Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: Mau đến ăn bổ xung năng lượng nào!

Tần Thanh gật đầu, nàng mặc chiếc áo tắm của hắn có hơi rộng, nhưng trong mắt hắn, trông cô thật thướt tha và gợi cảm.

Lúc Tần Thanh ăn, Trương Dương báo cáo cho nàng lần nữa về thành quả ngày hôm nay.

Tần Thanh nói: Được lắm, giao lưu với cán bộ địa phương là việc rất quan trọng, sau khi công tác kiến thiết bắt đầu, công tác giải tỏa cần phải dựa vào cán bộ địa phương, họ là người nắm rõ tình hình thực tế nhất, kinh nghiệm làm việc cũng đóng vai trò quan trọng.

Trương Dương đáp: Anh đã đồng ý sẽ mời cán bộ trấn Thanh Long là cố vấn, còn đồng ý để bí thư đảng ủy trấn Thanh Lòng là Hoàng Thế Nhân ra nhập bộ chỉ đạo kiến thiết.

Tần Thanh ăn xong bát mì đứng dậy đi đem đi rửa, cô nói: Không vấn đề, việc này cứ để em sắp xếp. Hôm nay em cũng đã đi gặp bí thư Lương, ông ấy đồng ý để chúng ta tiến hành cắt giảm và tổ hợp lại danh sách cán bộ nhân viên. Theo ông ấy, danh sách đưa ra chỉ là một phương án, cụ thể vẫn do chúng ta xử lí. Tuy nhiên, về tổng thể ông ấy cũng không hỏi nhiều, đều giao lại hết cho thị trưởng Phương.

Trương Dương nói: Lời của ông ta không đáng tin, lúc đầu còn nói sẽ trọng dụng anh, kết quả thì sao, để anh làm cục nghiệp vụ xã hội, còn để Lưu Bảo Toàn lãnh đạo anh chứ

Tần Thanh cười: Đồ lòng dạ hẹp hòi, anh đã là thành viên của tổ chức đảng thành phố, chức vị hiện tại cũng không hề quan trọng, phân công công việc vẫn do em phụ trách, lãnh đạo thị có can thiệp cũng không được quá sâu.

Trương Dương nói: Chị Thanh à, anh chỉ cảm thấy lần này phía thị và phía tỉnh không hề đồng nhất!

Tần Thanh gật đầu: Vấn đề điều động em và anh chắc chắn không phải ý của phía thị.

Trương Dương lại nói: Chúng ta đều do bí thư Kiều trực tiếp chỉ danh, anh thật không hiểu nổi, em nói xem bí thư Kiều thích điểm gì của hai chúng ta chứ? Sao cứ phải đích danh chúng ta tới đây?

Tần Thanh lắc đầu: Em cũng không rõ, nói chung chúng ta làm tốt nhiệm vụ là được. Cô cảm thấy Trương Dương dính lại phía sau mình, bèn nói: Đừng có linh tinh. À, em muốn anh xin Thường Lăng Phong về chỗ anh.

Trương Dương nói: Anh cũng muốn phân hắn tới đây, trước khi đến Đông Giang anh đã thương lượng với hắn rồi, nhưng hắn không hứng với quan trường.

Tần Thanh than thở: Thường Lăng Phong là một nhân tài quản lí hiếm có, nếu hắn đồng ý giúp thì tốt quá/

Trương Dương nói: Không sao, anh có cách rồi!

Cách gì?

Trương Dương đáp: Phải đầu tư đúng chỗ, cũng giống như anh vậy, lúc đầu không muốn đến, nhưng nhìn thấy em anh lập tực theo đến.

Tần Thanh nghe thấy câu này của hắn hơi ngẩn ra, cô hỏi: Anh nói xem. Bí thư Kiều có nghe đồn gì không?

Trương Dương ở phía sau xoa lấy cặp mông tròn đầy đặn của nàng: Nghe gì cũng không sợ, anh đến Đông Giang là để phối hợp công tác với em, ủng hộ em. Hắn vén tung áo choàng của nàng, phía trong bí thư Tần cũng không mặc gì, Trương đại quan nhân cứ thế tìm kiếm nơi nhạy cảm, hắn bất thình lình thọc lên.

Bí thư Tần kinh hãi hét á một tiếng, cô buông tay mấy chiếc bát đũa đang cầm rơi xuống bồn nước, hai tay nắm chặt lấy tủ bát, đôi môi mím rồi lại mấp máy liên tục, những lời định nói lúc nãy giờ hoàn toàn bay biến sạch sẽ....

Đến cuối tuần, Trương Dương đến nhà Tống Hoài Minh, đến Đông Giang lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến thăm. Lần này không đến tay không, hắn mua cho tiểu Canh mấy thứ đồ chơi. Liễu Ngọc Doanh thấy Trương Dương cầm nhiều đồ đến không khỏi trách hắn: Đều là người nhà cả, con còn khách sáo gì?



Trương Dương cười: Chỉ là chút đồ chơi, cũng phải sớm hối lộ mới được, để sau này còn tránh cậu bé lớn lên lại phản đối con!

Liễu Ngọc Doanh cười, Tống Hoài Minh đeo kính đi ra, Trương Dương ngạc nhiên: Chú Tống, chú bị cận từ bao giờ thế?

Tống Hoài Minh đáp: Chuyện hai ngày nay ý mà, trước đây vẫn bình thường, bây giờ thì càng nặng hơn, chú vừa mới cắt kính, có lẽ là già thật rồi! Ông tháo kính để xuống dưới, vuốt mũi nói: Ngồi đi!

Trương Dương ngồi xuống sô pha bên cạnh hỏi: Tiểu đệ của cháu đâu ạ?

Liễu Ngọc Doanh đáp: Vừa mới ngủ rồi! Hai người cứ nói chuyện đi, dì đi chuẩn bị cơm trưa!

Trương Dương nói: Dì Liễu à, cứ đơn giải thôi, hôm nay con lái xe đến nên không uống rượu. Hắn muốn thể hiện hình tương thật tốt trước mặt Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: Lớp học trường đảng đã kết thúc rồi hà?

Trương Dương gật đầu: Lớp bồi dưỡng đã kết thúc, hiện tại cháu đang tham gia lớp nghiên cứu sinh, bây giờ càng thấy bản thân lĩnh hội được thêm nhiều kiến thức, bỗng nhiên muốn cố gắng tìm tòi học học để bồi dưỡng bản thân.

Tống Hoài Minh hài lòng: Trẻ tuổi thì phải nhân lúc còn trẻ mà học hỏi, không nên quá để tâm đến chuyện tình cảm ông đẩy đĩa hoa quả trên bàn đến trước mặt Trương Dương.

Trương Dương dùng tăm xiên lấy một miếng cam nhét vào miệng.

Tống Hoài Minh nói: Thế phía thị phân bổ công tác gì cho anh?

Trương Dương đáp: Là chức cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội a, nói xong hắn lại thêm vào: Phụ trách kế hoạch hóa, tranh chấp dân sự gì đó!

Tống Hoài Minh không khỏi nhíu mày, ông vốn không chú ý công việc của Trương Dương, nhưng ông vẫn nghĩ phía Đông Giang chiêu mộ Trương Dương đến để chuyên trách công tác chiêu thương. Tuy nhiên, bây giờ lại phân bổ như vậy ông cũng thấy quá khác với tưởng tượng của mình, ông lạnh nhạt nói: Công việc nào cũng quan trọng, nhất định không được vì công tác không như mong muốn mà nảy sinh tâm lí mâu thuẫn.

Trương Dương cười: Chú Tống, cháu là kiểu người này sao? Cháu đến Nam Tích làm chủ nhiệm thị ủy cũng vậy đấy thôi, tinh thần làm việc của cháu rất nhiệt tình.

Tống Hoài Minh đáp: Cũng nên như vậy.

Trương Dương nói: Cháu thấy lãnh đạo Đông Giang rất có ý, lúc đầu chiêu mộ cháu về Đông Giang vì cần nhân tài. Bây giờ lại phân bổ làn cục nghiệp vụ, nếu là tùy tiện sắp xếp như thế thì cũng hơi nhàn hạ.

Tống Hoài Minh nói: Nghe lời anh nói có vẻ như đang bất mãn với quyết định của lãnh đạo cấp trên?

Trương Dương đáp: Không phải là bất mãn, chỉ là không hiểu họ đang nghĩ gì? Công việc xây dựng còn chưa bắt đầu thì đã chia bè kết đảng thành hai bên, có còn là đang cân bằng quyền lực không đây?

Tống Hoài Minh nói: Việc của cấp trên không nên hỏi, anh cứ làm tốt phận sự là được.

Trương Dương gật đầu, hắn cười: Chú à, để cháu xem qua mắt cho chú nhé!

Tống Hoài Minh nhìn hắn: Cái này anh cũng biết sao?



Trương Dương đáp: Cũng nên biết một chút chứ ạ, nếu là cận thị đơn thuần con có thể châm cứu qua. Sau đó chú mát xoa cơ mắt theo cách của cháu là có thể chữa khỏi. Cũng có tác dụng thuyên giảm triệu chứng.

Tống Hoài Minh nghe vậy vui mừng, ông vội bảo hắn dạy cách mát xoa. Trương Dương cẩn thận chỉ rõ chi tiết thủ pháp.

Sau khi Trương Dương rời khỏi nhà Tống Hoài Minh, trên đường lái xe đi hắn nhìn thấy Lương Thiên Chính và vợ đang dạo bước trong sân, đằng nào thì đã gặp, hắn đàng vẫy tay chào. Trương Dương dừng xe mở cửa đi xuống, cười nhìn Lương Thiên Chính: Chào bí thư Lương!

Lương Thiên Chính nhìn thấy Trương Dương lập tức biết hắn đi từ nhà Tống Hoài Minh ra, ông cười: Trương Dương à, đến thăm tỉnh trưởng Tống phải không?

Trương Dương cũng không phủ định, gật đầu: Dì Liễu bảo cháu qua ăn cơm

Lương Thiên Chính cười: Nhạc phụ đại nhân tương lai thì phải qua lại nhiều một chút. Ông bảo vợ đi trước, mình đến nói chuyện với Trương Dương, cách đối xử rất thân thiện dễ gần: Trương Dương à, cậu đã đến Đông Giang được một thời gian rồi, đã quen chưa?

Trương Dương đáp: Cũng được thời gian rồi, nhưng cháu mới chính thức làm được vài ngày, còn chưa hoàn toàn làm quen với công việc ạ.

Lương Thiên Chính cười: Tôi rất tin tưởng vào cậu. Lần này tôi đã cố gắng giành cậu từ tay bí thư Lí về đây, tôi tin rằng cậu sẽ không để tôi phải thất vọng

Trương Dương nghĩ thầm lão cần gì phải giả vờ như này, không phải là cố ý kéo hắn về để báo thù gì đấy sao. Lão Lương này, tôi sẽ không để cho ông đắc ý đâu.

Trương Dương đáp: Bí thư Lương, hai hôm trước cháu gọi điện cho mẹ nuôi, bà có nhắc đến chú.

Lương Thiên chính ngẩn ra.

Trương Dương nói tiếp: Mẹ nuôi nói, cháu phải biểu hiện thật tốt, nếu bà nghe thấy chú phản ánh gì không tốt về cháu , sẽ tìm cháu tính sổ.

Lương Thiên Chính cười ầm lên nhưng cũng hiểu rõ trong đầu, Trương Dương đang thầm nhắc nhở mình. Ông vỗ vai Trương Dương: Biểu hiện cho tốt, chỉ cần làm việc hiệu quả, cơ hội ở đây sẽ nhiều hơn hẳn ở Nam Tích.

Trương Dương đáp: Bí thư Lương, cháu muốn xin chú một việc

Lương Thiên Chính cười: Câu này, chỉ cần là yêu cầu công việc bình thường thì cứ nói. Lương Thiên Chính cũng là lão làng, câu nói của ông cũng có ý loại trừ yêu cầu quá mức mà ngữ điệu lại nhẹ nhàng.

Trương Dương đáp: Cháu muốn một chức quan!

Lương Thiên Chính tròn mắt, ông từng gặp những kẻ mặt dày nhưng chưa từng dày đến độ này, ngang nhiên nên yêu cầu quan chức, hắn lại không mảy may xấu hổ.

Lương Thiên Chính cười: Muốn chức quan? Ý cháu là không hài lòng với vị trí bây giờ?


Trương Dương nói: Rất không hài lòng ạ


Lương Thiên Chính nói tiếp: Chức cục trưởng vẫn chưa đủ sao? Ý ông nói người muốn một bước lên trời sao chứ?


Trương Dương đáp: Có lẽ bí thư vẫn chưa hiểu hết về cháu, cháu là một người chịu được áp lực, càng áp lực cháu càng bộc phát hết sức. Chú đừng sợ cháu phải gánh vách trọng trách, cháu có thể gánh vác được. Tuy vừa mới tiếp xúc công việc, nhưng cháu đã chuẩn bị đầy đủ tâm lí và tính chiếu đấu với công việc. Bí thư Tần lại là lãnh đạo giỏi, cũng từng là lãnh đạo của cháu, cháu tin vào năng lực của đồng chí ấy, nhưng một lãnh đạo thì cũng cần trợ giúp. Chú nói xem có đúng không ạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK