhân nghe nói bí thư thị ủy triệu hồi, tất nhiên không dám chậm trễ, lại bảo Phó Trường Chinh hủy bỏ hội nghị, trong lòng có chút buồn bực, chuyện mình trở về Tân Hải trừ Phó Trường Chinh ra thì chỉ có đám thường ủy Tân Hải biết, sao nhanh như vậy đã truyền tới tai Thường Lăng Không rồi, xem ra trong thường ủy Tân Hải khẳng định có người báo với Thường Lăng Không, Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy khó chịu. Thật ra loại hiện tượng này vô cùng bình thường, luôn có một số người thích bép xép với cấp trên, lãnh đạo cũng thường xuyên an bài một số tai mắt trong phạm vi khống chế của mình, dùng những người này đẻ có thể kịp thời tìm hiểu tình trạng phát sinh bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK