Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói này của Tạ Vân Phi là hướng về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Tạ Vân Phi, mặt không đổi sắc tâm không nhảy dựng, đẩy mày là để mắt đến mày, mày con mẹ nó không phải có năng lực sao? Chạy tới nơi này bắt bẻ, đem thành tích công tác của ủy ban thể dục Nam Tích tất cả đều gạt bỏ sao? Phải cho mày một bài học, Trương Dương nói : Ai? Ai đẩy Tạ chủ nhiệm xuống phía dưới?

Vương Nghiễm Chính nói : Tạ chủ nhiệm, ngài có phải là uống nước nhiều hồ đồ không? Ngài là lãnh đạo, ai dám đẩy ngài?

Vương Nghiễm Chính tuy rằng là phó thị trưởng của một thành phố cấp huyện, nhưng mà gã cũng không coi phó chủ nhiệm ủy ban thể dục tỉnh trong mắt, nếu như không phải trong chuyện thể dục, Tạ Vân Phi căn bản không có bất luận xuất hiện cái gì với gã, Vương Nghiễm Chính nói : Tạ chủ nhiệm, ngài không phải nói bục cao không đến mười mét sao?

Một câu nói là Tạ Vân Phi đỏ bừng mặt, quả thật, vừa rồi hắn có nói như thế. Nhưng mà khi hắn từ trên bục cao té xuống, Tạ Vân Phi cảm thấy đừng nói là mười mét, một trăm mét cũng còn đủ, thiếu chút nữa đã đem hồn của hắn bị dọa bay đi.

Đầu óc Tạ Vân Phi lúc này đã tỉnh táo, hắn cũng biết vừa rồi khẳng định là có người đẩy hắn, hơn nữa người này tám chín phần là Trương Dương, thế nhưng, người khác đều không phát hiện ra, chỉ nhìn thấy Trương Dương từ trên bục cao nhảy xuống cứu hắn, nếu như hắn tiếp tục nói nữa, thì người khác sẽ cho rằng hắn lấy oán trả ơn. Tạ Vân Phi trong lòng phiền muộn, tên nhóc kia sao lại âm hiểm như vậy? Làm việc cũng thiếu đạo đức, nhưng mà hắn ta cũng không ngẫm lại mình, biểu hiện soi mói không tha vừa rồi đã chọc giận quan viên Nam Tích. THấy Tạ Vân Phi rơi xuống nước, hầu như không ai đồng tính hắn, không chỉ như thế, còn có vài tiểu nhân nhìn có chút hả hê.

Xảy ra chuyện này, khảo sát cũng phải gián đoạn, Vương Nghiễm Chính an bài tổ khảo sát đi nhà khách nghỉ ngơi, Trương Dương vốn dĩ làm tốt chuẩn bị chiêu đãi cái đám người này, thế nhưng biểu hiện của Tạ Vân Phi ngày hôm nay khiến cho hắn rất không vui, anh đã không biết xấu hổ, lão tử sẽ không cho mặt mũi, hắn quyết định hiện tại rời đi, không hầu hạ cái đám người của đoàn khảo sát này.

Vương Nghiễm Chính nghe nói hắn phải đi, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói: Chủ nhiệm Trương, bọn họ là đoàn khảo sát của ủy ban thể dục tỉnh, lỡ như chúng ta chiêu đãi không chu toàn, trở lại tỉnh còn không biết nói như thế nào.

Trương Dương nói: Bọn họ muốn nói như thế thì cứ nói thế đấy, cho dù chúng ta chiêu đãi chu đáo, bọn họ cũng sẽ không nói tốt cái gì.

Vương Nghiễm Chính thở dài một hơi, quả thật, Tạ Vân Phi đều thảm đến mức này, hắn chỉ sợ hận còn không kịp, sao lại nói tốt. Vương Nghiễm Chính nói: Vị Tạ chủ nhiệm này đối với chúng ta rất có thành kiến. Gã nói uyển chuyển, Trương Dương đương nhiên có thể nghe ra, cười nói: Không phải có thành kiến đối với các người, là thành kiến với tôi, thị trưởng Vương, anh đừng lo cho hắn, lúc đầu nếu như hắn khách khí, chúng ta cũng sẽ kính như thượng khách đối với bọn họ, nhưng hắn đi tới cũng là gây chuyện, chúng ta cũng không cần phải khách khí đối với hắn, muốn chơi thì chơi, tôi không tin hắn còn có thể làm gì đại hội tỉnh? Nếu như trong tỉnh bởi vì ý kiến của hắn khiến cho đại hội tỉnh đổi chổ, tôi cầu còn không được, đỡ phải phiền phức.

Vương Nghiễm Chính biết hắn nói thật, cười nói: Chủ nhiệm Trương, buổi trưa tôi an bài yến hội tiếp đãi, cậu xem. . . Ý tứ của hắn là Trương Dương tùy tiện làm hình dạng, coi như là đi ngang qua sân khấu, quay đầu lại cũng dễ nói.



Trương Dương căn bản không đem Tạ Vân Phi để vào mắt, nếu như biểu hiện của Tạ Vân Phi bình thường một ít, Trương Dương có thể còn có thể làm có lệ một chút, nhưng Tạ Vân Phi tự tìm xấu xí, Trương đại quan nhân mới sẽ không nể mặt hắn, Trương Dương cười nói: Buổi trưa tôi có chuyện rồi.

Vương Nghiễm Chính bán tín bán nghi.

Trương Dương nói: Tôi và bạn bè hẹn cùng đi nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ Hải Dương nhìn.

Vương Nghiễm Chính nghe nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ Hải Dương thì sửng sốt một chút: Đi nơi đó làm gì?

Trương Dương đem chuyện Thường Hải Thiên muốn tiếp được nhà máy chế phẩm sinh vật biển nói ra, Vương Nghiễm Chính nói: Tình huống của nhà chế phẩm sinh vật biển tôi biết một ít, lỗ lã rất nghiêm trọng, tiền lương công nhân khất nợ rất lâu, tới tòa thị chính ầm ĩ vài lần. Nếu như bạn của cậu có thể tiếp nhận chỗ đó, đương nhiên là một chuyện tốt, coi như là giúp thành phố chúng ta giải quyết một phiền toái. Chủ nhiệm Trương, cần tôi hỗ trợ, ngài cứ việc nói.

Trương Dương cười gật đầu, hắn và Thường Lăng Phong cùng nhau rời khỏi trung tâm vận động, hai người lái chiếc Toyota mà ủy ban thể dục mới mua tới, tài xế lão Hà đang nằm ở ghế ngồi phía trước phơi nắng mặt trời, thấy bọn họ đến, cuống quít ngồi dậy, cười hô: Chủ nhiệm Trương đã trở về!

Trương Dương gật đầu, cùng Thường Lăng Phong mở cửa xe ngồi lên, ngửi được mùi thuốc cao cổ, hắn có chút kỳ quái hỏi: Lão Hà, cái mùi gì vậy?

Lão Hà không có ý tứ của cười cười nói: Hai ngày nay tui bị đau lưng, dán thuốc cao.

Trương Dương nói: Đau lưng thì để cho người khác đi, lão Hà, ông qua ghế bên cạnh đi, tôi lái xe.

Lão Hà nói: Vậy sao được, ngài là lãnh đạo!

Trương Dương không nói nhiều kéo ông đi qua: Lãnh đạo cái gì, trong cơ quan tôi là lãnh đạo, ở chỗ này, tuổi của ông lớn hơn tôi, tôi phải kính lão yêu trẻ.



Lão Hà cảm thán nói: Chủ nhiệm Trương, ngài thật sự là người tốt.

Trương Dương khởi động ô tô, vui vẻ nói: Lão Hà, ông bao nhiêu tuổi?

Lão Hà nói: Năm mươi lăm, vừa xin nghỉ hưu, thân thể tôi không thể lái xe. Chủ nhiệm Trương, phỏng chừng không lâu, tôi sẽ không thể lái xe cho ngài.

Trương Dương cười nói: Lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, lái xe cũng là thể lực sống, tinh thần theo không kịp cũng không được.

Lão Hà nói: Tui lái xe cả đời, ngoại trừ lái xe cái khác cũng không biết làm, tôi nghĩ tới nghĩ lui, trong ủy ban thể dục tôi thấy ngoài cửa lớn là có thể, lão Chu phòng thường trực đã tới tuổi nghỉ hưu, tôi làm một báo cáo, xin nhìn cửa lớn, tiếp vị trí của ông ta, phát huy năm năm nữa, tui sẽ thành thật về nhà ôm cháu.

Trương Dương nói: Ủy ban thể dục chúng ta hình như chỉ có một tài xế, ông đi, tôi còn phải mời người đến!

Lão Hà nói: Cũng không phải lập tức đi, tui đợi mới tài xế tới, tui mới đi trông cửa lớn.


Phía sau Thường Lăng Phong cười nói: Chủ nhiệm Trương, hay là để tôi làm tài xế cho cậu nha.


Trương Dương nói: Cậu làm tài xế, vậy không phải đại tài tiểu dụng sao? Hắn bỗng nhiên nghĩ tới Chu Sơn Hổ, đứa nhỏ này không tồi, đem hắn bồi dưỡng, cho tới ủy ban thể dục làm tài xế, có thể lái xe còn có thể kiêm chức bảo tiêu, chẳng phải là lưỡng toàn tề mỹ, Trương đại quan nhân bắt đầu có ý thức xây dựng nhóm người của mình.


... ... ... ... ... . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK