Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liddell buổi chiều hôm ấy tới nhà Tảm Thế Kiệt ở Bắc Cảng, đã là tới đăng môn bái phỏng, đương nhiên cũng không thể đi tay không, hắn mang tới hai bộ đồ trang điểm cao cấp của Pháp, một bộ cho vợ của Tảm Thế Kiệt, một bộ cho con gái của y.

Liddell nhìn thấy Tảm Thế Kiệt thì gọi một tiếng cậu họ, nếu như tính nghiêm chính thì cũng là cậu họ có bắn đại bác cũng không tới.

Tảm Thế Kiệt nhìn thấy Liddell thì trong lòng đã đoán được mục đích hắn tới đây, tuy rằng Tảm Thế Kiệt đã rời khỏi Tân Hải, nhưng y không có lúc nào là không chú ý tới tình hình gần đây của Tân Hải, ở sâu trong lòng, y rất không cam lòng rời khỏi cương vị công tác ở Tân Hải, Tảm Thế Kiệt nói: Thị Minh, hôm nay sao lại rảnh tới đây thăm tôi vậy?

Liddell cười nói: Vừa hay đến Bắc Cảng làm việc, cho nên thuận tiện tới thăm cậu. Phong cách làm việc của hắn là vậy, có lời gì cũng không thích nói rõ, luôn vòng một vòng mới đi vào chính đề.

Tảm Thế Kiệt không thích phương thức nói chuyện của hắn, nói khẽ: Nhà máy của anh gần đây tình huống thế nào? Y nếu dã chủ động nhắc tới chuyện này, Liddell lập tức kêu khổ: Cậu họ à, không nói thì thôi, cứ nói ra là cháu thấy mình thật sự ủy khuất.

Tảm Thế Kiệt nói: Ủy khuất gì?

Liddell nói: Lúc trước cháu đầu tư vào khu khai phá Tân Hải, còn không phải là để hồi báo tổ quốc ư, còn không phải là vì hồi báo gia hương ư, nhưng hiện tại ném tiền vào nhưng xí nghiệp vừa mới có chút khởi sắc thì huyền lí bắt chúng cháu di dời? Tưởng là chuyện trẻ con à, tổn thất của chúng cháu ai gánh đây?

Tảm Thế Kiệt nói: Huyền lí không phải là dỡ nhà của các anh, mà là muốn di chuyển cả khu khai phá.

Liddell nói: Quy hoạch của huyền lí cháu không phải là không ủng hộ, nhưng dù sao cũng phải bồi thường cho chúng cháu chứ, tổn thất lớn như vậy không thể để cháu gánh vác một mình được!

Tảm Thế Kiệt ra vẻ lực bất tòng tâm: Hiện tại chuyện của Tân Hải tôi không quản được.

Liddell nói: Tên bí thư huyện ủy mới tới đó tố chất cũng quá kém, cháu tới trao đổi với hắn về chuyện di dời, hắn không ngờ bảo cháu cút đi! Từ Trung Quốc đến nước Pháp, cháu chưa bao giờ thấy một người có tố chất kém như vậy lại có thể làm lãnh đạo.

Tảm Thế Kiệt nói: Tôi không quen hắn.

Liddell nói: Cậu họ, cậu phân xử cho cháu đi, cháu hiện tại trước sau đều đầu tư vào mấy ngàn vạn, không thể nói di dời là di dời được.



Tảm Thế Kiệt cũng không phải là kẻ ngốc, nghĩ thầm anh đầu tư mấy ngàn vạn mới là lạ đó, có điều Liddell tuy rằng khoa trương một chút, nhưng Tảm Thế Kiệt trong lòng vẫn nghiêng về phía hắn. Tảm Thế Kiệt nói: Chỉ cần anh đề xuất yêu cầu hợp lý, huyền lí chắc sẽ cân nhắc.

Liddell nói: Cậu họ à, cậu không biết đó thôi, tên Trương Dương đó căn bản là không giảng đạo lý, hắn không giống cán bộ quốc gia, căn bản chính là một tên lưu manh!

Tảm Thế Kiệt cười nói: Anh đừng kích động như vậy, bất kỳ chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết, anh là xí nghiệp hùn vốn, chính sách của thị lý đối với hùn vốn trước giờ đều rất ưu đãi, hay là... Anh có thể tới thị lý nói rõ tình huống một chút. Tảm Thế Kiệt đang nói bóng nói gió chỉ đường cho Liddell phá quấy.

Liddell cũng hiểu rõ, hiện tại Tảm Thế Kiệt từ ra chủ ý cho hắn thì không thể giúp chiếu cố cụ thể được gì, hắn thở dài nói: Cậu họ, cháu không giấu cậu đâu, hắn nếu làm quá tuyệt tình, cháu sẽ kiện lên cấp trên và đại sứ quán, thông qua đại sứ nước Pháp đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao.

Tảm Thế Kiệt nói: Chuyện vẫn chưa ác liệt đến vậy! Thật ra trong lòng y chỉ ước sao Liddell làm lớn chuyện lên.

Di động Liddell đổ chuông, hắn nhấc máy, là trợ lý gọi điện thoại tới, cục bảo vệ môi trường và người của tổng công đoàn tới nhà máy điều tra, chỉ chỗ không hợp cách đã tra ra hơn ba mươi chỗ, trước mắt đang ở trong văn phòng viết giấy phạt, cái này còn chưa tính là gì, buổi chiều cục thuế vụ và hội phụ nữ cũng đã tới kiểm tra. Cục Thuế vụ tới tra trốn thuế lậu thuế thì còn có thể lý giải, hội phụ nữ tới đây làm gì? Sau khi hỏi mới biết, hội phụ nữ tới thăm dò tình huống đãi ngộ công tác của nữ công nhân.

Liddell không cần nghĩ cũng biết đây là Trương Dương làm, hắn tức giận đến nỗi mặt tái nhợt, gác điện thoại, kể lại chuyện này cho Tảm Thế Kiệt, Tảm Thế Kiệt nói: Thị Minh à, chuyện này xem ra có chút nghiêm trọng rồi đấy, huyền lí có thể là muốn nắm thóp anh, tôi thấy anh hay là tới thị lý nói rõ ràng đi.

Liddell nói: Cháu nên đi tìm ai? Lãnh đạo thành phố Bắc Cảng hắn thực sự là không quen ai.

Tảm Thế Kiệt nói: Anh tới tìm thị trưởng Cung đi, lát nữa tôi sẽ báo tình huống với anh ta, chuyện cụ thể thì phải là tự anh đi nói.

Thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn bởi vì cú điện thoại này của Tảm Thế Kiệt, liền tiếp riêng Liddell, Liddell khi nhìn thấy Cung Hoàn Sơn thật sự là đầy bụng ủy khuất, hắn khiếu nại mình ở Tân Hải không được đãi ngộ công bình, bị chèn ép.

Cung Hoàn Sơn kiên nhẫn nghe Liddell huyết lệ lên án, y đầu tiên cường điệu một chút với Liddell, chuyện di dời khu khai phá Tân Hải là quyết định được thị lý đưa ra sau khi cân nhắc thận trọng, hy vọng xí nghiệp địa phương có thể cân nhắc tới đại cục, làm ra một chút nhượng bộ vì sự phát triển tương lai của Tân Hải.

Liddell nói: Tôi không phải không muốn nhượng bộ, nhưng tôi cũng hy vọng chính phủ có thể dảm bảo lợi ích của những nhà đầu tư chúng tôi, tôi trước sau đầu tư nhiều tiền vào khu khai phá Tân Hải như vậy, nhưng các anh thay đổi chính sách khiến cho chúng tôi bị tổn thất rất lớn, tôi không chịu nổi! Cá nhân tôi không thể phải gánh chịu toàn bộ vì sự thay đổi chính sách của chính phủ!



Cung Hoàn Sơn nói: Chính phủ sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của các nhà đầu tư các anh đâu, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp làm tốt chuyện này, cố gắng đảm bảo cho lợi ích của các anh, anh cứ yên tâm đi!

Liddell vẻ mặt cầu xin nói: Yên tâm ư, tôi sao có thể yên tâm được, thái độ của bảo vệ môi trường Tân Hải rất ác liệt, hắn đe dọa tôi, tôi vừa đi thì hắn đã xuất động cục, bảo vệ môi trường, cục công thương, thuế vụ, hội công đoàn, hội phụ nữ thay nhau tới nhà máy của tôi tiến hành kiểm tra, bắt bẻ, cho dù tìm được một chút sai phạm nhỏ cũng viết giấy phạt, hiện tại giấy phạt có thể đóng thành sách rồi. Thế không phải là trả thù ác ý thì là gì? Tôi đến tìm ngài, chính là muốn thị lý coi trọng chuyện này, cho những nhà đầu tư chúng tôi một hoàn cảnh công bình, hiện tại tôi ở Tân Hải ngay cả an toàn cá nhân tối thiểu cũng không được bảo đảm.

Cung Hoàn Sơn nói: Thế này đi, tôi sẽ tìm hiểu chuyện này, anh về trước đi, tôi sẽ nhanh chóng hỏi rõ chuyện này.

Liddell sớm đã quen với sự ỡm ờ cho qua của đám quan viên này, hắn cho rằng Cung Hoàn Sơn cũng chỉ là đang nói với mình cho có lệ, Liddell nói: Thị trưởng Cung, tôi không muốn làm lớn chuyện này, chúng tôi làm ăn đều coi trọng hòa khí phát tài, trước giờ luôn dĩ hòa vi quý với chính phủ địa phương, nhưng tôi hy vọng quan viên chính phủ cũng phải tôn trọng chúng tôi.

Cung Hoàn Sơn nói: Anh đừng nóng, tôi đáp ứng anh, chuyện nhất định sẽ được xử lý thích đáng.

Liddell nói: Thị trưởng Cung, tôi thực sự không muốn đưa chuyện này lên tới bộ ngoại giao, dẫn tới ảnh hưởng quốc tế thì không hay.

Câu này khiến Cung Hoàn Sơn có chút không vui, Liddell này thực sự có chút không hiểu chuyện, nói những lời này là có ý gì? Rõ ràng đang uy hiếp rằng tôi muốn làm lớn chuyện!

Liddell đi rồi, Cung Hoàn Sơn trái lo phải nghĩ, vẫn gọi điện thoại cho bí thư thị ủy Hạng Thành.

Hạng Thành nghe xong y báo cáo. Hơn nữa ngày không có phản ứng, cho đến lúc Cung Hoàn Sơn hỏi lại thì y mới nói: Bộ nông nghiệp lần này làm thật rồi, đã coi khu khai phá Tân Hải là điển hình phá hoại, chúng ta phải chỉnh đốn nhanh nhanh một chút, nếu không làm kịp thời thì chuyện sẽ càng phiền hơn.

Cung Hoàn Sơn nói: Cho dù là chỉnh đốn thì cũng không thể áp dụng phương thức kịch liệt như vậy? Trương Dương này, trong công tác không biết vận dụng kỹ xảo, không cân nhắc tới cảm thụ của người khác, người ta đầu tư xây nhà máy, hiện tại xí nghiệp vừa mới xây xong thì đã muốn đuổi người ta đi, phải cố gắng hiểu cho người ta chứ, không thể dùng phương thức công tác dã man như vậy được.


Hạng Thành nói: Anh đi nói chuyện với hắn đi, phong cách công tác của thằng ôn này trước giờ đều như vậy, Hoàn Sơn à, chuyện khu khai phá Tân Hải anh quan tâm nhiều một chút, phải cố giải quyết nhanh chóng, cố gắng đừng để mắc sai lầm. Hạng Thành nói xong liền gác máy.


Cung Hoàn Sơn cầm ống nghe mà có chút sửng sốt, Hạng Thành có ý gì vậy? Sao hắn lại dẩy chuyện phiền phức này cho mình? Cung Hoàn Sơn luôn cảm thấy, từ sau lần này Hạng Thành từ kinh thành trở về, thái độ chuyển biến rất nhiều, y tuy rằng không nói ra được cụ thể thay đổi ở đâu, nhưng luôn cảm thấy Hạng Thành không giống với trước đây, nếu trước đây gặp loại chuyện này, Hạng Thành khẳng định sẽ lòng đầy căm phẫn, nhưng hiện tại... Cung Hoàn Sơn suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được chỗ mấu chốt, y cho rằng nhất định là bộ nông nghiệp trách hỏi khiến Hạng Thành rối loạn, Hạng Thành hiện tại đang tận hết khả năng chặn ảnh hưởng, tận lực giải quyết tốt chuyện khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng. Trong điểm này, cách làm của Trương Dương là phù hợp với yêu cầu của y, cho nên Hạng Thành mới không oán trách.


Hạng Thành dã giao việc cho y, Cung Hoàn Sơn không thể lại đùn đẩy cho người khác được, y trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng Trương Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK