Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc Kiều Mộng Viện từ trong cục cảnh sát đi ra, cảm giác thấy rất lạnh, cô ta khép chặt bộ quần áo cảnh sát không vừa với người lại, nhìn trăng đêm bị tầng mây bao bọc, cảm giác bên má hơi lành lành, cô ta giơ tay lên lau nước mắt trên má.

Trương Dương đứng xa xa ở đằng sau nhìn cô ta, không bước lại gần, vào những lúc như thế này, nên để Kiều Mộng Viện được yên tĩnh một mình.

Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của Trương Dương, cô ta quay lại bước về phía hắn, giọng nói có chút khàn khàn: "Tôi muốn về nhà! Tôi muốn rời khỏi nơi này!" Lúc nói ra câu này, Kiều Mộng Viện đột nhiên có một loại xung động muốn khóc.

Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi đưa cô về, giờ đi luôn nhé, cô muốn đi đâu tôi đưa cô tới đó!"

Mặt trời ở phía đông ló vừa ló dạng, Trương Dương và Kiều Mộng Viện đã tới Đông Giang, Trương Dương trực tiếp lái xe tới bờ Trường Giang, Kiều Mộng Viện ngồi ở sau xe vẫn đang ngủ. Trương Dương nhẹ nhàng mở cửa xe, sợ đánh thức mộng đẹp của cô ta, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng bệch của Kiều Mộng Viện vẫn còn vương một giọt lệ, trong lòng Trương Dương nảy sinh một tia thương xót khó nói thành lời.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, bước từng bước về phía bờ sông, đứng ở bờ sông, gió sông thổi cho quần áo hắn tung bay, Trường Giang dưới ánh bình minh vẫn là một màu xanh, hoa sóng nối tiếp nhau cuồn cuộn chạy về xa, tiếng còi hơi xé toang bầu không khí yên tĩnh ban sáng ở nơi đây, ở chân trời phía đông, một chút ánh sáng màu vàng lặng lẽ thò đầu ra, mặt sông trong nháy mắt bị nhiễm đỏ, ở đằng xa, từng tia ánh sáng giống như vảy cá không ngừng nhảy nhót, nhanh chóng tiếp cận vị trí mà Trương Dương đang đứng, ánh sáng tỏa rộng ra tới tận bến phà ở giữa sông, tới kiến trúc ở hai bên bờ Trường Giang, cho tới tận từng cành cây ngọn cỏ của Đông Giang, tới mỗi một tấc đất của nơi này.

Trương Dương ngẩng đầu lên, nhắm chặt hai lắm lại, đắm mình trong ánh sáng ban mai màu vàng, mỗi một sợi lông tơ của hắn đều đang cảm thụ sự tươi mới mà không khí và ánh sáng bình minh mang lại cho hắn, giống như là một đứa bé đang tiếp nhận tẩy lễ, vẻ mặt của hắn trang trọng mà kiên thành.

Kiều Mộng Viện đã tỉnh từ lâu, đêm nay, cô ta sao có thể yên tâm mà ngủ, cô ta vốn đang chú ý tới nhất cử nhất động của Trương Dương, nhưng vào sát na mặt trời ló dạng, cô ta cũng bị cảnh tượng đẹp tuyệt vời này hấp dẫn. Cô ta đột nhiên phát hiện thế giới này trước giờ luôn rất tươi đẹp, bất kể là lúc nào, thủy chung đều tồn tại hi vọng.

Kiều Mộng Viện đẩy cửa xe bước xuống, gió sông thổi mái tóc ngắn của cô ta bay bay, cô ta cảm thấy hơi lạnh, hai tay ôm chặt vai.

Trương Dương quay đầu lại, tuy là ngược sáng, nhưng nụ cười vẫn rất xán lạn.

Kiều Mộng Viện đi tới cạnh hắn, cô ta vẫn nhớ câu nói sau cùng của mình tối qua, cô ta muốn về nhà, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cô ta lại không nói rằng mình muốn đi đâu. Trương Dương cũng không hỏi, cứ lái xe một mạch đưa cô ta tới Đông Giang.

Trương Dương híp mắt lại nhìn ánh mắt trời đã bắt đầu biến thành gắt, nói khẽ: "Có thích không?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói nhỏ: "Tôi chưa từng phát hiện cảnh mặt trời móc ở bờ sông lại đẹp đến vậy." Cô ta cúi người xuống, nắm lấy một nắm cát sông, để mặc cho cát từ từ rơi xuống trong tay, một chiếc lá phong màu đỏ từ trên cây rơi xuống, lay động một vòng, lướt qua mặt Trương Dương, rơi xuống dưới chân Kiều Mộng Viện, còn chưa dừng lại thì bị gió thổi đi, bồng bềnh trong không trung, rơi xuống mặt nước.

Trương Dương lớn tiếng ngâm: ""Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn trường giang cổn cổn lai"

Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn tên tiểu tử đột nhiên thi hứng đại phát này, không biết có phải là cảnh tượng ở trước mặt làm hắn xúc động hay không.

Trương Dương cười nói: "Có thể sống đã là một loại hạnh phúc rồi!"

Kiều Mộng Viện không nói gì, lặng lẽ phẩm vị câu này của Trương Dương, có thể sống đã là một loại hạnh phúc rồi, nhớ tới Hứa Gia Dũng đã chết, theo sự ra đi của gã còn có một phần tình cảm của mình trước kia. Kiều Mộng Viện vỗ vỗ tay, dang tay hướng về phía ánh mặt trời, nhắm mặt lại, hít sâu một hơi không khí.

Trương Dương nói: "Còn nhớ núi Thanh Đài không?"

Kiều Mộng Viện lại lắc đầu, nói khẽ: "Tôi quên rồi, chuyện trước đây tôi đều quên rồi."

Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện tới viện gia thuộc tỉnh ủy, Kiều Mộng Viện thậm chí ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, đẩy cửa bước xuống, Trương Dương nhìn bóng hình xinh đẹp của cô ta đi xa dần, cho tới khi đi tới trước cửa nhà thì hắn mới lái xe Pickup bỏ đi.

Con gái vừa sáng sớm đã về Đông Giang, vợ chồng Kiều Chấn Lương rất bất ngờ, thấy bộ dạng tiều tụy mệt mỏi của con gái mình, Mạnh Truyền Mỹ vội vào lao lên, nắm lấy bàn tay lạnh giá của con gái: "Mộng Viện, con sao vậy? Con đừng dọa mẹ?"

Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương quan tâm nhìn con gái, y nói khẽ: "Truyền Mỹ, Mộng Viện chắc là chưa ăn cơm đâu, đi chuẩn bị đi!"

Kiều Mộng Viện cười cười, cô ta nói khẽ: "Cha, mẹ, không sao đâu, chỉ là đột nhiên nhớ nhà, thế là quay về thôi!"

Kiều Chấn Lương mỉm cười bước tới, ôm lấy vai con gái, sưởi ấm thân thể đơn bạc của cô ta, đầy từ ái nói: "Nhớ nhà thì cứ về, cha nhớ con, mẹ cũng nhớ con. Đi tắm nước nóng đi, một nhà ba người chúng ta cùng nhau ăn sáng."

Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta cảm thấy sống mũi cay cay, chỉ có về nhà cô ta mới có thể cảm giác được trong lòng cảm thấy vững tâm hơn.

Với trí tuệ của Kiều Chấn Lương đương nhiên là có thể phát giác ra con gái mình đã phát sinh biến cố, có điều thân là cha, điều mà y nên làm là an ủi tình tự của con gái chứ không phải là làm rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau khi đưa con gái về phòng, Kiều Chấn Lương quay lại phòng khách.

Mạnh Truyền Mỹ vội vàng bước tới: "Lão Kiều, con gái không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Kiều Chấn Lương có chút trách cứ nhìn vợ một cái, Mạnh Truyền Mỹ thấp giọng lẩm bẩm: "Không hỏi rõ thì trong lòng tôi hoảng lắm, thật sự là rất lo lắng."

"Không được hỏi!" Kiều Chấn Lương nói xong liền bước tới sa lông.

Mạnh Truyền Mỹ thở dài, chỉ có thể quay người bước vào phòng bếp.

Kiều Chấn Lương cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho cục trưởng cục công an Giang Thành Vinh Bằng Phi.

Vinh Bằng Phi sáng sớm đã nhận được điện thoại của bí thư thị ủy, lập tức ý thức được bí thư Kiều tìm mình làm gì, vụ án tối qua khiến cho Vinh Bằng Phi cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, tới hiện tại trong lòng y vẫn còn thấy hãi, Hứa Gia Dũng to gan quá, gã thuê sát thủ không chỉ nhắm vào Trương Dương mà còn kéo cả Kiều Mộng Viện vào, nếu như không phải là Trương Dương bằng vào bản sự xuất chúng đào xuất sinh thiên, cứu được Kiều Mộng Viện ra, Kiều Mộng Viện nếu có bất trắc, sợ rằng vị cục trưởng cục công an là y sẽ gặp xui xẻo.

Vinh Bằng Phi không dám giấu Kiều Chấn Lương, liền kể lại một lượt chuyện tối qua.

Kiều Chấn Lương nghe y nói xong, cả người cũng toát mồ hôi lạnh, y căn bản không ngờ con gái mình tối qua lại gặp hung hiểm như vậy, Kiều Chấn Lương không nén được giận, nói: "Vinh Bằng Phi, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vì sao lại không nói cho tôi biết sớm?"

Vinh Bằng Phi cười bồi, rụt rè nói: "Bí thư Kiều, chúng tôi sau chuyện đã tới nơi, lúc đó Kiều tiểu thư đã an toàn rồi, là cô ấy kiên trì không cho chúng tôi báo tin tức này cho ngài, sợ ngài lo lắng, hơn nữa chúng tôi cũng sợ đánh rắn động cổ, nếu Hứa Gia Dũng biết được tin, gã có thể sẽ kịp thời tẩu thoát.”

Kiều Chấn Lương tức giận nói: "Vinh Bằng Phi, cục trưởng cục công an như anh làm ăn kiểu gì thế? Chuyện thuê sát thủ giết người phát sinh ở ngay dưới mí mắt anh mà không ngờ lại xong chuyện rồi mới biết, con gái tôi xảy ra chuyện mà anh không ngờ lai không trực tiếp thông tri cho người nhà, anh là sợ phải gánh trách nhiệm!"

Vinh Bằng Phi nghe ra là Kiều Chấn Lương thật sự nổi giận rồi, liền lí nhí nói: "Xin lỗi bí thư Kiều, thật sự là xin lỗi, tôi thừa nhận tôi đã không bảo hộ tốt Kiều tiểu thư."

Kiều Chấn Lương lạnh lùng nói: "Bảo hộ mỗi một người dân, mỗi một thương nhân đầu tư của thành phố Giang Thành đều là trách nhiệm mà anh phải làm, không chỉ là vấn đề của con gái tôi!" Kiều Chấn Lương nói xong liền gác điện thoại.

Kiều Chấn Lương trên cơ bản đã đoán ra được đầu mối đại khái, Hứa Gia Dũng thuê người muốn giết Trương Dương và con gái mình, kết cục sau cùng là Hứa Gia Dũng bị cảnh sát bắn chết, Trương Dương và Kiều Mộng Viện bình an vô sợ. Y có thể thể hội được tâm tình của con gái mình lúc này, Kiều Mộng Viện một độ vì Hứa Gia Dũng mà không ngại quyết liệt với cha mẹ, lại dồn hết sức giúp đỡ Hứa Gia Dũng xây dựng Hối Thông, Kiều Chấn Lương trước giờ không thích Hứa Gia Dũng, không chỉ là bởi vì Hứa Thường Đức, cha của Hứa Gia Dũng trên chính trị có vết nhơ, mà bởi vì y thủy chung nhận định rằng mục đích mà Hứa Gia Dũng tiếp cận con gái mình chính là muốn nương nhờ Kiều gia. Kiều Chấn Lương không hi vọng con gái mình gả cho cậu thanh niên có quá nhiều tâm cơ này. Nghe thấy Hứa Gia Dũng đã chết, Kiều Chấn Lương ngoài phẫn nộ ra thì cũng cảm thấy một chút thương tiếc, một thanh niên hào hoa phong nhã, vì cừu hận mà cuối cùng cũng tự hủy mình, Hứa Gia Dũng căn bản không nhận rõ được giá trị của nhân sinh.

Tiếng chuông điện thoại khiến Kiều Chấn Lương tỉnh lại khỏi trầm tư, y nhíu mày, cầm điện thoại lên, là trưởng thư ký tỉnh ủy Diêm Quốc Đào gọi tới, nhắc y sáng nay phải tới thị sát khu khai phá.

Kiều Chấn Lương nói: "Hủy đi, sáng nay tôi không có thời gian."

Diêm Quốc Đào có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của y bí thư Kiều rất ít khi tùy tiện thay đổi kế hoạch: "Bí thư Kiều... nhưng tôi đã thông tri cho các lãnh đạo của khu khai phá chuẩn bị rồi."



Kiều Chấn Lương nói: "Bọn họ là lãnh đạo hay tôi là lãnh đạo? Cậu sao càng lúc càng lằng nhằng thế?"

Diêm Quốc Đào xấu hổ ngồi đờ ra đó, bí thư Kiều sáng sớm nay rõ ràng là tâm tình không tốt, mình vừa hay lại chọc vào.

Kiều Chấn Lương gác điện thoại, phát hiện con gái đã tắm rửa thay quần áo xong đứng ở lưng chừng cầu thang. Kiều Chấn Lương cười cười, vỗ sa lông, nói: "Mộng Viện, tới ngồi nói chuyện với cha một chút nào!"

Kiều Mộng Viện bước tới ngồi xuống cạnh cha mình, Kiều Chấn Lương vuốt mái tóc ướt nhẹp của con gái, mỉm cười nói: "tối qua ngủ không ngon à, trông mắt như mắt gấu mèo kìa, ăn cơm xong thì đi ngủ một giấc đi.

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói khẽ: "Cha, cha nên đi làm rồi!"

Kiều Chấn Lương nói: "Sáng nay không đi nữa, cha muốn ở nhà nói chyện với con gái mình."

"Cha bỏ bê công việc rồi!"

Bí thư kiều cười ha ha, noi: "Thì có sao,ở Bình Hải này, có ai chấm công cho cha ư?"

...

Trương Dương rời khỏi khỏi viện gia thuộc tỉnh ủy, lái xe một cách không có mục đích trên đường cái Đông Giang, khi đi qua cửa hàng ăn ở ven đường liền vào ăn một bát mì, no bụng rồi, định tìm một nơi ở tạm, nhưng trong đầu lại rất loạn, bạn bè ở Đông Giang tuy nhiều, nhưng Trương Dương hiện tại lại không muốn liêc lạc với họ, Cố Giai Đồng cũng không ở Đông Giang, từ sau khi Cố Minh Kiện ra tù, tiếp nhất công ti máy tính Lam Hải của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng ngược lại thành bận rộn hơn trước đây, rất nhiều quan hệ cô ta đều phải tự mình dẫn Cố Minh Kiện đi giao tiếp, cô ta vẫn có chút không yên tâm với cậu em này, cô ta muốn tự mình dẫn đường cho gã, có điều Cố Minh Kiện hiện tại rõ ràng là khá hơn, hiểu chuyện hơn xưa, làm việc cũng rất cố gắng.

Trương Dương bất tri bất giác đã tới hồ Thu Hà, hắn cũng không biết mình vì sao lại tới đây, chỉ là cảm thấy tâm tình không yên, nhớ tới thảm cỏ ở bên bờ Thu Hà, ánh mặt trời hôm nay rất tốt, Trương đại quan nhân muốn nằm lên cỏ, thoải mái nhàn nhã ngủ một giấc, mà đã muốn thì phải làm.

Trương Dương đõ xe Pickup ở bên bờ hồ, cởi giày ra, bước lên mặt cỏ, dẫu sao cũng là cuối thu nên thảm cỏ vốn màu xanh bắt đầu biến thành loang lổ, xanh vàng đan xen, cây phong ở ven hồ rất nhiều, mặt hồ màu lam, cây cối giống như lửa, mặt cỏ xanh vàng đan xen, giống như là một bức tranh.

Trương Dương bước lên mặt cỏ xốp mềm, hưởng thụ ánh mặt trời, hắn phát hiện sau một loạt những chuyện phát sinh, mình biến thành đặc biệt thích yên tĩnh, nhìn mặt hồ ở đằng xa, Trương Dương dang hai tay ra, sau đó chậm rãi nằm xuống mặt cỏ, dạng cơ hội này đối với hắn mà nói thì không nhiều.

Trương Dương nhắm mắt lại, hắn nghe thấy tiếng gió nhỏ thổi qua cây cối, nghe thấy tiến lá rụng theo gió, nghe thấy tiếng hồ nước nổi lên cuộn sóng, nghe thấy tiếng cuộn sóng xô bờ, nghe thấy tiếng chim chóc líu lo, nghe thấy tiếng chim chóc vỗ cánh, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng mặt trời chiếu lên mặt cỏ.

Trương đại quan nhân bật cười, cười rất vui vẻ, sự phiền não của hắn vào thời khắc này hoàn toàn được vứt bỏ, còn sống thật là tốt.

Khi Trương đại quan nhân đang chìm đắm trong tự nhiên, hưởng thụ cảnh giới thiên nhân hợp nhất này thì hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, đầy tiết tấu, mỗi một bước đều rất chuẩn xác, rất có lực độ. Trương Dương mở mắt ra, thấy trong ánh nắng có một người đang cúi xuống nhìn mình, chín là bí thư tỉnh ủy Bình Hải tiền nhiệm, cha của Cố Giai Đồng - Cố Doãn Tri.

Trương Dương mỉm cười chào hỏi: "Bí thư Cố!"

Cố Doãn Tri lắc đầu, nói: "Cậu lại quên rồi!"

Trương Dương từ trên mặt cỏ ngồi dậy: "Bác Cố!"

Trên mặt Cố Doãn Tri lúc này mới lộ ra nụ cười: "Trẻ con dễ dạy!"

Cố Doãn Tri đầu đội một chiếc mũ che nắng màu lam, thân mặc quần áo thể tham màu lam đậm, một tay cầm dụng cụ câu cá, một tay cầu thùng nhựa, ông ta chắc là chuẩn bị đi câu cá, vừa hay nhìn thấy Trương Dương đang nằm ở đây.Cố Doãn Tri cười nói: "Từ Giang Thành xa xôi chạy tới đây tắm nắng, thằng nhóc cậu cũng nhàn hạ quá nhỉ!"

Trương Dương cười nói: "Cháu kỳ thực là tới thăm bác đấy!"

Cố Doãn Tri cười bảo: "hay quá, mấy hôm nay có mỗi mình tôi ở nhà, cũng tĩnh mịch quá, đi nào, theo tôi đi câu cá!"

Trương Dương nói: "Cháu lái xe đưa bác đi!"

Cố Doãn Tri lắc đầu, nói: "Không cần, đi bộ thôi, cũng gần ý mà, sống phải hoạt động, đối với tuổi tác của tôi mà nói, hiện tại không hoạt động thì sau này có muốn hoạt động cũng không được."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Bác Cố, bác là càng già càng dẻo dai, cháu cảm thấy so với lần trước khi cháu gặp bác thì bác hình như còn trẻ ra nhiều."

Cố Doãn Tri nói: "ở trong quan trường lâu nên tình tình của cậu cũng bắt đầu thay đổi rồi, nói được vài ba câu là bắt đầu vỗ mông ngựa!"

Trương Dương gật đầu, nói: "Bác Cố đúng là nhìn thấu mọi việc, sống trong thùng nhuộm lâu ngày, hành vi cử chỉ ccũng cử chỉ cũng bất giác dính phải cái tật trên quan trường. Bác thấy cháu thế này, nghe thấy cháu nói vậy, có phải là có một loại cảm giác thân thiết không? Có phải là cảm thấy có chút hoài cựu không?"

Cố Doãn Tri mỉm cười không nói gì, sải bước của ông ta rất rộng, tuy Cố Doãn Tri đã về hưu, những Trương Dương vẫn bảo trì sự tôn trọng, đi sau ông ta nửa bước, nhắm mắt theo đuôi đi theo ông ta. Tuy giao lưu giữa Trương Dương và Cố Doãn Tri không tính là nhiều, nhưng hắn đối với Cố Doãn Tri thủy chung vẫn có một loại bội phục và tôn trọng khó mà diễn tả được, loại cảm giác này thậm chí còn hơn cả với Tống Hoài Minh. Còn so với bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm Kiều Chấn Lương, cảm giác mà Cố Doãn Tri tạo cho người ta không phải là bình dị dễ gần, nhưng Trương Dương vẫn cảm thấy Cố Doãn Tri thân thiết hơn.

Hai người đi hơn một dặm, tới một con sông nhỏ trong rừng cây, cây cối ngày cuối thu có màu sắc sặc sỡ, nước sông cũng bị nhuốm thành muôn màu muôn vẻ, Cố Doãn Tri chọn chỗ, đặt thùng nước xuống, lấy dụng cục câu cá ra, rồi bắt đầu buộc dây.

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh giúp ông ta.

Cố Doãn Tri nói: "Còn có một cái cần nữa đấy, cậu cũng câu nhé!"

Trương Dương nói: "Cháu nhìn bác câu thôi, cháu tính tình dễ nôn nóng, không ngồi yên được lâu!"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Ngồi ở Phong Trạch rất yên ổn nhỉ, cảm giác làm huyện thái gia thế nào!"

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Bác Cố à, bác đừng trêu cháu, cháu ở Phong Trạch ngay cả năm người đứng đầu cũng không được xếp vào."

Cố Doãn Tri móc dây xong, thả mồi câu xuống sông, ngồi ở trên bờ, ánh mắt rất chuyên chú nhìn vào bờ sông.

Trương Dương ngồi xuống mặt cỏ ở bên cạnh ông ta, hai chân khoay vào nhau.

Cố Doãn Tri nói: "Tới Đông Giang có việc à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Ngày mai Tằng Lệ Bình, con gái của bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu kết hôn, cháu đặc biệt tới tham gia hôn lễ."

Cố Doãn Tri ồ một tiếng, nói: "Cậu không nói thì tôi cũng quên khuấy, lão Tằng cũng gọi điện thoại mời tôi, lát nữa cậu giúp tôi mang tiền biếu tới nhé, tôi không đi."

Trương Dương nói: "Vì sao lại không đi, bác muốn ngăn cách với nhân thế à?"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Cũng không phải vậy, thường ngày tôi hay tới viện họa và viện cờ, cũng thường tiếp xúc với đám đồng sự, có điều loại trường hợp quá náo nhiệt này tôi không muốn tới, tôi tới rồi người ta lại mất thời gian tiếp tôi, rất nhiều đồng sự và thuộc hạ trước kia thấy tôi sẽ phải suy nghĩ xem làm thế nào để đối diện với tôi. Tôi là một lãnh đạo của quá khứ, bảo người ta hư tình giả ý nịnh nọt tôi, tôi không thoải mái, người ta cũng không thoải mái, vậy thì hà tất phải khiến mình không vui mà người khác cũng khó xử?"

Trương Dương thầm bội phục sự sáng suốt của Cố Doãn Tri, hắn cười nói: "Cháu nghe sao giống như bác đang ám chỉ cháu thế nhỉ, cháu hiện tại thật sự là không thay đổi được nữa rồi, nịnh nọt đã thành thói quen." Hắn lại cố giả vờ ngạc nhiên, nói: "Trước đây khi bác chưa về hưu, kỳ thực cháu cũng thường ở trước mặt bác vỗ mông ngựa mà, bác sao không nói gì mà giờ lại nói cháu."



Cố Doãn Tri cười nói: "Trước đây tôi ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy, cả ngày phải nghe những lời nịnh hót rồi, cậu có thể cũng có nói một số lời tương tự, nhưng tôi căn bản nghe thấy nhàm rồi, căn bản không nghe ra, hiện tại tôi về hưu rồi, người nịnh hót cũng ít đi, cho nên tai mới biến thành vô cùng mẫn cảm."

Hai người đều bật cười, Trương Dương cười còn to hơn.

Cố Doãn Tri trừng mắt lườm hắn: "Cười nhỏ thôi, đừng dọa cho cá chạy mất!"

Trương Dương ngậm miệng lại, một lúc sau không nhịn được lại nói: "Bác Cố, còn nhớ vụ án của Hứa Thường Đức không?"

Cố Doãn Tri gật đầu, ông ta đương nhiên nhớ, chính là Trương Dương đã tập hợp được chứng cứ phạm tội của Hứa Thường Đức, Hứa Thường Đức vì muốn hủy diệt chứng cớ, sai cục trưởng cục công an Đông Giang lúc đó là Phương Đức Tín giết Trương Dương, Trương Dương trên đường đưa chứng cứ cho mình, còn ở quán trà đối diện chính phủ thành phố gặp vụ nổ. Nhớ tới chuyện xưa, tim của Cố Doãn Tri vốn đang bình tĩnh cũng không khỏi nổi gợn sóng, lúc này cần câu rung rinh, cuối cùng cũng trầm xuống, Cố Doãn Tri hất một cái, một con cá dài hai tấc bị nhấc lên mặt hồ.

Trương Dương chạy tới giúp tháo cá trên cần câu xuống, nhìn con cá đó, không khỏi cười nói: "Bí thư Cố, dây câu của bác dài quá, nhưng cá câu lên lại quá nhỏ.”

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Con sông nhỏ này rất ít có cá to, cá mà tôi câu được to nhất cũng chỉ nặng khoảng tám lạng, có điều những con cá nhỏ này đều là đã sinh, không bị ô nhiễm, bất kể là rán hay là nấu canh, vị đạo đều rất ngon, trưa nay tôi tự mình làm cơm cho cậu ăn!" Lúc nói thấy đây, Cố Doãn Tri đột nhiên nhớ tới trước khi Hứa Thường Đức xảy ra chuyện, mình từng tới nhà y ăn cơm, lúc đó từng nghĩ tới câu trị quốc như nấu ăn, mình tuy là một đầu bếp nghiệp dư, nhưng hỏa hầu trên chính trị lại nắm bắt rất chuẩn, mà hứa Thường Đức thì ngược lại, Hứa Thường Đức tuy chết vì bệnh tim đột phát, nhưng nếu không có sự bất ngờ này thì sinh nhai chính trị của y cũng đi tới hồi kết, kết cục của y chỉ sợ còn thảm hơn.

Trương Dương đặt con cá vào trong ống sắt, nhìn con cá bơi đi bơi lại, hắn nói khẽ: "Hứa Gia Dũng chết rồi!"

Cố Doãn Tri đang móc lại mồi cau, nghe thấy tin tức này thì không khỏi ngây ra, rồi lại lập tức tiếp tục móc mồi câu, hất dây câu xuống lòng hồ, hai mắt khôi phục lại sự bình tĩnh nhất quán, nói khẽ: "Rất trẻ tuổi, rất đáng tiếc!"

Trương Dương nói: "Gã quy kết cái chết của cha gã lên người cháu, một mực dây dưa với cháu, gã muốn cháu phải sống trong đau khổ!"

Cố Doãn Tri cười hờ hững, nói: "Kỳ thực chết không phải là đáng sợ nhất!"

Trương Dương gật đầu: "Sự điên cuồng của gã khiến cháu cảm thấy sợ hãi, cháu không sợ gã đối phó với cháu, nhưng cháu sợ gã sẽ ra tay đối phó với thân nhân, bạn bè của cháu!"

Cố Doãn Tri nói: "Cậu nói cho tôi biết rằng cái chết của anh ta có liên quan tới cậu không?"

Trương Dương trầm mặc một lát, một lúc sau mới nói: "Là cháu bức gã phải ra tay, cháu từng bước chọc giận gã, bức gã mất đi sự trấn tĩnh, bức gã phải ra tay với cháu, gã cuối cùng cũng không nhịn được, thuê sát thủ muốn giết cháu... thế là..."

Cố Doãn Tri nói: "Anh ta đã chạm tới điểm cuối phát tác cừu hận rồi!"

Trương Dương gật đầu: "Cháu đang nghĩ, mình có nên cho gã một cơ hội để tỉnh ngộ hay không."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Câu này khiến tôi tin rằng cậu là một người lương thiện."

Trương Dương nói: "Cháu là một người mâu thuẫn!"

"Ai cũng đều rất mâu thuẫn, cậu cũng thế mà tôi cũng thế, tất cả mọi người đều như vậy, cho dù là liệt sĩ cách mạng có anh dũng hơn nữa thì khi bọn họ đi tới pháp trường, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn, cuộc đời của một người lúc nào cũng phải đối diện với lựa chọn."

Trương Dương thỉnh giáo: "Bí thư Cố, khi nhân sinh của bác đối diện với lựa chọn thì bác sẽ làm như thế nào?"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Trước khi tôi về hưu, khi tôi đối diện với lựa chọn, trước tiên là nghĩ tới lợi ích của quốc gia, bất kỳ chuyện gì có hại cho quốc gia và nhân dân tôi cũng không thể nào cho phép và đi làm, người khác cười tôi nói thì quang minh chính đại, nhưng trên thực tế thì tôi dã làm vậy, sau khi tôi về hưu, tôi đã rất ít khi phải mâu thuẫn và bàng hoàng, còn sống bản thân đã chính là một loại hạnh phúc rồi, còn có gì mà oán thán nữa?"

Trương Dương lặng lẽ nhìn Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri nhấc cân câu lên, oán thán nói: "Chỉ lo nói chuyện với cậu, cá cắn câu mà cũng không biết!"

Trương Dương cười nói: "Bác không phải là đã không còn oán thán nữa rồi ư?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Có người để oán thán cũng là một loại hạnh phúc!" Ông ta lại móc mồi câu vào, nói: "Đổi một góc độ khác để nhìn vấn đề, luôn luôn sẽ có thu hoạch."

Sáng nay Cố Doãn Tri thu hoạch khá tốt, tuy không câu được cá lớn, nhưng cộng tất cả chỗ cá nhỏ lại cũng được hơn ba cân. Chỉlà ăn cá không thì rõ ràng là không đủ. Trương đại quan nhân cũng không nhàn rỗi, tìm mất hòn đá nhỏ thuận tiện luyện tập công phu đạn chỉ thần công, bắn trúng hai con gà.

Buổi trưa Cố Doãn Tri và Trương Dương về biệt thự, Cố Doãn Tri tuy tời chối chiếu cố của tỉnh lý, cũng không muốn ở lại viện gia thuộc thị ủy, nhưng Cố Giai Đồng để cuộc sống của cha được tiện lợi hơn, vẫn đặc biệt thuê cho ông ta một đầu bếp và một bảo mẫu. Cố Doãn Tri gần đây học tập nấu ăn, cũng tiến bộ rất nhiều, cao thủ trên quản lý chính trị, nấu ăn tất nhiên cũng không tồi.

Bữa trưa hôm đó Cố Doãn Tri tự mình làm, một phần cá thì đem rán, một phần thì nấu canh, hầm một con gà mà Trương Dương săn được.

Rượu mà Cố Giai Đồng tích trữ khá nhiều, căn biệt thự này là nơi mà Trương Dương và cô ta trước đây hay lui tới, Trương đại quan nhân thích uống rượu, Giai Đồng tất nhiên là biết điều này, rượu vẫn còn cất khá nhiều, Cố Doãn Tri mở một bình Mao Đài, cùng Trương Dương đối ẩm.

Tuy đã về hưu, nhưng Cố Doãn Tri vẫn rất quan tâm tới sự phát triển của Giang Thành, ông ta hỏi mấy vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú, trong đó bao gồm cả việc xây dựng sân bay mới của Giang Thành, nghe nói tiền xây dựng sân bay mới Giang Thành đã được gửi đến, công trình xây dựng cơ bản đang khai triển hừng hực khí thế, Cố Doãn Tri tỏ vẻ vui mừng, ông ta nói với Trương Dương: "Việc cấp bách là phải xây dựng đường xá từ sân bay thông tới các tỉnh, xây dựng lên đường cao tốc, chỉ có vậy mới phát huy ra được ưu thế khu vực lớn nhất, để Giang Thành trở thành hạch tâm chân chính của địa khu bắc bộ Bình Hải."

Trương Dương nói: "Khi nào cháu về nhất định sẽ chuyển đạt với bí thư Đỗ."

Cố Doãn Tri nói: "Cậu và Đỗ Thiên Dã đúng là tương giao mạc nghịch, công trình sân bay mới lớn như vậy, mà anh ta không ngờ lại dám để cậu làm, áp lực phải chịu cũng rất lớn."

Trương Dương nói: "Bác Cố, cái sân bay mới mới này cũng không phải là dễ làm đâu, lúc trước khi quyết định xây dựng sân bay mới, vấn đề tài chính căn bản là không được chắc chắn, tỉnh lý cũng không tỏ thái độ muốn coi sân bay mới của Giang Thành là công trình trọng điểm, bí thư Đỗ là mang ý nghĩ tay không bắt giặc bắt cháu làm, cháu không muốn tiếp chiêu một chút nào nhưng đành bất lực, cháu không vào địa ngục thì ai vào đây?"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Trên chính trị không chỉ dám dánh dám làm là được, mở mang được bờ cõi chưa chắc đã có thể quản lý tốt bờ cõi đó, hỏa hầu của cậu vẫn còn khiếm khuyết nhiều, xây dựng sân bay mới khởi động thì cần người như cậu, nhưng muốn xây tốt sân bay mới thì bằng vào cậu là không đủ!"

Trương Dương thành thật gật đầu, nói: "Vẫn là bác hiểu cháu, cháu quả thật là không làm quản lý được, cho nên cháu mới mời Thường Lăng Phong tới, lại mời thêm một giám công Nhật Bản, hiện tại đã có một đoàn đội hoàn chỉnh quản lý việc xây dựng sân bay mới, phân công phối hợp rất ăn ý, cháu hiện tại cũng nhẹ nhàng hơn nhiều."

Cố Doãn Tri gật đầu, nói: "Chuyện một khi đi vào quỹ đạo rồi thì cũng dễ xử lý, chỉ cần là vận tác bình thường, ai ngồi ở vị trí của cậu cũng vậy."

Trương Dương nghe thấy câu này thì ngây ra, câu này của Cố Doãn Tri có ý gì? hắn uống một ngụm rượu rồi nói: "Bác Cố, cháu sao nghe câu này có chút ý tứ chim hết thì cất cung thế nhỉ?"

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Tôi là lấy chuyện luận chuyện thôi, mà cái cung là cậu đây Đỗ Thiên Dã cũng không nỡ cất đâu, anh ta trên chính trị cũng không đủ thành thục, có điều từ một số chuyện mà anh ta xử lý gần đây cho thấy, so với trước đây thì tiến bộ hơn rồi.

Trương Dương nói: "Tâm tình của anh ta hiện tại cũng không ra sao cả, gần đây tỉnh lý gió nổi mây phun, bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương sắp tới tỉnh lý làm phó thị trưởng, kỳ thực bí thư Đỗ cũng có hi vọng."

Cố Doãn Tri nói: "So với Chu Vũ Dương thì lịch duyệt chính trị của Đỗ Thiên Dã còn kém nhiều lắm, cho dù là lúc tôi còn tại nhiệm, giữa hai người thì tôi cũng sẽ chọn người trước." Cố Doãn Tri từ sau khi về hưu rất ít bình luận về chuyện trên chính đàn Bình Hải, hôm nay một là vui vẻ, hai là uống một ít rượu, ở trước mặt Trương Dương cũng không chút cố kỵ nói một số lời.

Trương Dương nói: "Cháu không có tố dưỡng chính trị sâu như vậy, tới hiện tại vẫn chỉ là một cán bộ cấp phó ban nho nhỏ, có điều cháu cũng cảm thấy tỉnh lý lần này này chắc có biến động lớn.


Cố Doãn Tri cười nói: "Biến động lớn cái gì? Chắc qua là vấn đề chọn đội mà đứng thôi!"


Trương Dương nói: "Bác là nói đứng ở phía bí thư Kiều hay là đứng ở phí tỉnh trưởng Tống?"


Cố Doãn Tri dùng đũa chỉ vào Trương Dương, nói: "Câu này của cậu hỏi rất không có tiêu chuẩn, cực không thú vị!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK