Tang Bối Bối cảm thấy chỗ bị đao đâm trúng tê đi, đây là một loại dấu hiệu trúng độc, Chương Bích Quân quả nhiên đê tiện, Chương Bích Quân sau khi đâm trúng Tang Bối Bối một đao thì không lập tức phát động tấn công, mà lại trồi lên mặt nước.
Bốn chiếc ca nô từ bốn phía phóng tới vị trí của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân sở dĩ liều lĩnh trồi lên mặt nước, không chỉ để thở mà đồng thời cô ta cũng đang thông qua phương thức này để báo vị trí của mình cho bộ hạ của cô ta, một chiếc trực thăng loại nhỏ đã bay tới trên đầu cô ta, chiếu đèn xuống xung quanh Chương Bích Quân phạm vi hai thước, tay súng ngồi ở cửa máy bay nhắm chuẩn vào thuỷ vực chung quanh Chương Bích Quân mà bắn liên tục, lợi dụng đạn để hình thành lưới hỏa lực bảo vệ Chương Bích Quân.
Đạn liên tục bắn vào trong nước, ở bên cạnh Chương Bích Quân hình thành một vòng phòng hộ hỏa lực, bốn chiếc ca nô cách Chương Bích Quân cũng càng lúc càng gần, từ trên trực thăng một chiếc dây thừng được ném xuống, Chương Bích Quân nắm lên, trực thăng bay lên, kéo người Chương Bích Quân rời khỏi mặt nước.
Lúc này các đặc công không còn cố kỵ nữa, hỏa lực dày đặc trút xuống thuỷ vực Chương Bích Quân vừa mới ở.
Chương Bích Quân bị thương không nhẹ, cô ta vừa lên bờ thì lập tức có người dùng chăn bọc lấy người cô ta, cái lạnh và sự mất máu đã khiến sắc mặt của cô ta trắng bệch, đợi khi cô ta hơi hồi phục lại một chút thì bắt đầu hỏi tình huống của Chương Duệ Dung.
Thủ hạ nói khẽ: Chuyên gia Gỡ bom không thành công dỡ bỏ được bom...
Chương Bích Quân mắt đỏ lên, lòng trầm xuống.
Người nọ nói tiếp: Có điều bom không nổ!
Mắt phượng của Chương Bích Quân trợn lên, hận không thể ăn sống nuốt tươi thằng ôn này, có kiểu nói chuyện như vậy à. Bác sĩ cấp cứu đi tới, khẩn cấp xử lý thương thế cho Chương Bích Quân. Qua cửa kính xe, Chương Bích Quân nhìn thấy thủ hạ vẫn tiếp tục tìm kiếm trên mặt sống. Nhớ tới một màn kinh hồn trong nước, Chương Bích Quân vẫn có chút kinh hồn chưa định, hôm nay tính mạng của cô ta suýt nữa thì mất trong tay một hậu bối, chân trái của Chương Bích Quân bị súng bắn trúng, nhưng không hề yếu hại. Cô ta không chút do dự cự tuyệt yêu cầu lập tức được đưa tới bệnh viện, cô ta phải chờ đợi kết quả, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nhưng kết quả tìm kiếm ở hiện trường lại khiến Chương Bích Quân cảm thấy thất vọng, trong khúc sông dài chừng năm trăm thước không hề tìm được thi thể của Tang Bối Bối, Chương Bích Quân bảo tiếp tục tìm kiếm, cô ta ngồi xe tới bệnh viện.
Chương Duệ Dung đã được đưa đến bệnh viện, chuyên gia gỡ bom tuy rằng không thành công dỡ bỏ được bom, nhưng một khắc cuối cùng, bom lại tự động hủy nổ, bởi vậy có thể thấy được Tang Bối Bối không hề muốn giết cô ta. Trong toàn bộ quá trình biểu hiện của Thường Lăng Phong khiến cô ta cảm động, thủy chung không rời bỏ cô ta, cho dù vào thời khắc bom sắp nổ, Thường Lăng Phong vẫn liều lĩnh lao đến bên cạnh cô ta.
Trạng thái tinh thần của Chương Duệ Dung vô cùng ổn định, có điều cô ta vẫn bị đưa đến bệnh viện để kiểm tra thân thể toàn diện, Chương Duệ Dung tới bệnh viện không lâu thì Chương Bích Quân cũng được đưa đến nơi này. Nhìn thấy trên người Chương Bích Quân có nhiều chỗ bị thương, Chương Duệ Dung lo lắng tới cực điểm, cô ta rưng rưng vọt tới bên cạnh Chương Bích Quân: Cô... Không biết vì sao cô ta bỗng nhiên nhớ tới lời nói hôm nay của Tang Bối Bối, chẳng lẽ cô mình không ngờ là mẹ mình thật ư?
Chương Bích Quân thấy Chương Duệ Dung thì vui mừng nói: Cô không sao, cháu cũng không sao! Ở trước mặt Chương Duệ Dung, cô ta rất ít khi biểu lộ ra sự quan tâm như vậy, Chương Duệ Dung nghe thấy những lời này của cô ta thì không khỏi khóc nức nở.
Thường Lăng Phong đi tới bên cạnh cô ta, thấp giọng an ủi, rồi nói với Chương Bích Quân: Dì Chương, dì sao rồi?
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Không sao, anh giúp tôi đưa Duệ Dung về nghỉ ngơi đi, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi.
Chương Duệ Dung bất kể là như thế nào cũng không chịu đi, cô ta muốn ở lại chiếu cố Chương Bích Quân. Chương Bích Quân không lay chuyển được cô ta, chỉ có thể để cô ta ở lại, khi thủ hạ tới báo cáo tiến triển mới nhất thì Chương Duệ Dung thức thời đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Chương Bích Quân sau khi rời khỏi, tìm kiếm ở khúc sông cầu Bình Thu vẫn được tiếp tục. Bọn họ sau khi mở rộng phạm vi tìm kiếm thì ở hạ du phát hiện vết máu, bởi vậy có thể thấy Tang Bối Bối rất có thể đã đào tẩu.
Chương Bích Quân nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi nói: Cô ta rất có thể đã đi tìm Trương Dương!
Thủ hạ thấp giọng bẩm báo: Chúng ta có phải cũng nên áp dụng hành động đối với Trương Dương không?
Chương Bích Quân nói: Tìm, cho dù là lật tung trời cũng phải tìm Tang Bối Bối ra cho tôi!
Thường Lăng Phong báo tin tức Chương Duệ Dung đã bình an vô sự cho Trương Dương, Trương Dương cảm thấy vui mừng, đồng thời lại không khỏi cảm thấy lo lắng cho Tang Bối Bối, Chương Duệ Dung nếu đã không có việc gì, chứng tỏ kế hoạch báo thù của Tang Bối Bối đã bị Chương Bích Quân phá vỡ, nhưng không biết không có việc gì rốt cuộc đã lọt vào tay Chương Bích Quân hay là đã bình yên đào thoát.
La Tuệ Ninh không rời khỏi Hương Sơn biệt viện mà ở trong thư phòng cùng dọn dẹp lại đồ của Thiên Trì tiên sinh, Trương Dương tâm thần không yên đi đi lại lại trong sân, bỗng nhiên nghe thấy tường vây ở sườn đông có động tĩnh, xoay người nhìn lại thì liền thấy một bóng đen từ trên tường rơi xuống, nện mạnh xuống mặt cỏ.
Trương Dương vội vàng lao lên trước, tới gần thì thấy người áo đen đó không ngờ là Tang Bối Bối, phát hiện này khiến hắn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, mừng là Tang Bối Bối cuối cùng bình an chạy thoát, kinh ngạc là Tang Bối Bối không ngờ chạy trốn tới Hương Sơn biệt viện, lần này chỉ sợ phiền rồi, đám thủ hạ của Chương Bích Quân cũng không phải là ngồi không, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ truy tung tới đây.
Trương Dương ôm lấy Tang Bối Bối, mượn ánh tranh nhìn thấy trên mặt của cô ta phủ một tầng khí đen, sờ trán thì thấy nóng bừng, hiển nhiên là đã trúng độc, Trương đại quan nhân hít một hơi lạnh, lại nhìn vết máu loang lổ trên người cô ta, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, lúc này La Tuệ Ninh và Trần Tuyết từ thư phòng đều nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy Trương Dương ôm Tang Bối Bối đi tới, hai người đều ngây ra.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, thính lực của Trương Dương siêu quần, hắn lập tức nghe ra đại khái có ba chiếc xe đang tiếp cận Hương Sơn biệt viện.
La Tuệ Ninh nói: Chuyện gì thế?
Trương Dương nói: Gặp phiền toái rồi!
La Tuệ Ninh nhìn nhìn Tang Bối Bối trong lòng hắn: Con hay là cô ta?
Trương Dương nói: Cô ta chính là phiền toái của con, con phải giúp cô ta! Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ khẩn cầu.
La Tuệ Ninh không tiếp tục truy hỏi mà nói khẽ: Con mang cô ta tới thư phòng chuyện bên ngoài để mẹ ứng phó!
Trương Dương vừa mới vào thư phòng thì cửa lớn bị gõ mạnh, Trần Tuyết đi ra mở cửa thì một đám người hung thần ác sát bước vào.
Trần Tuyết tức giận nói: Làm gì thế? Có biết nơi này là nhà ở của tư nhân hay không?
Trương Dương đâu?
Trần Tuyết nói: Anh ta không có ở đây!
Người cầm đầu nhìn Trần Tuyết đầy hồ nghi, sau đó nói: Lục soát!
Trần Tuyết tức giận nói: Ai dám!
Một gã nam tử Trong đó nhìn thấy Trần Tuyết cản đường, vươn tay ra muốn đẩy cô ta, nhưng tay hắn vừa sắp chạm đến vai Trần Tuyết thì bị Trần Tuyết tóm lấy cổ tay, nhẹ nhàng kéo một cái, hai chân lập tức mất đà, ngã xuống đất, lăn ra xe hơn hai mắt, mồm miệng đầy đất.
Hai gã đặc công lập tức định rút súng.
Trong thư phòng đến một giọng nói bình tĩnh: Ai làm ồn ở bên ngoài đó?
Trần Tuyết nói: Văn phu nhân, không biết là đám người nào, đòi lục soát nơi này.
Cửa Thư phòng chậm rãi mở ra, La Tuệ Ninh xuất hiện ở cửa, và ta nhìn ra bên ngoài, hơn mười nam tử mặc tây trang màu đen ùa vào sân.
Người cầm đầu chính là phó thủ Lưu Mục Dã của Chương Bích Quân, hắn và Phí Kì bị cóng tới chết là thủ hạ đắc lực nhất của Chương Bích Quân, Lưu Mục Dã nhìn thấy La Tuệ Ninh ở đây thì không khỏi cả kinh, trong lòng thầm kêu phiền rồi, lão bà của phó thủ tướng Văn sao lại ở chỗ này? Chuyện Trương Dương là con nuôi của bà toàn bộ kinh thành không có ai là không biết, nghĩ tới đây hắn không khỏi đau đầu.
Lưu Mục Dã vẫn kiên trì đi tới, cung kính nói: Văn phu nhân, xin lỗi, quấy rầy bà nghỉ ngơi!
La Tuệ Ninh nói: Anh là...
Lưu Mục Dã vội vàng nói thân phận mình với La Tuệ Ninh.
La Tuệ Ninh nói: Quốc An ư? Tới đây làm gì! Và ta căn bản không để loại nhân vật như Lưu Mục Dã vào trong mắt.
Lưu Mục Dã nói: Văn phu nhân, chúng tôi đang truy tìm một đào phạm, ả mất tích ở gần đây, cho nên chúng tôi lo lắng sẽ tạo thành uy hiếp tới sự an toàn của bà, vì vậy tới đây điều tra một chút.
La Tuệ Ninh nói: Nơi này không có đào phạm gì cả!
Lưu Mục Dã cười cười: Văn phu nhân, người này khá nguy hiểm.
La Tuệ Ninh nghiêm mặt nói: Tôi đã nói rồi, nơi này không có đào phạm gì cả, chẳng lẽ anh hoài nghi tôi đang bao che tội phạm ư?