Lâm Tuyết Quyên tuy rằng là nữ nhân xinh đẹp, nhưng sự trang điểm tinh xảo của cô ta vẫn không thể hoàn toàn che giấu được dấu vết mà năm tháng hằn lại trên mặt, nhìn thấy Kì Sơn tự mình đem lẵng hoa tới, cô ta không khỏi cười cười lắc đầu: Kì Sơn, anh long trọng như vậy để làm gì, anh đã là cho chúng tôi rất nhiều rồi, không có anh, chúng tôi không có cơ hội diễn xuất lần này.
Kì Sơn mỉm cười nói: Tôi thích âm nhạc giao hưởng, tôi tài trợ cho các cô diễn xuất là để các cô mang tới sự hưởng thụ cho chúng tôi, tịnh hóa tâm linh của tôi, kể ra khoản làm ăn này tôi kiếm lời.
Lâm Tuyết Quyên cười nói: Kì Sơn à, anh vẫn khôn khéo như vậy.
Kì Phong ở bên cạnh ngắt lời: Thật ra anh tôi muốn nghe chị Quyên đánh đàn nhất!
Kì Sơn trừng mắt lườm hắn một cái, tim Lâm Tuyết Quyên rối loạn tiết tấu, nhưng lập tức lại khôi phục bình tĩnh, cô ta đương nhiên biết Kì Sơn tài trợ cho diễn xuất lần này tất cả đều là vì nể mặt cô ta, cô ta từng một đoạn tình cảm với Kì Sơn, đáng tiếc năm đó không thể chịu được áp lực của gia đình, cuối cùng hai người ai đi đường nấy, thời gian trôi qua lâu như vậy, Lâm Tuyết Quyên sớm đã nhận vận mệnh của mình, cô ta mỉm cười nói: Tôi và anh cậu là bạn học cũ, anh ấy muốn nghe thì tôi tùy thời có thể biểu diễn cho anh ấy.
Phía sau vang lên một thanh âm: Kì Sơn, muốn nghe tới nhà của tôi nghe đi, không cần bỏ nhiều tiền chạy tới thính âm nhạc như vậy đâu. Chồng của Lâm Tuyết Quyên, Hoắc Vân Trung đã đến.
Kì Sơn cười ha ha, nói: Vân Trung, đúng là cảnh sát có khác, xuất quỷ nhập thần quá!
Hoắc Vân Trung nhìn nhìn bó hoa tươi trong tay Lâm Tuyết Quyên, bó hoa hồng trong tay mình lộ ra vẻ keo kiệt, vẻ mặt cũng bất giác có chút xấu hổ, Lâm Tuyết Quyên nhạy bén phát giác ra biến hóa của y, vội vàng vươn tay ra tiếp lấy bó hoa hồng đó: Tặng cho em à? Thơm quá!
Hoắc Vân Trung tràn ngập cảnh giác nhìn Kì Sơn: Cám ơn anh đã tới cổ vũ!
Kì Sơn cười cười: Không làm phiền hai vợ chồng anh nữa, chúng tôi đi trước!
Lâm Tuyết Quyên có chút áy náy nhìn nhìn Kì Sơn, vốn cô ta đã đáp ứng sau khi diễn xuất sẽ cùng nhau đi ăn khuya với Kì Sơn, nhưng sự xuất hiện của chồng khiến chuyện này hoàn toàn bị nhỡ, cô ta đáp ứng đi ăn cùng với Kì Sơn cũng không phải là có ý gì với hắn, mà là chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn.
Hoắc Vân Trung phát hiện vợ vẫn nhìn theo Kì Sơn, không khỏi ho khan một tiếng: Bó hoa to quá nhỉ, chắc mất nhiều tiền lắm.
Lâm Tuyết Quyên không nói gì, đưa bó đó cho đồng sự bên cạnh: Tiểu Linh, tặng cho cô này! Cô ta không muốn bởi vì một bó hoa mà khiến chồng mất vui.
Kì Sơn ra khỏi thính âm nhạc, bước nhanh tới bãi đỗ xe, Kì Phong đuổi theo y, tức giận bất bình nói: Anh, anh phí tiền mua hoa làm cái gì? Cô ta đã kết hôn rồi, anh...
