An Đạt Văn buông, ném súng ngắm cho thủ hạ, hắn mỉm cười lắc đầu: Không!
Hai hàng lông mày của Nghiêm Quốc Chiêu không khỏi nhíu lại, người thanh niên trước mắt này hiển nhiên không phải dễ đối phó.
An Đạt Văn nói. Đây là một con bài tốt, tôi không có lý do dễ dàng đưa nó cho anh được.
Nghiêm Quốc Chiêu vẫn mỉm cười nói: Anh muốn điều kiện gì?
An Đạt Văn nói: Nghiêm tiên sinh chắc là người thông minh.
Nghiêm Quốc Chiêu: Nói Chuyện của cảng Phước Long tôi sẽ mau chóng cho anh một câu trả lời.
An Đạt Văn lại cười nói: Không vội!
Trương Dương và Ngũ Đắc Chí trở lại bên trong xe, Triệu Thiên Tài nhìn thấy hai người quay về thì biết bọn họ lần này là vô công mà về.
Sau khi Lên xe, Trương Dương nói: Lập tức rời khỏi nơi này.
Ngũ Đắc Chí ngồi ở ghê sau nhìn quả địa lôi, nhíu mày: Người lập cái bẫy này nhất định vô cùng quen thuộc với tình huống nội bộ của tổ chức.
Trương Dương nói: Nghiêm Quốc Chiêu!
Ngũ Đắc Chí nhìn hắn một cái, không biết Trương Dương vì sao đột nhiên nói ra cái tên này.
Trương Dương nói: Tang Bối Bối phát hiện hắn tới Bắc Cảng để gặp Viên Hiếu Thương. Trước đó cô ta cũng nói cho tôi biết đang theo dõi Nghiêm Quốc Chiêu.
Ngũ Đắc Chí gật đầu, từ những lời này của Trương Dương không khó kết luận Tang Bối Bối lần này mất tích mười có chín là có liên quan tới Nghiêm Quốc Chiêu, hắn nói khẽ: Nghiêm Quốc Chiêu từng là một thành viên của Quốc An, từng là đặc công cấp cao trong tổ chức, kể ra thì hắn còn là là sư phụ của tôi, khi tôi gia nhập Quốc An từng công tác dưới sự chỉ đạo của hắn.
Trương Dương nói: Thế chẳng phải là nói hắn đối với anh rõ như lòng bàn tay ư?
Ngũ Đắc Chí nói: Cho tới bây giờ tôi vẫn không rõ lúc trước hắn vì sao phải rời khỏi. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Tang Bối Bối vì sao muốn tra Nghiêm Quốc Chiêu?
Trương đại quan nhân thở dài: Mục đích chân chính của cô ta không phải là điều tra Nghiêm Quốc Chiêu mà là người khác.
Ngũ Đắc Chí tuy rằng biết Tang Bối Bối trước đây từng công tác ở Quốc An, nhưng bởi vì tính chất công tác của bọn họ có hạn, giữa bọn họ không hề tìm hiểu sâu về nhau, tình huống hắn biết phần lớn đến từ chính Trương Dương.
Trương Dương nói: Anh chắc biết Triệu Quân chứ?
Ngũ Đắc Chí nói: Cũng từng gặp vài lần, có điều chúng tôi không phải cùng một bộ môn, cho nên giao tình không tính là thâm hậu.
Trương Dương nói: Triệu Quân đã chết rồi!
Ngũ Đắc Chí ngây ra một thoáng.
Trương Dương nói: Tang Bối Bối thật ra là em gái của Triệu Quân, cô ta cho rằng cái chết của Triệu Quân có liên quan trực tiếp với Chương Bích Quân, mà Chương Bích Quân và Nghiêm Quốc Chiêu đi lại rất thân mật, cho nên cô ta mới điều tra Nghiêm Quốc Chiêu.
Ngũ Đắc Chí nói: Nếu như sự mất tích của Tang Bối Bối có liên quan tới Quốc An, như vậy chuyện này chỉ sợ có chút khó giải quyết. Hắn nói xong thì lập tức lại lắc đầu: Không đúng, Nghiêm Quốc Chiêu sớm đã rời khỏi tổ chức rồi, hắn sao lại liên hệ với Chương Bích Quân?
Trương Dương nói: Chương Bích Quân khẳng định cũng không phải là người tốt, tôi hoài nghi Quốc An gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đều có liên quan tới nữ nhân này.
Ngũ Đắc Chí nói: Cô ta rốt cuộc là loại người nào thì tôi không rõ lắm, có điều biết, quyền lực của cô ta rất lớn, nếu như cô ta muốn đối phó ai, người đó sẽ rất phiền toái, mà chúng tôi không khéo đã bại lộ thân phận rồi, tôi thấy... Ngũ Đắc Chí không nói hết, nhưng Trương Dương đã minh bạch ý tứ của hắn, Chương Bích Quân khẳng định sẽ tìm họ gây phiền toái.
Trương Dương nói: Tôi không sợ cô ta! Trong lòng thầm nghĩ, nếu như Tang Bối Bối có ba dài hai ngắn gì, cho dù Chương Bích Quân có ba đầu sáu tay thì cũng nhất định phải xử lý cô ta, thù mới hận cũ tin cùng một thể!
Ngũ Đắc Chí lộ ra vẻ tâm sự trùng trùng, ba người bọn họ về tới thương vụ Bắc Dương của Tang Bối Bối, Triệu Thiên Tài đi pha trà, Ngũ Đắc Chí thì đặt quả địa lôi lên bàn.
Trương đại quan nhân có chút chột dạ nhìn cái quả tròn tròn màu xanh này: thứ này liệu có nổ không đấy?
Ngũ Đắc Chí nói: Không đâu, sao? Anh không tin tôi à?
Trương đại quan nhân cười cười lắc đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ngũ Đắc Chí: Phẫu thuật làm không tồi!
Ngũ Đắc Chí nói: Cũng tạm, ít nhất đi ra ngoài cũng không dọa người như trước đây. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Dương, hắn có chút kỳ quái nói: Tôi nghĩ anh đang rất lo lắng cho Tang Bối Bối, sao không ngờ còn cười được?
Triệu Thiên Tài đưa cho bọn họ mỗi người một ly trà, cũng nói theo: Đúng vậy, anh giống như không lo lắng một chút nào?
Trương đại quan nhân nói: Lo lắng có hữu dụng không? Hiện tại cô ta đã lọt vào tay đám người đó rồi, tôi cho dù mặt mày đau buồn cũng vô bổ, Đắc Chí, đối phó với đám người Chương Bích Quân đó, anh so với tôi thì giỏi hơn nhiều, anh nói với tôi đi, rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu?
Ngũ Đắc Chí nói: Làm kẻ địch của Chương Bích Quân không phải chuyện sáng suốt, anh nói Triệu Quân chết trong tay cô ta, có chứng cớ gì không?
Trương Dương nói: Có chứng cớ cho thấy Nghiêm Quốc Chiêu và người Nhật Bản đi lại rất thân thiết, mà Chương Bích Quân lại thầm qua lại với hắn, cái này chứng minh giữa Chương Bích Quân và người Nhật Bản có giao dịch bí mật.
Ngũ Đắc Chí nói: Chỉ sợ không chứng minh được?
Trương Dương nói: Nghiêm Quốc Chiêu đã sớm bị Quốc An thanh trừ, Chương Bích Quân thân ở chức vị quan trọng, không ngờ âm thầm qua lại với hắn, anh không cảm thấy chuyện này rất có vấn đề ư?
Ngũ Đắc Chí:: Cho dù anh nói ra việc này, anh cho rằng tổ chức tin anh hay là tin cô ta?
Trương đại quan nhân không nói gì, đáp án là khẳng định, uy tín và địa vị của Chương Bích Quân ở Quốc An hiển nhiên cao hơn mình vô số lần, không có ai sẽ đúng ở bên mình.
Ngũ Đắc Chí nói: Nếu như Tang Bối Bối chỉ là vì theo dõi người ta rồi ngẫu nhiên bị bắt, tình cảnh của cô ta có chút không ổn. Có điều...
Có điều cái gì?
Ngũ Đắc Chí nói: Từ cái bẫy bọn họ thiết kế tối nay cho thấy, chuyện này chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu để yên, rất có thể muốn lợi dụng Tang Bối Bối để làm mồi, dụ chúng ta tới, nếu như bọn họ lựa chọn làm như vậy, chúng tôi sẽ có hy vọng.
Triệu Thiên Tài nói: Nếu như bọn họ muốn lấy Tang Bối Bối ra làm mồi, như vậy Tang Bối Bối rất có thể sẽ không sao.
Trương Dương nói: Bất kể như thế nào thì cũng phải tìm được Nghiêm Quốc Chiêu nhanh một chút?
Ngũ Đắc Chí nói: Có lẽ không cần chờ anh tìm được hắn, hắn sẽ tìm tới anh trước.
Chương Bích Quân vẻ mặt âm trầm cầm điện thoại, khi cô ta nghe Nghiêm Quốc Chiêu nói xong tất cả, nói khẽ. Hắn không muốn giao người cho chúng ta ư?
Nghiêm Quốc Chiêu gật đầu: Thằng ôn này rất không nghe lời, hắn gần đây thường xuyên ra tay ở Bắc Cảng, rõ ràng muốn chế tạo sự tình, tôi thấy hắn là ôm mục đích đục nước béo cò.