Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hoài Minh đầy thưởng thức nhìn Trương Dương: Suy nghĩ của cậu rất tốt, từ lúc cải cách mở cửa tới nay, các nơi tren toàn quốc bất kể thành thị lớn nhỏ đều xuất hiện phong trào xây dựng khu khai phá như ong vỡ tổ, thành phố trực thuộc trung ương, thành phố cấp địa phương, thành phố cấp huyện, thậm chí cả các thôn xã đều lựa chọn làm khu khai phá, trong đó cái cần thiết, nhưng cũng có rất nhiều cái căn bản là không cần thiết, mục đích chân chính mà người lãnh đạo làm khu khai phá không chỉ là để phát triển kinh tế mà còn là để mò vớt chính tích, lấy Tân Hải của các cậu làm ví dụ, chiếm nhiều đất ruộng như vậy để làm khu khai phá, đầu tư cực lớn, tiền lời lại ít, rõ ràng là chưa qua khảo sát khoa học và luận chứng, vội vàng thực hiện, khu khai phá như vậy thà không làm còn hơn.

Trương Dương nói: Cũng chính là vì chuyện này mà tôi ở huyện và thị lý đã bị không ít người phản đối, chưa cho tôi làm ra động tác gì thị lý đã vội vàng phái tôi tới kinh thành học tập rồi.

Tống Hoài Minh bật cười, y có thể cảm thấy được oán khí của Trương Dương, cũng hiểu rõ Trương Dương lần này tới trường đảng Trung ương học tập có liên quan tới ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, chắc là bởi hành động của Trương Dương ở Tân Hải đã liên tiếp tạo ra ảnh hưởng tới lợi ích của tập đoàn chính trị địa phương, cho nên bọn họ mới nghĩ ra phương pháp như vậy để lâm thời đá Trương Dương đi. Trong mắt Tống Hoài Minh, Hạng Thành lá gan không nhỏ, biết rõ Trương Dương là con rể của mình mà còn dám làm như vậy, chứng tỏ Hạng Thành cũng có chỗ dựa. Tống Hoài Minh cũng đã tìm hiểu bối cảnh của Hạng Thành, chỗ dựa của y là Tiết lão. Tống Hoài Minh không thích tên Hạng Thành này lắm, y đã công tác ở Bình Hải nhiều năm, đối với người lãnh đạo của thành phố địa phương đều có hiểu biết tường tận, y cho rằng năng lực cá nhân của Hạng Thành không có gì xuất sắc, phương diện quản lý chính trị và kinh tế cũng không có biểu hiện xuất sắc gì, sở dĩ có thể đứng ở vị trí người lãnh đạo thứ nhất của Bắc Cảng là có quan hệ trực tiếp tới việc Tiết lão ủng hộ y. Tống Hoài Minh thậm chí cho rằng, chính sự tồn tại của Hạng Thành đã gây trở ngại cho sự phát triển của Bắc Cảng. Trước mặt Trương Dương, Tống Hoài Minh sẽ không nói chuyện này ra, y nhắc nhở Trương Dương: Có thời gian cậu có thể tới chỗ bộ trưởng Kiều hỏi một chút, xem một số chính sách về việc đẩy mạnh quản lý nghiêm khắc đất ruộng.

Trương Dương không hiểu ý của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh hướng dẫn từng bước: Cậu đã trưởng thành rồi, làm bất kỳ chuyện gì cũng không thể theo cảm tính, trước tiên phải làm sự xuất hữu nhân, làm việc phải tìm dựa theo chính sách, theo lý luận, nếu đã quyết định làm thì phải làm thành công, phải khiến cho người ta tâm phục khẩu phục, phải để cho người ta không còn gì để nói.

Trương Dương lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ ý của Tống Hoài Minh, hắn gật đầu nói: Chú Tống, tôi hiểu rồi.

Tống Hoài Minh đã hoàn toàn coi Trương Dương là con mình, nếu không thì y cũng không nói những lời này ra ở trước mặt Trương Dương.

Bởi vì Tống Hoài Minh buổi tối có chuyện muốn bàn riêng với Văn Quốc Quyền, Trương đại quan nhân được giải thoái, hắn nhớ tới lời mời của Sa Phổ Nguyên, tối hôm đó tới ban trú kinh Xuân Dương rất sớm, Sa Phổ Nguyên không ngờ hắn đến sớm như vậy, vui mừng chạy ra đón, bắt tay Trương Dương, hỏi: Xong việc rồi à?

Trương Dương cười nói: Khó khăn lắm mới xong được việc ở chỗ bí thư Tống! Lời này thật sự là quá mức giả dối. Có điều Sa Phổ Nguyên nghe rất bình thường, y cho rằng Trương Dương có tư cách nói những lời này, người ta không tiếp bố vợ tương lai mà chạy đi phó ước, đã đủ nể mặt mình rồi.

Chủ nhiệm đương nhiệm của ban trú kinh Xuân Dương là Lịch Kiện Toàn, trước đây khi Trương Dương đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban trú kinh Xuân Dương, gã cũng chỉ là đại biểu thường trú của cục thư tín, cũng coi như là cấp dưới cũ của Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương tới, gã tươi cười ra đón: Bí thư Trương, ngài còn nhận ra tôi không?

Trương Dương nghĩ thầm, trí nhớ của lão tử kém như vậy ư? Ngoài miệng thì cười ha ha nói: Lão Lịch, anh so với trước đây thì béo hơn rồi, xem ra chất béo ở ban trú kinh Xuân Dương không ít đâu nhỉ!

Lịch Kiện Toàn cười cười xấu hổ, trước mặt bí thư huyện ủy Sa Phổ Nguyên mặt những lời này của Trương Dương có chút mẫn cảm. Cũng may là Sa Phổ Nguyên không chú ý, cười nói: Thức ăn của ban trú kinh Xuân Dương rất ngon, ít nhất so với đồ ăn của trường đảng Trung ương thì ngon hơn nhiều.



Lúc này Tôn Đông Cường và nấy đồng học của trường đảng khác đều tới, nhìn thấy Trương Dương, Tôn Đông Cường kinh ngạc nói: Bí thư Trương, tôi cho rằng anh hôm nay sẽ đến muộn chứ, không ngờ so với chúng tôi còn sớm hơn.

Trương Dương cười nói: Tôi luôn luôn đúng giờ mà!

Lúc này một chiếc xe Audi màu đen lái vào sân của ban trú kinh Xuân Dương, người tới là chủ nhiệm Lưu Chí Vũ của ban trú kinh Giang Thành và phó chủ nhiệm Lâm Uyển, còn có một người mà Trương Dương quen biết đã lâu, phó chủ nhiệm Vu Tiểu Đông của ban trú kinh Xuân Dương trước đây, hiện tại đã là một trong những phó chủ nhiệm của ban trú kinh Giang Thành.

Sa Phổ Nguyên có câu nói không sai, người tối nay đến ăn cơm trên cơ bản đều là người quen.

Lưu Chí Vũ và Lâm Uyển trước đây đều là lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương, Vu Tiểu Đông thì là cấp dưới của Trương Dương, hiện tại Trương Dương đã là bí thư huyện Tân Hải, trong những người này đa số vẫn giẫm chận tại chỗ.

Biểu hiện của mọi người đối với Trương Dương đều rất thân thiết, ai nấy đầu bắt tay nhiệt tình nhắc lại chuyện xưa. Thật ra Trương Dương lúc trước công tác ở ban trú kinh Xuân Dương không lâu, trong những người này thì hắn thân với Vu Tiểu Đông nhất. Chờ hàn huyên với tất cả mọi người xong rồi, Trương đại quan nhân mới bước về phía Vu Tiểu Đông, cười nói: Chị Vu, lâu rồi không gặp, trông chị càng ngày càng trẻ.

Vu Tiểu Đông không nhịn được liền bật cười: Chủ nhiệm Trương vẫn khéo ăn nói như vậy, Hơn ba mươi tuổi rồi, già rồi!

Sa Phổ Nguyên mời mọi người tới nhà ăn ngồi.

Tuy rằng là ban trú kinh cấp huyện, nhưng tiêu chuẩn chiêu đãi hiển nhiên là không thấp, đồ ăn phong phú thì không cần phải tả kỹ, rượu cũng là Mao Đài, thuốc là thuốc Trung Hoa, người nghiện thuốc trong quan trường rất nhiều, chỉ lát sau, người trên bàn trừ Trương Dương ra thì tất cả đều thi nhau nuốt khói nhả khói, tuy máy thông khí trong phòng đã bật hết công xuất, nhưng bên trong vẫn ngập ngụa khói.

Vu Tiểu Đông và Lâm Uyển không khỏi kháng nghị, cuối cùng mọi người đạt thành hiệp nghị, mỗi lần chỉ có thể có hai người cùng hút thuốc.

Loại tửu tràng này Trương đại quan nhân thật sự là không có hứng thú lắm, nhưng hắn không tiện cự tuyệt, dẫu sao mọi người cũng đều là người quen, nếu không tới, người ta sẽ bảo hắn làm quan lớn rồi quên gốc, đặc biệt là đối với Sa Phổ Nguyên, đây chính là quan phụ mẫu của Xuân Dương, ít nhiều cũng phải nể mặt y một chút.



Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện người ta sống trên đời đa số thời gian đều là vì mặt mũi, bất kể trước đây hay là hiện tại, chuyện phải chú ý khi sống quá nhiều. Bởi vì sự có mặt của hắn, trên mặt Sa Phổ Nguyên tràn ngập vinh quang, ai cũng đều bởi vì sự có mặt của Trương Dương mà cảm thấy vui vẻ. Trương Dương đột nhiên ý thức được, đa số người trong đây đều là vì mình mà tới, nhất cử nhất động của mình đã có thể ảnh hưởng đến tâm tình của rất nhiều người.

Thường Hải Long hôm nay tới kinh thành, hắn lần này tới đây đặc biệt vì chuyện của Trương Dương, muốn lợi dụng quan hệ của hắn, mời lão sư Trình Nhuận Sinh của hắn thiết kế xanh hoá cho Tân Hải, hắn đến kinh thành đã là tám giờ tối, Trương Dương bảo hắn trực tiếp lái xe tới ban trú kinh Xuân Dương. Thường Hải Long đến nơi thì tiệc tối đã gần tàn. Trừ Trương Dương ra, những người còn lại đều đã ngà ngà, Sa Phổ Nguyên rất hưng phấn tới bắt tay với Thường Hải Long, y không biết Thường Hải Long, nhưng dựa theo lời y thì bằng hữu của Trương Dương cũng chính là bằng hữu của y.

Chủ nhiệm ban trú kinh Giang Thành Lưu Chí Vũ đã uống nhiều, được Vu Tiểu Đông và Lâm Uyển đưa về, Tôn Đông Cường và mấy đồng học trường đảng khác cũng cáo từ.

Trong phòng chỉ còn lại có Trương Dương, Sa Phổ Nguyên và Lịch Kiện Toàn.

Sa Phổ Nguyên vốn định bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên, nhưng Trương Dương cười nói: Bí thư Sa, không cần phiền toái vậy đâu, tôi và Hải Long còn có chuyện muốn bàn, chúng tôi về trước.

Tuy rằng Sa Phổ Nguyên cực lực giữ lại, nhưng Trương Dương vẫn kiên trì đi cùng Thường Hải Long, hắn nhìn ra Sa Phổ Nguyên đã uống nhiều, nếu ở lại thì khẳng định sẽ phải nghe thằng cha này lải nhải đến sáng.

Thường Hải Long chủ động chịu trách nhiệm lái xe đưa Trương Dương rời khỏi ban trú kinh Xuân Dương, hai người đi chưa được bao xa thì Trương Dương đã chỉ vào một quán đồ nướng ven đường: Dừng lại, ăn chút gì đã rồi đi!

Thường Hải Long gật đầu, hắn đỗ ô tô ở cạnh đó, cùng Trương Dương bước xuống, gọi một cân thịt nước, Trương Dương vốn định đi lấy rượu trong xe thì Thường Hải Long nói: Uống bia đi, khát lắm! Lập tức gọi một két bia ở quán.

Thường Hải Long thật sự khát, làm liền hai cốc, cười nói: Tối nay đám uống rượu với anh là những ai vậy? Hình như đều uống nhiều.


Trương Dương nói: Đều là một số đồng sự trước đây, có mấy người là lãnh đạo cũ của tôi.


Thường Hải Long nói: Có thể để cho người khác thực lòng uống rượu với anh cũng không dễ dàng gì, Trương Dương, những người đó đều muốn nịnh bợ anh.


Trương Dương bật cười, hắn uống một chén rượu rồi nói: Người ta không phải nịnh bợ tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK