Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương dùng đầu búa đánh thử nhẹ nhàng một chút. Bức tường kia quả thật trống rỗng, hắn lúc này mới vung búa lên, dùng sức đập xuống, một cái động nhỏ hẹp xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trương Dương dẫn đầu đi vào, lại đưa tay kéo Trần Tuyết theo, bởi vì cái động này rất hẹp, lúc đầu đi vào phải khom người, nhưng càng đi càng rộng. Trương Dương thầm than, không ngờ rằng Thiên Trì tiên sinh lại có thể có một công sự ngầm quy mô như vậy bên dưới tòa nhà của ông ta, ông ta làm ra như thế nào? Mà lại có thể khiến cho thần không biết quỷ không hay? Trương Dương thấp giọng nói : Những văn tự vừa rồi em xem nó viết cái gì?

Trần Tuyết nói : Tiên sinh lúc trước xây nhà, chỉ là muốn đào một cái phòng chứa đồ bình thường dưới đất, nhưng mà khi đào xuống phía dưới, phát hiện ra một cái động, người thiết kế cái hang đá kia là bạn của ông ấy, cho nên hai người vẫn giữ bí mật này, hiện tại bạn của ông ấy đã qua đời, trên đời này không còn ai biết được cái bí mật này

Trương Dương nói : Phía dưới rốt cục là cái gì?

Trần Tuyết bỗng nhiên dừng chân lại, cô ấy nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Trương Dương cũng nghe được tiếng nước, lại đi về phía trước, một dòng suốt nhỏ xuất hiện trước mắt bọn họ, trong bóng tối có một chút ánh huỳnh quang lóe lên, huỳnh quang trùng giống như là ánh sao trên bầu trời trong cái thế giới tối đen kịt này, đẹp đẽ vô cùng. Một con bướm lóe ra ánh huỳnh quang bay đến bên cạnh Trần Tuyết, ánh huỳnh quang theo đôi cánh của nó chợt tắt chợt hiện, mặt cười của Trần Tuyết biến ảo liên tục trong ánh huỳnh quang.

Lại có một con bướm huỳnh quang khác bay tới, hai con bướm bay lượn xung quanh Trần Tuyết, tựa hồ như muốn so đấu vẻ mỹ lệ với Trần Tuyết vậy.

Dù Trương đại quan nhân có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không ngờ trong tầng ngầm này lại ẩn chứa một thế giới kỳ diệu như vậy.

Tinh vân mỹ lệ phía trước xoay tròn trong bóng đêm, nhìn kỹ lại, là do trăm ngàn con huỳnh hỏa trùng cấu thành, hai con bướm bay vào trong đội hình của huỳnh hỏa trùng, huỳnh hỏa trùng đột nhiên phâ tán ra, theo quỹ tích chuyển động của những sinh vật này, trong bóng tối hợp thành một hình ảnh mỹ lệ.

Trần Tuyết thốt lên : Đẹp quá!

Ánh mắt của Trương đại quan nhân thì nhìn về phía mặt cười của Trần Tuyết, trong lòng tán thán : Đẹp quá! Ngay cả thằng nhãi này cũng ý thức được, sức chống cự của mình đối với cái đẹp hầu như bằng không, lặng lẽ nhắc nhở mình phải hồi tâm dưỡng tĩnh thôi.

Hai người đi chậm dọc theo dòng suối nhỏ, mặt nước phía trước trở nên rộng hơn. Dòng suối nhỏ từ các phương hướng hợp thành một mạch nước ngầm, đi đến nơi này, Trương đại quan nhân đã không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, có một thuyền gỗ thả dọc theo mạch nước, không biết là đã trôi bao lâu rồi. Trương Dương đưa tay chạm vào cái thuyền gỗ ấy, không ngờ rằng vừa đụng vào một cái, cái thuyền gỗ liền vỡ nát ra.



Trần Tuyết nói : Làm sao đi qua tiếp đi!

Trương Dương nói : Em đi về phía trước đi, tôi bơi dọc theo mạch nước này, nhìn xem rốt cục là thông đến đâu?

Trần Tuyết do dự một chút, nói : Anh phải cẩn thận, dưới mạch nước ngầm này không biết có quái vật hay không

Trương Dương cười nói : Sao có thể, có cần tôi đưa em trở về không?

Trần Tuyết lắc đầu nói : Tôi ở chổ này chờ anh!

Trương Dương cởi quần áo, Trần Tuyết xoay người qua chổ khác, Trương đại quan nhân chỉ còn mặc một cái quần cộc trên người, sau đó thả người nhảy vào trong mạch nước, huỳnh hỏa trùng và hai con bướm huỳnh quang cũng hộ tống hắn một đoạn, nhất là hai con bướm bay rất thấp dưới mặt nước như muốn soi đường.

Nước rất lạnh, tuy rằng đã vào mùa xuân, nhưng trong cái thế giới ngầm này vẫn không cảm thụ được thay đổi bên ngoài. Trương Dương bơi về phía trước, cá dưới mạch nước cũng bị hắn làm cho kinh động, bởi vì những sinh vật này đều sống trong thế giới ngầm không ánh sáng, cho nên đa số trên người đều có lân quang, dòng nước phía trước đột nhiên chảy siết, Trương đại quan nhân còn chưa kịp có phản ứng, đã bị dòng nước chảy xiết cuốn theo, đến một thác nước, cũng may là độ cao của thác nước không cao, cùng lắc chỉ khoảng năm mét, cũng không tạo thành tổn thương gì cho hắn cả. Trương Dương không dám chủ quan, hắn dựa vào thạch bích mà bước đi, đi tới phía trước khoảng hai mươi mét, phát hiện phần lòi trên thạch bích không bình thường, lấy đèn pin chiếu chiếu, phát hiện ra trên mặt tựa hồ có vết đao kiếm, nước xung quanh rất cạn, không tới đầu gối của Trương Dương, nhưng mà dòng nước vẫn chảy xiết lắm, hắn nhìn về phía trước, đã thấy trên vách tường cách đó không xa có hai vết kiếm thật sâu, người bình thường nếu như nhìn vào sẽ không thấy kinh ngạc lắm, nhưng mà theo Trương Dương thấy, hai vết kiếm này thật sự đúng là nhìn mà giật mình, độ dài của ai vết kiếm đều hơn hai mét, chỉ dựa vào độ bén của đao kiếm thì không thể nào chém ra được một dấu vết dài như vậy, hẳn là kiếm khí phát ra từ thân kiếm do nội lực, lúc trước Trương Dương thật sự không tưởng tượng ra ai có bản lĩnh lớn như vậy, mặc dù ở Đại Tùy, loại người có thần thông như mình cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Trương đại quan nhân đi dọc theo thạch bích, lấy đèn pin chiếu vào mặt thạch bích đối diện, thấy trên thạch bích có hơn mười lổ tròn, xung quanh động tròng còn có một cái khe, Trương Dương bay vọt lên, vượt qua mạch nước ngầm, ôm lấy một trụ thạch bích đối diện, hắn dùng đèn pin chiếu vào bên trong cái lổ, cái lổ tròn này ít nhất cũng sâu một mét, càng làm cho líu lưỡi chính là, cái lộ tròn này chính là do trường thương đâm vào.


Trương Dương nhắm hai mắt lại, hầu như có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu thảm liệt khi đó, hai gã cao thủ tuyệt đỉnh, thương tới kiếm qua. Trong cuộc quyết chiến đẫm máu này, hắn nhanh chóng phát hiện ra người quyết chiến không chỉ có hai, bởi vì còn có dấu vết của binh khí khác, theo vết kiếm dọc trên thạch bích đi tới, cách mạch nước ngầm khoảng chừng mười mét còn có một gò đất cao, rộng khoảng hai mét, dài chừng tám mét, có rất nhiều hài cốt xung quanh. Trương Dương vô tình dẫm lên một cái xương chân, xương chân bị cắt rất ngọt, mà sát gần gò đất cao kia còn có hai cái sọ người trắng. Hài cốt hoàn chỉnh chỉ có một, ngồi dựa vào trên thạch bích, xương sườn tán loạn, bên cạnh còn một thanh kiếm, đã cắm thật sâu vào trong nền đất, chỉ còn chuôi kiếm lộ ra ngoài. Trương đại quan nhân trong lòng hoảng sợ, hai tay hắn cầm lấy chuôi kiếm dùng sức kéo lên, đem thân kiếm rút ra khỏi nền đá bên dươi, thân kiếm phát ra một tiếng vang, tuy rằng đã khá lâu đời, nhưng thanh kiếm vẫn vô cùng sắc bén, đột nhiên được rút ra khỏi nền đất đá, thân kiếm giống như là có tính mạng đang rung lên không ngừng.


Trương Dương phát hiện ra thanh kiếm này không theo quy tắc thường, hẳn là nghi đao, dáng đao hình thôi, nửa thân đao được khảm hình hai con thang long, nửa trước thân đao không có bất kỳ trang sức gì, chỉ có một sợi dây ở giữa, lưỡi đao cực mỏng, giống như cánh thiền, thân đao ở gần chuôi đao là dày nhất, sau đó giảm dần đến mũi đao. Mũi đao hình cung kiếm hợp với lưỡi đao, đao đáng như hình song long thưởng châu, bất quá đao đáng rất nhỏ, chuôi đao được quấn tơ vàng, tuy rằng đã lâu đời như không bị hư thối. Trương Dương cầm đao trong tay, vung vung một chút, lưỡi đao mỏng phát ra tiếng xé gió bén nhọn, Trương Dương thầm khen, quả thật đúng là một thanh hảo đao.


Cúi đầu nhìn bộ hài cốt, Trương Dương mới phát hiện ra ngay ngực của nó có cắm một đầu mâu, phần lớn của đầu mâu được cắm lún sâu vào trong thạch bích, Trương Dương mất rất nhiều sức mới có thể lôi đầu mâu ra, phát hiện ra trên mũi mâu có khắc hai chữ Phá Phogn! Trương Dương nội tâm kịch chấn, cây thương này tự nhiên chính là thuộc về thiên hạ đệ nhất thương Khâu Oán! Thời Đại Tùy lúc ấy, Khâu Oán và ba người khác tự xưng là Tùy cung tứ đại cao thủ, sau đó Kim Quyên Mậu đến ám sát Tùy Diễm Đế, tứ đại cao thủ hợp lực đánh bại Kim Quyên Mậu, có người nói Kim Quyên Mậu bị bọn họ giết chết, mà Khâu Oán cùng một cao thủ dùng cung tên là Đổng Tử Sở phụ trách đuổi giết Kim Quyên Mâu, sau đó không biết tung tích, không ngờ rằng ở chổ này lại gặp phải binh khí của Khâu Oán, có đầu mâu đương nhiên có cán thương, cán thương hẳn là làm bằng gỗ, trải qua hơn ngàn năm đã hóa thành tro tàn rồi cũng nên, cho nên chỉ còn lại cái đầu mâu sáng trắng này, chẳng lẽ những bộ hài cốt khác là thuộc về Kim Quyên Mậu và cao thủ Tùy cung khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK