Đôi mắt đẹp Kiều Mộng Viện của chớp chớp, nhẹ giọng nói: Đừng lấy tôi ra làm cớ, tôi cũng không muốn trở thành cái cớ của anh, nếu như cho tôi một cơ hội lựa chọn lần thứ hai, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm bạn với anh.
Trương đại quan nhân nhíu nhíu mày, lời nói này của Kiều Mộng Viện tràn ngập ý phân rõ giới hạn với mình, nhưng cô ấy càng thanh minh như thế này càng chứng minh nội tâm của cô ấy dạo động, trong lòng của cô từ lâu tràn ngập hình bóng của Trương Dương.
Trương Dương mỉm cười nói: Tôi đi! Hắn đứng dậy vươn tay hướng Kiều Mộng Viện, nắm tay với cô ấy nói lời từ biệt.
Kiều Mộng Viện đưa tay đến lòng bàn tay của hắn, nhưng đột nhiên bị Trương Dương ôm vào trong lòng, sau đó Trương đại quan nhân dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, miệng hôn lên môi mềm của cô ấy. thân thể mềm mại của Kiều Mộng Viện run rẩy một chút, sau đó cảm giác được máu trong ngừng trong nháy mắt bị rút đi, dường như rơi vào đám mây.
Trương Dương rất nhanh thả cô ấy, mỉm cười nói: Chúc mộng đẹp!
Trương Dương đêm đó cũng không có rời Hải Dương Hoa Viên, mà là đi tới biệt thự bên cạnh, Trình Diễm Đông đã bố trí người trách nhiệm tối nay, thấy Trương Dương đến đây, hắn cười nói: Bận xong?
Trương Dương cười gật đầu, thấy rượu và thức ăn trên bàn trà, đi qua, tự mình rót một ly, nhét một hột đậu phộng vào trong miệng: Diễm Đông, thật biết hưởng thụ!
Trình Diễm Đông nói: Đêm trường dai dẳng, chỉ có thể dùng phương thức này đuổi tịch mịch.
Trương Dương nở nụ cười: Hai ngày nay sợ rằng phải khổ cực cậu.
Trình Diễm Đông nói: Kiều lão lần này đến đây, hoàn toàn là tính chất tư nhân.
Trương Dương gật đầu nói: Lão gia tử không muốn người ta biết, cho nên cậu chỉ cần âm thầm bảo hộ là được, ngàn vạn lần đừng làm cho ông ấy phát hiện, nếu không khẳng định sẽ mất hứng.
Trình Diễm Đông nói: Tôi và Kiều chủ nhiệm đã thấy mặt, cô ấy hẳn là đã biết.
Trương Dương cười nói: Cô ấy sẽ không nói.
Trình Diễm Đông nói: Thật ra Kiều lão đã lui, còn có ai có thể gây bất lợi với ông ấy đâu?
Trương Dương nói: Kinh thành gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.
Trình Diễm Đông nói: Tôi cũng nghe nói một ít tin đồn.
Trương Dương nói: Tin đồn không thể tin.
Trình Diễm Đông cười cười, không tiếp tục nói.
Trương Dương đem ly rượu uống cạn, ngáp một cái nói: Vậy thì, tôi đi nghỉ ngơi trước, sáng mai còn phải đi Bắc Cảng họp.
Từ trước cửa sổ phòng ngủ của Trương đại quan nhân có thể thấy toàn cảnh biệt thự đối diện, đêm đã khuya, vẫn đang có một căn phòng còn sáng đèn, Trương đại quan nhân có thể kết luận nhất định là Kiều Mộng Viện, hắn suy nghĩ một hồi, vẫn là buông tha ý định nương bóng đêm yểm hộ lẻn vào phòng của Kiều Mộng Viện, cầm lấy điện thoại, gọi cho số điện thoại của Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện quả nhiên không ngủ, âm thanh từ trong ống nghe truyền đến, nghe được tiếng cười của Trương Dương, Kiều Mộng Viện không nhịn được nói: Đã trễ thế này, anh còn gọi điện thoại?
Trương Dương nói: Thấy đèn còn sáng, biết cô không ngủ.
Ngọn đèn đối diện lập tức tắt đi.
Trương Dương cười nói: Tắt đèn?
Kiều Mộng Viện thở dài nói: Xem ra tôi hẳn là nghe theo đề nghị của anh, không nên uống ly cà phê kia.
Trương Dương nói: Làm cô mất ngủ sợ rằng không phải ly cà phê kia?
Đáng ghét! Kiều Mộng Viện cúp điện thoại.
Trương đại quan nhân cười lắc đầu, hắn cũng không có nói sai, khiến cho Kiều Mộng Viện mất ngủ cũng không phải ly cà phê, mà là nụ hôn kia của Trương Dương, Kiều Mộng Viện không khỏi nhớ tới nụ hôn dài triền miên phát sinh ngày đó tại Thái Bình Khẩu, cô ấy nghiêm túc như vậy, hưởng thụ như vậy, cô ấy biết, vô luận mình phủ nhận thế nào, đều phủ nhận không được một sự thật đã sản sinh, cô ấy yêu Trương Dương, tuy rằng cái này cũng không phải cô ấy lần đầu tiên yêu, thế nhưng cô ấy chưa bao giờ nghiêm túc đối đãi một người như vậy, trong đầu đều là bóng dáng của hắn, so sánh với Trương Dương, Hứa Gia Dũng lúc xưa đã trở thành một cái tên cực kỳ mờ nhạt trong trí nhớ của cô ấy, thậm chí lúc cô ấy nhớ tới tên này, trong lòng đã cũng không có nổi một gợn sóng mảy may, nghĩ đến tên của Trương Dương, nghĩ đến nụ cười của hắn, trong nội tâm của Kiều Mộng Viện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, thì ra yêu một người thật là hạnh phúc. . .
Hạng Thành mời dự họp đại hội lần này chủ yếu là nhấn mạnh công tác trọng điểm của sáu tháng cuối năm, cách nói chuyện máy móc của ông ta đúng là không khơi dậy nổi bất luận cái hứng thú gì của Trương đại quan nhân, nghe mục tiêu kinh của Bắc Cảng sáu tháng cuối năm tế rất to, nhưng tinh tế nhất phẩm, nhưng không có bao nhiêu nội dung thực chất, rất vớ vẫn, trên thực tế Bắc Cảng gần đây quả thật không có phát triển kinh tế gì, chiến tích đáng nhắc tới của Hạng Thành hai năm nay, cũng là xây dựng cảng mới.
Nhưng cảng mới xây xong cũng không có tác dụng như mong muốn, lúc trước xây dựng cảng mới, với hùng tâm bừng bừng của Hạng Thành dẫn đầu lãnh đạo muốn xây dựng một thủy cảng quan trọng nhất trong nước, thậm chí toàn bộ châu Á, trở thành bến cảng xuất nhập khẩu quan trọng nhất trong nước, thế nhưng thực tế trong quá trình xây dựng không thể vấn đề thiếu tài chính ở phút cuối cùng, tuy rằng cảng cuối cùng thuận lợi xây xong, nhưng bởi vì chịu trình độ thiết kế và thành phẩm xây dựng có hạn ngay lúc đó, cuối cùng không có thực hiện đại nguyện kế hoạch lớn của Hạng Thành, đừng nói quan trọng nhất châu Á, cho dù trong Bình Hải, còn không bằng cảng nước sâu tiên tiến của Nam Tích và Lam Sơn hợp kiến. Tại trong mắt chuyên gia, cảng mới này rất kém, cái này gọi là thực chi vô vị khí chi đáng tiếc ( Bỏ thì thương mà vương thì tội), cũng không có tăng về diện tích hay độ rộng gì so với cảng Phúc long. ảnH hưởng đối với kinh tế chỉnh thể của Bắc Cảng cũng có hạn.
Hạng Thành lần thứ hai tung ra kế hoạch khu kinh tế xung quanh xây dựng cảng mới, trong hai năm nay ông ta hầu như mỗi năm đều phải đưa ra vài lần.
Một đám cán bộ tham dự hội nghị nghe xong Hạng Thành cao đàm khoát luận, đa số người ôm tâm lý ông nói của ông, tôi nghe của tôi, tuy rằng nội dung quen thuộc, nhưng ai kêu ông là lãnh đạo, ông máy móc cũng được, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại cũng được. Dù sao ông ở trên vị trí này. Ông có quyền lên tiếng, tôi phải nghe lời, muốn đổi chút nội dung mới mẻ, chỉ có mặc cho lãnh đạo.
Hạng Thành nói xong, hiện trường cũng vang lên tiếng vỗ tay, chỉ cần là lãnh đạo nói chuyện, sẽ có người cổ động.
Trương đại quan nhân cũng vỗ tay, tuy rằng hắn căn bản sẽ không nghe Hạng Thành nói cái gì, nhưng vỗ tay cho lãnh đạo là một loại lễ phép cơ bản.
Hạng Thành lộ ra nụ cười, bất quá nụ cười của ông cũng không có duy trì liên tục lâu, bởi vì ông phát hiện ở đây có một người không có vỗ tay, người này cũng là Cung Kỳ Vĩ, phó bí thư thị ủy tân nhậm Cung Kỳ Vĩ.
Mà kế tiếp cũng là Cung Kỳ Vĩ nói chuyện, Hạng Thành nhíu nhíu mày, trong lòng bắt đầu có một loại dự cảm bất an. Lẽ nào thằng nhãi này muốn tại trường hợp công khai làm khó dễ mình.