Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một hành động quân sự nhằm vào người Nhật Bản, liên đội của chúng tôi phụ trách bảo vệ cho chỗ cao, Lý Triêu Húc tuy rằng bằng cấp rất cao, nhưng trên quân sự lại là một chỉ huy tay ngang, lộ ra rát nhiều sai lầm, liên đội của chúng tôi thương vong thảm trọng, trong lúc nguy cấp, lão Sở đưa ra phương án tác chiến mới, lợi dụng địa hình mà giằng co với người Nhật Bản, khi chiến đấu kích liệt nhất, Lý Triêu Húc thân là liên trưởng lại không thấy đâu.

Trương Dương nói: Hắn đào ngũ ư?

Trần Sùng Sơn lắc đầu: Anh ta bị một viên đạn lạc bắn trúng mũ, tuy rằng có mũ cản đạn, nhưng bởi vì sợ hãi quá độ mà ngất đi. Đám binh sĩ còn lại chúng tôi vốn đã ôm ý định lấy cái chết để đền ơn nước, nhưng vào thời điểm cuối cùng, đại bộ đội lại đến.

Trần Sùng Sơn cầm chén gốm đen lên uống một ngụm: Kết quả cuối cùng của giành được một trận thắng, về sau khi thanh lý thi thể phát hiện Lý Triêu Húc đang ngất, chúng tôi không ai nói gì anh ta, sau khi chiến tranh kháng Nhật kết thúc, mọi người lại bị phân phối đến các bộ đội khác nhay, tài năng quân sự của Đỗ Sơn Khôi và Sở Trấn Nam dần dần được thể hiện ra, cấp bậc của bọn họ trong bộ đội cũng không ngừng đề thăng, cho đến chiến dịch Bình Tân thì chúng tôi mới gặp lại nhau, Lý Triêu Húc vẫn chỉ là một liên trưởng, mà chúng tôi đa số đều đã là cấp đoàn. Mọi người trong một lần tụ hội chiến hữu, Lý Triêu Húc uống say, anh ta cho rằng là chúng tôi nói xấu anh ta, cho nên anh ta mới bị chén ép. Lúc đó Đỗ Sơn Khôi rất tức giận, ở trước mặt nhiều chiến hữu như vậy mà tát anh ta một cái. Ngày hôm sau Lý Triêu Húc tới xin lỗi, tôi biết người này rất nhỏ nhen, nhất định sẽ ghi hận chuyện này.

Trương Dương nghe đến đây trong lòng đối với Lý Triêu Húc đã vẽ ra một đường nét đại khái, quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì lại đào hang, ông già lòng dạ hẹp hòi, thằng con lòng dạ cũng hẹp hòi.

Trần Sùng Sơn tiếp tục nói: Sau giải phóng, chúng tôi một lần nữa mất liên lạc, về sau chúng tôi chiến đấu liên tục với Hàn Quốc, Kháng Mỹ viện Triều, sau khi chiến tranh kết thúc, trở về mới biết được Lý Triêu Húc đã tòng chính, hoàn toàn từ một quân nhân chuyển thành chính khách, ba người chúng tôi trừ đánh giặc ra thì không biết gì nữa, cho nên tiếp tục ở lại trong bộ đội, khi lại một lần nữa gặp lại Lý Triêu Húc, anh ta đã trở thành bí thư huyện ủy huyện Danh Hòa, cảm thấy khí thế kiêu căng của anh ta đã quay trở lại, đám người chúng tôi thô lỗ quen rồi, nhưng thái độ của người ta thế nào thì chúng tôi vẫn có thể cảm nhận được, người ta đã tự thị thâm cao, chúng tôi cũng không tiếp tục liên hệ với anh ta nữa, về sau... Trần Sùng Sơn thở dài.

Đỗ Thiên Dã tiếp lời: Về sau chính là cải cách văn hóa!

Trần Sùng Sơn gật đầu nói: Trong thời gian cải cách văn hóa, địa phương phải chịu trùng kích và ảnh hưởng đầu tiên, những quân nhân tự nhận là một lòng trung thành cho đảng và quốc gia chúng tôi, trong trường phong ba chính trị đột nhiên ập tới này không biết phải làm gì, có rất nhiều gia đình bởi vì trận phong ba này mà vợ con ly tán, xuất thân của Đỗ Sơn Khôi là tốt nhất, anh ta ở kinh thành, sống những ngày tháng rất thoải mái, tôi vì có liên quan tới Đài Loan, lão Sở thì lại liên quan tới nước ngoài, chúng tôi muốn bảo vệ gia đình của mình, vợ con của mình, nhưng dưới loại tình huống đó, nỗ lực của chúng tôi thực sự là nhỏ bé không đáng kể. Hồi ức khiến Trần Sùng Sơn cảm thấy đau khổ, ông ta nắm chặt quyền đầu: Lý Triêu Húc bởi vì xuất thân giai cấp tư sản, là người bị đả đảo trước tiên, khi kiểm tra, có người tố cáo chuyện quá khứ của anh ta ở trên chiến trường bị dọa cho ngất, anh ta cho rằng là một người trong số ba người chúng tôi, Lý Triêu Húc tố cáo tôi, tố cáo Sở Trấn Nam, hy vọng thông qua phương thức này để giải quyết vấn đề của bản thân anh ta, nhưng vấn đề của anh ta cuối cùng vẫn không được giải quyết, về sau bởi vì không chịu nổi tra tấn mà nhảy lầu tự sát. Lão Sở được giải trừ thẩm tra đầu tiên, từ đó về sau tôi cũng mất liên lạc với đám người lão Sở, chuyện về sau thì hai đứa biết rồi.

Trương Dương nói: Theo như lời của Lý Đồng Dục, tư lệnh Sở trong thời gian cải cách văn hóa đã chiếu cố cho nhà của bọn họ...

Trần Sùng Sơn nói: Tính tình của Lão Sở là vậy đó, chỉ nhớ chỗ tốt của người ta, người khác cho dù có lỗi với anh ta, anh ta chỉ trong nháy mắt là quên.

Trương Dương nói: Lý Triêu Húc thì ngược lại, chỉ nhớ chỗ không phải của người khác, tôi thấy ông ta nhất định là truyền lại sự cừu hận của ông ta cho con cái của mình, cho nên Lý Đồng Dục mới hận các ông như vậy.

Trần Sùng Sơn nói: Nhân sinh chỉ chẳng qua là mấy chục năm ngắn ngủi, đến cuối cùng chẳng phải vẫn trở về với cát bụi hay sao, tình yêu hay là thù hận, nhắm mắt rồi thì tất cả chỉ là hư vô, nếu Lý Triêu Húc ở dưới suối vàng biết, anh ta nhất định sẽ hối hận vì những gì trước kia đã nói. Đích xác, tới tuổi như của ông ta thì đã không còn chuyện gì mà không nhìn thông được nữa.



Trương Dương nói: Lý Đồng Dục hiện tại đang chế tạo lời đồn bất lợi cho tỉnh trưởng Tống và bí thư Đỗ, mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Trần Sùng Sơn nói: Thanh giả tự thanh, việc gì phải đề ý hắn nói gì? Bất kể gặp chuyện gì cũng coi như là một lần lịch luyện của nhân sinh, có thể nghĩ như vậy, trong lòng các cậu sẽ thanh thản hơn nhiều. Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa lúc này tìm đến viện tử của Trần Sùng Sơn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Trương Dương tới đây, không khỏi kinh hỉ nói: Tới rồi sao không đến chỗ tôi?

Trương Dương cười nói: Vừa mới tới thôi, đang chuẩn bị đi bái phỏng ông đây.

Lý Tín Nghĩa nhìn ra sắc mặt Trương Dương có chút không ổn, vươn tay ra thử mạch của hắn, nói khẽ: Gần đây có phải bị thương hay không?

Trương Dương biết Lý Tín Nghĩa là cao thủ, hắn cười nói: Không sao đâu! Nếu Trương Dương đã không muốn nói, Lý Tín Nghĩa tất nhiên cũng không tiện tiếp tục truy hỏi, ông ta ngồi xuống cạnh bàn đá, nhíu mày, xem ra có chút tâm sự, Trần Sùng Sơn nghe nói bọn họ còn phải vọi xuống núi, đứng dậy lấy ít nấm được phơi nắng cho họ mang đi. Đỗ Thiên Dã đi theo giúp, thuận tiện nói vài câu thân tình với lão gia tử. Cha tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng ông ta nhất định đang rất lo lắng cho mình.

Lý Tín Nghĩa chờ bọn họ đi rồi mới nói: Tháng trước tiểu yêu tới, tôi thấy tình hình của nó không ổn.

Trương Dương hơi ngẩn ra, An Ngữ Thần tới mà hắn không hề biết, thời gian gần đây tuy rằng không liên lạc với cô ta, nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại An Ngữ Thần đều nói mình vẫn khỏe, bảo Trương Dương không cần phải lo lắng.

Lý Tín Nghĩa nói: Tôi lo dương thọ của nó đã tận rồi.

Câu này cũng nói ra chuyện mà Trương Dương lo lắng nhất, hắn mím môi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: Tôi thấy có thể thuyết phục cô ta tới đây một chuyến không?

Lý Tín Nghĩa nói: Sắp tới thanh minh rồi, nó chắc sẽ về tảo mộ.

Trương Dương nói: Tôi sẽ tranh thủ về một chuyến.

Lý Tín Nghĩa gật đầu, vẻ ưu sầu trong ánh mắt vẫn không giảm đi chút nào.



Lý Tín Nghĩa tuy rằng là đứa con đã xa cách của An gia, nhưng ông ta đã vào không môn, người duy nhất biết thân thế của ông ta trong An gia đã chết rồi. Đám hậu bối này của An gia, ông ta tiếp xúc không nhiều, trong đó người gặp nhiều nhất là An Ngữ Thần, trong lòng cũng hiểu rõ cô ta nhất, khi đại ca còn sống, người mà ông ta không yên tâm nhất chính là đứa cháu gái này, đứa cháu gái duy nhất của An gia này trên người lại có bệnh tuyệt mạch trời sinh, tuy rằng Trương Dương đã vài lần ra tay cứu giúp, nhưng vẫn là trị ngọn không trị gốc, không triệt để giải quyết được chứng bệnh của cô ta.

Lý Tín Nghĩa cũng có thể nhìn ra, Trương Dương cho tới bây giờ vẫn thúc thủ vô sách, mỗi lần giải cứu An Ngữ Thần, hắn đều dồn hết toàn lực, công lực không khỏi suy giảm mạnh, mà với tình trạng hiện giờ của Trương Dương chắc gì đã cứu được cô ta.

Tâm tình của Trương Dương bởi vì lời nói của Lý Tín Nghĩa mà trở nên trầm trọng, trên đường về Xuân Dương, ngay cả Đỗ Thiên Dã cũng nhìn ra điểm này, Đỗ Thiên Dã nói: Sao đột nhiên có chút mất hứng thế?

Trương Dương thở dài, nói: Không có gì, chỉ là trở lại núi Thanh Đài này, nhớ tới tình cảnh năm đó tôi mới đến đây, trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái.

Cảm khái gì?

Tôi cảm thấy làm quan lớn chưa chắc đã thực sự vui vẻ!

Cảm giác bật cười ha ha: Chỉ cần cậu làm việc không thẹn với lương tâm, lúc nào cũng sẽ khoái hoạt.

Trương Dương nói: Năm đó lão tiên sinh An Chí Viễn từng nói mấy câu, con người ta không phải là làm quan lớn đến đâu, mà là làm chuyện lớn tới đâu.

Đỗ Thiên Dã nói: Cậu không phải là đang làm vậy ư?


Trương Dương cười nói: Tôi đó là bị đám lãnh đạo này các anh đè việc lên đầu, đầu không lớn mà phải đội cái mũ rõ to.


Đỗ Thiên Dã nói: Thật ra cậu làm rất tốt. Khi hai người đi qua Thanh Vân trúc hải, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới phần mộ của An lão ở ngay gần đó, đề nghị tới cúng mộ một chút.


Đỗ Thiên Dã đáp ứng đáp ứng, mộ của An lão lặng lẽ nằm trong biển trúc, khi Trương Dương và Đỗ Thiên Dã tới trước mộ phần, phát hiện trước mộ đặt đồ cúng, hoa quả còn mới, gà luộc cũng vẫn còn tỏa mùi thơm, chắc là mới có người để ở đây không lâu, Trương Dương tưởng là Lý Tín Nghĩa mang đến, cười nói: Lý đạo trưởng đối với người đại ca này thật đúng là tận tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK