Lâm Phương Phỉ giọng nói mềm mại gọi: "Chủ nhiệm Trương, ngài cũng ở đây à!"
Trương Dương cười cười gật đầu: "Đến trước xem tình huống bố trí hiện trường." hắn biết loại hoa giao tiếp này không dễ chọc, không khéo sẽ gặp phải xui xẻo, cho nên biểu hiện vô cùng cảnh giác.
Lâm Phương Phỉ đi tới bên cạnh hắn, một mùi nước hoa nhẹ nhàng thổi tới. Mùi vị có chút nằng nặng, có điều rất dễ ngửi, Lâm Phương Phỉ nói: "Tôi trước đây đã nghe nói tới đại danh của chủ nhiệm Trương, chỉ là không có cơ hội làm quen với ngài."
Trương Dương cười nói: "Tôi thì có đại danh gì chứ? Chỉ là một người bình thường thôi, cô sao lại nghe nói tới tôi."
Lâm Phương Phỉ nói: "Anh chắc biết Từ Nhã Lạc, chúng tôi là bạn học cùng lớp ở học viện truyền hình, quan hệ rất tốt."
Trương Dương lần này thì tin rồi, nhất định là Từ Lạc Nhã nhắc tới mình ở trước mặt bạn tốt. Trương Dương nói: "Cô ấy hiện tại ở đài Thiên Không, phát triển không tồi, đã là người chủ trì kim bài của phía đó."
Lâm Phương Phỉ nói: "Cô ấy rất cảm kích anh, nói rằng anh là ân nhân cứu mạng của cô ấy."
Trương Dương cười nói: "Nào có khoa trương như vậy, lúc ấy tôi chỉ là nhìn không quen Vương Quân khi phục cô ấy, vì thế nên giúp đỡ một chút thôi mà." Chuyện này đã qua lâu rồi, có điều Từ Nhã Lạc cũng không hề khoa trương, Trương Dương đúng là ân nhân cứu mạng của cô ta, chẳng những đã cứu cô ta, còn cứu cha của cô ta là Từ Bưu, bộ trưởng tổ chức thành phố Giang Thành.
Lâm Phương Phỉ nhìn thấy hai mắt Trương Dương sáng rực lên, cô ta quay đầu lại, từ xa xa nhìn thấy bí thư thị ủy Lam Sơn Ngô Minh, Trương Dương bất giác bật cười, không ngờ Ngô Minh cũng có duyên với Nam Quôc sơn trang, mấy lần đều gặp y ở đây. Đã gặp rồi thì không thể không chào hỏi, Trương Dương mỉm cười bước tới.
Ngô Minh cũng tiến về phía hắn, tuy Ngô Minh ở trong lòng rất hận tên tiểu tử này, nhưng bản lĩnh làm lãnh đạo của y vẫn rất khá, công phu ngoài mặt làm rất tốt, Ngô Minh cũng mỉm cười đi tới. Hai người đều rất hư ngụy, rõ ràng là không thích đối phương, nhưng lại cố làm ra bộ dạng như gặp lại bạn cũ, rất nhiệt tình bắt tay nhau. Trương Dương nói: "Phó bí thư Ngô cũng tới Đông Giang à!"
Ngô Minh mắng thầm trong lòng, từ câu nói đầu tiên của thằng ôn này đã lộ ra vẻ chán ghét y, phó bí thư cái gì? Phó bí thư cũng to hơn cán bộ cấp ban nho nhỏ như mày, Ngô Minh trên mặt vẫn có thể thản nhiên, mỉm cười nói: "Tiểu Trương, không ngờ lại gặp cậu ở Nam Quốc sơn trang!"
Trương Dương nói: "Hôm nay chúng tôi tới Nam Quốc sơn trang cử hành tiệc rượu, phó bí thư Ngô nếu có rảnh thì tới tham gia đi."
Ngô Minh bỏ tay Trương Dương ra, nói: "Tôi lần này tới là để làm việc của tỉnh lý, chỉ sợ không có thời gian."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần của chúng tôi cũng ở đây, tới gặp mặt đi."
Ngô Minh nghe nói Trần Hạo cũng tới, y cũng quen Trần Hạo, là lãnh đạo thành thị anh em, về tình về lý đều nên chào hỏi, y mỉm cười nói: "Nếu rảnh thì tôi sẽ tới gặp thị trưởng Trần nói chuyện phiếm."
Sau khi Ngô Minh và Trương Dương chia tay, lại đi tới sân bóng, đều là ở cùng một khach sạn, chỉ hỏi thăm một cái là biết Trần Hạo đang ở đâu.
Ngô Minh từ xa đã nhìn thấy phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo đang đứng đó vung gậy đánh bóng, thoạt nhìn thì giống như cũng có nghề, nhưng quỹ tích mà quả bóng bay đi lại không được đẹp.
Lý Quang Nam đi theo bên cạnh Trần Hạo nhìn thấy Ngô Minh, y cười nói: "Bí thư Ngô tới rồi à?"
Trần Hạo nghe thấy y nói vậy, quay người lại, nhìn thấy Ngô Minh đứng ở phía sau gã, không khỏi bật cười: "Bí thư Ngô, anh cũng ở đây à." Gã bỏ gậy golf xuống."
Ngô Minh cười to đi tới nhiệt tình bắt tay gã: "Thị trưởng Trần thật là có nhã hứng!"
Trần Hạo nói: "Buổi tối ở đây tổ chức tiệc rượu ký hợp đồng, nhân lúc rảnh rỗi tôi đi vận động một chút, có muốn chơi vài gậy không?"
Ngô Minh lắc đầu nói: "Tôi không biết đánh golf, con người tôi tình tình nôn nóng, không thích chơi bóng nhỏ, nếu chơi bóng rổ thì tôi có thể suy nghĩ."
Trần Hạo cười nói: "Bí thư Ngô thật là hài hước." Gã cũng không đánh tiếp, cùng Ngô Minh đi tới chòi che nắng ngồi."
Lý Quang Nam sai người mang đồ uống đến cho họ, đám thuộc hạ vốn đi cùng Trần Hạo nhìn thấy lãnh đạo và lãnh đạo muốn nói chuyện, ai nấy thức thời rời đi.
Cảnh ngộ của Ngô Minh và Trần Hạo bất đồng, Ngô Minh so với Trần Hạo thì trẻ tuổi hơn, trước đây khi Trần Hạo còn là phó thị trưởng Nam Tích, phía trước gã có Thường Lăng Không chèn ép, cho tới sau khi Thường Lăng Không đi rồi, Trần Hạo mới được đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ, mới có thể trở thành một trong các thường ủy thành phố Nam Tích. Ngô Minh từ rất lâu rồi đã là thường ủy thành phố Lam Sơn, nhưng y trên đường trở thành bí thư thị ủy bị hạ hục, Thường Lăng Không đến Lam Sơn lại đảm nhiệm vị trí thị trưởng, Ngô Minh trong lần biến đổi ban lãnh đạo Lam Sơn có thể nói là hoàn toàn không được gì, Trần Hạo so với Ngô Minh hiện tại nên nói là đường làm quan rộng mở mới đúng, đáng tiếc thời gian gã đắc ý quá ngắn, còn chưa làm ổn cảng Nước Sâu thì phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đột nhiên ngoi ra đoạt lấy quyền chỉ huy của gã, gã bị sai đi phân quản công tác thể dục thể thao, tuy rằng vị trí phó thị trưởng thường vụ không động, nhưng Trần Hạo đã thành đối tượng bị người khác giễu cợt, làm phó thị trưởng thường vụ mà uất ức như vậy, trên lịch sử thành phố Nam Tích gã được coi là người đầu tiên, con người của Trần Hạo cũng không có dã tâm lớn, nhưng tâm tình của người ta dẫu sao cũng sẽ theo sự biến động của vị trí mà phát sinh biến hóa, thông qua điều chỉnh trong khoảng thời gian này, nội tâm ủ rũ của gã mới từ từ có chút bình phục.
Ngô Minh đã biết mục đích tới Đông Giang của Trần Hạo, mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần, công tác thể dục thể thao của Nam Tích các vị làm thật là náo nhiệt, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ."
Trần Hạo nói: "Sang năm vận hội tỉnh tổ chức ở Nam Tích, cho nên chuyện công tác thể dục thể thao cũng vô cùng cấp bách, hiện tại toàn quốc trên dưới đều nóng vì thể dục thể thao, thị lý chúng tôi tranh thủ thông qua tổ chức vận hội tỉnh lần này, có thể ở trong phạm vi tỉnh dấy lên phong trào vận động của toàn dân, coi như là cống hiến một chút đối với thành phố Nam Tích.”
Ngô Minh gật đầu nói: "Sự phát triển gần đây của Nam Tích mọi người đều thấy, vừa làm vận hội tỉnh vừa làm cảng Nước Sâu, đúng rồi, công trình cảng Nước Sâu tiến hành thế nào rồi?"
Nhắc tới cảng Nước Sâu Trần Hạonhíu mày, nghĩ thầm Ngô Minh này cũng thật là, sao lại cứ thích nhắc tới chuyện đó? Thật ra Ngô Minh cũng chính là cố ý, y đương nhiên biết Trần Hạo bị đá ra khỏi công trình cảng Nước Sâu, người ta rất hay có tâm lý này, mình xui xẻo, luôn muốn nhìn người khác xui xẻo hơn mình, mình thất bại, chỉ ước sao ai cũng thất bại hơn mình. Ngô Minh thuộc loại tam quan bất chính này, loại người nhẫn tâm trời sinh đã có vấn đề.
Trần Hạo nói: "Vẫn ổn…"
Gã càng là muốn nói qua loa cho xong thì Ngô Minh càng theo đuổi không tha, tiếp tục nói: "Mấy ngày trước đây, phó thị trưởng Cung của các anh từng tới Lam Sơn trao đổi chuyện hai bên hợp tác khai phá cảng Nước Sâu, ban lãnh đạo Lam Sơn chúng tôi đối với chuyện này vẫn cảm thấy rất hứng thú, nhưng sao đột nhiên lại không nhắc tới nữa vậy."
Trần Hạo nói: "Hiện tại tôi đã không còn phụ trách công tác cảng Nước Sâu, thị lý bảo tôi đi nắm chuyện vận hội tỉnh rồi." So với Ngô Minh, con người của Trần Hạo thật thà hơn nhiều.
Ngô Minh nói: "Chẳng lẽ thị trưởng Trần không biết gì về đề nghị của phó thị trưởng Cung ư?"
Trần Hạo trong lòng có chút khó chịu, nghĩ thầm Ngô Minh à Ngô Minh, tao dùng lễ để đối đãi với mày, mày hôm nay mắc chứng gì vậy, sao cứ nắm lấy chuyện cảng Nước Sâu không tha? Chẳng lẽ mày không biết ông đây rất không vui vì chuyện cảng Nước Sâu ư? Tao con mẹ nó không muốn bàn chuyện cảng Nước Sâu với mày.
Trần Hạo nói: "Trên cuộc họp thường ủy đã thảo luận, đề nghị của phó thị trưởng Cung không tồi, nhưng thật sự thực thi thì lại gặp rất nhiều khó khăn, huống chi hiện tại cảng Nước Sâu không còn tồn tại vấn đề tài chính, chính phủ thành phố Nam Tích có năng lực làm tốt công trình cảng Nước Sâu." Trần Hạo nói chuyện cũng không còn khách khí, chẳng khác nào là muốn nói cho Ngô Minh biết, Nam Tích bọn tao không thiếu tiền, có sự gia nhập của Lam Sơn chúng mày hay không căn bản không quan trọng.
Ngô Minh cười nói: "Thật ra hai bên hợp tác là một chuyện tốt, công trình lớn như vậy, đối với bất kỳ thành thị nào cũng đều là một sự khiêu chiến rất lớn."
Trần Hạo nói sang chuyện khác: "Bí thư Ngô đến Đông Giang họp à?"
Ngô Minh lắc đầu, ghé sát vào Trần Hạo một chút, nói với vẻ thần bí: "Phó thủ tướng Văn mấy ngày nữa sẽ tới Bình Hải, tôi ở Đông Giang là để có thể nghênh đón ông ta sớm."
Trần Hạo nhìn Ngô Minh một cái, gã biết chuyện Văn Quốc Quyền sắp tới Bình Hải, có điều Văn Quốc Quyền cho dù đến cũng không tới lượt Ngô Minh tiếp đãi, những lời này của Ngô Minh hiển nhiên là muốn tự dát vàng lên mặt mình, chắc là thị chính phủ thị ủy Lam Sơn phái Ngô Minh đến đây để dảm nhiệm nhiệm vụ tiền tiếu, chỉ cần phó thủ tướng Văn tới Bình Hải, ngay lập tức có thể nhận được tin tức. Xem ra Lam Sơn đối với chuyến thị sát lần này của phó thủ tướng Văn khá là coi trọng, làm tốt tất cả chuẩn bị.
Trần Hạo nói: "Lam Sơn phát triển rất nhanh, nghe nói phó thủ tướng Văn lần này tới Bình Hải, trọng điểm chính là thị sát khu khai phá kinh tế của Lam Sơn."
Ngô Minh gật đầu, lần này phạm vi thị sát của phó thủ tướng Văn không hề bao gồm Nam Tích, Nam Tích Lam Sơn nằm sát nhau, Nam Tích vẫn luôn là lão đại ca, nhưng theo sự phát triển của thời đại, hiện giờ Nam Tích trên địa vị kinh tế đã tụt sau Lam Sơn rồi.
Trần Hạo không muốn cùng tiếp tục nói chuyện với Ngô Minh nữa, gã đứng dậy nói: "Tôi phải cáo từ rồi, về trước tắm rửa một chút rồi chuẩn bị, bí thư Ngô, buổi tối nếu rảnh thì nhất định phải tới tham gia tiệc rượu của chúng tôi nhé."
Ngô Minh cười nói: "Được rồi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi nhất định sẽ tới."
Trước khi tiệc rượu được tổ chức một giờ, Vương Chuẩn và Bộ Đức Long đã tới Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương tự mình tới bãi đỗ xe nghênh đón bọn họ, Trâu Đức Long vì phối hợp với nghi thức ký hợp đồng hôm nay còn đặc biệt mặc quần áo thể thao màu đỏ sẫm, trông đầy sức sống của tuổi trẻ.
Vương Chuẩn vẫn là bộ mặt gian thương đó, trên khuôn mặt mập mạp đầy vẻ tươi cười. Trương Dương vốn định bắt tay với y, nhưng thằng ôn này lại nhiệt tình ôm Trương Dương một cái: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trương Dương cười nói: "Đúng vậy, về sau cơ hội gặp mặt sẽ rất nhiều."
Trâu Đức Long mỉm cười đi đến bắt tay với Trương Dương, Trương Dương nói: "Bộ tiên sinh, cám ơn sự ủng hộ của anh đối với sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích chúng tôi."
Bộ Đức Long cười nói: "Đạo diễn Vương là ân sư của tôi, chuyện của ông ấy cũng là chuyện của tôi!"
Vương Chuẩn có chút hài lòng đối với những lời này của Bộ Đức Long, lúc này đã có không ít người nhìn thấy Bộ Đức Long, lập tức vây tới. Trương Dương để tránh tạo thành hỗn loạn, bảo Nhậm Văn Bân an bài cho Bộ Đức Long vào bên trong khách sạn nghỉ ngơi trước.
Vương Chuẩn nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi như vậy là đủ thành ý chứ?"
Trương Dương cười ha ha: "Tôi từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn lầm một người bạn nào."
Vương Chuẩn nói: "Chuyện tôi đáp ứng anh đã thực hiện, chuyện anh đã đáp ứng tôi trăm ngàn lần cũng đừng có quên đó."
Trương Dương mỉm cười gật đầu, lúc này nhìn thấy một chiếc xe BMW lái vào bãi đỗ xe, Chu Vân Phàm dẫn bạn gái nhỏ Trác Đình của y bước xuống xe, hai người đều mặc áo da, Vương Chuẩn cũng quen Chu Vân Phàm, lúc trước đã từng bàn việc hợp tác, nhưng về sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không thể thành công.
Chu Vân Phàm là Trương Dương mời đến, mục đích chính là để Chu Vân Phàm và Vương Chuẩn bàn chuyện hợp tác. Chu Vân Phàm nói với Trác Đình ở bên cạnh: "Vị này chính là đại đạo diễn Vương Chuẩn của Hongkong, cũng là bạn tốt của anh."
Vương Chuẩn thầm nghĩ trong lòng: "Tôi thành bạn tốt của anh lúc nào vậy?, y là một gian thương, nhưng y nhận định Chu Vân Phàm cũng là gian thương, lần trước hợp tác sở dĩ không thành công cũng chính là bởi vì bọn họ quá cảnh giác lẫn nhau, ai cũng muốn chiếm nhiều tiện nghi, không muốn chịu thiệt, cho nên chuyện hợp tác điện ảnh cuối cùng đã thất bại.
Vương Chuẩn chào Chu Vân Phàm một tiếng, Chu Vân Phàm vừa hút thuốc vừa nói: "Đạo diễn Vương, anh thấy điều kiện của bạn gái bạn gái thế nào? Tôi muốn quay một bộ phim cho cô ấy, hôm nay tới đây là để bàn chuyện này với anh."
Vương Chuẩn cười cười, ánh mắt lướt qua người Trác Đình một cái, trong lòng đã có bình phẩm, bộ dạng của Trác Đình cũng coi như không tồi, có điều đáng tiếc phần mặt không hề có dấu hiệu gì để người ta nhìn một cái là không quên, không thích hợp với màn ảnh, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Rất tốt, điều kiện là nhất lưu." Có điều trong lòng thì nghĩ: "Đi quay phim khiêu dâm thì được, trừ ngực to ra thì chẳng có gì đặc sắc cả." Ấn tượng của Vương Chuẩn đối với Chu Vân Phàm cũng không tốt. Nhìn thấy Trương Dương lại giới thiệu y cho mình, trong lòng không khỏi có chút mâu thuẫn, thằng ôn này Trương Dương hay là định lừa gì mình đây.
Khách quý lúc này lục tục kéo tới Nam Quốc Sơn Trang, Kiều Mộng Viện và Thì Duy tối hôm đó đi cùng một nhân vật chính khác, quán quân thể dục nhịp điệu thế giới Hứa Di cũng tới rồi.
]\Trương Dương vốn cho rằng người tập thể thao dáng vóc đều thô, nhưng không ngờ Hứa Di cao một thước bảy hai, dáng người tuyệt vời, trông cũng rất xinh, cùng với hai vị mỹ nữ Kiều Mộng Viện và Thì Duy đứng cùng một chỗ lộ ra vẻ xuân lan thu cúc mỗi người đẹp một vẻ, không hề thua kém chút nào.
Hứa Di mặc một thân quần áo thể thao màu đó, buộc tóc đuôi ngựa, để rủ xuống tận thắt lưng, trên người khoác áo lông màu trắng, đeo một cái kính đen rất to, hơn nữa da dẻ trắng nõn, thoạt nhìn giống như một nữ học sinh yếu ớt.
Kiều Mộng Viện vừa xuống xe liền nhìn thấy Trương Dương đang nói chuyện với bọn Vương Chuẩn, vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn tới đây.
Trương Dương mặt mày hớn hở đi tới, trực tiếp vươn tay về phía Hứa Di: "Vị này chính là Hứa Di phải không ?"
Thì Duy ở bên cạnh cười khì một tiếng.
Trương Dương đang nghĩ cô ta cười cái gì thì nhìn thấy Kiều Mộng Viện cũng tủm tỉm, ngẫm lại cẩn thận mới ý thức được cái tên Hứa Di này rất có chút chiếm tiện nghi của người khác.
Thì Duy đã bắt đầu chế nhạo hắn: "Chưa thấy ai như anh, vừa gặp mặt người ta đã gọi người ta là dì rồi, không sợ kêu người ta già à."
Trương đại quan nhân da mặt sớm đã tu luyện tới mức mưa gió không thấm, tâm thái của cấp chính ban nghiễm nhiên đã lại lên một tầng cao mới, hắn tủm tỉm cười nói: "Thì Duy à, cô lúc nào cũng không bỏ qua cơ hội để công kích tôi."
Hắn cười cười nói với Hứa Di: "Hứa tiểu thư, vốn định gọi tên cô để kéo gần khoảng cách giữa chúng ta, nhưng không ngờ vừa kéo một cái đã kéo luôn cả bối phận của tôi xuống."
Hứa Di dịu dàng cười nói: "Thì Duy thích nói đùa, anh đừng để bụng nhé."
Trương Dương nói: "Không sao, Hứa tiểu thư xinh đẹp như vậy, tôi nếu thật sự có một người dì như cô, trong lòng cũng rất thoải mái."
Thì Duy nói: "Anh nhìn ăn kìa ăn nói vô duyên, anh cho dù vô duyên thì cũng đừng có cứ nhìn thấy con gái xinh đẹp đã giở trò lưu manh." Cô ta ăn nói không suy nghĩ, câu này đối với Trương đại quan nhân mặt dày vô sỉ thì không gây được tổn thương gì, nhưng lại khiến cho Hứa Di đỏ mặt.
Kiều Mộng Viện mắng khẽ: "Thì Duy, đừng có ăn nói linh tinh."
Trương Dương rất lịch sự mời ba cô tới phòng nghỉ để chuẩn bị, Thì Duy đi cùng Hứa Di, Kiều Mộng Viện thì rớt lại phía sau, cười nói với Trương Dương: "Thì Duy cứ có cái tính vậy đấy, anh hiện tại là đã là cấp chính ban rồi, đừng có chấp nhặt với một tiểu nha đầu làm gì."
Trương Dương nói: "Cô thấy cảnh giới của tôi thấp như vậy à?"
Kiều Mộng Viện trừng mắt lườm hắn một cái, lời này rõ ràng đang nói Thì Duy là cảnh giới thấp, Kiều Mộng Viện đối với cô em họ này luôn rất bênh vực.
Tối hôm đó nhân vật trọng yếu tới tham gia tiệc rượu cũng không ít, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh đích thân tới hiện trường, không chỉ có như vậy, bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh, thường ủy tỉnh Trần Bình Triều cũng đặc biệt tới tham gia tiệc rượu, y chính là vì bị con trai Trần Thiệu Bân thuyết phục cho nên mới tới đây ủng hộ cho Trương Dương, thuận tiện gọi cả phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, giám đốc đài truyền hình tỉnh Tiếu Nguyên Bình đi cùng luôn.
Sự xuất hiện của Trần Bình Triều và Tiếu Nguyên Bình có chút nằm ngoài dự đoán của Trần Hạo, khi biết tất cả bọn họ đều là vì nể mặt Trương Dương mà tới tham gia tiệc rượu lần này, Trần Hạo đối với Trương Dương cũng không khỏi lại coi trọng thêm vài phần.
Trần Bình Triều sắp về hưu rồi, sau lễ mừng năm mới sẽ tới ban hiệp thương chính trị dưỡng lao, Tiếu Nguyên Bình đã được chỉ định là người kế nhiệm của y, trở thành thường ủy tỉnh ủy cũng là chuyện sớm muộn. Trương Dương và Tiếu Nguyên Bình chưa từng có giao tiếp, mượn cơ hội này để in sâu một chút ấn tượng của Tiếu Nguyên Bình đối với hắn. Trần Bình Triều khi giới thiệu Trương Dương với Tiếu Nguyên Bình, nói: "Nguyên Bình, đây là người mà trước đây tôi đã đề cập với anh, là cán bộ cấp ban trẻ tuổi nhất tỉnh Bình Hải chúng ta, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích Trương Dương."
Tiếu Nguyên Bình mỉm cười nhìn Trương Dương, đối với cậu thiếu niên này y cũng từng được nghe nói tới nhiều lần, bởi vì chưa từng có tiếp xúc thực tế với Trương Dương, cho nên Tiếu Nguyên Bình không thể nào bình phán được, có điều hắn trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành cán bộ cấp chính ban, chắc không phải chỉ là vì dựa vào quan hệ nhân tế, Tiếu Nguyên Bình nói: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trương đại quan nhân sợ nhất là bị người khác hỏi hắn tuổi của hắn, hắn trên thực tế là hai mươi tư tuổi, nhưng hắn thông qua quan hệ sửa tuổi trên hộ khấu của mình lên hơn ba tuổi, đừng có khinh thường ba tuổi này, ba tuổi đủ để bịt miệng rất nhiều người, nhớ tới lúc trước Tần Thanh cũng là hai mươi bảy tuổi trở thành cán bộ cấp chính ban, hiện tại hắn cũng hai mươi bảy tuổi, cũng không tính là quá đột ngột, Trương Dương nói: "Hai mươi bảy, sang năm mới là hai mươi tám rồi."]
Tiếu Nguyên Bình nhìn thấy nào cũng không thấy thằng ôn này giống bộ dạng của người hai mươi bảy tuổi, có điều có một số người không thể nhìn bề ngoài, có lẽ người ta vốn chính là nhìn trẻ hơn tuổi, hai mươi bảy lên chính ban cũng đã khiến cho người ta kinh thán không thôi rồi, Tiếu Nguyên Bình nói: "Thật sự là hậu sinh khả uý!"
Trương Dương nói: "Toàn là dựa vào sự tài bồi của lãnh đạo, nếu không phải các lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi cũng sẽ không đảm đương được vị trí trọng yếu như vậy."
Tiếu Nguyên Bình nói một câu mà Trương Dương đã nghe rất nhiều lần rồi: "Vị trí càng cao, trách nhiệm càng lớn, phải tránh kiêu ngạo hấp tấp, phải hiểu rõ mình là nô bộc của quốc gia."
Trương Dương liên tục gật đầu.
Trần Hạo đi tới mời hai vị lãnh đạo an vị, Trương Dương nói với bọn họ một tiếng rồi đi sang một bên chiêu đãi khách khứa, hắn nhìn thấy bí thư kiêm quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung, ấn tượng của Trương Dương đối với người này rất sâu sắc, Liêu Vĩ Trung trong cuộc bán đấu giá quyền rước đuốc đã biểu hiện ra sự quyết đoán, bỏ năm trăm vạn giành được quyền tiếp ngọn đuốc thứ hai của tỉnh Bình Hải, lần này gã vừa hay ở Đông Giang có việc, quan hệ của Liêu Vĩ Trung và phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo không tồi, là nhận lời mời của Trần Hạo đến tham gia tiệc rượu.
Trương Dương cười cười đi tới: "Quản đốc Liêu, hoan nghênh quang lâm!"
Liêu Vĩ Trung cười ha ha nói: "Thành phố Nam Tích ở Đông Giang tổ chức hoạt động trọng yếu như vậy, tôi đương nhiên phải tới ủng hộ rồi."
Trương Dương nói: "Quản đốc Liêu đối với hoạt động ham thích như vậy, về sau Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi chỉ cần có hoạt động tôi sẽ gọi ngài."
Liêu Vĩ Trung cười nói: "Muốn tìm tôi đòi tài trợ à, được, không thành vấn đề."
Trương Dương rất thích sự ngay thẳng của gã, lúc này Vương Chuẩn cầm chén rượu đi tới, hình như có chuyện muốn nói với hắn, Trương Dương giới thiệu Vương Chuẩn cho Liêu Vĩ Trung: "Quản đốc Liêu, vị này là đạo diễn Hongkong Vương Chuẩn."
Liêu Vĩ Trung không ngờ đã nghe nói tới tên của Vương Chuẩn, gã rất nhiệt tình vươn tay ra: "Đạo diễn Vương, tôi đã xem rất nhiều phim của anh!"
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, không ngờ lão Liễu cũng là một kẻ mê phim cấp ba, hắn lần này nghĩ oan cho Liêu Vĩ Trung người ta rồi, Liêu Vĩ Trung là thích xem phim võ hiệp.
Vương Chuẩn nghe nói Liêu Vĩ Trung là xí nghiệp nổi danh của Nam Tích, cũng khách khí bắt tay với gã.
Trương Dương thuận miệng nói một câu: "Đạo diễn Vương, quản đốc Liêu là quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích chúng tôi, cũng là lãnh đạo nhà máy quốc doanh có thực lực nhất của Nam Tích chúng tôi, các vị tâm sự đi, xem xem quản đốc Liêu có hứng thú đầu tư vào điện ảnh hay không."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Liêu Vĩ Trung nói: "Tôi đang muốn quay một bộ phim tuyên truyền cho sản phẩm của nhà máy, đạo diễn Vương, hay là chúng ta bàn kỹ hơn xem."
Vương Chuẩn không có hứng thú lắm, y có chút cười lấy lệ: "Quản đốc Liêu, sở trường của chúng tôi là quay phim, không phải quay quảng cáo."
Liêu Vĩ Trung nói: "Quay phim cũng được, phim của anh ăn khách như vậy, nếu có thể quay quảng cáo cho sản phẩm của chúng tôi, tôi có thể suy nghĩ tới việc đầu tư." Vừa nói vậy, Vương Chuẩn lập tức có hứng thú, có một số việc cũng phải chú trọng duyên phận, duyên phận đã tới thì có ngăn cũng không ngăn được, Liêu Vĩ Trung một lòng muốn quảng cáo thuốc lá của gã ra ngoài, Vương Chuẩn hiện tại thì thiếu đầu tư, hai người ăn nhịp với nhau, cầm chén rượu đi sang một bên nói chuyện.
Trong tiếng vỗ tay, mỹ nữ chủ bá Lâm Phương Phỉ lên đài, tuyên bố tiệc rượu chính thức bắt đầu, trước hết mời chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh lên phát biểu, sau đó phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo đại biểu chính phủ thành phố Nam Tích đọc diễn văn, tỏ vẻ cảm tạ đối với sự phung hiến vô tư của hai vị đại sứ hình tượng.
Hai vị đại sứ hình tượng cũng tiến hành phát biểu ngắn gọn, Trâu Đức Long nói rất đơn giản, trên thực tế hắn cũng không thích loại hoạt động đầy màu sắc chính trị của đại lục này, sau khi hắn lên đài, cười cười nói: "Tôi là một người Trung Quốc, tôi hy vọng có thể góp một phần lực cho quốc gia."
Trương Dương vỗ tay đầu tiên, một ngôi sao ca nhạc Hongkong có thể nặn ra một câu như vậy là rất hiếm có rồi, hắn vừa vỗ tay, những người khác cũng vỗ tay theo, Trâu Đức Long nhân cơ hội này bước xuống.
Hứa Di là một quán quân thế giới đã nhìn quen loại trường hợp này, Hứa Di nói: "Các vị lãnh đạo tôn kính, các vị khách tôn kính, chào mọi người, cám ơn Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải, cám ơn chính phủ thành phố Nam Tích, cám ơn Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, có thể cho tôi một cơ hội này, tôi tuy rằng không phải người Nam Tích, nhưng tôi là một vận động viên mà tổ quốc bồi dưỡng ra, làm vẻ vang cho đất nước, thông qua nỗ lực của bản thân để thúc đấy sự phát triển của sự nghiệp thể dục thể thao là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi…"
Trương Dương nghe Hứa Di phát biểu, cảm thấy cô bé này đúng là cao thủ làm báo cáo, hắn dùng khửu tay huých nhẹ Kiều Mộng Viện ở bên cạnh: "Cô ta là luyện thể thao à? Tôi sao cảm thấy cô ta là xuất thân cán bộ công tác chính trị vậy?"
Kiều Mộng Viện không nhịn được liền bật cười, nói khẽ: "Hứa Di từ nhỏ chính là cán bộ lớp, thường xuyên lên tiếng đại biểu cho các vận động viên."
Trương Dương bừng tỉnh nói: "Chuyên gia!"
Kiều Mộng Viện nói: "Đành chịu thôi, tình hình trong nước của chúng ta chính là vậy mà!"
Hứa Di nói ba phút thì xong, biểu hiện rất khiêm tốn, giành được hào cảm của rất nhiều lãnh đạo, mọi người đồng thời vỗ tay, bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều và chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh nói khẽ: "Nhìn tố chất chính trị của vận động viên quốc gia chúng ta kìa, tên ngôi sao Hongkong này căn bản không thể nào bằng được, mấy lãnh đạo ở xung quanh cũng gật đầu theo.
Tiếp theo là nghi thức ký hợp đồng, Trương Dương lên bục, đại biểu Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích ký hợp đồng với hai vị ngôi sao. Sau khi ký hợp đồng còn cùng nhau mở hương tân, trên loại nghi thức này uống rượu chỉ để làm dáng, nhưng Trương đại quan nhân thì uống thật sự, cầm chén hương tân lên một hơi uống sạch, cùng Trâu Đức Long uống xong lại nhớ ra chưa uống với Hứa Di, lại bảo tiểu thư lễ nghi rót cho cô ta một ly, khi rót rượu còn không quen dặn: "Rót đầy nhé."
Thế là ở trước mặt rất nhiều người, Trương đại quan nhân lại uống cạn một chén hương tân đầy.
Hứa Di bị hành động của Trương Dương chọc cười, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Không cần phải uống hết đâu."
Trương Dương nói: "Các cô ủng hộ cho công tác của tôi như vậy, tôi không uống cạn thì không tỏ rõ được lòng mình."
Khi xuống bục, mới nhìn thấy Cố Giai Đồng và Thường Hải Tâm cùng nhau bước vào, bởi vì bàn chuyện trung tâm tin tức ở chi nhánh công ty của Lam Hải ở Lam Sơn, cho nên hai cô mới đến muộn.
Cố Minh Kiện mặc một thân âu phục màu đen đi theo sau hai cô, bên cạnh Cố Minh Kiện còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy màu đen, đó là nữ trợ lý Liễu Duyên của hắn.
Trước mặt nhiều người như vậy, Trương Dương vẫn phải giả vờ giả vịt, hắn đi ra đón: "Cố tiểu thư, sao đến muộn thế."
Thường Hải Tâm cười nói: "Đều là tại tôi, hỏi này nọ, cho nên mới làm mất nhiều thời gian như vậy."
Trương Dương nói: "Vẫn chưa ăn cơm đúng không, ở bên kia có đồ ngọt kìa." Hắn bước tới chỗ Cố Minh Kiện, tươi cười bắt tay Cố Minh Kiện, lại nhìn lướt qua Liễu Duyên, nói: "Bạn gái cậu à?"
Câu này khiến cho Liễu Duyên đỏ mặt.
Cố Minh Kiện cười nói: "Anh vẫn chưa sửa được cái bệnh thích nói hươu nói vượn, vị này là Liễu Duyên, trợ lý của tôi."
Trương Dương khen: "Thật sự là hâm mộ quá, anh nói xem, tôi cực khổ lăn lộn lên được chính ban, nhưng vẫn chưa có được nữ trợ lý xinh đẹp như vậy mà anh thì lại có rồi."
Cố Minh Kiện đánh một cái lên vai hắn: "Đừng nói linh tinh nữa."
Liễu Duyên có chút ngượng ngùng nói: "Các vị nói chuyện đi, tôi đi tìm chị Giai Đồng."
Trương Dương nhìn bóng lưng của Liễu Duyên, nói với Cố Minh Kiện: "Không tồi, nữ trợ lý này không tồi, đúng rồi, trợ lý công tác hay là trợ lý cuộc sống?" Trương Dương vẫn thích như vậy.
Cố Minh Kiện cười mắng: "Anh đó, vẫn còn chưa nói xong à? Chỉ là trợ lý thôi, thật sự không phải là quan hệ như anh nghĩ đâu." Gã nhìn về phía Thường Hải Tâm, nói: "Anh đừng có chỉ biết nói tôi, anh không phải cũng có nữ trợ lý ư?"
Trương Dương nói: "Đừng nói bậy, cô ta là chủ nhiệm trung tâm tin tức của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi."
Cố Minh Kiện nói: "Vậy tôi an tâm rồi, Trương Dương, tôi thấy cô ta rất không tồi." Lúc nói còn không nhìn được liếc về phía Thường Hải Tâm thêm vài cái.
Trương đại quan nhân trong lòng giật mình đến thót, Cố Minh Kiện từ sau khi ra tù chịu không ít đả kích, bản thân suy xụp một đoạn thời gian, sao nghe gã nói câu này lại có chút chứng nào tật nấy, lại có xu thế hoàn dương rồi, hơn nữa phiền phức hơn là, thằng ôn này hình như có chủ ý với Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân có chút hối hận, mình con mẹ nó chẳng lẽ có bệnh à? Tự dưng lại đi tổ chức cái trung tâm tin tức mả mẹ gì đó, còn để Thường Hải Tâm liên hệ với thằng ôn này, thế này không phải là đưa dê vào miệng cọp ư?