Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khổng Nguyên giật mình, không sai, cần chứng cứ ư? Kiều Chấn Lương y nếu quyết tâm đối phó mình thì căn bản là không cần chứng cớ, ngâm mình ở trong quan trường nhiều năm như vậy, mình sao ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng quên? Lưng Khổng Nguyên lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, y bắt đầu ý thức được phiền toái lớn rồi, phiền toái của Kiều Chấn Lương là con của y mang đến, nhưng phiền toái của con trai mình lại là mình mang đến.

Trên mặt Kiều Chấn Lương cuối cùng không còn thấy nét cười nào, y vẫn ngồi yên đó, nhưng Khổng Nguyên lại cảm thấy chung quanh có hàn ý dày đặc đang bao vây mình, y ý thức được đó là sát khí đến từ trên người Kiều Chấn Lương. Kiều Chấn Lương nếu thật sự muốn đối phó y, thì sẽ không cho y cơ hội nói chuyện, mình sở dĩ cho tới bây giờ vẫn có thể đứng ở chỗ này là vì y còn có giá trị lợi dụng.

Khổng Nguyên minh bạch, Kiều Chấn Lương sở dĩ xuống tay với Khang Thành là vì muốn bức mình nói ra người sau lưng. Nếu y phối hợp thì Khang Thành có lẽ có thể tránh được phiền toái này, nếu y kiên trì không nói, vậy thì... Khổng Nguyên không dám nghĩ tiếp.

Kiều Chấn Lương đã từ vẻ mặt của Khổng Nguyên nhìn thấy biến hóa nội tâm của y, ánh mắt của Kiều Chấn Lương dừng trên đồng hồ treo tường, y dùng phương thức này để nhắc nhở Khổng Nguyên, thời gian cho hắn đã không còn nhiều.

Miệng Khổng Nguyên giật giật, nói khẽ: Khang Thành sẽ không sao chứ?

Khóe môi Kiều Chấn Lương phác ra nụ cười khinh miệt, vào những lúc như thế này Khổng Nguyên không ngờ còn muốn bàn điều kiện với mình, vì sao không nghĩ cho kỹ, anh có tư cách điều kiện với tôi ư

Sự trầm mặc của Kiều Chấn Lương khiến Khổng Nguyên rất nhanh ý thức được điểm này, y cúi đầu, một lát sau mới: Lúc trước tôi đã gặp phó thủ tướng Văn, ông ta rất quan tâm đến chuyện của Bình Hải.

Ánh mắt sắc bén của Kiều Chấn Lương lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Khổng Nguyên, tựa hồ muốn nhìn xuyên nội tâm của y.

Khổng Nguyên lại nói: Tôi và tỉnh trưởng Tống trên rất nhiều vấn đề có cái nhìn chung. Lời nói của Khổng Nguyên tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đã tiết lộ rất nhiều tin tức cho Kiều Chấn Lương, mà những tin tức này vừa hay là tin tức mà Kiều Chấn Lương chú ý nhất, người chủ sự phía sau màn quả nhiên là Văn Quốc Quyền? Còn Tống Hoài Minh?

Trong văn phòng rơi vào trầm mặc, không lâu sau Khổng Nguyên mới cúi đầu gọi một tiếng bí thư Kiều.

Kiều Chấn Lương nói: Từ hôm nay trở đi, anh không cần tham gia cuộc họp thường ủy nữa, nên làm như thế nào thì tự anh hiểu rõ.

Khổng Nguyên gật đầu, ý tứ của Kiều Chấn Lương rất rõ ràng, y sẽ không giữ mình ở trung tâm quyền lực cao nhất của Bình Hải, là Khổng Nguyên tự mình tìm Trung kỉ ủy để nói rõ tình huống hay là từ phía Kiều Chấn Lương tố cáo y, cái này cho Khổng Nguyên tự quyết định.

Điều mà Khổng Nguyên thật sự quan tâm vẫn là vấn đề của Khang Thành, nhưng trong lòng y cũng hiểu được, Kiều Chấn Lương chưa chắc đã thả một mặt lưới cho Khang Thành, tất cả còn phải xem chuyện phát triển thế nào để quyết định.

Khổng Nguyên ủ rũ rời khỏi văn phòng của bí thư tỉnh ủy.

Kiều Chấn Lương tuy rằng có đư có được thứ mà mình muốn, cũng đã hung hăng tát vào mặt Khổng Nguyên, nhưng y không hề có bất kỳ khoái cảm thắng lợi nào, Khổng Nguyên chỉ là một quân cờ không quan trọng gì, có gạt y ra khỏi cục diện hay không thì không hề ảnh hưởng quá lớn đối với kết quả chiến đấu. Nếu những lời của Khổng Nguyên tất cả là thật, thủ đoạn của Văn Quốc Quyền thật sự là quá mức âm độc, y coi Kiều Bằng Cử là cử đột phá để đối phó với Kiều gia, thời cơ lần này lại là người ta chế tạo ra, Kiều Chấn Lương thật sự rất phẫn nộ.

Khổng Nguyên rời đi không lâu thì Kiều lão gọi điện thoại tới, ông ta gọi điện thoại tới đây là muốn hỏi một chút xem có tin tức của cháu nội hay không, Kiều Chấn Lương cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói của cha, lập tức ý thức được cha tuyệt không chỉ muốn hỏi tình huống của Bằng Cử, y nói khẽ: Cha, cha đừng quan tâm, chỗ con không có chuyện gì cả.



Giọng nói của Kiều lão vẫn rất bình tĩnh: Chấn Lương, tôi nghe nói, Truyền Mỹ đã mấy ngày không về nhà rồi?

Kiều Chấn Lương đoán được nhất định là Thì Duy nói gì đó trước mặt lão gia tử, chuyệny và Mạnh Truyền Mĩ ly hôn Thì Duy không hề hay biết, chắc sẽ không truyền tới chỗ lão gia tử, nhưng tiểu nha đầu này gần đây đều ở nhà y, khẳng định sẽ cảm thấy được điều gì đó khác thường. Kiều Chấn Lương nói: Cha, vì chuyện của Bằng Cử, chúng con đã xảy ra một số hục hặc, gần đây cô ta tới miếu tụng kinh cầu phúc.

Kiều lão nói: Tụng kinh cầu phúc thì có ích lợi gì? Tôi đã nói là các anh phải câu thông, cứ như vậy không phải là biện pháp.

Kiều Chấn Lương liên tục vâng dạ.

Kiều lão nói: Chuyện của Bằng Cử có tin tức gì không?

Kiều Chấn Lương ở trước mặt cha không dám giấu diếm, đem chuyện vừa rồi hỏi được từ chỗ của Khổng Nguyên nói với ông ta.

Kiều lão nói: Chấn Lương, lời nói của hắn chưa chắc đã đáng tin, rất nhiều chuyện thường thường là người trong cuộc không thể nào nắm rõ được, đạo lý này anh chắc rõ. Nói tới đây ông ta tạm dừng một chút rồi nói khẽ: Anh hay là bớt thời gian tới kinh thành một chuyến, nói rõ tình huống của Bằng Cử một chút.

Kiều Chấn Lương từ trong những lời này của cha nghiền ngẫm được ý tứ bất thường, tới kinh thành nói rõ tình huống, có thể không chỉ ý tứ của lão gia tử, giữa cha con họ không cần thiết phải vậy. Kiều Chấn Lương nói: Cha, con hiện tại không thể đi được!

Kiều lão nói: Khi sóng ập tới chưa chắc phải ưỡn ngực ra đỡ, không phải là ai cũng có thể đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ cần bình tĩnh vượt qua thì cho dù có ướt chút cũng có sao.

Kiều Chấn Lương nói: con sẽ đi!

Rất tốt! Kiều lão nói xong liền gác máy.

Kiều Chấn Lương chậm rãi đứng lên, y đi tới trước cửa sổ suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới cầm điện thoại gọi cho tỉnh trưởng Tống Hoài Minh: Hoài Minh à! Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!

Bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng cùng nhau ăn cơm công tác, cơ hội cũng không nhiều lắm, tuy rằng bốn món thức ăn một món canh, nhưng bữa cơm này là nhà bếp làm đặc biệt.

Khi hai người ăn cơm chỉ nói việc nhà, Kiều Chấn Lương thậm chí đề xuất hôm nào có có thời gian thì hai nhà cùng nhau tụ họp, Tống Hoài Minh cười cười gật đầu, trong lòng cũng hiểu được Kiều Chấn Lương chỉ nói cho có thôi, với trạng thái trước mắt của Kiều gia, không thể nào có tâm tình làm tụ hội gia đình, trong thể chế mấy ngày này lời đồn rất nhiều, nói Mạnh Truyền Mĩ, vợ của Kiều Chấn Lương đã xuất gia quy y, có điều chuyện này không được chứng thực, Tống Hoài Minh nhìn Kiều Chấn Lương chuyện trò vui vẻ, trong lòng đoán rằng có lẽ người không biết chuyện này chỉ có một mình Kiều Chấn Lương thôi.

Kiều Chấn Lương nói: Buổi sáng tôi và Khổng Nguyên đã nói chuyện!

Tống Hoài Minh không biết giữa Kiều Chấn Lương và Khổng Nguyên cụ thể đã nói chuyện gì, mỉm cười nói: Nghe nói bộ trưởng Khổng đột nhiên bị bệnh! Trong lòng hiểu rõ Khổng Nguyên lần này đột nhiên sinh bệnh nhất định có liên quan rất lớn tới Kiều Chấn Lương. Tuy rằng Tống Hoài Minh đối với đề tài nói chuyện của hai người rất cảm thấy hứng thú, nhưng y biết mình không thể hỏi, thật ra cho dù y không hỏi thì Kiều Chấn Lương chắc cũng sẽ nói.



Kiều Chấn Lương nói: Hắn là tâm bệnh! Nói tới đây y nhìn thoáng qua Tống Hoài Minh: Hoài Minh, biết tôi bội phục anh nhất ở điểm nào không?

Tống Hoài Minh cười nói: Trên người Bí thư Kiều có nhiều điều mà tôi đáng học hỏi hơn.

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: Trong ba người đang đi ắt có thầy tôi, cho dù là trên người Khổng Nguyên cũng có chỗ để chúng ta đáng học tập, anh nói xem có đúng không?

Trong lòng Tống Hoài Minh hơi trầm xuống, Kiều Chấn Lương nói vậy chẳng khác nào cho Khổng Nguyên một định luận, nguyên nhân cáo bệnh chân chính của Khổng Nguyên là phạm phải sai lầm, Tống Hoài Minh nhớ tới chuyện không lâu trước đây trên cuộc họp thường ủy Khổng Nguyên công nhiên nhảy ra chống đối Kiều Chấn Lương. Chẳng lẽ là bởi vì sự kiện đó mà chọc giận Kiều Chấn Lương? Tống Hoài Minh đối với Khổng Nguyên cũng hiểu khá rõ, từ sau khi Khổng Nguyên tới Bình Hải đảm nhiệm chức bộ trưởng tổ chức, làm việc có thể nói là khéo léo, quan hệ các mặt cũng không tồi, công bình mà nói, năng lực công tác của Khổng Nguyên đáng được khẳng định, về phương diện chọn lựa phân công cán bộ cũng có tầm mắt nhất định, nhưng những điều này cũng không có nghĩa là Tống Hoài Minh thưởng thức loại người như Khổng Nguyên, nếu do y lãnh đạo ban để Bình Hải, y nhất định sẽ đá Khổng Nguyên ra ngoài. Tống Hoài Minh lạnh lùng cười nói: Trên người mỗi người đều có chỗ để chúng ta đáng học tập, bí thư Kiều nói rất đúng. Ngoài mặt nghe như công nhận cách nói của Kiều Chấn Lương, nhưng trên thực tế y không hề công nhận tên Khổng Nguyên này.

Kiều Chấn Lương nói: Già rồi đúng là, đang nói chuyện lại nhãng đi, tôi phát hiện mình gần đây tinh lực không bằng trước, nhìn vấn đề thường xuyên không nắm được chỗ chủ yếu.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Bí thư Kiều rất khiêm tốn, ngài chính là người cầm đầu của chúng tôi. Ngài nếu nói vậy thì chúng tôi càng không nắm được phương hướng.

Kiều Chấn Lương nói: Càng kéo càng xa, vẫn là đề tài vừa rồi, Hoài Minh, biết tôi bội phục anh nhất ở chỗ nào không?

Tống Hoài Minh lắc đầu.

Kiều Chấn Lương nói: Tôi bội phục anh nhất chính là sự giáo dục của anh đối với con cái.

Tống Hoài Minh bật cười ha ha: Bí thư Kiều, phương diện này tôi cũng không có bất kỳ công lao gì, thằng con trai đó của tôi vẫn còn chưa đi học, còn nói tới con gái, Yên Nhiên từ nhỏ đã không ở bên cạnh tôi, trước giờ đều là ông bà ngoại nó chiếu có, nhắc tới chuyện này, trong lòng tôi thấy xấu hổ.

Kiều Chấn Lương nói: Chuyện của con tôi anh biết chứ?

Tống Hoài Minh gật đầu, Kiều Chấn Lương nếu chủ động nhắc tới chuyện này, mình cũng không thể né tránh, Tống Hoài Minh nói: Người trẻ tuổi làm việc thiếu suy nghĩ, quá coi trọng thứ trước mắt, cho nên dễ dàng bị ngoại giới mê hoặc, cũng dễ dàng bị một số người có dụng tâm lợi dụng.

Kiều Chấn Lương thở dài: Là người làm cha như tôi không làm tốt, nếu tôi bình thường quản giáo con cái nghiêm hơn một chút thì sẽ không sẽ phát sinh chuyện như vậy, hiện tại hối hận thì đã quá muộn.


Tống Hoài Minh nói: Kinh thương của con cái cán bộ là một đoàn thể cực lớn, thật ra muốn hoàn toàn ngăn chặn chuyện này cũng rất khó.


Kiều Chấn Lương nói: Anh làm rất khá.


Tống Hoài Minh nói: May mắn thôi, nếu Yên Nhiên cứ sống bên cạnh tôi thì sau khi nó lớn lên lựa chọn kinh doanh, thân là cha, tôi không có quyền can thiệp vào quyết định của nó, bí thư Kiều, nói thật lòng, nếu thật sự là vậy, tôi chưa chắc đã làm tốt hơn ngài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK