La Tuệ Trữ nói: Trương Dương, con đã rất lâu không có tới kinh thành, thừa dịp này chơi vài ngày đi. Bà giữ Trương Dương lại cũng không phải là bởi vì cảm kích, mà là quả thật muốn Trương Dương ở lâu vài ngày trò chuyện với mình, khi Văn Linh thức tỉnh, trong lòng bà ấp thấp thỏm cũng không có bớt nửa phần.
Trương Dương cười gật đầu, nhưng trong lòng lại tính toán nhanh chóng cáo từ rời đi, dù sao bên Nam Tích còn có nhiều việc phải lo lắng lắm, huống chi Văn Linh ở chỗ này, khiến cho hắn cảm giác rất khó chịu.
La Tuệ Trữ đứng dậy nói: Buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, mẹ đi chuẩn bị!
Văn Linh cực kỳ nhu thuận nói: Mẹ, con đi giúp mẹ!
Khi hai người rời đi, Văn Quốc Quyền cười chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: Ngồi đi!
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh ông, Văn Quốc Quyền nói: Gần đây công tác thế nào?
Cũng tốt, vẫn đều bận chuyện đại hội tỉnh Bình Hải, công tác trù bị đã làm không khác biệt lắm, ai ngờ thình lình xảy ra bệnh dịch, phỏng chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với công tác trong tương lai.Trương Dương nói đều là tình hình thực tế, với tình huống hiện nay mà nói, toàn bộ Bình Hải chỉ có Nam Tích phát hiện người bị nhiễm viêm phổi loại R, hiện người tại Nam Tích đang được Bình Hải quan tâm, ngẫm lại nửa năm sau sẽ cử hành đại hội tỉnh, Trương đại quan nhân không khỏi có chút sợ hãi, lỡ như ảnh hưởng của tình hình bệnh dịch vẫn còn, thành phố khác khẳng định sẽ có tâm lý sợ hãi, bất quá lần này vạn hạnh trong bất hạnh là tình hình bệnh dịch phát sinh trước đại hội tỉnh khai mạc nửa năm, nếu như khoảng thời gian cách gần một ít, chỉ sợ hắn cho dù có bản lĩnh to bằng trời, đại hội tỉnh lần này cũng sẽ hỏng.
Văn Quốc Quyền nói: Tiêu trừ tâm lý sợ hãi của dân chúng cần thời gian, bất quá chỉ cần công tác chúng ta làm được đúng chỗ, tối đa hai tháng có thể đem ảnh hưởng tiêu trừ.
Trương Dương biết Văn Quốc Quyền sở dĩ dám nói như vậy, là thành lập trên cơ sở kháng thể đã nghiên cứu thành công và chế tạo ra, nhưng Trương Dương đối với cái này lại không có lạc quan như vậy, trong thời gian nửa năm muốn tiêu trừ sợ hãi của mọi người, cái này tựa hồ có chút không có khả năng, còn nữa, Văn Quốc Quyền tuy rằng đã dùng tới kháng thể trị liệu, chưa chắc đại biểu cho viêm phổi loại R có thể khống chế thành công được, Trương Dương nói: Hy vọng tình hình bệnh dịch có thể mau chóng khống chế được.
Văn Quốc Quyền tràn ngập lòng tin nói: Nhất định sẽ. Hắn đoán được Trương Dương đang lo lắng cái gì, vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: Chuyện Nam Tích phát triển vùng giải phóng mới cha đã biết, ý nghĩ của các người rất tốt, kinh mậu năm nay cha sẽ tự mình đi cắt băng!
Trương Dương nghe được tin tức này không khỏi mừng rỡ, hắn cũng rõ ràng, Văn Quốc Quyền sở dĩ đưa ra yêu cầu muốn đi đến kinh mậu Nam Tích cắt băng, là muốn trả mình một cái nhân tình, bởi vậy có thể thấy được, giữa bọn họ tuy rằng là quan hệ cha nuôi con nuôi, nhưng trên thực tế lại là loại tình trạng xa không có thân này, Văn Quốc Quyền cũng không muốn thiếu nhân tình của hắn. Trương Dương nói: Thật tốt quá, cha nuôi, nếu như cha đi, khẳng định cho sẽ mang đến nhân khí thật lớn kinh mậu lần này.
Văn Quốc Quyền cười nói: Phát triển sản nghiệp công nghệ cao là chiều hướng phát triển, lãnh đạo thành phố Nam Tích các người có thể ý thức được điểm này, thật sự đáng quý, mới có thể nói, cha sẽ đề nghị, vùng giải phóng mới của các người làm công trình thí điểm của quốc gia!
Trương đại quan nhân có chút nhiệt huyết sôi trào, Văn Quốc Quyền nói thì trên cơ bản có ý nghĩa là tám chín phần thành rồi. Hành trình kinh thành của mình lần này có thể nói là kiếm lời quá lớn, cái gì gọi là công trình thí điểm cấp quốc gia? Nơi làm thí điểm cũng là trọng điểm, trọng điểm thì quốc gia sẽ bồi dưỡng mạnh, đương nhiên không loại trừ đầu tư có thể tính, hắn thúc đẩy chuyện này không chỉ có lợi thật lớn đối với Nam Tích, đối với phát triển trong tương lai của chính hắn cũng là lợi ích rất lớn, Trương đại quan nhân đã thấy con đường làm quan của mình đầy ánh sáng, mình đang nhanh chóng cấp tốc kéo lên cấp phó phòng.
Buổi trưa người một nhà ăn, cũng không có uống rượu, cơm nước đều rất nhẹ, đầu bếp đặc biệt vì Văn Quốc Quyền định ra thực đơn ăn, Văn Linh ăn rất ít, dựa theo quan điểm bình thường mà xem, cái này rất bình thường, dù sao cô ấy nằm nhiều năm như vậy mới thức tỉnh, cơ năng của các bộ phận thân thể đều bị vây trong thời kỳ dưỡng bệnh, cho nên không có khả năng ăn nhiều, thế nhưng Trương Dương lại biết võ công của Văn Linh hiện tại đã đạt được trình độ kinh thế hãi tục.
Hiện tại Văn Linh cũng là một người nghiêm ngặt theo chủ nghĩa ăn chay, chỉ uống một chén canh nhỏ, ăn vài cọng rau xanh, La Tuệ Trữ thân thiết nói: Tiểu Linh, bệnh của con vừa khỏi, thân thể cần dinh dưỡng, ăn nhiều một chút.
Văn Linh thản nhiên cười nói: Nằm nhiều năm như vậy, công năng dạ dày đều thoái hóa, không dám ăn nhiều, một chút lót dạ là được rồi
La Tuệ Trữ cảm thấy con gái nói cũng có chút đạo lý, gật đầu, hướng Trương Dương nói: Trương Dương, lát về giúp chị con nhìn, kê thuốc dạ dày cho chị của con luôn.
Trương Dương cười nói: Được, không cần chờ, hiện tại cũng được. Hắn vươn tay đi.
Văn Linh hơi ngẩn ra, lập tức rõ ràng Trương Dương là muốn nương cơ hội này thăm dò mình, trước mặt cha mẹ, Văn Linh cũng không có từ chối, đưa tay qua, Trương Dương đưa ngón tay khoát lên mạch môn của Văn Linh. Tay chạm đến thì thấy lạnh lẽo một mảnh, mạch đập toàn bộ đều không có, nếu như không phải thấy Văn Linh rõ ràng ngay trước mắt, Trương đại quan nhân nhất định sẽ nghĩ mình cầm nhầm tay của người chết.
Văn Linh cười như không cười nhìn hắn nói: Trương Dương, cậu xem bệnh tôi rốt cục có nặng hay không?
Trương Dương nói: Chị nói không sai, nằm nhiều năm như thế, công năng dạ dày thoái hóa, tôi kê cho chị một ít thuốc hồi phục trước, chờ khi nguyên khí chậm rãi bồi dưỡng, công năng dạ dày tự nhiên sẽ khôi phục bình thường.
Văn Linh nói: Vậy cảm ơn cậu!
La Tuệ Trữ không biết huyền cơ giữa hai người, một bên cười nói: Hai chị em còn khách khí cái gì
Lúc này thư ký của Văn Quốc Quyền đi vào tới, tại bên cạnh La Tuệ Trữ thì thầm vài câu, La Tuệ Trữ gật đầu, ý bảo thư ký đem điện thoại cho mình, La Tuệ Trữ cầm lấy điện thoại mỉm cười nói: Hà tiên sinh rất lâu không có điện thoại đến đây.
Người gọi điện thoại tới là Hà Trường An.
La Tuệ Trữ và Hà Trường An nói vài câu, cúp điện thoại giao cho thư ký đang đứng đợi, khi thư ký rời đi, La Tuệ Trữ có chút kỳ quái nói: Quốc Quyền, Hà Trường An sao biết anh sinh bệnh?
Văn Quốc Quyền nhíu nhíu mày, chuyện ông sinh bệnh vẫn được phong tỏa tin tức, Hà Trường An gọi điện thoại tới ân cần thăm hỏi là hảo ý, bất quá, một người thương nhân sao biết chuyện ông sinh bệnh được giữ bí mật như thế? Cũng may bệnh tình của ông đã khỏi hẳn, người đem chuyện này tiết lộ ra ngoài rốt cục là hảo ý hay là ác ý?
Văn Quốc Quyền suy nghĩ một chút nói: Em hẹn hắn gặp mặt, biểu thị một chút lòng biết ơn đối với hắn, thuận tiện hỏi thăm một chút hắn rốt cục từ chỗ nghe được tin tức.
La Tuệ Trữ gật đầu, bà hướng Trương Dương nói: Trương Dương, con và Hà Trường An không phải rất quen thuộc sao? Buổi tối ngày hôm nay chúng ta đi Tử Kim Các ăn, con theo mẹ đi.
Mẹ nuôi lên tiếng, Trương Dương đương nhiên không thể chối từ, hơn nữa hắn cũng đã lâu không gặp Hà Trường An, gặp mặt ôn chuyện với ông ta cũng rất không tồi.
Văn Quốc Quyền ngáp một cái nói: Các người ăn trước, tôi đi nghỉ ngơi.
Văn Linh đứng dậy nói: Ba, con đỡ ba đi vào. Cô ấy đứng dậy đỡ lấy tay của Văn Quốc Quyền. Văn Quốc Quyền không khỏi nở nụ cười: Con gái, con làm như vậy, khiến cho ba cảm giác mình đã già.