Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Manh Manh pha một ly trà cho hắn, Văn Hạo Nam khi tiếp lấy chén trà, đặc biệt lưu ý tay của Tần Manh Manh, ngón tay thon dài trắng nõn, vẫn là bộ dạng trước đây, nhưng dung nhan của cô ta đã hoàn toàn thay đổi, Văn Hạo Nam rõ ràng cảm thấy tìm mình đập nhanh hơn, đây là hiện tượng chưa bao giờ phát sinh trước mặt Sophia hay là bất kỳ nữ nhân nào khác, Văn Hạo Nam biết mình vẫn yêu Tần Manh Manh, hắn nói khẽ: Cám ơn. Ngón tay vô tình chạm vào tay Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh nhanh chóng tránh ra, ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, nói khẽ: Anh tìm tôi có chuyện gì?

Văn Hạo Nam nói: Bộ dáng của cô tuy rằng thay đổi, nhưng cô vẫn là cô.

Tần Manh Manh nói: Anh nếu đã biết thì vì sao còn tới tìm tôi? Chẳng lẽ muốn tự mình nghiệm chứng thân phận của tôi ư?

Văn Hạo Nam nói: cô có biết hay không, trong lòng tôi thủy chung chưa bao giờ quên cô ?

Tần Manh Manh nhẹ giọng thở dài: Hạo Nam, giữa chúng ta chưa bao giờ từng có bắt đầu cả.

Từng có, nếu như không phải lúc ấy mẹ tôi phản đối, nếu như không phải cô đột nhiên xảy ra chuyện. Có lẽ chúng ta hiện tại đã trở thành vợ chồng.

Tần Manh Manh lắc đầu, nhìn Văn Hạo Nam, cô hắn trả lời thuyết đầy khẳng định và kiên quyết: Không có khả năng, cho dù không có nhiều chuyện như vậy, chúng ta cũng sẽ không đi đến với nhau, bởi vì tôi không có cảm giác đối với anh.

Nội tâm Văn Hạo Nam giống như bị quất một roi, đau đến nỗi hắn cơ hồ run rẩy, hắn gật đầu: Tôi biết, tôi minh bạch, tất cả đều là Trương Dương ở giữa phá hoại.

Tần Manh Manh nói: Văn Hạo Nam. Chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới anh ta cả.

Văn Hạo Nam cười lạnh nói: Không liên quan ư? Lúc trước chính là hắn chế tạo mâu thuẫn giữa chúng ta, cô và hắn vụng trộm kết giao, con của cô không ngờ nhận hắn làm cha nuôi. Việc này có phải từng phát sinh hay không?

Tần Manh Manh nói: Văn tiên sinh, tôi hình như không cần phải nói với anh về những chuyện này, anh hôm nay tới đây, nếu như là để nói những chuyện nhàm chán đó thì như vậy tôi nghĩ anh nên đi đi.

Văn Hạo Nam nói: Cô yêu hắn... Lòng đố kị từ trong mắt hắn phun ra.

Tần Manh Manh đứng dậy nói : Nếu như anh không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát.

Văn Hạo Nam nói: Không cần báo cảnh sát, tôi giờ đi đây, thuận tiện nói cho cô hay, ngày lành của Trương Dương đã kết thúc ròi, hắn ở Bắc Cảng cho nổ ô tô của tôi, ý đồ muốn hại chết tôi, hiện tại chuyện này đã bị điều tra ra. Không bao lâu nữa hắn sẽ phải ngồi tù.

Tần Manh Manh nghe hắn nói như vậy thì không khỏi hoa dung thất sắc, run giọng nói: Anh nói gì?

Văn Hạo Nam nhìn thấy bộ dạng bởi vì quan tâm mà hoảng loạn của Tần Manh Manh. Trong lòng lại càng ghen ghét, hắn gật đầu: Tôi chưa bao giờ lừa cô cả.

Văn Hạo Nam vừa mới rời đi thì Trương Dương liền về Hương Sơn biệt viện, trên đường hai xe đi qua nhau, Trương Dương nhận ra chiếc xe đó là của Văn Hạo Nam. Hắn vội vàng chạy về Hương Sơn biệt viện, nhìn thấy Trần Tuyết và Tần Manh Manh không sao thì mới yên lòng.

Trần Tuyết kể lại việc Văn Hạo Nam vừa tới.



Trương Dương tới phòng Tần Manh Manh, nói khẽ: Manh Manh, Văn Hạo Nam tới làm gì?

Tần Manh Manh tràn ngập lo lắng nói: Anh Dương, em nghe nói anh gặp phiền toái?

Trương Dương thế mới biết Văn Hạo Nam không ngờ nói chuyện nổ bom ô tô với cô ta, trong lòng thật sự có chút căm tức, Văn Hạo Nam này thật đúng là cứ thích gây thêm phiền. Hắn mỉm cười nói: Không có chuyện gì đâu, hắn cũng không có chứng cớ gì, chỉ biết làm toáng lên thôi, đừng để ý đến hắn, càng để ý đến hắn thì hắn càng hăng.

Trần Tuyết ở bên cạnh nói: Trương Dương, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như anh nói đâu, nếu như Văn Hạo Nam nắm giữ được chứng cớ, hắn có thể khởi tố anh, tuy rằng bổn ý của anh không phải muốn giết hắn, nhưng trên tòa chưa chắc có người sẽ tin anh, phán anh tội mưu sát cũng có thể đó.

Trương Dương nói: Tôi nói này cô bé, cô từ lúc nào trở thành thẩm phán thế? Chút chuyện bé tí thôi mà, tôi có thể tự giải quyết.

Lúc này di động của hắn đổ chuông, Trương Dương đi ra ngoài cửa bắt máy, điện thoại là An Ngữ Thần gọi tới, cô ta đã chính thức báo án với cảnh sát, An Đức Minh mất tích đã bốn ngày bốn đêm rồi, vừa biết được An Đức Uyên ở kinh thành ngộ hại, An Ngữ Thần đã dự cảm được chuyện không ổn, nhiều chuyện như vậy đột nhiên phát sinh, khiến cô ta cảm thấy có chút ứng phó không nổi.

Trương Dương nghe thấy An Ngữ Thần ở đầu kia điện thoại thấp giọng nghẹn ngào thì trong lòng thương xót không thôi, ôn nhu an ủi một hồi, An Ngữ Thần mới nín khóc, thút thít nói: Trương Dương, em lo cha em sẽ dữ nhiều lành ít.

Trương Dương nói: Không đâu, ông ta chỉ mất tích thôi, cát nhân tất có thiên tướng. Miệng hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ An Đức Minh tám chín phần mười đã dữ nhiều lành ít rồi, chuyện sẽ không trùng hợp như vậy. Hai huynh đệ còn sống của An gia đồng thời gặp chuyện không may, khẳng định là cừu gia của An gia gây nên, An lão tuy rằng đã chậu vàng rửa tay, đem sự nghiệp của gia tộc từ đen chuyển sang trắng, nhưng cừu nhân của gia tộc bọn họ thật sự quá nhiều, muốn điều tra rõ rốt cuộc là ai xuống tay thì không phải dễ dàng.

An Ngữ Thần nói: Chú em ngộ hại, em ở đây tạm thời không đi được, Trương Dương, anh giúp em viếng hoa nhé.

Trương Dương ừ một tiếng, hắn và An Ngữ Thần sớm đã là vợ chồng, con trai cũng sinh rồi, An Đức Uyên cũng coi như là chú hắn, làm hậu bối, hắn cũng nên tới phúng viếng.

Buổi chiều Hôm ấy Trương Dương mang theo bốn vòng hoa tới tùy viên phúng viếng, ở trước cửa không hẹn mà gặp Kì Sơn, Kì Sơn nhìn thấy Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Trương đại quan nhân trong lòng minh bạch, Kì Sơn này làm việc cũng tuyệt thật, cái chết của An Đức Uyên chắc là hắn làm, giết người mà còn tới trước linh cữu người ta phúng viếng, không biết An Đức Uyên có thể tức giận đến nỗi từ trong quan tài ngồi dậy hay không?

Kì Sơn nói: Anh thân với người chết lắm à?

Trương Dương nói: Thân, tôi và An lão rất thân, An Ngữ Thần lại là đồ đệ của tm cô ta nhờ tôi tới viếng vòng hoa.

Kì Sơn gật đầu, sóng vai cùng Trương Dương đi vào tùy viên, nói khẽ: Ăn cái chén cơm này ngoài mặt thì phong quang lắm, nhưng sau lưng lại hung hiểm vô cùng, không ai biết mình có thể nhìn thấy ánh dương ngày mai hay không.

Trương Dương nói: An lão từng đứng đầu hắc đạo Hương Cảng, nhưng khi ông ta huy hoàng nhất, liền ý thức được có thể sẽ gặp nguy cơ, vì thế An lão lựa chọn chậu vàng rửa tay.

Kì Sơn nói: Rút lui thì sao? Năm năm trước trên thọ yến An lão đã phát sinh sự kiện đẫm máu, người của An gia chết thảm trọng, ngay cả An lão cũng trúng đạn bị liệt, nếu như lúc trước ông ta không chậu vàng rửa tay thì có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Trương Dương nói: Ai biết được?



Kì Sơn nói: Đường giang hồ không có đường về, một khi đã bước lên rồi thì đừng hòng quay đầu lại.

Trương Dương nói: Biết rõ không thể quay đầu, vì sao cứ lựa chọn con đường này?

An Đạt Văn mặc áo đay quỳ gối trên linh đường, hắn đối với sự viếng thăm của Trương Dương thì không hề có bất kỳ phản ứng quá khích nào.

Trương Dương và Kì Sơn sau khi cúi đầu thì đi qua bên cạnh An Đạt Văn, Trương Dương không nói gì, Kì Sơn thì vỗ vỗ vai An Đạt Văn: Nén bi thương thuận biến.

An Đạt Văn gật đầu, nói khẽ: Cám ơn.

Trương Dương lạnh lùng nhìn, hắn phát hiện tố chất tâm lý của Kì Sơn không phải cường hãn bình thường, An Đức Uyên rõ ràng chết ở trong tay hắn, nhưng hắn không ngờ vẫn có thể thản nhiên như không tới phúng viếng, cuối cùng còn có thể được một tiếng cám ơn của con trai người chết, Kì Sơn này thật là cao minh.

Lúc này lại có khách nhân đến, là Tiết Thế Luân, y viếng một vòng hoa, An Đạt Văn ngẩng đầu nhìn Tiết Thế Luân, trong ánh mắt sát khí âm lãnh thoáng hiện.

Quốc An từng liệt Tiết Thế Luân vào đối tượng hiềm nghi của vụ án này, trong mắt An Đạt Văn Tiết Thế Luân cũng là người đáng hiềm nghi nhất.

Dựa theo kế hoạch của Tiết Thế Luân, An Đức Uyên vốn không nên chết sớm như vậy, kế hoạch thường thường không bằng biến hóa, An Đức Hằng tuy rằng là quân cờ trong tay y, nhưng quân cờ này không hề nghe lời. Ra tay đối phó An Đức Minh, đồng thời cũng vươn độc thủ về phía An Đức Uyên, hai bút cùng vẽ xử lý hai huynh đệ của An gia, cục diện trước mắt khiến Tiết Thế Luân có chút đau đầu, bởi vì chuyện của Chương Bích Quân, rất nhiều người đều đã liên hệ cái chết của An Đức Uyên lên người hắn, Tiết Thế Luân đã ý thức được điểm này.

Y vẫn đi tới chỗ An Đạt Văn: A Văn, nén bi thương thuận biến.

An Đạt Văn nhìn Tiết Thế Luân: Cám ơn bác đã đến viếng! Cha tôi ở dưới suối vàng biết được chắc hẳn cũng sẽ vui mừng.

Tiết Thế Luân nói: Anh yên tâm đi, tôi đã liên lạc với cảnh quan phụ trách vụ án này rồi, bọn họ cam đoan sẽ toàn lực điều tra chuyện này, mau chóng phá án, tuyệt đối không để hung thủ thực sự nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.

An Đạt Văn nói: Cám ơn bác Tiết.

Tiết Thế Luân ra bên ngoài, nhìn thấy Trương Dương và Kì Sơn chưa đi, y cười đi tới.

Trương Dương nói: Chú Tiết, chú cũng tới à?

Tiết Thế Luân thở dài nói: Dù sao cũng từng hợp tác với nhau, về tình về lý tôi điều nên tới bái tế một chút. Y nhìn chung quanh, nói khẽ: Ai cũng bảo tùy viên là một tòa nhà có ma, lúc trước khi An Đức Uyên mua nơi này, hắn nói mạng mình cứng, lệ quỷ thấy hắn cũng phải đi vòng, không ngờ cuối cùng vẫn không trấn trụ được sát khí của tùy viên này.


Trương Dương mỉm cười nói: chú từ lúc nào trở nên mê tín như vậy?


Tiết Thế Luân nói: Gần đây không biết là làm sao, có chút mọi việc không thuận, An Đức Uyên ngộ hại, cảnh sát không ngờ tìm tôi hiệp trợ điều tra.


Trương Dương nói: Trình tự phá án của Cảnh sát luôn luôn là như vậy, tất cả người tương quan đều phải điều tra một lần, có điều tôi đối với hiệu suất làm việc của bọn họ thì không xem trọng một chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK