Giọng nói sang sảng của Trương Dương theo sau vang lên: Đương nhiên là nhớ lão nhân gia hơn một chút, cháu và bà căn bản không thể đánh đồng được, bà là nhật nguyệt, cháu nhiều nhất cũng chỉ là đom đóm thôi.
Lão thái thái cười nói: Miệng lưỡi trơn tru, chính là công phu mồm mép này đã lừa mất đứa cháu gái ngoan của tôi.
Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân cười nói: cháu lừa cô ta không chỉ có dùng công phu mồm mép thôi đâu.
Sở Yên Nhiên đỏ mặt lườm hắn một cái, trong lòng mắng thầm hắn là lưu manh, cái gì cũng nói ra được.
Trương Dương cười cười đi tới trước mặt mẹ: Mẹ! Con trai thỉnh an mẹ.
Từ Lập Hoa mỉm cười nói: Nhìn thấy hai đứa hòa hảo như lúc ban đầu mẹ rất an tâm.
Sở Yên Nhiên rất nhu thuận gọi: Cô từ!
Từ Lập Hoa liên tục gật đầu, nắm tay cô ta, càng nhìn càng thấy thích: Yên Nhiên, về sau chỉ cần thằng ba dám bắt nạt con thì con cứ nói với cô, cô sẽ đánh gẫy chân nó.
Trương đại quan nhân nghe mà lè cả lưỡi: Mẹ, đừng ác vậy chứ?
Lúc này La Tuệ Ninh cũng đặc biệt ra đón, vừa hay nghe thấy câu nói kia của Từ Lập Hoa, cười nói: Nói không sai, đến lúc đó tôi là mẹ nuôi sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của nó.
Trương đại quan nhân giả vờ đáng thương nói: Mình thành công địch của nhân dân từ khi nào vậy.
Sở Yên Nhiên cười nói: Không phải công địch của nhân dân, mà là chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh.
La Tuệ Ninh đã an bài tốt ở khách sạn rồi, đây là biệt thự số 6 của khách sạn Tây Sơn, bố trí vô cùng tỉ mỉ, hoàn cảnh vô cùng tao nhã, đám người rất nhanh tập trung trong phòng khách, đề tài của bọn họ trên cơ bản đều quay chung quanh tiến hành việc hôn nhân cho Trương Dương và Sở Yên Nhiên, thỉnh thoảng lại rộ lên những tiếng cười vui.
Sở Yên Nhiên từ đầu đến cuối mặt đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Trương đại quan nhân thì vẫn da mặt dày nhất quán, dù sao lợn chết không sợ nước sôi, người khác nói gì hắn cũng kệ.
Margaret quan tâm nhất là hôn sự của bọn họ, bà ta kéo tay Sở Yên Nhiên, nói: Yên Nhiên, hai đưa rốt cuộc có tính toán gì?
Sở Yên Nhiên nói: Bà không phải không bao giờ hỏi chuyện tình cảm của con? Thủy chung nói tôn trọng lựa chọn của con ư.
Margaret nói: Tôn trọng, nhưng tuổi của bà càng lớn thì càng sốt ruột, hai đứa yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, không thể cứ làm người yêu mãi cả đời được.
Sở Yên Nhiên nhìn sang Trương Dương xin giúp đỡ.
Trương đại quan nhân nói: Đúng vậy, Yên Nhiên, em có tính toán gì?
Còn chưa nói hết câu thì La Tuệ Ninh đã gõ một phát vào đầu hắn: Tiểu tử thối, con giả cờ cái gì? Hiện tại là lúc con phải tỏ thái độ rồi.
Từ Lập Hoa cười nói: dạy rất đúng, tôi cũng muốn đánh nó.
Trương đại quan nhân nói: Các vị trưởng bối à, mọi người làm như vậy, con và Yên Nhiên có chút không thích ứng, thật ra hái đứa chúng con đã chuẩn bị tư tưởng cả rồi, nhưng chúng con cần một hoàn cảnh riêng, ít nhất cũng phải lưu lại một ký ức lãng mạn, mọi người cứ như như ong vỡ tổ bức hôn, có phải có chút không đủ lãng mạn hay không?
Lâm Tú nói: Tôi lúc trẻ tuổi cũng rất lãng mạn, nhưng hiện tại mới phát hiện chân lý của cuộc sống là ở chỗ phải bình thản, lãng mạn gì cũng đều là giả cả.
Trương Dương cười nói: Lời này nếu để Tạ cục nghe thấy, áp lực của ông ta khẳng định rất lớn.
Lâm Tú cười nói: Tôi không sợ hắn nghe thấy.
La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, con mau nói đi.
Trương Dương ho khan một tiếng rồi nói: À, thật ra cũng không có gì để nói cả, con đã thương lượng với Yên Nhiên rồi, lần này trở về chúng con sẽ đăng ký kết hôn trước.
Sở Yên Nhiên chớp chớp mắt, hắn đâu có thương lượng với mình.
Margaret nghe hắn nói như vậy thì mừng rỡ liên tục gật đầu: Tốt, tốt, tốt.
Buổi chiều, Trương Dương và Sở Yên Nhiên trèo núi Tây Sơn, hai người dọc theo sơn đạo uốn lượn một đường đi lên, cây cối trên núi che khuất cả mặt trời, thỉnh thoảng có ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua khe hở của cây lá, hai người cơ hồ cơ hồ không hề nói gì trên đường đi.
Sở Yên Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn được: Chuyện đăng ký kết hôn anh sao không thương lượng với em?
Trương đại quan nhân nói: Vừa rồi bọn họ ép như vậy, anh chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Sở Yên Nhiên nghe hắn nói như vậy thì không khỏi có chút tức giận: Thì ra anh là nói cho có lệ?
Trương Dương chỉ cười.
Sở Yên Nhiên tức giận đến nỗi nhấc chân đá hắn một cái, Trương đại quan nhân né tránh, bỗng nhiên ra hiệu chớ có lên tiếng với Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên ngây ra một thoáng, không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy trước ngực Trương Dương có một điểm sáng màu đỏ, liền kinh hô: Cẩn thận!
Nói còn chưa dứt lời thì liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ, sau đó thì nhìn thấy Trương Dương ôm đầu vai ngã xuống cỏ, Sở Yên Nhiên trợn to mắt, giống như điên cuồng lao tới, dùng thân thể mình che trước ngực Trương Dương.
Sáu đạo bóng đen từ trên trời bay xuống, bọn họ bọn họ đều mặc áo đen và che mặt, cầm vũ khí trong tay, vây Trương Dương và Sở Yên Nhiên ở giữa, sáu họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào họ.
Trương đại quan nhân ôm vai, từ giữa kẽ tay máu chảy ra không ít, Sở Yên Nhiên đỡ hắn dậy, run giọng nói: Trương Dương, anh không sao chứ?
Một gã cướp thân hình cao lớn ôm ồm nói: Nếu muốn sống thì tốt nhất đừng phản kháng. Thủ hạ của hắn đi tới, kẹp Trương Dương và Sở Yên Nhiên, đưa bọn họ lên đỉnh núi, không ngờ ở đó có một chiếc trực thăng đang đỗ.
Trương đại quan nhân thấp giọng nói với Sở Yên Nhiên: Xem ra chúng ta bị bắt cóc rồi.
Một gã bắt cóc đi tới đá vào bụng hắn một phát, như hung thần ác sát nói: Cấm nói chuyện.
Sau khi hai người bị đẩy lên trực thăng, trực thăng rất nhanh bay lên không, có điều hình như không chuẩn bị bay đi, cửa máy bay cũng không đóng, chỉ bay lòng vòng trên không.
Tên trông như thủ lĩnh đi tới trước mặt bọn họ, dùng họng súng đặt lên đầu Trương Dương.
Sở Yên Nhiên cả kinh nói: Dừng tay, các anh muốn bao nhiêu tiền?
Tên bắt cóc cười gằn nói: Tôi bắt các ngươi không phải vì tiền, tôi là muốn báo thù, tôi muốn giết hắn để báo thù!
Đừng! Tôi có thể cho các anh rất nhiều tiền, chỉ cần các anh tha cho anh ta!
Tên bắt cóc tựa hồ bất vi sở động, kéo cò súng.
Một trăm triệu có đủ hay không!
Tên bắt cóc vẫn thờ ơ.
Trương Dương nói: Các anh muốn báo thù thì bắt tôi là được, thả cô ta đi, cô ta không liên can tới chuyện này, cô ta vô tội.
Tên bắt cóc cười lạnh nói: Đúng là một đôi uyên ương tình thâm nghĩa trọng, được, mày yêu cô ta như vậy thì tao sẽ thanh toàn cho chúng mày, người nào nguyện ý chết trước?
Tôi!
Tôi!
Hai người cơ hồ đồng thời đáp.
Mấy tên bắt cóc liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi nói: Trương Dương, đừng tranh với em, em không thể chịu được đau khổ khi mất anh, anh kiên cường hơn em, trên thế giới này em chỉ yêu một mình anh, nhưng trong lòng anh lại còn có rất nhiều người khác, để em đi trước, anh chắc có thể chịu đựng được!
Trương Dương không ngờ gật đầu thật.
Một gã bắt góc tựa hồ bị Sở Yên Nhiên làm cho cảm động, đi tới đá vào mông Trương Dương một cước: Mày con mẹ nó còn là người không? Người ta tốt với mày như vậy, mày không ngờ lại bảo người ta chết trước.
Lại có một gã bắt cóc xông lên nện một báng súng vào lưng Trương Dương: Tao con mẹ nó không nhịn được nữa rồi, đúng là không phải người, cô nương tốt như vậy mà mày không ngờ lăng nhăng ở sau lưng người ta.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Tôi x, chưa từng gặp kẻ bắt cóc nào như các anh, các anh là bọn bắt cóc cơ mà, sao cứ như đàn bà thế, tôi thừa nhận, tôi không phải là người tốt, nhưng các anh cũng đéo phải là hạng tốt lành gì.
Bắt cóc cũng có hạng chính nghĩa! Tên bắt cóc Cầm đầu nói: Tao quyết định giết mày trước, thả cô nương này! Họng súng lại chỉ vào đầu Trương Dương.
Sở Yên Nhiên thét to: Đừng! Hai hàng nước mắt trong suốt đã tuôn rơi: Các anh không thể giết anh ta được, tôi nguyện ý chết thay anh ta, nếu anh ta quan tâm tới tôi thì đây chính là sự trừng phát tốt nhất đối với anh ta, khiến anh ta cả đời này phải sống trong tự trách và thống khổ.
Trương Dương lắc đầu: Yên Nhiên, anh yêu em!
Sở Yên Nhiên nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, bỗng nhiên ủy khuất tới bật khóc: Trương Dương, anh là tên tồi, từ sau khi em về, anh chưa từng nói với em câu này, sao không nói sớm? Hiện tại nói gì cũng muộn rồi? Em hận anh!
Một gã bắt cóc nói: Xử lý hắn, cô nương tốt quá mà hắn không biết quý trọng.
Lại có một gã không nhịn được dùng họng súng chĩa vào đầu Trương Dương.
Trương Dương nói: Các vị huynh đệ bắt cóc, trộm cũng có đạo, cho dù các anh thật sự muốn giết tôi thì cũng cho tôi một cơ hội để tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi chết.
Một gã nói: Mày là thằng tồi, tao không muốn nghe gì cả!
Một gã khác nói: Không bằng nghe một chút xem.
Tên cầm đầu nói: Nghe cái rắm, đơn giản là hoa ngôn xảo ngữ, đừng nghe hắn lải nhải, xử lý hắn đi!
Lập tức có hai người gật đầu nói: Tôi thấy thằng chó này là kẻ lừa đảo, tôi đồng ý xử lý hắn.
Có điều vẫn có một người đứng bên Trương Dương: Tôi cảm thấy hắn rất chân thành, người ta trước khi chết luôn nói lời thật, không bằng nghe một chút đi!
Gã cầm đầu nói: Mày ngậm miệng lại! Nhìn các bộ dạng của mày đúng là hạng dễ bị lừa.
Nhưng...