Kì Sơn dừng chân, xoay người lạnh lùng nhìn em trai, Kì Phong sợ đến nỗi nuốt trở vào nửa câu sau. Kì Sơn bước nhanh hơn, hai anh em trước sau tiến vào chiếc xe màu đen, Kì Phong nói: Anh, Giang Nam thực phủ bị lâm nghiệp tra xét!
Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: Về nhà rồi nói sau!
Trở lại biệt thự xa hoa Bích Tiêu sơn trang của Kì Sơn, thư ký kiêm tình nhân Dương Tử Yến của Kì Sơn ra đón, nhìn thấy sắc mặt của Kì Sơn không tốt, vội vàng săn sóc giúp hắn cởi áo gió, Kì Sơn lẳng lặng đi vào thư phòng, Kì Phong bĩu môi với Dương Tử Yến.
Dương Tử Yến nhỏ giọng dặn dò hắn: Tâm tình của anh cậu không tốt, cậu đừng chọc anh ấy!
Kì Phong nói: Có phải tôi chọc đâu! Hắn đi theo Kì Sơn vào thư phòng, đóng cửa phòng lại.
Kì Sơn đã ngồi xuống bàn làm việc, hai tay đặt dưới cằm, hai mắt lạnh lùng nhìn Kì Phong.
Kì Phong bị y nhìn cho cả người ngứa râm ran, có chút chột dạ nói: Anh, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ lắm!
Kì Sơn nói: Cục lâm nghiệp vì sao tra mày?
Nói em bị tình nghi kinh doanh động vật hoang dã trái pháp luật, thật ra quán thịt thú rừng của nhà ai mà không làm trái pháp luật chứ...
Kì Sơn lắc đầu, tựa vào ghế ngồi: Mày đừng có giả ngu với tao, mày biết tao không hỏi chuyện này!
Anh, anh có ý gì?
Kì Sơn nói: Lão Cát bỏ chạy, Phì Hỉ bị bắt, tao đã nói gì với mày? Tao bảo mày nằm yên tĩnh một đoạn thời gian, mày có nghe lời tao nói hay không?
Kì Phong nói: Anh!
Lý Thành đã chết, lão Cát đi rồi, Phì Hỉ và Niên Vân Phượng căn bản không biết nội tình, manh mối đã đứt ở giữa, mày vì sao còn gây chuyện? Mày nghĩ chúng ta còn chưa đủ phiền toái ư? Giọng nói của Kì Sơn đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Kì Phong nói: Anh, kế hoạch của em rất chu, hơn năm mươi con sói dữ, hắn cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng không có lý nào sống sót được trong bầy sói.
Nhưng hắn còn sống! Kì Sơn giận dữ hét.
Kì Phong đầy chán nản, nói: Em thật sự cũng không ngờ, mạng của hắn vì sao lại lớn như vậy?
Kì Sơn nói: mày biết những người tới khu vực săn bắn Bát Kỳ hôm đó là ai không?
Kì Phong lắc đầu.
Kì Sơn nói: Trừ tên họ Trương ra, mấy người khác tất cả đều là Thái tử gia đến từ kinh thành, tùy tiện sau lưng người nào trong bọn họ đều có một vị nhân vật phong vân trong đương kim chính đàn, mày chưa tìm hiểu tình huống đã dám xuống tay mù quáng, mày nên cảm thấy may mắn, may mắn vì đám người này không sao, nếu bất kỳ ai trong đó gặp bất trắc, chỉ sợ toàn bộ Đông Giang, không, thậm chỉ là cả Bình Hải đều sẽ bị lật tung!
Kì Phong sắc mặt thay đổi: Anh... Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Kì Sơn nói: Chuyện đã tới nước này thì còn có thể làm gì nữa? Tên Trương Dương đó, mày đắc tội với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc dù hắn tới hiện tại vẫn chưa có chứng cớ xác thực, nhưng hắn sẽ khiến chúng ta khó sống yên.
Kì Phong nói: Anh là nói, chuyện Giang Nam thực phủ hắn ở sau lưng ra ư?
Trần Bưu bị hắn đả thương phải vào bệnh viện, giữa mày và Trần Bưu rốt cuộc là có chuyện gì thì tao không biết, từ tình huống hiện tại cho thấy, Trần Bưu đã khai mày ra rồi.
Kì Phong nói: Tên vương bát đản này, thật sự là không có nghĩa khí!
Đừng trách người khác không có nghĩa khí, muốn trách thì trách chính mày không có đầu óc!
Anh, điều không nên làm cũng trót làm mất rồi, hiện tại làm sao bây giờ?
Kì Sơn nói: Chuyện của Giang Nam thực phủ trước tiên cứ để đó, đừng nóng lòng giải quyết.
Kì Phong có chút nóng nảy: Nhưng khách sạn bị ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, em sẽ tổn thất rất nhiều tiền.
Chút tiền này thì có tính là gì? Hiện tại mày đang bị Trương Dương theo dõi, hắn nhất định phải trút cục tức này, mày để hắn chiếm chút thượng phong thì có sao?
Kì Sơn nói: Hắn liệu có tìm em nữa không?
Khẳng định là có! Hắn tám chín phần mười sẽ tính chuyện khu vực săn bắn lên đầu mày.
Vậy em phải làm sao bây giờ?
Kì Sơn nói: Xã hội của chúng ta là xã hội pháp trị, hắn không có bất kỳ chứng cớ gì, cho dù Trần Bưu khai mày ra thì sao chứ?
Kì Phong nói: Nhưng..
Mày sợ à? Mày hiện tại biết sợ rồi ư?
Em sợ gì chứ? Cùng lắm thì đồng quy vu tận với hắn!
Kì Sơn tức giận nói: Khốn nạn! Mày có đầu óc không? Tao trước giờ luôn nói với mày, mục đích của hai anh em chúng ta là gì? là cầu tài! Không phải là đi kết thù với người khác, không phải đi tranh cường đấu ngoan với người khác! Nhưng mày thì làm ngược lại, coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai, biết rõ Trương Dương không dễ chọc, lại cứ khăng khăng đi chọc hắn!
Kì Phong nói: Mạng hắn lớn thật, em không ngờ mạng hắn lớn như vậy!
Kì Sơn nói: Từ hôm nay trở đi, mày thành thành thật thật ở nhà, đừng đi đâu cả.
Kì Phong nói: Em còn tưởng rằng anh muốn em tránh đi.
Sớm muộn gì mày cũng phải đi, nhưng hiện tại chưa phải là lúc, mày nếu đi rồi, chẳng khác nào thừa nhận tất cả chuyện đều là mày làm.
Kì Phong nói: Anh, anh vì sao sợ hắn như vậy? Hắn chỉ có chút bối cảnh thôi, có gì đáng sợ chứ? Em quen mất tên sát thủ lợi hại, không bằng..
Kì Sơn tức giận nói: Những gì tao nói với mày nãy giờ đều là vô ích hết à? Tao muốn mày dừng tất cả những hành động nhắm vào hắn, bởi vì chuyện mà mày làm, hiện tại cảnh sát đã chú ý tới mày rồi, mày mang tới cho công ty nguy hiểm rất lớn, mày có hiểu hay không?
Kì Phong nói: Anh cho rằng chúng ta dừng hành động thì hắn có thể từ bỏ ý đồ ư?
Kì Sơn nói: Hắn không có chứng cớ, không có bất kỳ chứng cớ nào cả.
Trương Dương không ngờ Kì Sơn lại chủ động tới gặp mình, Kì Sơn vẫn là bộ dạng hào hoa phong nhã đó, dưới sự dẫn đường của Phó Trường Chinh đi vào trong văn phòng, cười nói: Chủ nhiệm Trương, điều kiện làm việc gian khổ quá.
Trương Dương gật đầu với Kì Sơn, đoán rằng Kì Sơn lần này đến có tám chín phần mười là vì em trai y, lạnh lùng cười nói: Kì đại lão bản hôm nay sao rảnh vậy?
Vô sự không lên tam bảo điện!
Trương Dương chỉ chỉ vào sô pha đối diện, Kì Sơn ngồi xuống, Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi pha trà cho khác, tuy rằng Trương Dương đối với hai anh em Kỳ gia khôngcó hào cảm lắm, nhưng lịch sự tất yếu thì vẫn phải có.
Kì Sơn từ trong tay Phó Trường Chinh tiếp lấy chén trà, lịchsự gật đầu nói tiếng cám ơn.
Trương Dương rất nhiều lúc cảm thấy kỳ quái, hai anh em này sao lại khác nhau đến vậy? Kì Phong xung động kiêu ngạo, Kì Sơn khiêm tốn lịch sự, căn bản không giống như là anh em ruột.