Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Tân Dân đương nhiên cảm thấy xấu hổ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy đám người này thất bại thảm hại quay về, Chung Tân Dân cũng không thể ngờ thực lực của Trương Dương cao như vậy, điều làm cho gã thật sự đau đầu là những người khách nước ngoài, người ta đến là để tham dự trận đấu đối kháng ba nước Trung Nhật Hàn, nhưng hôm nay lại bị một mình Trương Dương đánh gọn, người thê thảm nhất là Nhiệm Xương Nguyên, gãy chân, đã phải bó bột trong bệnh viện rồi.

Chung Tân Dân dù vậy vẫn không chịu thôi, gã lớn tiếng nói: “Việc này không thể bỏ qua thế này được, tôi phải kiện anh ta, kiện anh ta tội làm bị thương người khác.”

Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, anh phải nghe tôi nói một câu, sự việc này đừng làm tới nữa, mọi người cùng ngồi lại nói chuyện với nhau, nói cho rõ ràng việc này, vùng này là khu quản lý của tôi, ít nhiều anh cũng cho tôi chút thể diện chứ.”

Chung Tân Dân thấy Lương Liên Hợp nói vậy, liền cũng không nói gì thêm nữa.

Lương Liên Hợp nói: “Tân Dân, tôi cảm thấy anh không phải là người như vậy, tự nhiên anh đi đắc tội Trương Dương làm gì? Có phải có điều gì đó giấu tôi không?”

Chung Tân Dân cười một tiếng rồi nói: “Làm gì có điều gì chứ!’ Gã không thể bán đứng Lương Khang, thật ra trong lòng Chung Tân Dân đã cảm thấy hơi hối hận, vì 5000000, giờ đây gây ra thành sự việc thế này, là do lúc đầu tính toán chưa kĩ, gã không thể ngờ Trương Dương lại khó đối phó vậy.

Lương Liên Hợp đoán chắc Chung Tân Dân nhất định có chuyện gì đó giấu gã, có điều Chung Tân Dân đã không muốn nói, thì gã cũng không tiện hỏi thêm, Lương Liên Hợp nói: “Thế này đi, tôi làm người trung gian, anh định thời gian đi, ngày mai tôi sẽ đến hẹn Trương Dương gặp mặt, sự việc cứ lằng nhằng như vậy cũng không được, đến cuối cùng, cả hai người đều chẳng có kết cục tốt đâu, và người làm phân cục trưởng là tôi cũng chẳng ra thể thống gì, hai người đều là bạn của tôi, tôi không thể không giúp, mọi người nói chuyện thẳng thắn với nhau thì hơn.”

Chung Tân Dân lần này không từ chối Lương Liên Hợp, gã ừm một tiếng rồi thấp giọng nói: “Trưa nay tôi có thời gian.”

Lương Liên Hợp không ngờ Chung Tân Dân lại đồng ý nhanh vậy, và cũng không ngờ gã chẳng đợi được đến ngày mai, hôm nay đã muốn hẹn gặp Trương Dương rồi, liền gật đầu nói: “được, vậy thì 12 giờ trưa nay, ở Việt Hải Các, tôi mời!”

Chung Tân Dân quyết định gặp mặt Trương Dương là có nguyên nhân, trong số hơn một trăm người gã phái đi ngày hôm nay, có người bị tê liệt, có người lại bị trật khớp, điều phiền phức nhất là, sau khi đám người này được đưa tới bệnh viện, bác sĩ không thể nào chữa trị được, một vị bác sĩ nổi tiếng kinh thành sau khi xem xong liền chắc chắn rằng một số người trong số này đã bị khống chế huyệt đạo, người giải huyệt phải tìm đến người đã điểm, muốn chữa trị cho những người này, nhất định phải mời đến Trương Dương. Đây cũng là việc Trương đại quan cố ý làm, có sự việc như vậy, không tin rằng Chung Tân Dân kia không đến đây để tìm tôi.

Trương Dương rất có trí tuệ chính trị, tên này không những biểu hiện hung hãn khi đánh nhau, mà từ lời của Vương Học Hải nói Chung Tân Dân quyết định thu hồi mảnh đất này vì 5000000 của Lương Khang, Lương Khang mới chính là người nắm sừng của vụ này, nhưng Trương Dương lại không làm toạc chuyện đó ra, Lương Khang nhà ngươi chẳng phải tưởng rằng trốn đằng sau làm trò mưu ma là không ai biết sao? Ta cứ để ngươi nghĩ như vậy đi, muốn tọa sơn quan hổ đấu à? Vậy thì ta để ngươi xem cho vui vẻ, sớm muộn gì cũng phải rơi vào tay ta.

Có điều Trương Dương vẫn còn một việc không thể hiểu nổi, chỉ vì một bức tranh, mà Lương Khang đã hận mình như vậy, thậm chí không tiếc 5000000 để mua Chung Tân Dân đến đối đầu với hắn? Vị công tử kinh thành này có phải hơi ích kỉ không?

Sự việc trên thế gian luôn trùng hợp như vậy, ngay đúng lúc Trương Dương nghĩ lại khi hắn và Lương Khang xảy ra xung đột với nhau, thì tổng giám đốc Thái Hồng đã đến tìm hắn rồi.

Cơ Nhược Nhạn lái một chiếc xe Benz, đến ngoài cửa ban trú kinh, thấy hai cánh cửa đổ rạp xuống mặt đất, ngớ người ra, cô dừng xe lại ngoài cửa ,đẩy cửa xe đi xuống, mặc một bộ đồ công sở màu đen, nữ cường nhân quả thật bất phàm, vốn dĩ người cô đã cao ráo, hôm nay lại đi thêm một chiếc guốc cao gót đến 7 cm, càng làm cho chân dài ra thấy rõ, đôi kính gọng hồng đã làm tăng thêm sự quyến rũ của cô, cô nhìn vào bên trong sân, thấy Trương Dương đang ở đó, liền cười nói: “Chủ nhiệm Trương, thế này là thế nào? Sắp đến ngày tận thế à? Tôi còn tưởng tôi đến nhầm chỗ rồi kìa!”

Trương Dương cười nói: “Cơ tổng đến rồi!” Vì quan hệ giữa Cơ Nhược Nhạn và Lương Khang, Trương Dương cảm thấy cảnh giác với sự xuất hiện của cô ta lúc này.

Cơ Nhược Nhạn bước vào rất cẩn thận, chiếc guốc cao gót phát ra tiếng cộp cộp trên cánh cửa sắt, đến trước mặt Trương Dương, Trương đại quan ngước đầu lên, rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày cao gót của Cơ Nhược Nhạn, nói: “Này, cô để đàn ông chúng tôi có chút tự tôn được không, đừng để tôi cứ phải ngước mắt lên nhìn cô như vậy chứ.”

Cơ Nhược Nhạn cười khanh khách nói: “vậy được, tí nữa tôi sẽ cởi đôi giày cao gót này ra!”

Trương đại quan nghe câu này, dường như có vẻ muốn khiêu khích hắn, tên này cũng chẳng phải tên ăn chay, cười nói: “nếu như cô không tháo, thì để tôi tháo giúp!” Câu này dường như đã có chút ý muốn động chạm đến Cơ Nhược Nhạn.

Cơ Nhược Nhạn đỏ mặt, hai bờ môi rất xinh, mắng: “Chủ nhiệm Trương, anh chỉ biết bắt nạt phụ nữ thôi.” Cơ Nhược Nhạn là người thế nào chứ, cô ta đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nay, gặp đủ loại đàn ông, Trương Dương nói một câu lộ rõ ý đồ, làm sao cô ta có thể không nhận ra được, có điều câu này của Cơ Nhược Nhạn lại biến mình thành một cô gái bẽn lẽn, mà lại có chút lả lơi.

Trương Dương cười hì hì, nụ cười này không phải là nụ cười tốt đẹp gì.

Cơ Nhược Nhạn nhìn Trương Dương, lợi dụng chiếc giày cao gót vượt qua Trương Dương về khoản chiều cao, nhưng không thể nào vượt qua hắn về khí chất. Cơ Nhược Nhạn nhìn Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Trương biết rằng tôi đến tìm anh có việc gì không?”

Trương Dương cười nói; “Hàn huyên?”

Cơ Nhược Nhạn cười nói: “Nam đại trượng phụ nói lời không thể nuốt lời.”

Trương Dương nói: “Tôi đã nói gì rồi?’

Cơ Nhược Nhạn nói: “Anh đã đồng ý viết cho tôi một bức tranh chứ….”Cô ta biết rằng Trương Dương đang giả vờ ngây ngô.

Trương Dương lúc này mới giả bộ à một tiếng, nói: “Bức tranh đó ấy à, viết xong rồi!’

“Viết xong rồi?”

Trương Dương gật đầu: “Vào phòng khách ngồi đi, tôi lấy cho cô!”

Cơ Nhược Nhạn vào trong phòng khách, Trương Dương bảo bảo vệ Tiểu Phùng rót trà cho Cơ Nhược Nhạn, còn mình thì về phòng lấy bức tranh đã viết từ trước đến bên cạnh Cơ Nhược Nhạn.

Cơ Nhược Nhạn rất đợi chờ với chữ của Trương Dương viết, nhẹ nhàng nói: “Mở ra cho tôi xem nào!”

Trương Dương mở bức tranh lên bàn, Cơ Nhược Nhạn đứng dậy, thì chỉ thấy trên bức tranh đó là ba chữ: Trường Hận Ca! Cơ Nhược Nhạn ngớ người, một lúc sau, mới cười khanh khách, tên này thật là xảo quyệt, cô bảo hắn viết bài “Trường Hận ca”, mà hắn chỉ viết ba chữ này thật, Cơ Nhược Nhạn nói đầy khích bác: “Chủ nhiệm Trương quả thật tiếc chữ như vàng!”

Trương Dương nói: “Cô bảo tôi viết Trường Hận Ca, tôi bèn viết Trường Hận Ca, nói thật, bài thơ đó dài quá, mà mấy bài của Bạch Cư Dị lại lằng nhằng, viết đi viết lại, tinh túy cũng chỉ ở trong ba chữ này, hơn nữa, thứ cô muốn lấy là chữ của tôi, chứ không phải là bài thơ đó, cô nói xem đúng không?”

Cơ Nhược Nhạn thở dài rồi nói: “Chủ nhiệm Trương ơi chủ nhiệm Trương, mọi người đều nói người làm ăn như chúng tôi tính toán, mà xem anh kìa ,còn tính toán hơn chúng tôi.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cô ở thương trường, còn tôi ở quan trường, không học cách tính toán, thì sớm muộn gì cũng bị cười khác tính toán thôi.”

Cơ Nhược Nhạn nghe được lời lẽ trong ý của hắn, nhẹ nhàng nói: ‘Chủ nhiệm Trương gặp phải chuyện gì không vui rồi sao, không bằng nói cho tôi nghe xem, có lẽ tôi có thể giúp được điều gì đó?”

Trương Dương nói: “Chẳng có chuyện gì lớn cả.”

“Tôi không tin, cổng của ban trú kinh các anh đã thành thế kia rồi, không giống chưa xảy ra chuyện gì.” Cơ Nhược Nhạn ngừng một lúc rồi nói: “Ai mà lợi hại vậy, dám phá cả cửa của các anh?”

Trương Dương cười nói: “Cô và Lương Khang quan hệ thế nào với nhau?”

Cơ Nhược Nhạn lườm hắn rồi nói: “Một người đàn ông như anh sao lại ngồi lê mách lẻo thế?”

Trương Dương nói: “Người tôi quan tâm không phải anh ta, mà là cô!”

Cơ Nhược Nhạn vờ không hiểu nói: “Anh có ý gì?”

Trương Dương nói: “Cô gái như cô có lẽ rất nhiều người theo đuổi đúng không?”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Câu này càng làm cho tôi hồ đồ rồi.”

Trương Dương nói: “Tôi thấy anh ta cũng rất tốt với cô, người đàn ông đồng ý bỏ ra 500000 để mua một bức tranh làm cô vui, cần phải nói không thể không có chút tình ý với cô.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Giữa bạn bè làm vậy chẳng được sao?”

Trương Dương nói: “Hai chúng ta cũng được coi là bạn bè đúng không, nhưng nếu như cô muốn tôi bỏ ra 500000, đừng nói là 500000, dù cô bảo tôi bỏ 500 ra mua đồ cho cô tôi còn thấy tiếc. Mua một chút đồ, là mất toi cả tháng lương của tôi rồi, để cho tôi hít khí giời nước lã mà sống sao?”

Cơ Nhược Nhạn lại cười khanh khách.

Lúc này điện thoại của Trương Dương vang lên, hắn nhấc điện thoại, đây là do Lương Liên Hợp gọi đến, Lương Liên Hợp hẹn hắn trưa nay cùng đi ăn cơm, nghe nói Chung Tân Dân cũng đến đó, Trương Dương lộ ra một nụ cười đắc ý, Chung Tân Dân cuối cùng không thể nào chịu được nữa rồi, Trương Dương đồng ý một cách rất vui vẻ, có một vài việc bắt buộc phải giải quyết, hắn không muốn kéo dài về sau.

Cúp điện thoại, hắn nhìn sang Cơ Nhược Nhạn nói: “Tổng giám đốc Cơ, buổi trưa cô có rỗi không?”

Cơ Nhược Nhạn chớp chớp mắt: “Không có chuyện gì quá quan trọng.”

“Vậy thì tốt, buổi trưa chúng ta cùng đến Việt Hải Các ăn cơm.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Việt Hải Các đắt lắm đó, chút tiền lương của anh không chịu nổi nhiệt đâu, để tôi mời đi.”

Trương Dương cười nói: “Cả hai chúng ta đều không phải bỏ tiền, chỉ cần đi ăn là được rồi.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Ăn rình cơm cùng với anh, tôi có thể diện vậy sao?’

Trương Dương nói: “Một cô gái xinh đẹp như cô đi cùng với tôi là đã nể mặt họ lắm rồi, tổng giám đốc Cơ, cô không đến nỗi không nể mặt tôi lần này chứ.”

Cơ Nhược Nhạn cười cắn cắn môi, nhìn bức chữ Trường Hận Ca, gật đầu nói: “Thôi thì vì ba chữ này, tôi cũng phải đồng ý.”

Đúng 12 giờ tửa, Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Benz của Cơ Nhược Nhạn lái đến Việt Hải Các, khi họ dừng xe trước cửa, Chung Tân Dân của công ty Kinh Bắc cũng vừa vặn đến nơi, người đến cùng Chung Tân Dân còn có Mã Vĩnh Cương, trước kia Chung Tân Dân và Trương Dương chưa từng gặp nhau, nên đều không quen nhau, nhưng Mã Vĩnh Cương biết Trương Dương, qua việc buổi sáng nay, ấn tượng của gã với Trương Dương không thể nào xóa nhòa suốt đời này. Khi xuống xe, Mã Vĩnh Cương đã thầm nói với Chung Tân Dân một tiếng.

Chung Tân Dân nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương cũng nhìn sang phía gã, Chung Tân Dân cũng là một người cao lớn, tầm 1 mét 80, gã cũng là người hành ngũ, nên hành động rất mang phong cách của quân nhân.

Trương Dương và Cơ Nhược Nhạn cùng xuống xe, Cơ Nhược Nhạn xuống xe lấy một chiếc giày gót thấp trong cốp thay vào, đây là vì phối hợp với chiều cao của Trương đại quan. Cơ Nhược Nhạn không chú ý đến Chung Tân Dân, cô nói với Trương Dương: “Đợi chút nữa anh định giới thiệu thôi thế nào?”

Trương Dương cười nói: “Tôi sẽ nói cô là bạn gái của tôi.”

Cơ Nhược Nhạn cười khanh khách nói: “Thật là của biếu là của lo của cho là của nợ, lấy một bức tranh của anh, mà tôi phải trở thành bạn gái của anh rồi à? Thế chẳng phải là quá rẻ mạt sao!”



Trương Dương cười nói: ‘Tôi chỉ là nói thế để có chút lợi thôi, chứ cơ thế đâu có chút mạo phạm gì!”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Đã làm bạn gái của anh thì phải đóng cho đạt một chút, để tôi mạo phạm anh vậy!” Cô ta rất thoải mái, ôm lấy tay của Trương Dương, hai người nói nói cười cười đi vào cửa Việt Hải Các.

Chung Tân Dân và Mã Vĩnh Cương đứng ở cửa, hai người chưa vội vào trong.

Cơ Nhược Nhạn bước đến gần mới phát hiện ra Chung Tân Dân, cô hơi ngạc nhiên mở to đôi mắt nói: “Tổng giám đốc Chung?” Từ thái độ của cô ta, rõ ràng không thể ngờ được người cùng ăn cơm với mình hôm nay lại là Chung Tân Dân.

Chung Tân Dân mỉm cười nói: “Cơ tiểu thư cũng đến đây ăn cơm sao? Thật là trùng hợp quá!” Chung Tân Dân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quan hệ giữa gã và Lương Khang khá tốt, cũng biết rằng Lương Khang đang theo đuổi Cơ Nhược Nhạn, họ thậm chí đã cùng ăn cơm với nhau, là một người bên ngoài, Chung Tân Dân tưởng rằng Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn đã trở thành một đôi, nhưng hôm nay lại nhìn thấy Cơ Nhược Nhạn khoác tay Trương Dương đi vào, Chung Tân Dân hình như đã hiểu một việc, gã đã hiểu rốt cuộc Lương Khang tại sao lại bỏ ra 5000000 để mua lại mảnh đất đó, lúc bắt đầu, gã tưởng rằng Lương Khang chỉ vì sự phát triển của sự nghiệp, nhưng giờ đây xem ra, mục đích của Lương Khang chính là đuổi ban trú kinh Nam Tích đi khỏi đó, gã là do tư thù mà làm vậy. Chung Tân Dân có cảm giác mình bị lợi dụng, Lương Khang và Trương Dương hình như là hận vì tình yêu, bản thân gã lại không biết điều đó, đột nhiên bị kéo vào trong việc này, đối lập với Trương Dương, mặc dù Chung Tân Dân thực lực không bằng Lương Khang, nhưng gã không bao giờ nghĩ rằng mình ngốc hơn Lương Khang, thế mà đến bây giờ, Chung Tân Dân cảm thấy hơi tức giận. Gã nhìn sang Trương Dương cố ý hỏi: “Vị này là…”

Trương Dương cười nói: “Trương Dương!”

Chung Tân Dân nói: “Hóa ra là chủ nhiệm Trương, tôi là Chung Tân Dân!”

“Ồ, hóa ra là tổng giám đốc Chung!” Trương Dương giơ tay về phía gã, hai người đều hiểu đối phương đang giả bộ, nhưng chẳng ai nói toạc móng heo ra hết, hai người bắt tay đối phương lắc qua lắc lại.

Vừa vặn lúc này Lương Liên Hợp xuất hiện, thấy hai người họ đang bắt tay, liền cười nói: “Hai vị thật đúng giờ, mọi người đã gặp nhau rồi, được, tí nữa tôi đỡ phải mất công giới thiệu!”

Mấy người cùng đi vào, Mã Vĩnh Cương bị Trương Dương dọa cho sợ rồi, lần này nếu không phải do Chung Tân Dân yêu cầu, thì gã sẽ không đi cùng đến đây, tự nhiên gặp phải ánh mắt Trương Dương, gã ngay lập tức cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén của Trương Dương làm cho gã nhớ đến con dao hắn phi đến bên mình, dường như cảnh tượng con dao rung rẩy bên tai vẫn in đậm trong trí óc Mã Vĩnh Cương.

Lương Liên Hợp gọi mọi người vào trong phòng ngồi, gã mỉm cười nói: “Chiều ngày hôm nay tôi đã xin nghỉ phép, chúng ta có thể uống mấy chén với nhau.”

Trương Dương điềm đạm cười nói: “Lương cục hẹn chúng tôi đến đây hình như không phải để uống rượu chứ?”

Lương Liên Hợp cười ha ha nói: “Uống rượu là chủ yếu, để giao lưu tình cảm ấy mà.”

Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên người Chung Tân Dân, với Chung Tân Dân, ánh mắt của tên này thật là khó chịu, ở trong đó đầy tính thách thức. Lá gan của Chung Tân Dân lớn hơn so với Mã Vĩnh Cương nhiều, không hề sợ hãi nhìn sang Trương Dương.

Lương Liên Hợp thấy hai người nhìn nhau, vội vàng ngắt lời: “Mục đích tôi mời mọi người đến ngày hôm nay, mọi người đều rõ cả rồi, Tân Dân, Trương Dương, hai người đều là bạn của tôi, hôm nay đến đây đã là nể mặt tôi rồi, trước khi ăn cơm, tôi vẫn muốn nói mọi chuyện cho rõ ràng.” Lương Liên Hợp ý thức được rằng nếu như không nói rõ ràng mọi chuyện, thì nhất định bữa cơm trưa này sẽ chẳng vui vẻ gì. Có một vài lời, vẫn phải nói trước thì hơn.

Trương Dương cười nói: “Lương cục à, mọi người đều đã hiểu rồi, thì không cần anh phải nói nữa đâu!” Hắn nhìn sang Chung Tân Dân nói: “Tổng giám đốc Chung, ban trú kinh Nam Tích của chúng tôi đã thuê mảnh đất đó của công ty các ông, mấy năm gần đây chưa bao giờ thiếu tiền thuê nhà của các ông cả, đã từng bao giờ xảy ra việc chúng tôi chày bửa không đóng tiền nhà chưa?”

Chung Tân Dân điềm đạm nói: “Chủ nhiệm Trương, trước hết anh nên hiểu một sự thật là, mảnh đất đó thuộc về chúng tôi. Kinh thành rất rộng lớn, ban trú kinh Nam Tích các anh cũng chẳng phải không có tiền, tôi đã đền bù gấp đôi tiền thuê nhà cho các anh, các anh muốn thuê ở đâu thì đến thuê ở đó chẳng phải sao? Tại sao cứ phải nhất quyết thuê nơi đó của chúng tôi chứ?” Những lời của Chung Tân Dân nói rất khách khí, đây là vì hôm nay hơn một trăm người phái đến đòi nhà đều đã bị Trương Dương đánh gục cả, ít nhiều Chung Tân Dân cũng cảm thấy bất ngờ, nếu không thì chắc chắn gã sẽ nói, mẹ kiếp, còn dày mặt ở lại khu đất của chúng tao à?

Trương Dương nói: “Gần đây tổng giám đốc Chung có đến ban trú kinh của chúng tôi chưa?”

Chung Tân Dân lắc đầu, công ty gã nhiều việc như vậy, phần đất của ban trú kinh chỉ là một phần nhỏ trong số đó, làm gì gã có thời gian đến đó thăm thú chứ.

Trương Dương nói: “Nếu như có thời gian, ông hãy qua đó một lần xem thế nào, năm ngoái chúng tôi đã bỏ ra 1970000 để sửa sang lại, đây là hóa đơn sửa chữa.” Trương Dương đưa tờ hóa đơn cho Chung Tân Dân.

Chung Tân Dân cầm lên nhìn, rồi cười gian manh: “Chủ nhiệm Trương định nói gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi gánh cả tiền sửa chữa sao?”

Trương Dương lại lấy ra một tờ giấy khác: “Trước khi ban trú kinh Nam Tích sửa sang lại, chủ nhiệm trước của ban trú kinh là Sử Học Vinh đã trưng cầu ý kiến của quý công ty, việc sang sửa cũng là do quý công ty đồng ý, đây là giấy đồng ý, bên trên còn bảo đảm trong ba năm sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào.”

Chung Tân Dân nhìn tờ giấy đó, bên trên quả thực có viết như vậy, có điều tờ giấy này không phải do gã kí, mà là do Nghiêm Khai Kim của phòng hành chính kí, Chung Tân Dân gõ một nhát lên tờ giấy rồi nói: “Anh nhìn cho kĩ, bên trên còn chú thích, nếu không có sự việc bất thường nào xảy ra.”

Trương Dương nói: “Nếu tổng giám đốc Chung nói vậy thì tôi chẳng nói được gì nữa rồi, có điều, hôm nay chúng ta đã ngồi cùng bàn nói chuyện, thì vẫn nên nói rõ thì hơn, năm ngoái chúng tôi tổng cộng đã đầu tư gần 2000000 để sửa sang, giờ đây mới xong chưa đầy nửa năm, ông đã bảo chúng tôi chuyển đi, mặc dù đã bồi thường gấp đôi tiền thuê nhà, nhưng vẫn tạo cho chúng tôi một tổn thất lớn.”

Chung Tân Dân nói: “Anh muốn thế nào?” Từ lúc bắt đầu từ chối nói điều kiện với Trương Dương, đến bây giờ chủ động để Trương Dương đưa ra điều kiện, Chung Tân Dân đã có sự thay đổi, việc đầu tiên dẫn đến sự thay đổi này, là do đám người của Mã Vĩnh Cương đều đã bị đánh, việc thứ hai là vì Cơ Nhược Nhạn, thấy Cơ Nhược Nhạn thân thiết vậy với Trương Dương, Chung Tân Dân mới hiểu rằng lý do thật sự để Lương Khang quyết định đối phó với Trương Dương, gã có cảm giác bị người khác coi như đồ ngốc, gã bắt đầu manh nha ý nghĩ từ bỏ, không muốn tiếp tục nữa.

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Chung nếu kiên quyết thu hồi mảnh đất đó, thì chúng tôi có thể rời đi, nhưng ông phải gánh những phí tổn sửa sang nhà cửa của chúng tôi, tiền hủy hợp đồng chúng tôi có thể kkhoong cần, nhưng số tiền 1970000 này chúng tôi không thể không đòi, không phải tôi tham lam, mà ông biết đấy, chúng tôi là cơ quan chính phủ, nhất định phải làm rõ các hạng mục, chúng tôi đi như thế này, về sau làm sao có thể nói lại được với người trong thành phố? Bỏ qua gần 2000000 của đất nước, đây là một tội lớn, có khi sẽ phải ngồi tù 40 năm.”

Chung Tân Dân cười lạnh lùng nói: “1970000, khẩu khí của chủ nhiệm Trương thật là lớn!”]

Trương Dương nói: “Ông cũng có thể không đưa, vậy thì cứ như bây giờ, chúng tôi tiếp tục ở lại đây, theo ba năm nói trên giấy đồng ý, tiền thuê nhà sẽ không thiếu cho các ông một đồng nào, đến khi đã đủ thời gian, các ông không muốn tiếp tục cho thuê, thì chúng tôi sẽ dọn đi ngay, nhưng cần phải cho chúng tôi thời gian 1 tháng để chuẩn bị, không thể nói là dọn là dọn ngay được, dù sao cũng phải cho chúng tôi chuẩn bị một chút.”

Chung Tân Dân nói: “Thật là nực cười, đất của tôi, mà tôi lại chẳng có quyền phát ngôn.”

Trương Dương nói: “Người làm ăn trọng nhất là chữ Tín, tôi không biết tổng giám đốc Chung thu hồi mảnh đất của chúng tôi về làm gì, nếu như tổng giám đốc Chung thật sự phải thu hồi, tôi cũng chẳng có ý kiến, nhưng không thể quá làm tổn hại đến lợi ích của chúng tôi, tôi thật sự cảm thấy mình đã rất có thành ý về việc này rồi.”

Chung Tân Dân nói: “Thành ý? Anh đến công ty của chúng tôi dánh Nghiêm Khai Kim, chúng tôi đưa người đến thu nhà, anh lại…”

Trương Dương ngắt lời gã nói: “Tôi lại một mình đánh gục hết hơn 100 người của ông, tổng giám đốc Chung, Nghiêm Khai Kim bị đánh, vì anh ta nói những lời lăng mạ trước đó, hơn nữa lại còn nói muốn tát tôi, chỉ có điều anh ta ra tay chậm hơn tôi mà thôi, nếu như là người khác, thì nhất định sẽ bị anh ta đánh rồi, còn về đám người mà ông phái đến đó.” Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên Mã Vĩnh Cương: “Này cao kều, hôm nay có phải các người đã lái xe Jeep đạp đổ cổng của chúng tôi trước không? Lại còn vất ba người trong ban trú kinh của chúng tôi ra ngoài?”

Mã Vĩnh Cương run run một chút rồi nói: “Gì ấy nhỉ…Mảnh đất đó vốn là của chúng tôi, bảo các anh đi là điều quá đạo lý rồi.”

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Chung, đây là thành ý của các ông sao? Nếu như không phải là tôi cũng biết chút võ vẽ, giờ đây đã bị các ông vất ra đường rồi.”

Chung Tân Dân nói: “Họ đến ban trú kinh không hề có ác ý!”

Trương Dương cười ha ha nói: “Hơn một trăm người khí thế hừng hực vào ban trú kinh của chúng tôi, lại còn đập cửa rầm rầm, vị cao kều này lái xe đâm thẳng vào cửa chúng tôi, đây gọi là không có ác ý, tổng giám đốc Chung, tôi thật khâm phục lô gic của ông đấy!”

Chung Tân Dân nói: “Nhưng giờ đây những người bị thương đều là người của chúng tôi!”

Trương đại quan nói: “Tài năng của họ không bằng người khác, thì có cách gì!”

“Anh!” Chung tâm dân nhìn thấy tên này nói vậy, tức suýt nữa lộ ra ngoài.

Lương Liên Hợp vội vàng xen vào: “Mở rượu đi, chúng ta vừa uống vừa nói.”

Trương Dương lại nói: “Vẫn nói rõ ràng thì hơn, tổng giám đốc Chung, tôi đã bày hết cả phương án giải quyết ra đây rồi, rốt cuộc ông định thế nào?”

Chung Tân Dân thầm nói, muốn tôi cho 1970000 thì quên đi, giờ đây gã đã bắt đầu hối hận, tại sao lại bị Lương Khang lợi dụng chứ, vì 5000000 của Lương Khang mà gã đã nói nhiều câu quá đáng, nhất định phải bảo ban trú kinh rời đi, nhưng giờ đây gã đã hiểu miếng xương Trương Dương không hề dễ nhằn, nhưng những lời đã nói ra, nếu như gã hối lại, thì chẳng còn chút thể diện nào. Chung Tân Dân nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng không phải là hạng người vô lí lẽ, mảnh đất này tôi có việc phải dùng, phải thu hồi về, nghĩ đến việc ban trú kinh các anh đã bỏ ra không ít tiền, giờ đây việc thu hồi mang lại tổn thất nhất định cho các anh, thế này đi, tôi lấy thêm ra 320000, coi như là tiền hủy hợp đồng, tổng cộng là 500000, anh thấy thế nào?” Chung Tân Dân đã nhượng bộ tương đối rồi, mặc dù gã chưa từng đến ban trú kinh xem, nhưng ban trú kinh đã bỏ ra 1970000 để sửa chữa, thật ra trong đó có đến một nửa là báo láo, Chung Tân Dân cho rằng gã lấy ra 320000 là đã rất thành ý rồi, gã lại bổ sung: “Tôi có thể thư thả cho các anh một tuần.”

Trương Dương lắc đầu nói: “Hình như tổng giám đốc Chung chưa hiểu ý của tôi thì phải.”

Chung Tân Dân nói: “Vậy thì anh nói rõ ràng đi.”

Trương Dương nói: “Trừ phi ông đưa cho chúng tôi 1970000, còn không đừng nói đến chuyện chuyển đi.”

Chung Tân Dân cũng bực mình, gã đã tự động nhượng bộ, mà tên này lại ép người quá đáng vậy, thật là tưởng rằng ông đây dễ ăn hiếp vậy sao, gã lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói.”

Lương Liên Hợp thấy hai người không nói chuyện được nữa, vội vàng nói: “Ăn cơm đã, ăn cơm đã, mọi người bình tĩnh suy nghĩ đi, về sau tính sau.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Tôi còn tưởng là việc gì lớn, vì chuyện này mà đáng để làm mất hòa khí đôi bên sao? Tổng giám đốc Chung, mặc dù tôi chỉ là người ngoài nhìn vào, nhưng tôi cảm thấy việc này là do các ông không đúng.”

Chung Tân Dân thầm nói, cô và hắn ta quan hệ thân thiết, đương nhiên cô đứng về phía hắn ta rồi.

Cơ Nhược Nhạn mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Chung, tôi nói có phần thẳng thắn, nếu có chỗ nào đắc tội mong ông lượng thứ, tôi đã từng đến ban trú kinh, thật sự sửa sang khá đẹp, nhưng theo tôi cũng không đáng đến 1970000, nhưng những công trình chính phủ thường như vậy, số tiền này đã tiêu, mà chủ nhiệm Trương lại ở đó nắm quyền, phải có một lời giải thích với Đảng và chính phủ, có ban trú kinh ở đó, có nghĩa là tài sản nhà nước đã thất thoát đi 1970000, giờ đây tổng giám đốc Chung chỉ đồng ý đưa ra 500000, mặc dù tiền sửa sang có thể chỉ đáng giá từng đó, nhưng chủ nhiệm Trương làm sao ăn nói được với cấp trên? Hơn một trăm vạn thiếu kia ai sẽ là người đứng ra lãnh trách nhiệm? Thất thoát hơn 100 vạn của nhà nước, thật không phải là chuyện nhỏ.” Câu này của Cơ Nhược Nhạn rất có lý.

Trương Dương cười hì hì nhìn sang Cơ Nhược Nhạn, lúc quan trọng cô ta đã nói đúng vào điểm cần nói. Tên này giả bộ nói một câu cảm thán: “Những người làm cán bộ nhà nước như chúng tôi thật sự cũng khó xử lắm! Thà mình chịu thiệt, chứ làm sao để nhà nước chịu thiệt được.” Lương Liên Hợp vội vàng rót rượu cho mọi người, hai bên đều giữ ý kiến của mình, đàm phán đã bắt đầu vào thế cứng, ngày hôm nay là do gã bày ra, nếu như hai bên trở mặt ngay tại chỗ, thì Lương Liên Hợp chẳng dễ coi chút nào, mục đích của gã là nhanh chóng ăn cơm, chỉ cần không đánh nhau ngay tại đây, thì về sau hai người này muốn làm thế nào tùy, ông đây chẳng cần phải quản nữa.

Khả năng chế ngự cảm xúc của Chung Tân Dân và Trương Dương đều rất tốt, đã nói đến đây rồi, mọi người đều đã hiểu cả, Trương Dương phải có lời gì nói lại với chính phủ, Chung Tân Dân thì chỉ vì thể diện mà thôi, hai người mặc dù không nói chuyện được, nhưng cũng chẳng có ý trở mặt tại chỗ, Trương đại quan cũng chẳng phải là loại người đối địch với tất cả mọi người, Chung Tân Dân từ khi biết mình đã bị Lương Khang lợi dụng, giờ đây gã đang hối hận, có điều họ có một vài lời không tiện nói, không phải vì Lương Liên Hợp mà là vì Cơ Nhược Nhạn, Chung Tân Dân không thể hiểu nổi giữa Cơ Nhược Nhạn, Lương Khang và Trương Dương rốt cuộc là mối quan hệ gì. Trương Dương trong lòng thầm hiểu quan hệ giữa Cơ Nhược Nhạn và Lương Khang bất thường, việc này vì cô ta mà gây ra, hắn mời Cơ Nhược Nhạn đến đây, là để chọc tức Lương Khang, mẹ kiếp, ngươi chẳng phải muốn giở trò sao? Vậy thì ta cũng không để ngươi tử tế.

Không khí của bữa cơm này rất trầm lắng, mọi người ít ra cũng đã ăn xong bữa cơm này một cách bình yên, Lương Liên Hợp lòng như trút được gánh nặng, cảm ơn trời đất, hôm nay may mà không đánh nhau ngay tại trận.

Khi chào nhau ở bãi đỗ xe, Trương Dương bảo Cơ Nhược Nhạn về xe đợi hắn, Chung Tân Dân đến trước mặt Trương Dương, thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi.”

Mã Vĩnh Cương đứng ở một bên hắng một tiếng, gã còn đang nghĩ đến hơn 30 người bị thương kia. Chung Tân Dân chưa nói xong điều kiện với Trương Dương, mấy người đó phải làm thế nào?

Chung Tân Dân đương nhiên hiểu ý của gã, cuối cùng gã vẫn nhắc đến chuyện này: “Chủ nhiệm Trương, mấy người đó của công ty chúng tôi bị anh chống chế huyệt đạo, anh xem…”

Trương Dương cười nói: “Tôi đi cùng ông xem thế nào!”

Chung Tân Dân không ngờ Trương Dương lại đồng ý nhanh vậy, gã gật đầu.

Trương Dương về đến bên Cơ Nhược Nhạn, bảo cô ta về trước, còn hắn đi cùng Chung Tân Dân, Cơ Nhược Nhạn cười nói: “Cẩn thận vào đến địa bàn người ta, họ mà đánh hội đồng anh, thì anh chẳng chạy được đâu.”

Trương Dương nói: “Mong họ chẳng có cái gan đó.”

@@@@@



Trương Dương vào chiếc xe của Chung Tân Dân, sau khi khởi động xe, Chung Tân Dân nói: “700000!” Gã vẫn quyết định bỏ tiền cho thể diện, dù sao thì mảnh đất này Lương Khang đã trả 5000000, bao gồm cả giá trị của bản thân miếng đất, vẫn lãi được 400000.

Trương Dương nói: “Tiền, là thứ hầu như mọi người đều thích, nhưng có một số tiền lấy được, một số thì lại không, tổng giám đốc Chung có lẽ hiểu ý tôi.”

Chung Tân Dân thay đổi nét mặt: “Tôi không hiểu!” Trong lòng gã đã đoán được rằng, Trương Dương hình như biết sự giao dịch giữa gã và Lương Khang.

Trương Dương nói: “Vừa nãy nhiều người quá, có một vài lời tôi không tiện nói, tôi nghe nói có người đã bỏ ra 5000000 mua mảnh đất này của ông.”

Chung Tân Dân ngạc nhiên nhìn sang Trương Dương, tên này thật là nhanh nhẹn, giao dịch giữa gã và Lương Khang chỉ có một số ít người biết, không hiểu hắn lấy thông tin từ đâu. Chung Tân Dân điềm đạm nói: “Chỉ là lời đồn thôi, mảnh đất này tôi phải dùng.”

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Chung, tôi đến đây ngày hôm nay, là vì muốn giải quyết sự việc này, nếu không thì tôi chẳng đến làm gì, hơn 30 người của ông đó chẳng liên quan gì đến tôi, cứ để họ tự sinh tự diệt là được rồi.”

Trương Dương nói: “Ông có thể không đồng ý, nhưng trước khi đến lúc trên hợp đồng, chúng tôi nhất định không đi, dù sao chúng tôi cũng kí đến cuối năm, kiện lên trên thì chúng tôi phải bồi thường, nếu như vậy, thì chúng tôi bồi thường!” Chung Tân Dân mím môi rồi nói: “Làm như thế này, tôi rất khó.”

Trương Dương nói: “Không phải tôi làm ông khó xử, mà là có người làm ông khó xử, tổng giám đốc Chung có cảm giác mình bị người khác lợi dụng không?” Câu này nói đúng điểm đau của Chung Tân Dân, gã thấp giọng nói: “Ba năm!”

Trương Dương lộ ra một nụ cười: “Ba năm thì ba năm!” Đáp ứng yêu cầu của Trương Dương, Chung Tân Dân mang số người bị thương đến công ty bảo vệ của Mã Vĩnh Cương, Trương đại quan sau khi đến hiện trường, giải huyệt cho ba mươi người này, một lát sau, ba mươi người này đã hoàn toàn hồi phục.

Khi Trương Dương giải huyệt phục vị cho mấy người này, Mã Vĩnh Cương và Chung Tân Dân đứng một bên để xem, Mã Vĩnh Cương nói nhỏ với Chung Tân Dân: “Cao thủ, cao thủ tuyệt đỉnh!” Mã Vĩnh Cương khen Trương Dương là thật lòng, có điều gã cũng có ý đồ cả, hôm nay gã bị đánh thê thảm như vậy, mất hết thể diện, trước kia suốt ngày bốc phét mình lợi hại cỡ nào, nhưng dẫn hơn 100 người đi đều bị đánh hết cả về, gã phải nói Trương Dương lợi hại người khác mới thấy gã bị đánh là không oan, không phải gã không có bản lĩnh gì, mà là người ta quá lợi hại mà thôi. Chung Tân Dân đương nhiên biết ý của Mã Vĩnh Cương, điềm đạm cười nói: “Anh có thể chịu được mấy chiêu dưới tay anh ta?”

Mã Vĩnh Cương thở dài nói: “Không quá 10 chiêu!” Thật ra câu này là nói khoác, vì gã một chiêu cũng không đỡ nổi, đừng nói đến 10 chiêu.

Trương Dương sau khi chữa trị xong cho tất cả mọi người, liền rửa tay, Chung Tân Dân chủ động đưa cho hắn chiếc khăn tay, đây đã biểu thị ý tốt của Chung Tân Dân, bất cứ thời đại nào cũng phải dựa vào thực lực để nói chuyện, sau khi dần nhận thức được thực lực của Trương Dương, thái độ của Chung Tân Dân đã thay đổi một cách rõ rêt, đương nhiên nguyên nhân chính là do gã bắt đầu nhận ra mình bị Lương Khang lợi dụng.

Trương Dương cười nói: “Ông đã nuôi không ít người đánh nhau nhỉ!”

Chung Tân Dân cười gượng gạo nói: “Trong số những người này không ít là chiến hữu xưa kia của tôi, trước kia tôi là người làm lính, sau khi giải ngũ mới bắt đầu làm ăn, một vài chiến hữu trước kia thấy tôi kiếm được chút tiền, nên muốn đến đầu quân cho tôi, người ta chạy từ xa đến đây, tôi không thể nào cự tuyệt người ta được, nhưng công ty của tôi thật sự không dùng đến nhiều người vậy, vì thế tôi đã thương lượng với Mã Vĩnh Cương, tôi bỏ tiền để anh ta bỏ sức xây dựng một công ty bảo vệ, tiếp nhận công tác bảo vệ của các đơn vị, khi bắt đầu thu nhập không tốt, nhưng mấy năm gần đây, các đơn vị bắt đầu coi trọng vấn đề an ninh, nên công ty bảo vệ của chúng tôi cũng ngày càng được ưa chuộng, vì thế đã chuyển từ lỗ thành lãi.”

Trương Dương nói: “Được lắm, mình kiếm ra tiền còn giúp những chiến hữu ngày xưa nữa. Ông thật là có tấm lòng yêu thương con người.” Chung Tân Dân nói: “Người ta sống trên đời, không thể nào cứ chỉ chạy theo đồng tiền!” Khi nói câu này, ánh mắt của gã và Trương Dương chạm phải nhau, hai người không biết vì sao cùng cười, mà lại cười rất to.

Mã Vĩnh Cương ngạc nhiên nhìn hai vị này, trong lòng nói, sự thay đổi của thế giới này quả thật quá nhanh chóng, vừa nãy vẫn còn là hai người đối địch nhìn nhau, mà sao trong phút chốc đã hóa giải mọi ân thù rồi chứ? Mã Vĩnh Cương đang ngán ngẩm, đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh như băng, gã quay người nhìn, thì nhìn thấy một người thanh niên Nhật Bản mặc áo vest màu đen đang chầm chậm bước đến, đó chính là sư đệ của Murakami – Fujiwara Chusonji, Fujiwara đi chầm chậm từng bước về phía Trương Dương, ánh mắt lạnh lùng trùm lấy Trương Dương, trong ánh mắt đó đầy sự thù hận và sát khí. Chung Tân Dân ngớ ra, gã và Trương Dương cuối cùng đã đạt đến sự đồng thuận, vốn tưởng rằng việc này sẽ kết thúc tại đây, nhưng nhìn thấy sự xuất hiện của Fujiwara, gã đột nhiên ý thức được, cao thủ hai bên Nhật Hàn chưa chắc đã chịu thôi.

Fujiwara dừng lại ở khoảng cách cách Trương Dương gần một trượng, giơ tay, một bức thư bay về phía Trương Dương, trong cự li ngắn như vậy có thể phi bức thư với tốc độ nhanh như thế, võ công của gã rõ ràng hơn so với sư huynh Murakami. Trương Dương nhận lấy bức thư, mở ra xem, thì đó là thư thách đấu của cao thủ Nhật Bản.

Thời gian: 6 giờ tối mai, địa điểm: lầu Đao Bả, Tiễn Khấu Trường Thành.

Fujiwara lạnh lùng nói: “Sáu giờ tối mai, gia sư sẽ đến đúng giờ!”

Trương Dương chau mày nói: “Thầy của anh là ai?’

Fujiwara nói: “Anh có thể không đi, nhưng phải quỳ gối xin lỗi sư huynh tôi!”

Trương Dương thở dài nói: “Này, sao mấy người Nhật Bản các anh chẳng biết sống chết gì vậy, giờ đã là thời đại nào rồi? Mẹ kiếp cũng phải xem xem đang đứng trên địa bàn của ai chứ? Có tin tôi vặn cổ anh xuống làm bóng đá không?”

Fujiwara đứng ở đó ngửng cao đầu, không hề khiếp sợ những lời lẽ dọa nạt của Trương Dương.

Trương Dương xua xua tay nói: “Mau cút đi, nói với cái ông gia sư gì gì đó nhà anh, ngày mai tôi sẽ đến!”

Fujiwara quay người đi.

Với tính khí của Trương Dương, thật sự muốn xông đến tát cho tên Nhật này mấy phát, nhưng hai nước không thể nào làm vậy, người ta đến là để đưa thư, chúng ta cần phải để ý đến hình tượng nước nhà. Chung Tân Dân nhìn bức thư khiêu chiến trong tay Trương Dương, gã đương nhiên hiểu rằng việc này là do gã gây ra, có điều lúc đó gã chỉ bảo Mã Vĩnh Cương dẫn người của công ty bảo vệ để giải quyết việc này, không hề bảo cao thủ hai nước Nhật Hàn nhúng tay vào. Giờ đây mâu thuẫn giữa gã và Trương Dương cuối cùng đã được giải quyết, nhưng cao thủ hai nước Nhật Hàn lại bị Trương Dương đánh, họ đều cảm thấy vô cùng nhục nhã vì chuyện đó, công khai khiêu chiến với Trương Dương, việc này không phải là điều Chung Tân Dân có thể khống chế được. Chung Tân Dân nói: “Hay là, tí tôi sẽ đi giải thích với bên kia?”. Trương Dương cười nói: “Giải thích gì chứ? Chẳng phải ông muốn tổ chức trận đấu đối kháng ba nước Nhật Hàn Trung sao? Không cần tổ chức nữa đâu, ngày mai tôi sẽ đi đấu với họ!”

Khi nói chuyện, Nhiệm Xương Nguyên cũng bước đến, Nhiệm Xương Nguyên là một trong những người bị thương nặng nhất, gã đá Trương đại quan từ đằng sau, cuối cùng bị chấn động đến độ gãy cả xương, Nhiệm Xương Nguyên là học sinh của Kim Doo-Lo, mặc dù chỉ là một đệ tử ghi danh, nhưng dù sao cũng đã được Kim Doo-Lo thừa nhận, gã bị đánh, sư môn đương nhiên phải ra mặt, có điều Kim Doo-Lo không đến, người khiêu chiến với Trương Dương là sư đệ của Kim Doo-Lo, Lee dow, Trương đại quan cũng nhận lời, bảo Lee Dow ngày mai cùng đến địa điểm nói trên, đánh từng người một thì quá phiền phức, Trương đại quan thích đánh loạn cào cào tốc chiến tốc thắng, cao thủ Nhật Bản, cao thủ Hàn Quốc, cùng đến đây đi, đến một đánh một, đến hai đánh hai, để cho các người biết nguồn gốc của võ công là từ đâu, để cho các người thấy sự lợi hại của võ Trung Quốc.

@@@@@

Chung Tân Dân thấy các cao thủ Nhật Hàn lần lượt khiêu chiến với Trương Dương, cảm thấy xấu hổ, dù sao thì người cũng là gã dẫn qua đó, giữa gã và Trương Dương mặc dù có mâu thuẫn, nhưng gã thật sự không hề nghĩ đến việc dựa vào cao thủ Nhật Hàn để giải quyết, Chung Tân Dân quay ra lườm Mã Vĩnh Cương, tên này thật chẳng biết gì, nếu như bị người ngoài biết được, chẳng phải đã coi đám người này là Hán Gian rồi sao?

Trương Dương thì không nói gì, sau khi chữa trị xong cho mọi người, cáo từ Chung Tân Dân.

Chung Tân Dân thầm cảm thấy có lỗi, gã đích thân lái xe đưa Trương Dương về ban trú kinh, không vì lí do nào khác, chỉ vì muốn giải thích riêng với Trương Dương. Khi chiếc xe dừng lại ở trước cổng ban trú kinh, Chung Tân Dân dừng xe rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không biết người Hàn và người Nhật đó cùng đến.”

Trương Dương cười nói: “Tôi biết.”

Chung Tân Dân cảm thấy Trương Dương không tin mình, nhìn và nói: “Tôi không hứng thú với Nhật Bản lắm, tôi thà chết cứ không muốn mình bị coi là Hán Gian.”

Trương Dương nói: “Không nghiêm trọng đến nỗi vậy chứ?”

Chung Tân Dân nói: “Việc này làm cho tôi trở nên chẳng ra thể thống gì, làm cho tôi giống như Hán gian vậy.”

Trương Dương nói: “Không sao, thật sự là không sao, tôi đã từng làm lính, những người lính Trung Quốc đều rất thẳng tính, tôi tin rằng việc này không liên quan gì đến ông.”

Chung Tân Dân nói: “Anh thật sự tin tôi sao?”

Trương Dương gật đầu, hắn thấy bên ngoài Tra Vi đang lái chiếc xe máy Dương Quang màu hồng của cô đến, bèn cười nói: “Tổng giám đốc Chung, cảm ơn ông đã đưa tôi về đây, hay là, vào ban trú kinh chúng tôi uống cốc trà?”

Chung Tân Dân cười nói: “Hôm khác đi, không làm phiền anh nữa.” Gã đã nhận ra cô gái xinh đẹp đó nhất định đi về phía Trương Dương.

Trương Dương đẩy cửa xe bước xuống.

Chung Tân Dân gọi hắn lại: “Chủ nhiệm Trương, việc tiếp tục hợp đồng tôi sẽ cố gắng làm nhanh chóng!”

Trương Dương mỉm cười vẫy tay với gã.

Tra Vi nhìn thấy Trương Dương, từ xa đã ấn còi inh ỏi. Chiếc xe máy nhanh chóng lao về phía Trương Dương, giả bộ đâm hắn, không ngờ Trương Dương nhảy lên, vù! Một tiếng bay qua đỉnh đầu Tra Vi, đến khi Tra Vi phục hồi ý thức, thì tên này đã nhảy lên chỗ ngồi đằng sau của chiếc xe rồi, hai tay ôm chặt lấy eo cô.”

Tra Vi nói: “Anh tuổi heo đấy à? Suốt ngày nhảy lên nhảy xuống.”

Trương Dương cười hà hà xuống xe: “Nếu không phải tôi thân thủ linh hoạt thì đã bị cô đâm vào rồi.”

Tra Vi hừ một tiếng rồi nói: “Có gì mà giỏi chứ, đâm bị thương anh, thì tôi trả cho anh tiền viện phí, tôi chăm sóc anh.”

Trương Dương nói: “Nếu như tôi bị cô đâm đến tàn phế thì sao? Có phải cô muốn chăm sóc tôi cả đời không?”

Tra vi nói: “Nếu như anh tàn phế, thì tôi sẽ suy nghĩ về việc đó, bản cô nương còn chưa kết hôn, nếu như bị tên tàn phế như anh làm liên lụy, thì về sau làm gì còn cái gọi là hạnh phúc nữa?”

Trương Dương lại thở dài một hơi nhảy từ trên xe xuống: “Thật là, tôi đã nhận ra rồi, cô là loại người chỉ biết có phúc cùng hưởng chứ không phải là loại biết có họa cùng chia.”

Tra Vì phì một tiếng: “Đó là vì tôi chưa gặp phải ai đáng để tôi có họa cùng chia.”

Trương Dương cười hì hì nói: “Nếu như gặp được thật rồi thì sao?”

Tra Vi nói: “Nếu gặp được thật, thì tôi cho anh ta tính mạng này cũng chẳng tiếc.”

Trương đại quan cố gắng làm ra vẻ bất ngờ: “Đến độ như vậy sao? Có cái gì quan trọng hơn tính mạng của mình chứ?”

Tra Vi nói: “Anh thì biết gì?”

Trương Dương đi ra ngoài làm việc, cánh cổng của ban trú kinh đã sửa xong, hai vị phó chủ nhiệm và mấy người làm việc ở ban trú kinh cũng đã trở về, tất cả mọi người đều nghe nói chủ nhiệm Trương đã đuổi hết số người đó đi, ai nấy đều vô cùng vui vẻ, giờ đang thảo luận về vấn đề này.

Thấy Trương Dương quay về, tất cả người trong ban trú kinh đều vây lấy hắn, hỏi này hỏi kia.

Ngô Minh đứng ở ban công tầng hai, nhìn cảnh tượng Trương Dương như một vì sao vậy, trong lòng quả thật rất khó chịu, tên này sao lại may mắn vậy cơ chứ? Sao việc tốt gì cũng bị hắn chiếm mất. Nghĩ lại, y cũng thật là đen đủi, bị người ta vất cứt chó vào người đã không nói, còn bị người ta vất ra khỏi ban trú kinh nữa, nếu công bằng mà nói, Ngô Minh cũng đã dũng cảm tranh đấu cho lợi ích của ban trú kinh, chỉ có điều lực lượng quá mỏng, Ngô Minh trước kia đều xem thường những người dựa vào vũ lực, nhưng giờ đây y đột nhiên nhận ra, có một vài lúc vũ lực còn quan trọng hơn cả trí tuệ.

Phó chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích Vu Hải Lâm đến trước mặt Trương Dương, điều gã quan tâm nhất là vấn đề rời đi của ban trú kinh, mặc dù hôm nay Trương Dương đã đánh hết tất cả người của công ty Kinh Bắc, nhưng xã hội này không phải là xã hội anh nắm đấm cứng thì được, dù sao đây cũng là đất của công ty Kinh Bắc, cuối cùng rất có thể sẽ phải nhờ vào sự giải quyết của pháp luật, họ vẫn không tránh khỏi việc phải rời đi. Vu Hải Lâm thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, tình hình đàm phán thế nào rồi?”


Trương Dương cười thoải mái: “Giải quyết rồi!”


Vu Hải Lâm bán tín bán nghi: “Ý của anh là, chúng ta không cần phải rời đi nữa?”


Trương Dương gật đầu nói: “Không cần rời đi nữa, mấy ngày nữa sẽ tiếp tục hợp đồng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK